Bảo Bối Trong Lòng Phúc Hắc Tổng Tài

Chương 6: Chương 6: Chương 5




Phải biết rằng, ở xã hội hiện nay, chỉ có tài hoa là không đủ, còn phải có điều kiện khác mới có thể thể hiện tài năng, nếu không cũng sẽ chẳng có nhiều người có tài nhưng không gặp thời tới vậy, oán thán không gặp mặt được Bá Nhạc, đợi không được thời cơ.

Ước chừng nửa tháng sau, dưới đề nghị của Thiệu Kì Á, Dụ Bảo Đế đem bản vẽ trong sổ thiết kế scan lên máy vi tính, lưu vào trong USB, đưa cho nhà thiết kế trong công ty cô nhận xét. Trước mắt tuy rằng đang giữa mùa hè nắng nóng, nhưng bên trong công ty đã khẩn trương chuẩn bị trang phục mùa đông, cho nên cô không khỏi âm thầm kỳ vọng thiết kế của mình ít nhiều có thể được sử dụng, đáng tiếc kết quả là toàn bộ bị trả về.

Buổi tối tại quán cà phê Nhật An, trong con hẻm nhỏ yên tĩnh, lấp lóa ánh sáng vàng ấm áp, Thiệu Kỳ Á cùng Dụ Bảo Đế ngồi trên ban công, hưởng thụ làn gió tự nhiên hiếm có cùng mùi hoa lạ phiêu đãng trong không khí.

“Đều không được?”

Thiệu Kỳ Á nghe lời của Dụ Bảo Đế xong, âm lượng đột nhiên tăng cao, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

“Ha, nhà thiết kế Hà Lỵ nói thiết kế của em xem qua thì thấy cũng được, nhưng người chuyên nghiệp nhìn vào sẽ thấy ngay là chưa đủ hoàn thiện, chi tiết còn cần tỉ mỉ hơn nữa.” Dụ Bảo Đế thuật lại lời nhận xét, mặc dù có chút mất mát, nhưng cô không có vì vậy mà cảm thấy uể oải, bởi vì còn có phương hướng cải tiến.

Thiệu Kỳ Á nhíu mày nhìn cô, đáy mắt lộ ra nghi hoặc.

Ý nói là anh không phải dân chuyên nghiệp, cho nên cái nhìn không chính xác sao?

Cho dù anh không phải chuyên nghiệp, nhưng anh là kẻ kinh doanh, anh tự tin rằng độ nhạy bén với thị trường của mình tuyệt đối không thua kém với nhà thiết kế, ánh mắt cũng không đến nỗi kém như vậy, tác phẩm của Bảo Đế cho dù không lấy tư tâm mà nhận xét, cũng tuyệt đối có giá trị áp dụng, làm sao có thể toàn bộ bị loại?

“Ai, nhất định là có chỗ nào đó không tốt mới có thể bị trả về, đây cũng không phải chuyện gì lớn, người mới đều là như vậy đúng không?” Thấy anh có vẻ đang suy nghĩ muốn bất bình giùm cô, cô trái lại lên tiếng trấn an. “Đáng mừng là, em có nhận được ý kiến và hướng dẫn của nhà thiết kế, về sau có thể tiếp tục sửa chữa, tiếp tục tiến bộ.”

“Em nói cũng đúng.” Anh ung dung nhếch môi, không khỏi thưởng thức thái độ học tập khiêm tốn của cô.

“Đúng rồi, anh có mua một món đồ chơi nhỏ cho em.”

Cô nhìn thấy bình thuỷ tinh đựng đầy những hạt tròn màu hồng, buồn bực hỏi: “ Đây là cái gì?”

“Cái này gọi là cây trồng ion âm (anion plant: không biết gọi là gì nữa), em đem hạt giống bỏ vào trên hạt màu, thêm nước cho cao bằng chúng, mỗi ngày tưới nước, đại khái từ năm đến mười hai ngày nó sẽ nẩy mầm.” Đây chính là thứ anh phát hiện ở trên bàn thư ký, cảm thấy chẳng những thú vị còn rất ý nghĩa, liền muốn thư ký giúp anh mua một cái. Nhưng bởi vì bên trong có chứa huyền cơ, cho nên anh đã vứt đi vỏ bao có tiết lộ đáp án, đem bí mật cất giấu ở trong đầu.

