Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý!

Chương 18: Chương 18: Rối rắm




Tiểu Thanh vừa dứt lời liền tung người một cái, thân ảnh thoáng chốc biến mất.

Hậu viện lớn như thế chỉ còn lại hai người Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên. Một lúc lâu, hai người vẫn im lặng. Suy nghĩ của Hứa Tiên vẫn còn rối tinh rối mù, tim đập dữ dội. Trên môi tựa hồ còn lưu lại xúc cảm ngón tay của Bạch Tố Trinh.

Một hồi lâu, Hứa Tiên mới cúi đầu nói: “Cái kia, Tiểu Bạch, cám ơn ngươi đã cứu ta. . . . . .”

“Không cần nói cám ơn, đây vốn là chuyện do ta gây nên.” Bạch Tố Trinh mặt không chút thay đổi, nhàn nhạt nói.

Hai người lại trầm mặc. Không khí có chút không tự nhiên.

“Chuyện như vậy, sẽ không phát sinh lần nữa.” Giọng Bạch Tố Trinh hơi trầm.

“A, à, Ừm.” Hứa Tiên không biết nói gì cho phải, vội đáp qua loa. Giọng nói Bạch Tố Trinh không có gợn sóng gì, nhưng nàng lại nghe ra tự trách cùng kiên định trong đó. Là do mình ảo giác sao? Hứa Tiên có chút mơ hồ, ngẩng đầu nhìn Bạch Tố Trinh, vừa nhìn lên đã bắt gặp cặp mắt trong suốt xinh đẹp kia, cũng đang nhìn nàng.

Hứa Tiên vội vàng dời mắt, tim lúc này càng đập nhanh hơn.

Bạch Tố Trinh vẫn nhìn chằm chằm Hứa Tiên, trong mắt ẩn hiện một loại biểu tình không tên.

“Cái kia, ta, ta đói bụng, đi nhà bếp tìm cái gì ăn một chút.” Một lúc sau, Hứa Tiên không có chí khí nói ra một câu không đầu không đuôi, dứt lời liền chạy về phía nhà bếp.

Bạch Tố Trinh đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng Hứa Tiên, bỗng nhiên nhè nhẹ phun ra một câu: “Nhà bếp không phải ở phía đó.”

Hứa Tiên lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã. Đứng vững lại rồi chạy nhanh hơn, trở về phòng của mình đóng cửa không ra nữa.

Bạch Tố Trinh một mình lẳng lặng đứng ở hậu viện, chậm rãi vươn tay, nhìn lòng bàn tay của mình. Mới vừa rồi, hắn thực sự tức giận, khi trông thấy Vương Đạo Linh ra tay muốn giết Hứa Tiên thì hắn hoàn toàn nổi giận rồi. Tâm vẫn luôn bình tĩnh vậy mà mới vừa rồi lại thật sự nổi giận.

“Đại ca.” Bỗng nhiên, giọng Tiểu Thanh vang lên bên tai, Bạch Tố Trinh giật mình, ngẩng đầu nhìn Tiểu Thanh ở trước mặt. Hắn thế nhưng lại không phát hiện Tiểu Thanh trở lại xuất hiện ở trước mặt lúc nào. Lần đầu tiên không có cảnh giác như thế. . . . . .

“Chạy rồi?” Bạch Tố Trinh khôi phục thái độ bình thường, nhàn nhạt hỏi.

“Vâng.” Tiểu Thanh có chút ảo não trả lời.

“Không sao, lần sau sẽ làm cho ả hồn phi phách tán.” Bạch Tố Trinh cũng không để ý tới trong giọng của mình có mang theo một tia âm độc tàn bạo.

Tiểu Thanh sửng sốt, chợt cau mày gật đầu: “Dạ.”

“Chẳng qua đệ nếu một mình gặp phải ả thì phải cẩn thận, chờ thương thế ả tốt lên rồi cũng sẽ không dễ dàng đối phó như thế đâu.” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt nói rồi xoay người rời đi. Bỏ lại Tiểu Thanh một mình đứng đó ngẩn người.

Đây là chuyện gì xảy ra nha? Đại ca lúc nào cũng lạnh lùng lại có thể nói dài như vậy, quan tâm hắn như vậy. Tiểu Thanh đứng đực tại chỗ thẫn thờ một lúc lâu. Hắn cảm thấy được đại ca thay đổi, nhưng thay đổi như vậy liệu có tốt không? Đối với những kẻ theo đuổi thiên đạo như bọn họ, thay đổi như thế sẽ tốt sao?

. . . . . . . . . . . .

“Vẫn không ra ăn cơm?” Bạch Tố Trinh ngồi ở bên bàn, nhìn bát đũa mình xếp bên cạnh, hỏi Tiểu Thanh.

“Vâng, gọi mấy lần rồi, nàng bảo muốn chúng ta phần lại cho nàng, tối nàng tự xuống phòng bếp ăn.” Tiểu Thanh cau mày bất đắc dĩ trả lời. Cũng không biết Hứa Tiên làm sao, đột nhiên tự giam mình ở trong phòng không chịu ra.

Bạch Tố Trinh khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng không nói gì.

