[Bảo Bình - Bạch Dương] Cậu Có Muốn Là Thanh Xuân Của Tớ Không?

Chương 8: Chương 8: Hãy để tớ làm những điều này vì cậu!




Một thời gian nữa lại trôi qua, mới ngày nào vào trường cấp ba còn đầy bỡ ngỡ mà giờ đã là giữa học kì hai năm lớp 11 rồi. Nhanh thật. Hạ Bảo Bình đã ra dáng một thiếu nữ biết chăm chút cho bản thân, thích ngắm mình trong gương, thích những bản nhạc du dương, dịu dàng hơn nhưng có lẽ với Bạch Dương thì vẫn vậy à. Cô vẫn thích đanh đá với cậu, thích trêu chọc cậu, thích dồn cậu chạy vòng vòng quanh nhà. Cô muốn mình vẫn là cô bé ngày nào chứ không phải thay đổi là một con người khác. Bạn thân mà chẳng cần giữ ý tứ gì đâu chỉ cần cả hai cảm thấy thoải mái, vui vẻ, không có khoảng cách khi ở cạnh nhau là đủ rồi. Lãnh Bạch Dương cũng đã thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Cậu vẫn phát huy những thế mạnh như hồi tiểu học như tham gia câu lạc bộ bóng rổ, một số hoạt động giao lưu văn nghệ của trường, được bầu làm lớp trưởng,... Bạch Dương rất năng nổ, phóng khoáng hay giúp đỡ người khác nên được rất nhiều người để ý. Ngày Valentine năm nào cũng được tặng bao nhiêu là chocolate đếm chẳng xuể nhưng anh chàng khó tính nên chưa có cô nào lọt vào mắt xanh. Từ cuối năm lớp 10, Bạch Dương đã quyết định đi làm thêm ngoài giờ học nhưng vì vẫn còn đi học nên cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền. Bởi vậy nên Bảo Bình rất lo lắng cho sức khoẻ của cậu khi cứ thường xuyên làm thêm dù cậu luôn khẳng định với cô rằng cậu vẫn ổn, cậu muốn va chạm để sau này không bỡ ngỡ. Tuy nhiên, Bảo Bình vẫn tự mình đưa ra một cách giải quyết mà không bàn với cậu vì cô biết với cái bản tính của Bạch Dương, cậu sẽ từ chối sự giúp đỡ của Bảo Bình.

“Chị ơi! Em muốn xin làm ở quán được không ạ?” -Bảo Bình vào một quán ăn tiện lợi hỏi chị chủ quán.

“Xin lỗi em! Quán chị ngừng tuyển thêm nhân viên rồi” -Chị chủ quán ái ngại nhìn Bảo Bình.

“Em có việc rất quan trọng cần đến công việc này nên chị giúp em nha! Lau dọn, quét tước, rửa chén đĩa,... em làm được hết. Chị tránh giúp em giờ làm của Bạch Dương là được” -Cô dùng ánh mắt cún con năn nỉ chị chủ quán.

“Em biết Bạch Dương hả?” -Chị ấy lấy làm ngạc nhiên.

“Dạ, tụi em là bạn thân” -Bảo Bình gật đầu nhẹ trả lời.

“Sao phải tránh mặt nhau? Hai đứa làm chung tiện thể giúp đỡ nhau vừa khéo giờ làm của Bạch Dương cũng cần thêm một người” -Chị chủ quán thấy có nhiều mâu thuẫn trong lời nói của cô nên thắc mắc.

“Em xin lỗi nhưng chị có thể cho em làm việc khác giờ của cậu ấy à không khác ngày luôn đi ạ. Thật ngại quá em đã xin chị giúp rồi còn ra điều kiện nhưng em thực sự có việc riêng. Chị thông cảm” -Cô nghĩ kiểu này chắc bị mắng té tát hoặc cho nghỉ luôn khỏi xin. Ai đời đi xin việc còn nhiều chuyện như cô.