“Muốn em trồng hoa, tu thân dưỡng tính sao?” Cô vừa thưởng thức, vừa cười hỏi.

Trồng hoa là sở thích của chị hai, cho nên cây cối ở ban công trong nhà đều là chị hai gieo trồng chăm sóc, mà cô bình thường chỉ phụ trách thưởng thức thôi.

“Nếu em chăm sóc nó tốt, sẽ phát hiện một bí mật.” Ánh mắt anh nhìn cô thâm thúy, mang theo dụng ý sâu xa mỉm cười dụ dỗ cô.

“Bí mật gì?” Lòng hiếu kỳ bị khơi mào khiến ánh mắt cô sáng ngời.

“Nói ra sẽ không có ý nghĩa nữa, phải đợi chính em tự khám phá.” Thiệu Kỳ Á cố ý thừa nước đục thả câu, biết như vậy mới có thể hấp dẫn cô bé này ngoan ngoãn chăm sóc nó.

“Hừ, quỷ hẹp hòi, nói cho người ta một chút cũng đâu có sao đâu!” Cô bĩu môi liếc nhìn anh, cầm lấy bình thủy tinh nhỏ cố gắng nghiên cứu, muốn nhìn ra được manh mối, đột nhiên lại lo lắng. “Không phải đến cuối cùng sẽ nở ra cái gì quái dị đó chứ?”

“Đáp đúng rồi, sẽ nở ra một cái cây hình thù quái dị.” Anh phản ứng rất nhanh mở miệng phụ họa, hé môi cười với cô. “Như vậy em hài lòng chưa?”

Cô tức giận làm cái mặt quỷ, cùng anh tranh cãi lên, thời gian vui vẻ trôi qua, mãi đến khi mưa bụi theo gió thổi đến gần, da thịt cảm giác được ẩm ướt, hai người mới giật mình nhận ra thời tiết thay đổi.

“Trời mưa rồi!” Cô chìa tay cảm nhận nước mưa, ngay sau đó nhớ tới thời gian, nhanh chóng nhìn vào đồng hồ.

“A, đã trễ như vậy rồi, ngày mai em còn phải đi làm nữa chứ!”

Mắt Thiệu Kỳ Á nhìn đồng hồ, cũng cảm thấy kinh ngạc. “Đúng rồi, bất tri bất giác đã mười giờ rồi!”

Ở bên cô đúng là có cảm giác thời gian qua mau, mỗi lần chia lìa đều cảm thấy rất khó khăn, hận không thể có cái nút khống chế làm chậm thời gian, tốt nhất còn có có chức năng ngừng, giữ lại thời khắc vui vẻ, cũng giữ cả cô lại.

“Thừa dịp hiện tại mưa còn nhỏ, đi nhanh thôi.” Dụ Bảo Đế đứng dậy, lục cây dù trong túi xách ra.

“Được.”

Anh cầm hóa đơn xuống lầu trả tiền trước, hai người che chung dù đi ra khỏi quán cà phê, Thiệu Kỳ Á một tay cầm dù, một tay nắm bả vai cô, chiếc dù nho nhỏ giống như đang giữ hai người bọn họ trong vùng trời riêng.

Mưa càng lúc càng lớn, bọn họ càng dựa càng gần, Bảo Đế cho dù dây thần kinh có thô hơn nữa cũng cảm giác được khoảng cách thân mật giữa hai người, cùng với sự biến chuyển tinh tế trong không khí...

“Vào gần đây một chút, ướt hết rồi!” Phát hiện bả vai cô bị ướt, cánh tay mạnh khỏe dùng sức kéo cô vào trong dù, nhưng dù quá nhỏ, anh đành hy sinh chính mình nửa người lộ ra trong mưa.

“Nhưng anh cũng không che đủ...”

“Anh không sao.”

