Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 97: Chương 97: Người yêu của tổng giám đốc thiên tài xuất hiện




Editor: Ngạn Tịnh.

Cao ốc Nam Cung, một tòa nhà đứng sừng sững.

Nhân viên Nam Cung xếp thành một hàng, ngay lúc chiếc xe màu đen chạy tới

thì đồng loạt cúi đầu, cung nghênh tổng giám đốc tiên sinh tới.

Tiểu Ngư xuống xe, mở cửa xe ra, nghênh đón một vị thiếu gia tôn quý.

“Nhan Tiểu Ngư.” Thiếu gia giơ tay lên nhìn Nhan Tiểu Ngư, không quay đầu

lại phân phó: “Sẽ cho cô thời gian hai giờ cuối cùng để suy nghĩ, sau khi hội

nghị kết thúc, tôi muốn nghe được đáp án chính xác.”

Ngư tiểu thư nghi hoặc: “Đáp án?”

Đối thoại với động vật đơn bào, thật đúng là lao lực.

Thấu thiếu gia lười phải giải thích, trực tiếp nâng cằm cô lên, cúi người,

nặng nề hôn lên môi cô.

Nhan Tiểu Ngư nhất thời hóa đá.

Tập thể hàng trăm nhân viên công ty rớt cằm.

Tin giật gân, bạn gái của tổng giám đốc thiên tài, xuất hiện rồi...!

“Bây giờ thì biết rõ rồi chứ?” Thấu thiếu gia một tay nắm ở hông cô, một

tay đỡ cằm của cô, áp cô lên sườn xe, giọng nói hiếm khi được ôn hòa: “Nhan Tiểu

Ngư, chưa từng có người nào khiêu chiến nhẫn nại của tôi. Con cá nhỏ ngu ngốc

này, khiến bản thiếu gia đợi lâu rồi, có biết không?”

Cá ngu ngốc... Ai là cá ngu ngốc, anh mới chính là Thấu ngu ngốc!

Nhan Tiểu Ngư nghe thấy câu nói dịu dàng kia, không khỏi reo hò, thận trọng

thêm can đảm hỏi: “Nếu như tôi... từ chối...?”

“Như vậy, thì trả nợ.” Thiếu gia toét miệng cười, mị hoặc vô cùng: “Mười

vạn một ngón tay, 30 vạn một cánh tay, 50 vạn một chân, 100 vạn bán thân bất toại,

ba trăm vạn một cái mạng, năm trăm vạn chết không toàn thây. Nhan Tiểu Ngư, ngồi

xuống suy nghĩ kỹ càng đi.”

Dứt lời, ưu nhã xoay người, lọt vào vòng vây của các nhân viên, không

quay đầu lại, tỏa sáng lấp lánh, đi vào cao ốc Nam Cung.

Để lại một mình đồng chí Nhan đứng trước cao ốc, nhìn lên trời, tự cảm

thấy bị bắt buộc làm bạn gái lão đại xã hội đen, cuộc sống thật sự tuyệt vọng,

quá tuyệt vọng rồi....

Đồng ý, hay không đồng ý?

Tiểu Ngư rối rắm một hồi, tâm tình thấp thỏm, còn quyết định điện thoại

cầu cứu ông nội Giang vẫn luôn chỉ đạo tư tưởng cho mình.

“Tiểu Ngư à, có chuyện gì vậy? Có phải nhớ ông hay không! Nghe Tiểu An

nói con biểu hiện trong công việc rất tốt, lại được thăng chức rồi. À, ông đang

kéo đàn nhị với ông Vương ở đầu thôn, bây giờ kỹ thuật của ông rất tốt rồi đấy,

tùy tiện một khúc tuấn mã chạy băng băng bảo vệ biên cương cũng đủ chấn trụ

toàn trường. Hai ngày trước ở thôn tổ chức biểu diễn, ông cháu đứng trên đài

kéo một khúc, mấy quả phụ trong thôn đều trở thành cổ động viên của ông rồi đấy...”

Tính cách ngang bướng của Ông nội Nhan giống với Nhan Tiểu Ngư, vừa nghe

giọng nói Tiểu Ngư, tâm tình liền kích động, bắt đầu tán gẫu vô biên giới.

Tiểu Ngư nghe, thấy đề tài còn chưa bắt đầu đã chạy xa, vội vàng ra tiếng

ngăn cản, nói: “Cháu biết rồi, cháu biết ông nội chính là hồng quân oai hùng

năm đó không thay đổi! Ông nội, cháu có chuyện muốn hỏi ông...”

Ông nội Nhan nghe giọng điệu này của Tiểu Ngư, không khỏi trầm mặt, quát

lên: “Đồng chí Tiểu Ngư, nói, có phải phạm sai lầm gì rồi không?”

Không hổ là ông nội, nhìn rõ hết mọi việc!

Tiểu Ngư suy nghĩ quanh co một hồi, gật đầu nhỏ giọng nói: “Ông nội,

cháu, cháu thiếu tiền của người ta...”

“Nợ tiền?” Lông mày ông nội Nhan nhăn lại, chỉ cảm thấy việc này hoàn

toàn không phù hợp với phong cách tiết kiệm thường ngày của Tiểu Ngư. “Tiền những

năm nay cháu gửi về đều vô dụng, đều làm đồ cưới và của hồi môn cho cháu rồi,

thiếu bao nhiêu, ông trả giúp cháu.”

“Ông nội...” Tiểu Ngư nhỏ giọng giải thích: “Số tiền rất nhiều, có lẽ

Nhan gia chúng ta còn chưa từng nghĩ đến con số đó!”

“Có phải là bị mấy tên xã hội đen lừa gạt?” Ông nội Nhan tức giận: “Thằng

nhóc Giang Phàm kia chăm sóc cháu thế này sao!”

“Không phải, ông nội... Là cháu quá lỗ mãng, không cẩn thận tạo nên một

tổn thất rất lớn cho một vị tiên sinh. Vị tiên sinh này biết cháu không có tiền

đền, còn cho cháu một công việc lương cao để trả dần, sau đó, lại đưa ra một

vài điều kiện...”

“Tiểu Ngư, cái này là cháu gặp người tốt rồi!” Ông nội Nhan nghe cháu

gái kể lại, khẽ cảm khái, lên tiếng tán thưởng: “Vị tiên sinh này chắc phải là

nhà từ thiện, rất hiền lành nha. Quả thực là mẫu nhân dân trong xã hội chủ

nghĩa này...”

Nhà từ thiện, mẫu nhân dân...

Ông trời ạ, cô làm sao có thể liên hệ những từ này với Nam Cung Thấu được

đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.