Bạo Quân Cường Sủng Công Chúa Mất Trí Nhớ

Chương 20: Chương 20




Xử lý xong tấu chương, Lưu Tứ dùng bữa tối, lại đi tắm nước lạnh, lúc đó liền đi tẩm điện.

Lý Đại Cát nghe xong Lưu Tứ nói, vốn là muốn hỏi Ngu Hạ muốn trở về Phượng Nghi Cung hay không, chính là cung nữ nói với hắn Ngu Hạ đã ngủ rồi.

Lưu Tứ lúc trước phân phó chính là, “Nàng muốn rời đi liền đem nàng đưa trở về”, nhưng hiện tại người ngủ rồi, cũng không cần phải đưa trở về. Không có việc gì nô tài bọn họ cũng không dám đánh thức chủ tử.

Còn có một nguyên nhân, Lý Đại Cát rất rõ ràng Lưu Tứ ngoài mặt nói chán ghét Ngọc Chân công chúa, trên thực tế thì ngược lại.

Khi Lưu Tứ hồi tẩm cung, Lý Đại Cát vốn dĩ muốn nói cho hắn biết chuyện này, nhưng hắn tuổi tác đã lớn khó tránh khỏi dễ quên, trong lúc nhất thời cũng không có nhớ ra.

Bóng đêm thâm sâu, Lưu Tứ kéo giường màn ra, đang chuẩn bị nằm xuống liền thấy Ngu Hạ kê đầu trên gối ngủ ngon lành.

Nàng nằm ngay ngắn trên giường, thân thể bị quần áo che đậy một nửa, trên cổ vòng cổ thoắt ẩn thoắt hiện.

Hắn nắm vòng cổ trên cổ Ngu Hạ, quá mức tinh tế, hơi dùng chút sức lực liền có thể bẻ gãy, Lưu Tứ cảm thấy chỉ có nuôi tiểu cẩu tiểu miêu mới mang yếu ớt như vậy, về phương diện khác lại cảm thấy Ngu Hạ thật xinh đẹp, nàng cùng người khác bất đồng.

Nàng ngủ rất say, bộ dáng có chút ngây thơ, cánh môi hơi mở ra, mùi hoa súng trên người nàng càng thêm thơm ngào ngạt.

Lưu Tứ ôm nàng ngủ.

Nửa đêm Ngu Hạ cảm thấy hô hấp khó khăn, mở mắt ra, lông mi mảnh dài chớp chớp vài cái, lúc này mới phát giác trên người mình có một người đè lên.

Lưu Tứ tựa hồ đem nàng trở thành gối đầu, cảm thấy trên người nàng rất mềm liền gối lên ngực nàng.

Trách không được hô hấp khó khăn, như là bị cục đá đè nặng.

Ngu Hạ cũng không dám động, nàng cảm thấy đói bụng, rốt cuộc đã một ngày chưa ăn gì rồi, ngủ tiếp cũng ngủ không được.

Nàng đẩy đẩy đầu Lưu Tứ, nửa người đã bị hắn đè đến mức tê rần, không đem hắn đẩy ra nàng sẽ mệt chết, Lưu Tứ mở mắt.

Ngu Hạ thấy hắn động, nhanh chóng nhắm mắt giả bộ ngủ, thân mình có chút cứng đờ, một cử động cũng không dám.

Lưu Tứ lúc này mới ý thức được mình đè ép nàng.

Cũng may là không có bị hắn đè dẹp lép, hắn không biết Ngu Hạ đã tỉnh, đem nàng ôm vào lòng, thực tự nhiên ở trên môi nàng khẽ cắn một chút.

Hành động của Lưu Tứ làm Ngu Hạ kinh ngạc mở mắt. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Lưu Tứ thâm trầm, trong mắt nàng tràn đầy kinh ngạc cùng hoảng loạn.

Lưu Tứ tăng thêm nụ hôn này, Ngu Hạ cảm thấy bản thân không thở nổi, sắc mặt bị hắn hôn đến đỏ bừng, nhịn không được giãy giụa.

Hắn đè tay Ngu Hạ lại, đầu gối chống giữa hai chân nàng: “Đừng nhúc nhích.”

Thanh âm trước sau như một lạnh băng, sắc mặt cũng thực lạnh.

Ngu Hạ có chút khẩn trương sợ hãi, nàng ấp úng: “Ta…… Ta……”

Lưu Tứ lạnh giọng: “động nữa thì đừng trách trẫm tàn nhẫn.”

Ngu Hạ lập tức ngoan ngoãn, một cử động cũng không dám. Lưu Tứ lấy dải lụa che đôi mắt nàng lại, tiếp tục cắn môi nàng.

Trong đêm tối dễ làm người nảy sinh tình ý, Ngu Hạ bị hắn ôm ở trên giường trằn trọc hôn môi, Lưu Tứ phảng phất không biết thoả mãn, hôn càng ngày càng lâu, thậm chí……

Váy áo Ngu Hạ bị hắn xé rách.