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, đầu tóc anh toán loạn, nước đọng ở trên trán, đôi mắt đen trong đêm tối sáng như ánh sao, mà phản chiếu trong đó, là cô.

Cô bỗng nhiên rung động, tim không tự chủ được mà tăng tốc.

Từ khi biết anh tới nay, anh luôn nhường nhịn cô, che chở cô, thật sự chỉ là xuất từ tình bạn thôi sao? Nếu anh đối với cô đã tốt như vậy rồi, hẳn anh đối đãi với bạn gái khẳng định còn chu đáo hơn?

Nghĩ đến mình không phải là người duy nhất anh cưng chiều, thậm chí còn xếp hàng thứ yếu, lòng của cô đột nhiên cảm thấy chua xót, có chút khó chịu... Cô giống như trở nên tham lam, đối với anh sinh ra ham muốn giữ lấy, không muốn có một ngày sẽ mất đi anh, mất đi sự cưng chiều của anh!

“Anh Thiệu, ngoại trừ mẹ em, hai chị, anh là người đối với em tốt nhất.”

Cô mỉm cười với anh, ngọt ngào giống như kẹo.

“Vậy có được coi là người rất quan trọng trong lòng em không?” Anh thử hỏi, muốn biết phân lượng của mình.

“Đương nhiên rồi!” Cô không chút do dự đáp, còn thực phóng khoáng kiễng chân khoác lên bả vai rộng lớn của anh. “Chẳng qua có lúc em cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao lại có người vô duyên vô cớ đối với em tốt như vậy chứ?”

Hành động của cô cùng câu hỏi thẳng thắn làm anh bật cười, cô nàng này thật đúng là thiếu lãng mạn, anh đang muốn diễn màn tình cảm, cô lại khoác vai như kiểu anh em, làm hỏng cả không khí.

Bất quá, cũng chính vì cô tự nhiên đáng yêu như vậy, có chuyện liền nói thẳng, không hề làm ra vẻ giả dối, anh mới yêu thích cô đến thế!

“Em xác định anh là vô duyên vô cớ sao?” Anh chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt đen sâu thẳm ẩn giấu nhu tình mật ý, nửa thật nửa giả nói. “Anh có tâm cơ, có mục đích đó.”

“A?” Bị ánh mắt nóng bỏng kia nhìn, hơn nữa nghe anh bất ngờ tuyên bố, hại tim cô lỡ mất một nhịp. “Cái gì, mục đích gì?”

“Bởi vì anh thích em, cho nên hi vọng em quen với sự tồn tại cùng che chở của anh, dần dần cũng thích anh...” Ngón tay thon dài chạm vào hai má trắng min của cô, ánh mắt thâm thúy mang theo ý cười phát ra mị lực mê hoặc người khác. “Em nói xem, tâm kế của anh có thành công hay không?”

Nhìn vào ánh mắt của anh, Bảo Đế liền hoa mắt chóng mặt, trong lòng như có vài đội trống đang đánh loạn, bên tai cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập, cùng tiếng nói trầm thấp của anh đang tỏ tình, toàn bộ thế giới như ngừng quay, chỉ còn lại có cô cùng người hôm nay đặc biệt mê hoặc lòng người - Thiệu Kỳ Á.

Anh hỏi cô, kế hoạch thâm nhập vào trái tim có thành công hay không?

Nếu như không có thành công, làm sao cô có thể cùng anh thường xuyên lui tới như vậy?

Nếu như không có thành công, làm sao cô có thể vừa gặp phải chuyện sẽ không tự chủ mà nghĩ đến anh, muốn cùng anh chia xẻ hỉ nộ ái ố của cô, muốn độc chiếm sự yêu thương che chở của anh

Đây... Đáp án đã rõ rành rành rồi!

Nhưng nếu không có suy nghĩ kỹ càng, cô còn không biết, chính mình đã thích anh từ lúc nào, tự nhiên mà đem anh để ở trong lòng như vậy rồi!

“Không trả lời, chính là chấp nhận.” Anh ung dung hé môi, sủng nịch điểm nhẹ lên chóp mũi cô, nhu tình trong đáy mắt nhộn nhạo dâng lên, trở nên mãnh liệt nóng bỏng.

