Bảo Bối - Tiểu Ngư Đồng Học

Chương 6: Chương 6




(edited by manhvaivun)



Từ Thanh ngồi trước máy vi tính, ánh sáng từ màn hình máy tính lấp lánh chiếu vào ngũ quan tinh tế của hắn, ngón tay hắn gõ thoăn thoắt trên bàn phím, chợt trong đầu hiện lên cái nốt ruồi bé như hạt gạo dưới mắt của Thẩm Phàm. Gương mặt kìm nén không rơi nước mắt rồi đôi mắt đỏ hoe của cậu khiến nốt ruồi lại càng đặc biệt nổi bật.

Hắn xoa xoa mi tâm, lần thứ hai mở mắt ra, thấy trên màn hình đánh sai tên nhân vật chính liền yên lặng bôi đi cái tên đã bị hắn cự tuyệt rồi thở dài, thật sự rất khủng khiếp.

Vào một giờ sáng, sau khi chương mới của “Mê dạ tầm hung” được đăng tải, Từ Thanh vừa đi uống một hớp nước trở về, làm mới lại trang một cái đã thấy có hơn 100 bình luận xuất hiện.

Lúc này tin nhắn xoát bình luận hệ thống liền hấp dẫn sự chú ý của hắn.

【 hệ thống: id: Người dùng Trục Ảnh lão công đã giội tác giả Trục Ảnh một thùng nước! 】

【 hệ thống: id: Người dùng Trục Ảnh lão công đã tặng cho tác giả Trục Ảnh một trái tim! 】

【 hệ thống: id: Người dùng Trục Ảnh lão công đã giội tác giả Trục Ảnh một thùng nước! 】

【 hệ thống: id: Người dùng Trục Ảnh lão công đã tặng cho tác giả Trục Ảnh một trái tim! 】

...

Trang web của Từ Thanh là một trang mạng tiểu thuyết lớn nhất cả nước, cho nên cơ chế tính điểm rất hoàn hảo. Nó được chia thành hệ thống tính điểm cho tác giả và hệ thống tính điểm cho tiểu thuyết. Cái id người dùng “Trục Ảnh lão công” này là đang chấm điểm cho tác giả.

Trong hệ thống chấm điểm tác giả, dù là cho điểm hay trừ điểm đều phải tốn tiền tiểu thuyết, giội nước là trừ 2 điểm, phải tốn 1 đồng tiền. Còn tặng một trái tim tức là cho 2 điểm, phải tốn đến 10 đồng tiền. Điểm của tiểu thuyết cộng với điểm của tác giả sẽ cho ra điểm hạng, nếu điểm hạng càng cao thì cuối năm tác giả nhận tiền càng nhiều.

Điểm tác giả của Từ Thanh thật ra chỉ ở tầm trung không tính là cao, hắn không để lộ mặt nên không thu hút người xem, trên weibo cũng không hài hước, nửa năm mới đăng một bài blog. Hàng năm hắn cơ hồ chỉ dựa vào điểm của tiểu thuyết cũng đủ để nằm trong danh sách top 10 người đứng đầu trên web, cho nên hắn lại càng không quan tâm đến điểm tác giả của mình.

Từ Thanh nhìn hệ thống thông báo tin tức trên màn hình, thầm nghĩ người này có phải bị bệnh hay không, vừa mới cho hắn điểm lại trừ ngược lại, đúng là phí tiền. Đây cũng là một hành động yêu tha thiết sao, hận chi thiết (1)?

Từ Thanh nhìn những bình luận trong chương mới, chọn hồi phục một hai cái id quen mắt rồi tắt máy tính.

Trong bóng tối, hắn nằm trên giường, điện thoại di động bên cạnh đột nhiên rung lên, hắn cầm điện thoại lên rồi nheo mắt lại liếc nhìn.

Hình khỏa thân, người trong hình đang để trần nửa thân trên.

Ánh đèn phòng ngủ ấm áp phản chiếu lên làn da trắng nõn như được thoa một tầng mật ong vàng vàng.

