Bảo Bối Trong Lòng Phúc Hắc Tổng Tài

Chương 12: Chương 12: Kết thúc




Ba năm sau, Dụ Bảo Đế hai mươi bảy tuổi trở thành một nhà thiết kế mới, được vị hôn phu kiêm ông chủ ra sức duy trì, thành lập nhãn hiệu cá nhân POTES.

Nếu như nói, sau lưng mỗi nam nhân thành công, nhất định sẽ có một nữ nhân vĩ đại, như vậy, ở sau lưng Dụ Bảo Đế thành công, tuyệt đối không thể thiếu Thiệu Kỳ Á, nam nhân vô tư kính dâng, khoan dung độ lượng!

Bởi vì ngay tại năm kia, tổng công ty tập đoàn Alston ở nước Anh vừa vặn tạo cơ hội cho nhân viên đi học bồi dưỡng, trong vòng một năm, vừa làm việc, vừa học tập, cho dù bọn họ yêu trong khó khăn, chia lìa nhưng Thiệu Kỳ Á vẫn đứng trong lập trường của cô suy nghĩ thay cô, cổ vũ cô nắm chắc cơ hội, cũng lợi dụng ưu thế để đề cử cô, an bài cô đến tổng công ty học tập.

Tại thời gian một năm, Dụ Bảo Đế thật sự dụng tâm, phát huy tư chất tiếp thu nhanh, thông hiểu đạo lí, tiến bộ thần tốc. Hơn nữa về tới Đài Loan, so với thiết kế trong thị trường trong nước, phong cách của cô độc đáo, thiết kế phong phú hay thay đổi, rất nhanh liền được chú ý.

Vì thế, sau khi thận trọng xem xét, Thiệu Kỳ Á kiên trì giúp cô thành lập nhãn hiệu cá nhân “POTES”, khách hàng từ mười mấy tuổi đến ba mươi mấy tuổi, nhằm vào ba phương hướng thiết kế tao nhã, đáng yêu, gợi cảm.

Mà hôm nay, chính là ngày nhãn hiệu POTES chính thức mở họp báo, cũng là ngày quan trọng nhất trong đời Dụ Bảo Đế.

Hội trường phát biểu do anh rể hai Nguyên Kỷ Trung tài trợ, Nguyên gia có đại sảnh khách sạn Phủ Đính tổ chức họp báo, phương diện quảng cáo cũng có nhà biên kịch đạt huy chương vàng anh rể ba Mạnh Tấn Bang hỗ trợ, mà hơn nữa với địa vị của vị hôn phu Thiệu Kỳ Á, Dụ Bảo Đế không khác một người nổi tiếng.

Hội trường không còn chỗ ngồi, rất nhiều nghệ sĩ, phu nhân danh tiếng, minh tinh điện ảnh và truyền hình... Đều đến tham dự sự kiện, các nhà truyền thông cũng đều vọt tới phỏng vấn, cực kỳ lớn.

Bất quá, trước sân khấu lớn đầy ngập khách, phía sau lại hỗn loạn, Dụ Bảo Đế thân là nhà thiết kế phải tự làm việc, vì để cho Mỹ Mỹ mặc tác phẩm của cô xuất hiện, bận rộn điên cuồng ở phía sau đài, quả thực giống bà điên.

Thật vất vả, buổi công bố chuẩn bị kết thúc, cô cuối cùng có thể buông lỏng một hơi.

“Nhà thiết kế lập tức sẽ lên đài, mau chuẩn bị một chút đi!” Tú Đạo Dương la to nhắc nhở, chỉa chỉa dung nhan hỗn độn của cô.

“Wow a, thiếu chút nữa quên!” Bảo Đế lập tức căng thẳng, lấy son trang điểm lại, lại tùy tay cột tóc ra sau đầu, sau đó vuột quần áo, vuốt ve sợi bông.

Nếu mỗi lần công bố đều phải như vậy…, cô có thể sẽ chết sớm nhiều năm... Bất quá, có thể đi tới giấc mộng, cô chết sớm vài năm cũng cam nguyện!

“Chào cảm ơn rồi, nhà thiết kế chuẩn bị.”

Khi làm việc, dưới sự chỉ huy của nhân viên, hai người mẫu xuất sắc một trái một phải kéo Dụ Bảo Đế lên đài, cô mỉm cười, ù tai hoa mắt, trong đầu trống rỗng, giống nằm mơ.

Mọi người vỗ tay lớn như vậy, đại biểu tác phẩm cô thiết kế là được chào đón à?

Đi đến một vòng, các người mẫu vây quanh, đứng ở trung tâm vũ đài, cô lại cúi đầu chào cảm ơn lần nữa, cảm giác thành tựu làm cho cô siêu cấp cảm động.

Nhưng vào lúc này, hội trường bỗng nhiên lâm vào bóng tối, mặt Bảo Đế suy sụp, thầm kêu không ổn.

Ô... Hội trường mất điện, thất bại thảm hại!

Cũng trong chốc lát, từng điểm từng điểm ánh vàng ấm áp giống như sao sáng lên, khúc nhạc kết hôn kinh điển vang lên trong hội trường, mọi người ồ lên một trận.

Cô thấy Thiệu Kỳ Á mặc tây trang thẳng tắp, tuấn tú bất phàm, cầm một bó hoa tuyệt đẹp, nhìn như vương tử đi về phía cô, tim cô đập rộn ràng.

“Chúc mừng ngươi, rốt cục hoàn thành giấc mộng của ngươi, trở thành một nhà thiết kế vĩ đại.”

Thiệu Kỳ Á dâng hoa tươi lên, cầm tay cô lên hôn.

“Cám ơn.” Cô nhìn lại anh, mỉm cười càng thêm ngọt.

“Giấc mộng của ngươi đạt thành rồi, có phải cũng nên giúp ta hoàn thành giấc mộng của ta hay không?” Anh còn có câu dưới, môi cong lên, cười đầy mị lực

“Giấc mộng của ngươi là cái gì?” Cô tự nhiên hào phóng, phát ra tự tin mê người sáng rọi.

“Ngươi chính là giấc mộng của ta.” Anh thâm tình thông báo, lấy ra một cái nhẫn kim cương, quỳ một chân trên đất cầu hôn.

“Bảo Đế gả cho ta, ta sẽ vĩnh viễn làm thần giữ nhà của ngươi, cả đời trân trọng ngươi.”

Người khác có lẽ không thể cảm nhận, nhưng cô thân là đương sự, nước mắt vây kín hốc mắt.

Cô không chút nghi ngờ lời hứa của anh, bởi vì cho tới nay, đều có anh ở sau lưng bảo vệ, đoạn đường này cô mới có thể thuận lợi thành công

“Ta đây làm cái gì?” Khóe mắt cô hiện nước mắt, khóe miệng lại vui vẻ giương lên.

“Ngươi? Ngươi đương nhiên là Bảo Đế của ta!” Anh ôn nhu giương môi, ánh mắt nhìn cô chứa đầy thâm tình.

Cô vươn tay với anh, môi chiếu sáng xán lạn giống ánh mặt trời, cả người dào dạt hạnh phúc.

Nếu như không có anh, sẽ không có Dụ Bảo Đế ngày nay!

Cô thương anh, cũng cảm tạ anh.

Thiệu kỳ Á vui sướng miệng cười toe toét, ở mọi người chứng kiến đeo nhẫn kim cương cho cô, cho cô cái hôn thật sâu, đợi lâu như vậy, anh rốt cục có được bảo bối yêu mến vĩnh viễn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.