“Anh Thiệu...” Dụ Đế hoảng sợ tim đập loạn nhịp, mặt đỏ tai nóng, ngây ngốc nhìn chằm chằm anh, cảm thấy anh đột nhiên trở nên rất không giống anh.

Anh kiềm nén nhiệt tình xúc động, chỉ kiềm chế cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nụ hôn dịu dàng mà bá đạo ── “Trở về chuẩn bị tâm lý thật tốt, ngày mai thức dậy, anh không còn là anh Thiệu của em nữa.”

※ ※ ※

Bình thường, một khi đầu dính vào gối rồi là Dụ Bảo Đế rất khó mất ngủ, nhưng hôm sau cô lại mang theo hai quầng thâm quanh mắt đi làm, cả một ngày trời lòng không yên tinh thần không tập trung, về đến nhà, ăn cơm tắm rửa xong muốn nghỉ ngơi thật tốt, nhưng cả đầu đều xoay quanh Thiệu Kỳ Á.

Anh nói “Ngày mai dậy, anh không còn là anh Thiệu của em nữa” rốt cuộc là có ý gì chứ?

Chẳng lẽ, anh sẽ không đối tốt với cô nữa sao?

Chỉ là nghĩ đến đây thôi, lồng ngực của cô liền giống như là bị đá đè, buồn bực khó chịu.

“Đúng rồi!” Cô mở ngăn kéo ra, Thiệu Kỳ Á ngày hôm qua có cho cô cái bình thủy tinh, Bảo Đế bỏ hạt giống vào, chạy huỳnh huỵch đi tưới nước, sau đó quay lại phòng ngủ, ngồi xếp bằng ở trên giường, nghiêm chỉnh nghiên cứu bình thủy tinh. “Có cái gì bí mật đây? Đáp án có phải ở trong này hay không?”

Không đúng, ý tứ trong câu nói kia của anh không phải là không đối tốt với cô nữa, bởi vì khi đó ánh mắt anh nhìn cô rất khác lạ, hơn nữa còn hôn trán của cô... Hồi tưởng lại một màn kia, cô đến bây giờ vẫn còn cảm thấy tim đập nhanh.

Ai, thật đáng ghét mà! Cũng không nói rõ ràng một chút, hại cô miên man suy nghĩ, đầu cũng sắp trướng to lên rồi!

A, không nghĩ ra thì lên tiếng hỏi rõ ràng, điện thoại phát minh ra làm cái gì chứ?

Lấy di động ra, cô nhìn thời gian, hiện tại cũng đã hơn bảy giờ tối rồi!

Bình thường cô chưa có hết giờ làm đã nhận được điện thoại của anh rồi, nhưng ngày hôm qua anh bỏ lại một câu làm cho cô như lạc trong sương mù xong, tại sao hôm nay lại không hề có động tĩnh gì chứ?

Bấm một dãy số, cô che lấy tim, chờ đợi đầu bên kia nhấc máy.

Số điện thoại này cô đã gọi nhiều lần, nhưng chưa bao giờ lại khẩn trương giống như lần này, trái tim đập thình thịch thật nhanh.

“Kỳ quái, tại sao còn chưa bắt máy chứ?” Chuyển vào hộp thư thoại, cô nhíu mi nói thầm, lại gọi một lần nữa, may mắn lúc này đây đã có người nhận.

“Bảo Đế?” Nhìn qua số điện thoại hiển thị, Thiệu Kỳ Á mở miệng hỏi, giọng nói bởi vì vừa tỉnh ngủ mà khàn khàn.Thanh âm xa lạ của anh làm cho Bảo Đế ngẩn người, hoài nghi mình gọi nhầm số rồi. “A? Anh là ai?”

“Tiểu thư à, là em gọi cho anh, còn hỏi anh là ai?” Ngữ điệu của anh lười biếng, hé môi nở một nụ cười, cô luôn ở trong lúc lơ đãng có thể làm cho tâm tình anh tốt đến bật cười.

