Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý!

Chương 14: Chương 14: Sau này sẽ không gặp lại!




Hứa Tiên lạnh lùng liếc mắt nhìn người trước mặt, lười để ý tới, định lướt qua bọn họ rời đi.

“Đứng lại, đụng vào thiếu gia nhà ta còn muốn đi sao?” Nam tử mới vừa rồi lớn tiếng quát Hứa Tiên định rút kiếm ra.

Không đợi Hứa Tiên có phản ứng, công tử áo hoa kia đã giơ tay lên ngăn lại: “Không sao, vị công tử này cũng không cố ý. Lui xuống đi.” Giọng nói nhàn nhạt, song vẻ mặt nam tử định rút kiếm kia lập tức cung kính thu hồi động tác, an tĩnh đứng ở phía sau.

Hứa Tiên làm như không thấy, nhấc chân muốn rời đi. Oai cái gì mà oai? Mang mấy tên gia đinh biết võ công thì oai lắm à.

“Vị công tử này xin dừng bước.” Công tử áo hoa kia mở miệng.

“Có việc?” Hứa Tiên khó chịu hỏi. Đối với loại con nhà giàu như vậy nàng thật không có hứng thú để ý tới.

“Thủ hạ của ta đụng phải công tử đây, ta thay hắn xin lỗi. Để biểu đạt thành ý, không bằng ta làm chủ, mời vào cùng uống một chén đi.” Công tử áo hoa khóe miệng khẽ nhếch, giữa lông mày tràn đầy kiêu ngạo, tuy nói muốn mời, nhưng trong giọng nói lại có ý không cho phép cự tuyệt. Thái độ như vậy hiển nhiên là thói quen của kẻ có địa vị cao.

Hứa Tiên cau mày, đây là có ý gì? Muốn làm gì? Nàng suy nghĩ một chút, ánh mắt liếc sang Bạch Tố Trinh bên cạnh mình, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ. Dáng vẻ hiện tại của Tiểu Bạch cùng Tiểu Thanh đều là mỹ nữ đấy! Tên nhà giàu này trăm phần trăm là muốn đánh chủ ý lên họ rồi. Con mẹ nó! Lại muốn thọc gậy bánh xe, đào góc tường nhà mình sao? Hứa Tiên nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng liền bốc lên hừng hực, xem như đã rõ bộ mặt của ngươi rồi.

Hứa Tiên trực tiếp nhìn thẳng về phía công tử áo hoa kia, châm chọc nói: “Ngươi không thấy được chúng ta vừa mới ăn uống no say rồi mới đi ra sao?”

Công tử áo hoa ngẩn ra, hiển nhiên là chưa từng bị ai cự tuyệt thẳng như vậy. Bên này Hứa Tiên bĩu môi, hừ một tiếng, đưa tay kéo tay Bạch Tố Trinh, cố ý nâng cao giọng nói: “Nương tử, chúng ta đi.” Dứt lời, Hứa Tiên mang theo Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh vênh váo tự đắc lướt qua công tử áo hoa kia đi ra cửa.

Công tử áo hoa đứng yên tại chỗ, quay đầu nhìn bóng lưng Hứa Tiên, mắt đen sâu thăm thẳm nhìn không thấy đáy.

“Thiếu gia, có muốn dạy dỗ tên điêu dân vô lễ này một chút không?” Nam tử vừa nãy định rút kiếm cẩn thận hỏi.

“Câm miệng!” Công tử áo hoa quát lạnh một tiếng. Lần này hắn đến đây là có chuyện quan trọng phải làm, nên mới che giấu thân phận. Nếu như náo loạn, thân phận bại lộ thì phiền toái rồi.

Bị khiển trách, nam tử vội vàng lui ra: “Thuộc hạ biết tội.”

“Hừ! Phế vật!” Công tử áo hoa khinh thường hừ một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn còn dừng lại ở bóng lưng Hứa Tiên. Bỗng nhiên thấp giọng nói, “Đi điều tra lai lịch của người này cho ta.”

Nam tử cường tráng sửng sốt, chợt hiểu được cái gì, gật đầu nói: “Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm.”

Công tử áo hoa gật đầu, nhấc chân vào tửu lâu. Nam tử cường tráng vội vàng xoay người rời đi.

Lúc này Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh còn có Tiểu Thanh đang đi dạo phố, nhìn những thứ muôn màu rực rỡ trong các cửa hàng san sát nhau, Hứa Tiên nổi lên hứng mua đồ. Kể từ sau khi xuyên qua đến thế giới này cuộc sống vẫn rất túng quẫn, trước kia Hứa Tiên làm trung y, tiền lương cũng không tệ lắm. Cho nên nàng rất thích mua đồ qua Internet hoặc đi dạo phố.