Nàng chịu đựng không phát ra âm thanh, tùy ý Lưu Tứ làm bất cứ chuyện gì, cứ việc sợ hãi đến run rẩy, Ngu Hạ lại biết, nàng cự tuyệt Lưu Tứ sẽ không có đường sống.

Trong điện có đốt hương an thần hổ trợ giấc ngủ, hương khí nhàn nhạt trộn lẫn mùi hương trên người Ngu Hạ làm người ta say mê.

Nàng cảm giác đau đớn, môi dưới bị cắn chảy máu.

Lưu Tứ thấy nàng như vậy cũng đau lòng, hắn ngừng động tác trên tay, bóp chặt eo nàng: “Sợ hãi?”

Ngu Hạ nhỏ giọng nức nở, nước mắt nàng thấm ướt dãi lụa, ghé vào ngực Lưu Tứ phảng phất bị ủy khuất lớn lao.

Thân thể Lưu Tứ cứng đờ.

Hắn cũng muốn ôn nhu với Ngu Hạ, nhưng hắn ngay từ đầu chính là người xấu, xâm lược quốc gia nàng, đem nàng đoạt tới, lợi dụng nàng, lấy oán trả ơn, hắn chính là người xấu.

Ngu Hạ nhỏ giọng nói: “Ta sợ hãi……”

Lưu Tứ đem nàng ấn vào ngực: “Vừa rồi rất đau?”

Ngu Hạ không muốn nhớ lại, tuy rằng không có bị hắn chiếm hữu thân thể nhưng phát sinh chuyện thân mật như vậy, nàng bị hắn đụng vào, trong lòng đã khổ sở tới cực điểm rồi.

Nàng cũng không biết làm sao bây giờ, đành phải bắt lấy cánh tay Lưu Tứ: “Bệ hạ, ta…… Ta sợ hãi……”

Lưu Tứ đem dải lụa gỡ xuống, cọ qua đôi mắt đầy sương mù của nàng, vì nàng lau đi nước mắt: “Ngươi cho rằng trẫm là người tốt? Ngươi nói sợ hãi trẫm liền không làm?”

Đầu óc Ngu Hạ trong nháy mắt trống rỗng.

Lưu Tứ giống như mềm cứng không ăn, cái gì đều không ăn. Nàng không có biện pháp mạnh bạo với hắn, ngồi ở trên người Lưu Tứ, Ngu Hạ đã giác ra Lưu Tứ hiện tại có bao nhiêu khát vọng chuyện này. Đêm trước khi rời đi, Bạch quý phi nói với nàng rất nhiều về chuyện này, cũng dạy nàng rất nhiều, trong đó quan trọng nhất chính là nàng phải học được ở trên giường hướng Lưu Tứ xin tha.

Bạch quý phi biết Ngu Hạ mỹ mạo, một cái tiểu mỹ nhân làm nũng như vậy, lại còn ở trên giường sẽ chẳng có nam nhân nào không mền lòng.

Nàng giơ tay ôm eo Lưu Tứ, đem mặt chôn vào ngực hắn: “Ta sợ …… Không cần…… Được không……”

Trong lòng Lưu Tứ ôm ôn hương nhuyễn ngọc, cả người nàng đều đang run rẩy, chắc là sợ tới cực điểm rồi.

Lưu Tứ kỳ thật rất muốn hỏi nàng, hắn chẳng lẽ là hồng thủy mãnh thú sao, làm nàng tránh còn không kịp.

Nhưng nàng hiện tại thuận theo rất nhiều, còn chủ động xin khoan dung, sắc mặt Lưu Tứ hòa hoãn rất nhiều, ở trên trán nàng hôn xuống, hô một tiếng “Hạ hạ”, lại đem người nhét vào trong chăn.

Ngu Hạ: “Ngô……”

Còn chưa qua giờ sửu, Lưu Tứ cho người chuẩn bị nước, hắn tắm nước lạnh, Ngu Hạ tắm nước ấm.

Hơi nóng mờ mịt, nàng ghé vào thau tắm, vành mắt bớt đỏ rất nhiều. Lưu Tứ cũng không có làm gì nàng, bất quá cùng hắn hôn môi thời gian dài như vậy Ngu Hạ vẫn không quá thói quen.

Tắm rửa xong, bên chỗ Lưu Tứ không có quần áo của nàng, cung nữ được Lưu Tứ chấp thuận liền lấy một kiện quần áo của Lưu Tứ cho Ngu Hạ mặc.

Quần áo của hắn mặc trên người Ngu Hạ tự nhiên rất lớn, Ngu Hạ ở trước mặt Lưu Tứ có vẻ thực nhỏ xinh, Ngu Hạ lại lên giường, trên giường chăn nệm đã bị thay đổi một lần, bây giờ còn chưa đến thời gian thượng triều.

Ngu Hạ bị Lưu Tứ cắn đến mình đầy thương tích, nàng nhìn thấy Lưu Tứ vẫn giống như con thỏ đụng phải lão hổ, cúi đầu không dám nói lời nào.