“Giọng nói của anh làm sao lại biến thành như vậy? Giống như ông già vậy.” Cô kinh ngạc hỏi.

“Có lẽ là do vừa tỉnh ngủ.” Anh nhìn đồng hồ báo thức, mới phát hiện mình đã ngủ thật lâu.

“Hiện tại là mấy giờ mà anh mới vừa tỉnh ngủ?” Cô càng kinh ngạc.

“Anh bị cảm, cho nên uống thuốc rồi sau đó ngủ thiếp đi.” Anh giải thích, đại khái là thể chất tốt, uống thuốc xong, ngủ một giấc, hiện tại tinh thần đã cảm thấy tốt hơn.

“Bị cảm? Vì sao?” Quen nhau lâu như vậy, cô chưa từng nghe thấy anh nói không thoải mái!

“Không phải vì ngày hôm qua bị mưa ướt chứ?”

Cô nhớ tới ngày hôm qua hai người cùng nhau chen chúc trong một cái dù mà mưa thì càng ngày càng to, chịu đựng được đến chỗ anh dừng xe, nửa người anh đều đã ướt đẫm, còn cô lại bình yên vô sự.

“Có lẽ vậy.”

“Vậy anh có khỏe không? Có nặng lắm không? Có đi bác sĩ chưa? Ăn cơm chưa?” Cô lòng mang áy náy, lo lắng lên tiếng hỏi.

Anh chỉ muốn thay cô che mưa, nhưng chính mình lại không chú ý, nếu không bởi vì che chở cho cô, anh cũng sẽ không bị ướt, càng sẽ không bị cảm!

Nghe thấy cô để ý như vậy, Thiệu Kỳ Á vốn là muốn kêu cô yên tâm, nay liền nhanh trí thay đổi ý định trong đầu.

“Có xem qua bác sĩ rồi, nhưng vẫn không thoải mái cho lắm, không có sức ra ngoài ăn cơm...” Anh đổi giọng, ngữ điệu trở nên thật yếu ớt, nói xong còn hối tiếc thở dài, tranh thủ sự đồng tình của cô. “Ai... Người còn chưa có già, đã cảm thấy giống như người già sống một mình...”

Thật đáng thương... Bảo Đế nhíu đôi mi thanh tú, trong ngực chợt có cảm giác đau lòng.

“Vậy, em đây mua bữa tối cho anh ăn?” Cô buột miệng đề nghị.

Đầu bên kia điện thoại, Thiệu Kỳ Á nhịn không được nở nụ cười giảo hoạt. Cô bé đơn thuần này, hoàn toàn trúng khổ nhục kế của anh rồi!

“Thật tốt quá, cám ơn em, nhà của anh ở...” Anh giả bộ yếu ớt nói lời cảm tạ.

“Em biết, anh nhẫn nại một chút nha, em tới ngay.” Cô vừa tắt điện thoại liền vội vội vàng vàng sửa sang lại bề ngoài, hấp tấp chạy ra cửa.

Từ trước đến nay đều là anh chăm sóc cô, hiện tại anh cần cô, cô đương nhiên là không chút ngại ngần rồi!

Nghĩ đến anh đang đói bụng, thân thể lại không thoải mái, một mình cô đơn đợi ở trong phòng, trái tim cô đều khó chịu, chỉ hận không thể lập tức bay đến bên cạnh anh, làm bạn anh.

Tính ra, Thiệu Kỳ Á cũng không phải hoàn toàn nói dối, bởi vì anh quả thực có bị cảm, chẳng qua anh chỉ lợi dụng sự thật này, phóng đại nó hơn một chút thôi.

Bị cảm làm cho anh có một chút uể oải, nhưng không nhìn thấy Bảo Đế sẽ khiến anh tâm thần không yên, bởi vậy anh mới nhất thời nảy lòng tham, dùng chút tiểu xảo dụ dỗ Bảo Đế đơn thuần đến thăm anh.