Đi vào một gian bán ngọc. “Hắc, nương tử, cái vòng tay kia không tệ, vi phu mua tặng nàng nha?” Hứa Tiên nhìn một chiếc vòng tay màu xanh lục nháy mắt ra hiệu nhìn Bạch Tố Trinh hỏi.

Bạch Tố Trinh mặt trầm như nước, liếc mắt nhìn Hứa Tiên. Nhưng Hứa Tiên làm bộ như không thấy, không để ý tới ánh mắt lạnh như băng kia của hắn. Đi tới một bên chọn ngọc bội.

“Thật là phiền phức.” Ở bên cạnh Tiểu Thanh không nhịn được nói thầm. Còn Bạch Tố Trinh dứt khoát ngồi ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Tiểu Thanh thấy thế cũng đặt mông ngồi xuống nghỉ ngơi, chỉ còn lại mình Hứa Tiên chọn đồ.

“Ông chủ, khối ngọc bội này bán thế nào?” Hứa Tiên chỉ vào một khối ngọc bội tinh xảo trắng như tuyết hỏi.

“Ánh mắt khách quan thật là tốt, khối ngọc bội này nha….” Sắc mặt ông chủ vui mừng, đang định bắt đầu thao thao bất tuyệt nói khoác.

“Ngươi không phải là định nói ngọc này đông ấm hè mát, quả thật là cực phẩm trong cực phẩm, người mang có thể cầu phúc tránh họa, là ngọc cực kỳ trân quý…. chứ?” Hứa Tiên cắt đứt lời nói của ông chủ, thao thao bất tuyệt nói với hắn.

Sắc mặt ông chủ hơi cứng lại, ngượng ngùng nói: “Nếu khách quan cũng biết rồi, ta đây sẽ không nhiều lời nữa.”

“Cái này bao nhiêu tiền đây?” Hứa Tiên lại cầm một khối ngọc bội màu xanh lục hỏi.

Ông chủ không còn nhiệt tình như trước nữa, vẻ mặt hơi đưa đám, biết hôm nay gặp phải ‘cao nhân’ rồi, sẽ không dễ dàng làm thịt như vậy.

“Rẻ thôi, hai khối ngọc bội của ngài giá ba trăm lượng.” Ông chủ định giãy dụa lần cuối.

“Tám mươi lượng.” Hứa Tiên vươn ngón cái cùng ngón trỏ ra khoa tay múa chân.

“Sao ngươi không trực tiếp cướp luôn đi?” Ông chủ nghe con số như vậy cực kì tức giận.

“Ta cũng muốn lắm chứ, nhưng là nếu cướp sẽ bị nha môn bắt đi a.” Hứa Tiên vẻ mặt đứng đắn trả lời khiến cho ông chủ thiếu chút nữa hộc máu.

“Hai trăm lượng!” Ông chủ nghiến răng nghiến lợi nói.

“Một trăm lượng.” Hứa Tiên vẻ mặt trấn định, không thèm để ý tới ông chủ sắp phát điên kia.

“…” Ông chủ rốt cuộc cũng thỏa hiệp, giả bộ run tay đem hai khối ngọc bội đưa cho Hứa Tiên. Vụ mua bán này tuy không có lỗ vốn, nhưng cũng không lời a. Đối phương hiển nhiên là hiểu biết về ngọc. Nhưng nếu đối phương ồn ào rồi rêu rao hắn bán không đúng giá thì không tốt, vẫn nên nhanh đuổi đi thì hơn.

“Đi thôi.” Hứa Tiên cầm lấy hai khối ngọc bội rung đùi đắc ý tiêu sái đi đến trước mặt hai người Bạch Tố Trinh nói.

Ra khỏi cửa hàng bán ngọc, Hứa Tiên cầm hộp trong tay đưa cho Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh: “Hắc hắc, mượn hoa kính phật. Mặc dù tiền không phải là của ta, nhưng mà ngọc bội là do ta chọn đó nha.”

Tiểu Thanh vốn đang khó chịu Hứa Tiên trả giá lâu như vậy, giờ lại đờ đẫn nhận lấy cái hộp, một lúc lâu sau mới có phản ứng: “Đưa cho chúng ta?”