Tuy rằng người trong hình bị điện thoại di động che mất khuôn mặt, thế nhưng hắn nhận ra đây là người nào.

Mặt hắn không thay đổi nhìn nó một lúc rồi đưa cái số lạ này kéo vào danh sách đen.

Từ Thanh giật nhẹ khóe miệng, hắn đại khái đã biết người thổ hào thần kinh, dùng tiền một cách mù quáng ban nãy là ai.

Mặt khác, liên tiếp mấy ngày nay hắn đều nhận được hình người khỏa nửa thân trên, không ló mặt từ số lạ gửi đến cho hắn, thế là hắn cũng bôi đen từ số này đến số khác.

Có một ngày hình khỏa thân ngừng gửi, nhưng hắn lại nhận được một tin nhắn ngắn khác. Hắn nhìn dòng chữ trên màn hình, khóe mắt liền co quắp một cái rồi lại bổ sung thêm số mới vào danh sách đen.

“Anh đồ quỷ hẹp hòi, anh không biết trả lễ em sao?”

Nói thật, vóc người của Thầm Phàm rất tốt, tuy gầy gò nhưng lại có một chút cơ bắp, không khoa trương nhưng đường nét cũng rất gợi cảm. Tạm bỏ qua gương mặt và thân phận của cậu, chỉ nói về vóc người này thì trong giới gay đã rất nổi tiếng rồi.

Thế nhưng bảo Từ Thanh gửi hình khỏa thân của mình cho Thẩm Phàm là điều hắn không thể.

Từ Thanh đảo mắt liền đem cái tin nhắn ngắn kia quên sạch, gần đây nhà xuất bản không biết như thế nào lại làm cho mọi việc trở nên phức tạp hơn, còn yêu cầu Từ Thanh phải tự quyết định.

Từ Thanh hắn từ trước đến giờ có việc gì đều chuyển hết sang cho biên tập khiến cô phiền đến sắp chết. Trong lòng hắn liền hối hận, tại sao mình lại muốn hợp tác với nhà xuất bản quỷ yêu này vì tiền nhở?

Lúc quyển sách trước của Từ Thanh còn chưa kết thúc đã có không ít nhà xuất bản liên hệ với hắn, lúc đó hắn liền ủy thác toàn quyền cho biên tập của mình phụ trách.

Cuối cùng chọn nhà xuất bản Mạn Phàm, đây là nhà xuất bản mới, thế nên trên hợp đồng Từ Thanh được ưu đãi rất lớn. Nghe đâu người chống lưng cũng có năng lực không nhỏ, biên tập của hắn cân nhắc một hồi liền quyết định chọn.

Lần này nhà xuất bản lại có việc muốn thương lượng với Từ Thanh, sự tình còn nói đến rất mơ hồ, hắn không muốn đi mà biên tập ở giữa cứ bị réo đến mức rất uể oải. Cuối cùng Từ Thanh cũng ngại để biên tập của mình mãi khó xử, thế nên mới đồng ý đi.

Nhà xuất bản Mạn Phàm này giàu nứt đố đổ vách nên nơi làm việc của họ cũng phi thường “làm màu”, cao ốc CBD cao 60 tầng, tất thảy đều là của họ. Cô lễ tân với nụ cười mỉm mê người ở trước Từ Thanh đi vào thang máy, sự nhiệt tình này của người này làm hắn có chút khó chịu.

Người của nhà xuất bản là một người đàn ông trung niên mặc tây trang đeo caravat đứng ở cửa, người đàn ông vừa nhìn thấy Từ Thanh liền sững sờ rồi cẩn thận dò hỏi: “Ngài là...Trục Ảnh tiên sinh?”