Tuy rằng đã quen biết một thời gian rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Bảo Đế đến nhà anh, giả bộ bệnh thì giả bộ bệnh, dù sao cũng không thể lôi tha lôi thôi để cô thấy, bởi vậy trong lúc chờ đợi, anh vội vàng thu dọn qua căn phòng, dặn dò quản lý tòa nhà có khách đến nhà anh, sau đó tắm rửa một cái, toàn thân sạch sẽ khoan khoái đợi cô đến.

Rất nhanh, tiếng chuông cửa vang lên, anh nhìn thời gian, mới qua 40 phút, có thể thấy được cô thật sự rất lo lắng.

Vừa mở cửa ra, thấy Bảo Đế bơ phờ mệt mỏi chạy tới, anh tâm tình tốt trêu chọc: “Nhanh như vậy? Em bay tới sao?”

“Có người gào khóc đòi ăn đương nhiên phải mau chứ! Còn không phải sợ anh đói bụng sao?” Cô bĩu môi cãi lại, lo lắng quan sát anh. “Không phải anh nói sinh bệnh sao? Làm sao lại có vẻ tinh thần sảng khoái vậy?”

“Nghe thấy em tới, bệnh của anh liền tốt hơn phân nửa rồi.” Anh nghiêng người mời cô vào cửa, trên mặt tràn đầy vui vẻ.

“Thật hay giả vậy?” Cô liếc xéo anh, hoài nghi anh chỉ hù dọa cô.

“Đương nhiên là thật.” Anh đóng cửa lại, dẫn cô đi tới phòng bếp, chỉ tay vào vật chứng là túi thuốc đang đặt trên bàn ăn màu trắng. “Em xem, đây là thuốc này.”

“Đây, em mua cháo, dưa cải cùng bánh bao, ăn no còn phải uống thuốc.” Cô ở phòng bếp thu xếp đồ ăn vừa mua.

“Cửa tiệm ở gần nhà em sao?” Anh ở một bên hỗ trợ.

“Đúng vậy.” Cô nhớ rõ anh từng nói thích thức ăn ở đó.

“Em ăn rồi sao?” Anh nhìn dáng vẻ tự nhiên của cô trong phòng bếp, trong ngực chợt xông lên một cảm giác ấm áp.

“Vâng, chị hai có nấu.” Cô đem thức ăn bưng đến trên bàn ăn.

“Vậy anh ăn đây.” Anh ngồi xuống sau đó, nâng đũa ăn.

Khi anh dùng cơm thì cô ngồi một bên, ánh mắt liền lang thang khắp nơi nhìn đông nhìn tây, đối với không gian rộng lớn này cảm thấy líu lưỡi không nói nên lời.

“Một mình anh ở chỗ lớn như vậy sao?”

“Đúng vậy, rất cô đơn.” Anh biết cô mềm lòng, thuận miệng nói. “Cho nên có rảnh em có thể thường tới nhà của anh chơi.”

“Nhà anh có cái gì vui để chơi!” Cô kêu to một tiếng, tiếp tục đi tới phòng khách.

“Nhà anh có rạp hát gia đình, xem phim nghe nhạc rất hay nha; còn có máy chơi game có thể chơi, dụng cụ tập thể hình... dù cho không có gì chơi, cũng có thể đến làm bạn với anh.” Anh vừa ăn vừa nói, dung túng cho cô tùy ý tiến vào lãnh địa của anh, trao cho cô đặc quyền trước nay chưa từng có. “Em cứ xem đây như nhà mình không cần khách khí.”

Không hiểu là do ban ngày khó chịu ăn được ít, cho nên hiện tại đói bụng, hay bởi vì đây là bữa tối cô mua đến, giờ phút này anh ăn thực ngon miệng, chỉ là cháo trắng đơn giản thêm hai món rau cùng bánh bao, anh đã cảm thấy như món ngon đặc biệt, hai ba miếng liền ăn sạch.

Dọn dẹp qua loa chén bát trên bàn, anh đặc biệt cầm hai chai nước trái cây đi tới, tìm được cô ở phòng sách.

“Này, uống nước trái cây đi.” Anh mở ra nắp chai, đưa cho người đang xem sách trên giá.