“Đúng a, rất thích hợp với hai người các ngươi đấy, mỗi người cầm một miếng đi.” Hứa Tiên gật đầu, sau đó bỗng nhiên liếc về phía sạp đồ thú vị đằng trước, nhanh chóng chạy tới.

Bỏ lại Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh hai người đứng tại chỗ, nhìn cái hộp trong tay trầm mặc.

Xế chiều sau khi đi dạo phố xong, một nhóm ba người Hứa Tiên đứng ở bến đò, chuẩn bị đến chùa Hàn Sơn.

Lúc này Hứa Tiên đang không chút hình tượng nào ngồi ăn đồ ăn văt, đợi thuyền về.

“Công tử, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Hứa Tiên đang ăn vui vẻ, bỗng một giọng nói hình như đã từng nghe qua vang lên ở phía sau.

“Khụ khụ….” Hứa Tiên ho một tiếng, thức ăn nghẹn ở cổ họng, khó chịu ho khan. Tức giận xoay người, lại thấy chính là công tử áo hoa lúc trước đụng phải ở tửu lâu.

“Thật xin lỗi.” Công tử áo hoa thấy Hứa Tiên ho tới đỏ cả mặt, mở miệng nói xin lỗi. Nhưng trong giọng điệu một chút thành ý xin lỗi cũng không có. Hơn nữa nhìn Hứa Tiên ho đến khó chịu, trong mắt lại hiện lên một tia sáng, thoáng qua rồi biến mất.

Hứa Tiên ho xong, liếc mắt nhìn nhìn công tử áo hoa trước mặt, trong làm thầm nhủ là trùng hợp thật hay giả đây? Nếu như nói hắn tới vì Tiểu Bạch cùng Tiểu Thanh, vậy thì thật đúng là sắc đảm ngút trời rồi. Nhưng mà cũng có thể lý giải, con nhà giàu mà, trông thấy mỹ nữ nhà người ta rồi giả bộ vô tình gặp được gì gì đó là chuyện bình thường. Chỉ là, tên này không có nghe lúc trước mình ở tửu lâu gọi Tiểu Bạch là nương tử sao?

Hứa Tiên cau mày nhìn công tử áo hoa kia, trong lòng càng nghĩ càng rối, tên nhà giàu này, không phải là không muốn buông tha đấy chứ?

Công tử áo hoa thấy sắc mặt Hứa Tiên đổi tới đổi lui, nhưng vẫn không có mở miệng, đành lên tiếng: “Công tử cũng muốn đi chùa Hàn Sơn sao?”

“Phải thì sao? Không phải thì sao?” thái độ Hứa Tiên đối với người trước mặt rất là thù địch, đã đem đối phương thành sắc lang tới đào góc tường nhà mình rồi.

Gia đinh đi theo phía sau công tử áo hoa lại muốn nổi giận, nhưng nam tử áo hoa khẽ giơ tay, ngăn động tác của hắn. Ngược lại mỉm cười nhìn Hứa Tiên nói: “Gặp nhau chính là duyên phận, nếu như công tử không chê, có thể cùng nhau tới đó không, dọc đường cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Duyên phận? Lại là duyên phận? Duyên phận cái ông nội ngươi á! Hứa Tiên ở trong lòng phẫn nộ gào thét. Được lắm, từ duyên phận cái đầu ngươi trực tiếp lên thẳng tới ông nội ngươi rồi. Từ đó có thể thấy được sự phẫn nộ trong lòng Hứa Tiên giờ phút này. Hơn nữa cứ khi nào có người nói với mình những lời này, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì tốt. Xui a xui a! Tốt hơn hết là cách người này xa ra một chút, ở trong lòng Hứa Tiên âm thầm quyết định. (TNN: Anh Bạch đã để lại bóng ma tâm lý quá sâu với Tiên tỷ *đáng thương a!!* hahaa)

Đúng lúc đó, thuyền cập bến.

“Lên thuyền thôi, nương tử, Tiểu Thanh.” Hứa Tiên không để tới công tử áo hoa nữa, mà quay đầu nhìn Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh thấp giọng nói.

Nhìn bóng lưng Hứa Tiên, sắc mặt công tử áo hoa khẽ biến, hơi trầm xuống, trong mắt hiện lên tia sáng sắc bén. Sau đó cũng mang người đi theo.

Khoé mắt Bạch Tố Trinh thấy được vẻ mặt của người nọ, chân mày hắn chau lại. Ánh mắt người này nhìn Hứa Tiên, khiến cho người ta rất không thoải mái. Cứ như đang nhìn con mồi vậy.