“Thôi được rồi, nhìn em cũng xinh xắn lại nhanh nhẹn nên cứ ở đây giúp chị. Chị tên Xử Nữ. Rất vui được làm quen với em!” -Sau mỗi hồi suy nghĩ, chị chủ quán bắt tay đồng ý giữ Bảo Bình.

“Cảm ơn chị nhiều lắm. Em là Hạ Bảo Bình. Rất hân hạnh được biết chị. Em sẽ làm việc chăm chỉ” -Cô mừng vui, sung sướng đến sắp nhảy cẫng lên nhận lấy cái bắt tay từ Xử Nữ.

Một tháng sau,

“Hôm nay, cậu có vẻ rất vui nhỉ?” -Bảo Bình nhìn Bạch Dương vừa đi vừa huýt sáo.

“Ừ, chỗ làm thêm tớ kể cậu nghe ấy đột nhiên lại tăng lương” -Cậu đồng tình, giọng nói chứa đầy niềm vui.

“Tốt quá!” -Bảo Bình cũng reo lên chia vui cùng Bạch Dương.

Cậu không biết rằng số tiền đó được trích một nửa từ tiền lương của Bảo Bình. Cô không cho cậu biết vì cái tôi của cậu khá cao nên sẽ từ chối công sức của cô nhưng cô làm công việc này vì cậu. Tủ lạnh dạo này ít đồ ăn hơn trước. Cậu cũng cần tiền để mua thêm quần áo, đồ dùng hay thỉnh thoảng tiệc tùng cùng bạn bè. Bao nhiêu khoản chi tiêu đâu thể dựa nguyên vào số tiền bố Bạch Dương gửi về mỗi tháng. Cậu mà biết cô lén lút đi làm thêm rồi còn nhờ chị chủ quán cho vào tiền lương của cậu nói là tăng thêm vì cậu làm việc rất tích cực và chăm chỉ thì thế nào cũng nổi khùng lên cho mà xem. Cô cũng từng nghĩ đến tình huống này nhưng nó rất mờ nhạt, không cụ thể, rõ ràng điều quan trọng là giúp được cậu phần nào vơi bớt gánh nặng còn những việc khác tuỳ cơ ứng biến. Cô không lo được nhiều điều như thế. Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, không thể che giấu mãi điều gì, Bạch Dương bắt đầu nghi ngờ:

“Mấy tháng nay cậu cứ làm gì vậy? Thỉnh thoảng lại về trước. Cậu có giấu tớ điều gì không đấy?”

“Tớ đã nói tớ đi làm thêm rồi mà. Cậu làm được thì Bảo Bình tớ cũng làm được” -Cô trả lời, giọng nói đầy tự tin, kiêu hãnh.

“Cậu làm ở đâu thế?” -Cậu tra hỏi.

“Nè! Ai dạy cậu điều tra tớ vậy? Cậu biết tớ không thích ai xen vào đời sống riêng tư của tớ mà. Cậu đó chỉ được cái đa nghi như Tào Tháo” -Bảo Bình chột dạ nạt Bạch Dương.

“Tớ chỉ lo cho cậu thôi. Làm gì căng vậy?” -Bạch Dương gãi đầu. Đến cậu cũng cảm thấy mình rất chú ý đến Bảo Bình để tâm từng chút một. Cậu lo Bảo Bình cực, lo cậu ấy mệt. Haizz... Bạch Dương ơi là Bạch Dương. Cậu hiểu Bảo Bình rất coi trọng không gian riêng, không thích ai can dự quá nhiều hay tự tiện đụng vào đồ của cậu ấy. Nếu cảm thấy cần thiết, cậu ấy sẽ tự nói ra mà không cần gặng hỏi còn không thì có trời mới biết cậu ấy làm gì, nghĩ gì. Bảo Bình giống như một cơn gió khó nắm giữ càng cố nắm lấy càng dễ vuột mất. Nếu không cẩn thận, Bảo Bình sẽ lướt qua cuộc đời bạn nhẹ nhàng đến và đi chẳng báo trước.

“Hãy để tớ làm những điều này vì cậu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.