“Cám ơn.” Cô ngồi dựa vào mép bàn gỗ, vừa uống vừa ngửa đầu nhìn về phía giá sách trước mặt. “Những cuốn sách này anh đều xem qua rồi sao?”

“Đương nhiên, chẳng lẽ anh lấy sách làm vật trang trí à?” Anh cười nhìn vẻ mặt không tin của cô.

“Không phải chứ, em thấy có rất nhiều loại sách, toàn là tiếng Anh nữa, sách về quản trị kinh doanh, tạp chí thời trang... Còn có niên giám sản phẩm Alston!” Cô tùy ý nhìn qua, bỗng nhiên giống như phát hiện châu lục mới, ánh mắt sáng lên, âm lượng cũng tăng cao. “Em muốn xem, cho em mượn, cho em mượn!”

“Được... Muốn cái gì cứ việc lấy, không lấy tiền thuê sách của em.” Lời nói của anh mang theo sự yêu chiều, cúi người xuống lấy ra niêm giám thật dày đưa cho cô.

“A...” Cô vốn muốn vươn tay ra nhận lấy lại bất chợt kêu lên, nước trái cây đang cầm trong tay bị đổ lên người. “Xong đời!”

Thiệu Kỳ Á xoay người nhìn lại, lập tức phản ứng. “Không sao, em đừng di chuyển, anh đi lấy khăn lau.”

Dụ Bảo Đế ảo não ngồi yên ở trên bàn, nhìn tai hoạ mình gây ra. May mắn còn chưa có làm bẩn sách... Ai, thật sự là sơ suất cẩu thả!

“Đây, mau lau đi.” Thiệu Kỳ Á cầm khăn lông quay lại, vốn phản ứng trực tiếp muốn thay cô lau dọn, nhưng thấy cô từ ngực đến bụng đều bị ướt, quần áo đều trở nên trong suốt, tim anh lại đập dồn dập, cảm thấy nhiệt độ không khí quanh mình tăng nhanh. “Tự em lau đi, anh đi lấy đồ lau nhà với khăn.”

Anh mượn cớ rời đi, lúng túng che dấu bản thân mình đang bị thân thể mềm mại kia hấp dẫn, ngay cả khi cầm cây lau nhà quay lại, anh cũng tránh không nhìn thẳng vào cô, để tránh lại phát sinh ý nghĩ kỳ quái.

“Dinh dính thật đáng ghét, em sẽ bị kiến bâu mất?” Quần áo ướt sũng dính vào da, Bảo Đế khó chịu nhăn mặt. “Em đi phòng tắm rửa sạch đã, anh có áo T-shirt không cho em mượn?”

Anh dẫn cô tới phòng tắm, sau đó tìm áo T-shirt cùng khăn tắm cho cô, còn mình thì đi dọn dẹp phòng sách, nhưng lau sạch nước bẩn lại không rũ bỏ được ý nghĩ quái lạ trong đầu.

Cô gái mình yêu mến đang ở trong phòng tắm của anh, cô sẽ dùng sữa tắm của anh, khăn tắm của anh, thân thể thuần khiết của cô sẽ phản chiếu trong gương của anh... Tiếng nước chảy ào ào như đang khơi gợi ý nghĩ tà ác, làm cho máu anh chảy nhanh hơn, thân thể nóng lên.

Chết thật! Mời cô tới nhà quả không phải là hành động sáng suốt, anh đã quên cô đối với anh có bao nhiêu hấp dẫn, cô nam quả nữ ở chung một phòng, muốn không chút động lòng căn bản là chuyện cổ tích!

Anh vẫn nên sớm đưa cô trở về, nếu không anh sợ chính mình sẽ biến thành sói hoang ăn tươi nuốt sống cô!

“Ha ha, thật lớn quá!” Dụ Bảo Đế mang theo hương thơm từ trong phòng tắm đi ra, mỉm cười kéo áo T-shirt trên người.