Từ Thanh gật gật đầu, người đàn ông lập tức đưa tay ra nắm chặt tay hắn, nhiệt tình chào hỏi: “Chào ngài, chào ngài, tôi là tổng giám đốc của nhà xuất bản Mạn Phàm, Đặng Tường”

Từ Thanh gật đầu lần nữa: “Ừm, Giám đốc Đặng, ngài khỏe”

Đặng Tường thấy thần sắc Từ Thanh lạnh nhạt liền có chút lúng túng thu tay về: “Ừm, ngài trước tiên nghỉ ngơi ở phòng nghỉ chút nhé, người phụ trách quyển sách của ngài sẽ lập tức tới ngay”

Từ Thanh không lên tiếng chỉ đi theo phía sau Đặng Tường.

Đặng Tường đưa hắn đến phòng nghỉ liền nhanh chóng rời đi, chỉ trong chốc lát đã thấy một nữ viên chức xinh đẹp đi vào đưa cho hắn một tách cafe đen.

Từ Thanh nhìn tách cafe đen trước mặt, cùng cô gật gật đầu rồi lịch sự nói cảm ơn nhưng lại không động tới tách cafe kia.

Bởi vì thức đêm soạn thảo lại còn dậy sớm nên Từ Thanh dựa vào ghế salon ngủ thiếp đi. Cổ áo len trắng làm lộ ra làn da và xương quai xanh do quanh năm không tắm nắng nên có chút nhợt nhạt, biểu tình trên mặt cũng không còn băng lãnh như ban nãy.

Chờ đến khi Thẩm Phàm tiến vào trong phòng nghỉ, cậu liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Cậu đến gần, ngồi chồm hổm xuống nhìn Từ Thanh. Lông mi Từ Thanh rất dài, theo hô hấp mà run run như cánh hồ điệp. Thẩm Phàm kìm lòng không đặng mà vuốt ve lông mi hắn một chút rồi nhanh chóng rút tay về.

Con hồ điệp này thật sự là từ ngực hắn bay ra sao?

(cái này tớ không rõ nữa...)

Thẩm Phàm cau mày trừng người trước mặt, trong lòng thầm tính toán, anh bây giờ đối với em lạnh nhạt như vậy, chờ đến khi em theo đuổi được anh...hừ hừ.

Con ngươi trong mắt Từ Thanh chuyển động rồi hắn từ từ mở mắt ra. Thẩm Phàm thấy hắn đột nhiên tỉnh lại làm sợ đến đặt mông ngồi phịch xuống đất. Từ Thanh mới tỉnh ngủ vẫn chưa tỉnh táo lắm, nháy mắt lộ ra vẻ mờ mịt hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

Thẩm Pham xoa cái mông bị đau của mình, nhe răng trợn mắt một cái liền nở nụ cười: “Em tới tìm anh đòi trả lễ nha”

Từ Thanh trong nháy mắt lại mờ mịt: “Cái gì?”

Thẩm Phàm lườm hắn một cái: “Em gửi hình cho anh gần nửa tháng, anh lại kéo vào danh sách đen nhiều số điện thoại của em như vậy, anh còn không nhận sao?”

Từ Thanh rốt cục cũng nhớ tới, đồng thời cũng nhớ đến buổi tối hôm đó hắn nằm mơ liền lúng túng nói: “Tôi không có mượn cậu gửi”

Thẩm Phàm cũng không quấn lấy chuyện này không tha, chỉ dựa sát vào Từ Thanh, nhỏ giọng nói: “Được thôi, vậy anh có hay không nhìn hình của em...”

Từ Thanh liền nghĩ tới những xúc cảm từ da thịt nhẵn nhụi trong giấc mộng kia, trả lời ngay: “Không có”

Thẩm Phàm lườm hắn một cái: “Sao anh lại trả lời mau như vậy, em còn chưa nói xong”

Từ Thanh lại hỏi: “Cậu đến cùng tại sao lại ở đây?”