Lên thuyền, sau khi thuyền bắt đầu rời bến, công tử áo hoa kia cùng gia đinh của hắn đi vào trong khoang.

Hứa Tiên đứng ở bên ngoài, hóng gió, nhìn cảnh sắc chung quanh như vẽ, trong lòng cảm thán không thôi.

Chùa Hàn Sơn hương khói nghi ngút, đêm nay, ba người Hứa Tiên ngủ lại trong sương phòng chùa Hàn Sơn. Chùa Hàn Sơn cung cấp món ăn chay đơn giản cùng phòng ở sạch sẽ. Sáng sớm hôm sau, Hứa Tiên dậy sớm đi tham quan chùa, thỏa mãn tâm nguyện của mình.

“Hứa Tiên, kế tiếp định đi đâu?” Ở cửa chùa, Tiểu Thanh mở miệng hỏi.

“Mệt rồi, trước về nghỉ ngơi đã. Dù sao sắp tới cũng làm tiểu bạch kiểm một thời gian ngắn.” Hứa Tiên trả lời dứt khoát.

Tiểu Thanh trợn trắng mắt, câm nín.

Lúc ba người đang đứng ở cửa chùa, công tử áo hoa kia lại xuất hiện. Sau khi thấy Hứa Tiên, trên mặt hắn lộ ra nụ cười, chắp tay nói: “Công tử, sau này còn gặp lại.”

“Sau này sẽ không gặp lại.” Hứa Tiên cũng cười hì hì chắp tay nói.

“Tại hạ là Lương Liên, có duyên thì ắt sẽ còn gặp lại.” Công tử áo hoa nghe Hứa Tiên trả lời như vậy, cũng không giận ngược lại còn cười, nho nhã lễ độ lên tiếng nói ra một câu như vậy.

Dứt lời liền mang theo hạ nhân rời đi.

Để lại Hứa Tiên hóa đá ngay tại chỗ.

Lương Liên? Lương Liên!!!

Hứa Tiên run run, cái tên Lương Liên này, chẳng lẽ là tên Lương Liên trong Lương vương phủ kia? Cái tên con nhà đại phú đại quý? Sau này bị Tiểu Thanh giết chết? Hơn nữa còn là tên tàn bạo xuyên cốt khoá người(*) Hứa Tiên – Lương Liên?

(*) thoát ý là ‘dùng xích xuyên qua người’

“Sao thế?” Bạch Tố Trinh chú ý tới sắc mặt Hứa Tiên có chút không đúng, mở miệng thấp giọng hỏi.

“Không, không có gì.” Hứa Tiên nặn ra một nụ cười. Trong lòng tự thôi miên mình, sợ gì chứ, hiện tại không kết thù oán gì với Lương vương phủ. Mình lại không đi gia nhập cái Hội Tam Hoàng tổ sư gì kia, càng sẽ không bảo Tiểu Thanh đi trộm bảo vật. Đúng vậy, sẽ không. Sau này cũng sẽ không giao hảo gì với Lương vương phủ. Gặp phải Lương Liên chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi. Sau này sẽ không gặp lại, sau này sẽ không gặp lại nữa. Nói như vậy, người này chính là Lương Liên sao, khó trách tự cao tự đại như vậy, ánh mắt tà khí như vậy.

“Không cần sợ người kia, có ta ở đây, không ai có thể thương tổn tới ngươi.” Bạch Tố Trinh bỗng nhiên nói vậy khiến Hứa Tiên ngây ngẩn cả người. Bạch Tố Trinh cảm thấy từ khi người kia rời đi, tinh thần Hứa Tiên cứ mãi thấp thỏm không yên, mới theo bản năng mở miệng nói một câu như vậy.

“Oa, Tiểu Bạch, cũng chỉ ngươi là đối với ta là tốt nhất thôi. Thật may lúc đầu khi ngươi đòi lấy thân báo đáp ta không có cự tuyệt.” Hai mắt Hứa Tiên sáng lên, bộ dạng nịnh nọt như con chó nhỏ sáp tới gần Bạch Tố Trinh.

Bạch Tố Trinh bất động thanh sắc né người qua một bên, thản nhiên nói: “Coi như ta chưa nói gì.”

“Tiểu Bạch ~~” Hứa Tiên ai oán kêu lên.

Bạch Tố Trinh không để ý đến Hứa Tiên nữa, cùng Tiểu Thanh đi trước. Hứa Tiên đành vội vàng lon ton đi theo phía sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.