Thiệu Kỳ Á xoay người nhìn về phía cô, vốn muốn nói đùa với cô giống như lúc thường, nhưng định thần nhìn lại, không khỏi nín thở ── áo T-shirt bình thường mặc trên cơ thể nhỏ xinh của cô, rộng đến mức nhìn như là váy liền, cổ áo rộng lộ ra xương quai xanh khêu gợi, chiều dài vạt áo vừa vặn tới giữa đùi, thoạt nhìn không xác định được có mặc quần ngắn hay không, bất quá từ đống đồ bẩn trên tay cô, anh phát hiện thấy một đoạn quai áo lộ ra, khẳng định lúc này, trong áo T-shirt cô không có mặc nội y.

Gợi cảm!

Lần đầu tiên anh phát hiện hai chữ “Gợi cảm” này có thể dùng trên người Dụ Bảo Đế ngây thơ đơn thuần.

Vừa tắm rửa xong, hai gò má cô hồng hào, thoạt nhìn vừa trắng lại mềm, giống như trái mật đào cám dỗ người khác hái xuống, cũng làm thân thể anh trở nên căng thẳng.

Thấy ánh mắt anh sáng rực nhìn chằm chằm vào mình, Bảo Đế cảm thấy không được tự nhiên.

“Làm sao vậy? Kỳ lạ lắm sao?”

“Không có kỳ lạ, rất đẹp mắt.” Anh thu lại ánh mắt, ngay cả giọng nói đều cũng trở nên căng thẳng.

“Vậy là tốt rồi.” Cô yên tâm cong môi, ngay sau đó lại hỏi: “Có túi nhựa cho em đựng quần áo bẩn hay không?”

“Để anh tìm xem.” Anh đi về phía tủ bếp, Bảo Đế cũng theo sau.

Thiệu Kỳ Á ngồi xổm người xuống tìm túi, trong mũi vẫn ngửi thấy mùi thơm của cô, khiêu chiến tự chủ của anh.

“Em muốn trở về hay không?” Đem túi đưa cho cô, nhìn lọn tóc ẩm ướt của cô dính trên cái cổ trắng nõn duyên dáng, anh cảm thấy như thiên sứ cùng ác ma đang giao chiến trong nội tâm.

“Vừa mới đến không bao lâu mà! Ngày mai cuối tuần, em không cần phải gấp gáp trở về!” Cô hồn nhiên không phát hiện ý nghĩ của anh, một chút ý thức nguy cơ đều không có. “Hay là... anh có việc?” Vậy cô không nên quấy rầy anh nữa.

“Anh không có việc gì, nhưng anh sợ nếu em còn không đi, em sẽ có chuyện...” Anh bình tĩnh nhìn cô, đáy mắt lóe lên dã tính, báo hiệu khát vọng không cách nào ngăn cản với cô.

“Em? Em sẽ có chuyện gì hả?”

Cô mở to đôi mắt đen láy, lông mi dài và cong như cánh quạt khẽ chớp, trong nháy mắt giống như những vì sao, vừa đáng yêu lại vô tội, làm cho người đàn ông trước mặt đang vô cũng khổ sở kiềm chế cuối cùng cũng không thể làm Liễu Hạ Huệ được nữa.

“Muốn biết sao?” Anh khàn giọng hỏi.

“Ừ.” Cô bé hiếu kỳ lại sa lưới lần nữa, gật đầu như bằm tỏi.

Thiệu Kỳ Á một tay ôm cô lại gần, giữ lấy gáy cô, nghiêng người lấy môi che đi cái miệng nhỏ ngọt ngào của cô, lấy hành động nói cho cô biết đáp án... trông coi cô suốt một năm, hiện tại cơ hội đã tới, anh cần phải cố gắng đẩy nhanh kế hoạch rồi!

Edit: Tử Ly



Vài lời tâm sự: Hic, ta đúng là chỉ hợp với mấy thể loại trong sáng thôi, làm chương này mà chóng cả mặt. Khi đọc cảnh H cứ nghĩ cũng dễ, ec, tới khi làm mới thấy hối hận. Khó kinh khủng. Cũng may có Ami giúp chỉnh sửa.



Mọi người đọc có chỗ nào không được thì cũng bỏ qua cho ta nhé. Hic, công phu ta tới đây là cạn rồi. hichic


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.