Thẩm Phàm giảo hoạt nháy mắt mấy cái: “Anh không biết sao, nhà xuất bản Mạn Phàm là do em mở mà”

Thẩm Phàm đột nhiên nghĩ tới cái gì đó liền hơi nhướng mày: “Anh sẽ không vì muốn trốn tránh em mà không muốn hợp tác với chúng em chứ? Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng theo em nhớ là rất cao nha”

Từ Thanh sẽ không làm vậy, hắn không quan tâm là nhà nào xuất bản sách của hắn hay quyển nào đã ra. Hơn nữa, hắn cũng không muốn bồi thường vi phạm hợp đồng bằng số tiền lớn như vậy, chỉ với nguyên nhân thiếu gia của nhà xuất bản quấn lấy mình.

Nhưng Từ Thanh vẫn dùng một bộ dáng lạnh mặt kia: “Không biết”

Thẩm Phàm nhìn hắn, đôi mắt chớp chớp: “Được rồi, vậy em với anh không nói chuyện yêu đương, chỉ làm bạn tình với nhau được không?”

Từ Thanh không thể làm gì khác hơn là xoa xoa mi tâm: “Thẩm tổng, theo tôi biết thì cậu không thiếu bạn tình”

Thẩm Phàm yên lặng nhìn hắn rất nghiêm túc, cậu như là đang thông báo: “Đúng vậy, nhưng bọn họ không phải là anh”

“Tại sao không phải là tôi thì không thể? Nhiều người viết tiểu thuyết như vậy, viết giỏi hơn tôi cũng có rất nhiều” Từ Thanh uể oải nói.

“Đương nhiên là bởi vì em chỉ thích anh rồi”

Thẩm Phàm dừng một chút, nói: “Nếu không anh cho rằng hình khỏa thân của em ai cũng có thể nhận sao? Tài sản của em, em cũng có thể cho anh một nửa mà. Em giữ nhiều như vậy đều nguyện ý cho anh mà, anh tại sao lại không muốn lấy vậy”

Từ Thanh đột nhiên đưa tay chạm vào mặt Thẩm Phàm, nói: “Cậu gửi hình khỏa thân cho tôi là có ý này?”

Thẩm Phàm nghi ngờ hỏi: “Chứ còn gì nữa?”

Từ Thanh đột nhiên lộ ra một nụ cười: “Tôi cho rằng ý của cậu là, vóc người của bổn thiếu gia tôi đẹp lắm, người theo đuổi tôi xếp hàng từ đây đến tận nước Pháp, anh còn không biết quý trọng bổn thiếu gia à”

Thẩm Phàm gật đầu: “Anh nói cũng đúng lắm, cho nên... anh thật sự có thể quý trọng em sao?”

Từ Thanh trầm ngâm rồi a một tiếng: “Cho tôi thời gian suy nghĩ nhé, được không?”

Thẩm Phàm đã lên kế hoạch nếu lần thứ hai bị từ chối lần nữa, nhưng cậu không nghĩ tới có thể nhận được câu trả lời có thể cân nhắc này nên ánh mắt liền sáng lên. Cậu nhào lên người Từ Thanh rồi dừng lại, ngẩng mặt lên nhỏ giọng nói: “Vậy em bây giờ có thể hôn anh không?”

Không chờ Từ Thanh trả lời đã thấy một cảm xúc mềm mại in lên mặt hắn. Nó rất giống với giấc mơ của Từ Thanh.

Từ Thanh bưng gương mặt bị hôn qua, nói: “Cậu nói cậu nguyện ý làm 0 có thật không vậy?”

Thẩm Phàm như con gà nhỏ mổ thóc gật gật đầu, trong lòng tràn đầy mong đợi nhìn Từ Thanh.

Từ Thanh dừng lại, nói: “Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ”

Thẩm Phàm: “...”



(1) hận chi thiết: nguyên văn là “恨之切”, “爱之深, 恨之切“. tức là khi tình yêu quá đậm sâu nhưng bị tổn thương, những sự uất giận, buồn bả nếu không có chỗ để trút thì nó biến thành sự căm ghét.

p/s: khoe nửa người là chia nửa tài sản (・ิω・ิ)

[edit ngày 23.6.2019]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.