[Bảo Bình - Bạch Dương] Cậu Có Muốn Là Thanh Xuân Của Tớ Không?

Chương 4: Chương 4: Xin cậu hãy trở về là Bạch Dương trước đây! Phần 1




Ba tháng trôi qua kể từ ngày mẹ Bạch Dương qua đời. Ông Lãnh vì quá đau buồn nên không thể chờ đợi đến ngày giỗ đầu của vợ. Từng góc nhỏ trong ngôi nhà đều khiến ông nhớ lại hình bóng vợ, trái tim lại bất giác nhói đau. Ông muốn đưa Bạch Dương sang Mĩ định cư bởi ông muốn con trai được sống vui vẻ, không muộn phiền nhưng giờ cậu lớn rồi, cậu có suy nghĩ của riêng mình nên Bạch Dương quyết định ở lại.

“Con nhớ quan tâm để ý thằng bé nhiều hơn nhé! Tội nghiệp mẹ mất sớm giờ bố cũng công tác xa, một mình thằng nhỏ sẽ khó khăn lắm!” -Bà Hạ trầm tư nhìn ra ngoài khung cửa sổ lúc này nắng đã bớt oi ả, bớt nồng và sáng. Cuối hạ rồi.

“Dạ! Con sang bên ấy một lát mẹ nhé!” -Bảo Bình bước ra khỏi nhà với quyển vở trên tay. Bạch Dương đã nghỉ học một thời gian nên cô đã giúp cậu chép lại bài vở trên lớp. Mới đầu cấp ba năm chẳng mấy chốc phải bước chân vào ngưỡng cửa đại học nên cô không muốn cậu vì quá đau buồn mà xao nhãng, bỏ bê học tập.

“Bạch Dương! Bạch Dương! Cậu có ở nhà không vậy?” -Bảo Bình bấm chuông hoài mà chẳng thấy cậu bạn thân trả lời nên đẩy cửa bước vào.

“Nè, cậu bị sao vậy?” -Bảo Bình thấy Bạch Dương đang nằm trên ghế dài. Mặt xanh xao, nhợt nhạt có vẻ rất mệt mỏi.

“Lạnh... lạnh...” -Cậu trả lời đứt quãng. Bảo Bình một tay đặt lên trán mình, tay còn lại đặt lên trán Bạch Dương để đo nhiệt độ và giật mình hoảng hốt:

“Nóng quá! Thôi chết cậu sốt cao rồi”

Bảo Bình đỡ Bạch Dương ngồi dậy choàng tay cậu qua cổ mình để đưa cậu vào phòng. Khổ nỗi, cô chỉ đứng đến ngực cậu nhìn vào trông cô thật nhỏ bé. Cuối cấp hai cô còn tự hào trêu chọc cậu vì thấp hơn cô một cái đầu mà vù một cái ba tháng sau, Bạch Dương bỗng cao lớn chẳng khác nào một gã khổng lồ. Vậy là cậu có thể đứng trước mặt cô hãnh diện mà khoe khoang, ba hoa chích choè bởi cậu từng nói cô cứ chờ xem nhất định lời ba cậu nói là đúng mà nhưng đó là trước đây, còn bây giờ Bạch Dương chỉ im lặng, trầm tư, ít nói, ít cười, cái gì cũng chịu đựng một mình. Cô rất muốn cậu đùa giỡn với cô như trước kia nhưng sao mà khó quá. Chẳng thế lôi cái xác to tướng này vào phòng, Bảo Bình đành lấy chiếc áo vắt trên móc đắp lên người Bạch Dương nhưng cậu vẫn không ngừng kêu lạnh nên cô phải lấy thêm một cái chăn mỏng trong tủ ra sử dụng vì nếu đắp chăn dày sẽ khiến nhiệt độ cơ thể càng tăng cao. Rồi cô dùng một chiếc khăn mặt tẩm nước đắp lên trán cậu giúp hạ nhiệt. Rồi May là cô thường sang đây chơi từ nhỏ nên quen thuộc nhà Bạch Dương chẳng khác gì nhà mình chứ không thì lại phải lục tung cái căn nhà này lên.

“Cậu cứ đợi đấy! Không biết cách chăm sóc bản thân khiến tớ phải khổ sở thế này! Tớ sẽ cho cậu biết tay” -Cô nhìn Bạch Dương đang an nhàn nằm ngủ trên sopha còn mình lại phải lau dọn cái chuồng heo này. Bạch Dương không phải người lôi thôi, luộm thuộm nhưng có lẽ cậu chẳng còn tâm trí đâu mà để đồ vật, nội thất trong phòng nữa. Bảo Bình lau qua một lượt vật dụng trong nhà rồi dừng chân lại trên bức ảnh một người phụ nữ đang cầm bó hoa hồng tươi thắm với nụ cười rạng rỡ được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn ăn. Nụ cười ấy khiến những bông hoa kia càng rực rỡ theo. Đó là bà Lãnh- mẹ Bạch Dương.

“Cậu ấy hư quá bác nhỉ? Bác mà ở đây kiểu gì cũng phải cho cậu ấy mấy roi nhưng bác hãy giúp cậu ấy trở lại vui vẻ, hạnh phúc, bác nhé!” -Bảo Bình mỉm cười nhẹ.

“Ừm...” -Bạch Dương tỉnh dậy lấy chiếc khăn trên trán xuống. Nghe tiếng động nhỏ, Bảo Bình quay người lại.

“Cậu tỉnh rồi à? Để tớ nấu cho cậu một bát cháo” -Cô đề nghị rồi nhanh chóng đeo tạp dề vào bếp.

“Cậu biết tớ ghét nhất ăn cháo mà nấu đại một gói mì được rồi” -Bạch Dương nhăn mặt phản đối khi nghe đến cháo.

“Ngồi im đấy và đừng lên tiếng! Đây là mệnh lệnh” -Cô nhòm đầu ra ngoài nói như đe doạ.

Khoảng mười phút sau, Bảo Bình bê ra một bát cháo nóng hổi, đưa chiếc thìa cho cậu rồi ra lệnh:

“Nhanh chóng xử lí hết bát cháo này cho bản cô nương” rồi dường như thấy Bạch Dương vẫn chần chừ cô tiếp: “Sao vậy? Thi hành nhiệm vụ của cậu đi!”

“Cháo này có ăn được không vậy?” -Cậu nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.

“Ý cậu là sao? Yên tâm không chết đâu cùng lắm là ôm nhà vệ sinh một buổi chiều thôi, bình thường mà” -Bảo Bình thản nhiên tuyên bố.

“Hả?” -Cậu kêu lên.

“Đùa thôi, cậu ăn đi kẻo nguội. Cậu phải có diễm phúc tu mấy đời mới được ăn cháo tớ nấu đấy” -Bảo Bình tự hắc nhìn Bạch Dương đưa từng thìa cháo vào miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.