Lưu Tứ cũng không khó xử nàng, Ngu Hạ ở trên giường tìm một góc lăn ra ngủ.

Lúc hắn thượng triều Ngu Hạ còn không có tỉnh.

Lý Đại Cát nói: “Chờ nương nương tỉnh lại đưa nàng trở về Phượng Nghi Cung?”

Lưu Tứ lạnh lùng nói: “Trẫm không muốn nhìn thấy nàng, chờ trời sáng trực tiếp bọc nàng đưa về Phượng Nghi Cung.”

Lý Đại Cát lên tiếng: “Vâng.”

Ngu Hạ nửa mộng nửa tỉnh bị bọc lại đưa lên xe, sau đó đưa đến Phượng Nghi Cung.

Cung nữ thái giám hầu hạ Phượng Nghi Cung đã bắt đầu dậy sớm làm việc, bọn họ cũng không biết cụ thể là tình hình gì, chỉ biết Hoàng Hậu khả năng liền sức lực xuống xe cũng không có, trực tiếp cho người nâng xuống đưa vào bên trong.

Ngu Hạ sau khi trở về tiếp tục ngủ, lúc giữa tỉnh lại một lần uống lên một bát sữa bò tổ yến.

Lưu Tứ sai thái y trong Thái Y Viện tới khám cho nàng.

Hắn căn bản không có chạm vào nàng, càng đừng nói thương tổn nàng, tuy rằng trong cung tràn đầy đồn đãi vớ vẩn, đều nói Lưu Tứ trên giường cổ quái, đem Hoàng Hậu lăn lộn đến hơi thở thoi thóp, trên thực tế trong lòng Lưu Tứ là rõ ràng nhất, Ngu Hạ chuyện gì đều không có.

Cũng không biết nàng vì sao cả ngày nằm trên giường không đứng dậy.

Thái y bắt mạch cho Ngu Hạ là người thường bắt mạch cho Lưu Tứ, chỉ trung tâm với Lưu Tứ, những người khác vẫn luôn không để ý tới, trong cung không ít hậu phi đều biết hắn ở trước mặt hoàng đế có chút mặt mũi, ngày thường cũng thực tôn trọng hắn.

Thái y bắt mạch cho Ngu Hạ, cũng không tìm ra không đúng chỗ nào, mạch tượng vững vàng, không giống có bệnh gì, chính là tâm tình hậm hực, chỉ sợ đây mới là nguyên nhân sinh ra chứng thích ngủ.

Tới lúc bẩm báo Lưu Tứ, thái y chỉ nói Hoàng Hậu tâm tình không tốt mới ngủ cả ngày, trên thực tế thân thể không có gì trở ngại.

Sau khi Ngu Hạ ngủ vài ngày, lần thứ hai thanh tỉnh, nhớ lại chuyện xảy ra ở Hàm Lãnh điện nàng vẫn cảm thấy không thích ứng. Những việc này lại khó có thể mở miệng, nàng hy vọng tiền triều bận rộn, hy vọng Lưu Tứ không bao giờ muốn nàng.

Trong khoảng thời gian này Lưu Tứ đảo cũng không có tới Phượng Nghi Cung, tiền triều xác thật bận rộn không ít.

Tề gia lúc trước bừa bãi ương ngạnh, ở trong kinh thành làm xằng làm bậy, sau khi Lưu Tứ đăng cơ, bên ngoài bọn họ thu liễm vài phần, không dám có động tác lớn, trên thực tế, Tề gia trong tối vẫn lén lút bừa bãi như cũ, đây cũng là cái đinh trong mắt Lưu Tứ.

Lưu Tứ tất nhiên sẽ không để Tề Quý Phi cấm túc ở Sương Tuyết cung, Tề Quý Phi yêu thích gây chuyện thị phi, qua mấy ngày được Lưu Tứ phân phó, nàng cũng thoát khỏi tình trạng cấm túc, ở trước mặt Thái Hậu Tề Quý Phi cẩn thận hơn rất nhiều.

Có một số việc trước sau là tâm bệnh của Tề Quý Phi, đó là nàng chưa bao giờ được Lưu Tứ sủng hạnh.

Nữ nhân hậu cung cơ bản đều ngưỡng mộ Lưu Tứ, Tề Quý Phi không biết những người khác cùng mình giống nhau, đều không có được sủng hạnh, nàng cho rằng chỉ có một mình mình, nghe nói Hoàng Hậu bị hoàng đế lăn lộn đến hơi thở thoi thóp đưa đến Phượng Nghi Cung, Tề Quý Phi ẩn ẩn có chút ghen ghét Hoàng Hậu.

Đồng dạng là có xích mích, hoàng đế lại không chạm vào nàng, ngược lại chạm vào một cái nữ nhân ngoại bang. Mặc dù hoàng đế có đam mê đặc thù, nhưng vì hoài long chủng Tề Quý Phi cũng nguyện ý nhẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.