Thế nhưng, ngày thứ hai vẫn vậy, Hứa Tiên vẫn không ra khỏi phòng. Ngày thứ ba cũng vẫn như cũ.

“Nàng ấy bị làm sao vậy a? Chẳng lẽ hôm đó bị con cóc tinh kia dọa sợ rồi?” Tiểu Thanh suy đoán.

Bạch Tố Trinh không nói gì, nhưng lại biết rõ tuyệt đối không phải là nguyên nhân này. Vậy thì, nàng rốt cuộc làm sao đây?

Lúc này Hứa Tiên đang mang bộ dạng rối rắm ngồi ở bên cửa sổ, ngẩng đầu đờ đẫn nhìn trời. Nàng mấy ngày qua không ra khỏi phòng, là do nàng đang tránh mặt Bạch Tố Trinh. Bởi vì nàng phát hiện, mình thật giống như có chút thích thích tên Tiểu Bạch mặt lúc nào cũng không chút biểu cảm kia rồi.

Hứa Tiên rất rối rắm, mấy ngày qua mặc kệ là mở mắt hay là nhắm mắt, trong đầu vẫn chỉ tràn đầy hình bóng Bạch Tố Trinh. Như vậy mà nàng vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra thì nàng đúng là quá ngu rồi. Mặc dù chỉ số tình cảm của nàng không cao, nhưng nhất định là số dương, tuyệt không phải số âm.

Mùa hè chậm rãi trôi qua, khí trời thu dần dần kéo tới. Thời tiết cuối hè vẫn còn có chút nóng bức, cơn gió nhè nhẹ thổi qua cửa sổ, lay động mái tóc của Hứa Tiên, nàng hồn nhiên không phát hiện ra, chỉ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong lòng của nàng rất loạn, nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có lúc mình thật sự thích Bạch Tố Trinh. Nàng không thuộc về thế giới này, thậm chí đoạn nhân duyên này cũng không thuộc về nàng. Nếu Bạch Tố Trinh biết nàng không phải vị ân nhân Hứa Tiên mà hắn muốn tìm kia thì sao? Nàng không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ tới.

“Nhà. . . . . .” Hứa Tiên vươn tay tự lẩm bẩm một mình, nhẹ nhàng quơ một cái vào khoảng không, nhưng cái gì cũng không bắt được. Nhà ở đâu? Mình khi nào mới có thể trở về nhà? Lần đầu tiên cảm giác cô độc lại len lỏi tới mãnh liệt như vậy.

Đối với Tiểu Bạch mà nói mình là gì, còn đối với mình thì Tiểu Bạch lại là gì đây? Hứa Tiên nhất thời có chút mờ mịt. Tay chậm rãi đặt lên ngực, tại sao, ở nơi này lại có chút đau?

Hắn chăm sóc mình, hết thảy cũng chỉ bởi vì mình là ân nhân của hắn thôi sao. . . . . .

Quả nhiên, trong tình cảm, người nào dao động trước thì người đó liền thua. . . . . .

Hứa Tiên cười khổ, ánh mắt có chút chua xót.

“Ngươi rốt cuộc, làm sao vậy?” Bên tai đột ngột vang lên giọng Bạch Tố Trinh, trong trẻo dễ nghe.

Lại là ảo giác sao? Hứa Tiên kéo kéo khóe miệng, tự giễu cười.

“Ngươi cười rất khó coi.” Giọng nói trong trẻo lại vang lên lần nữa.

Hứa Tiên giật mình, đây không phải là ảo giác sao? Chợt quay đầu lại, liền thấy mỹ nam áo trắng chắp tay, lẳng lặng đứng phía sau nàng. Không phải Bạch Tố Trinh thì còn ai vào đây? Hắn thế nhưng lại đột nhiên im hơi lặng tiếng xuất hiện phía sau nàng.

“Ngươi, ngươi đi vào lúc nào? Sao không gõ cửa?” Hứa Tiên hơi lắp bắp hỏi, nàng theo bản năng che ngực, nàng mới vừa rồi muốn hóng mát, nên lộ ra một mảng lớn da thịt.

“Phẳng, không cần che.” Khuôn mặt tuấn mỹ của Bạch Tố Trinh không chút biểu cảm, nhàn nhạt phun ra một câu như vậy.

Hứa Tiên lập tức phát hoả: “Ngươi đi ra ngoài cho ta. Chỗ này của ta phẳng đó, thật xin lỗi ngươi nha.” Nói xong, Hứa Tiên lại choáng váng, lời này, thật dễ làm cho người ta nghĩ chệch đi mà.

Bạch Tố Trinh nhìn Hứa Tiên thẹn quá hoá giận, vẫn không nhúc nhích, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi nhớ nhà, ta dẫn ngươi trở về thăm một chút.”

Chỉ một câu này thôi, nước mắt Hứa Tiên liền tí tách chảy xuống. Nhà, mình còn có thể trở về sao? Ngôi nhà thực sự của mình. . . . . .

Bạch Tố Trinh giật mình nhìn Hứa Tiên khóc. Không rõ vì sao đột nhiên nàng lại như vậy. Thật ra thì hắn đã sớm đi vào, mới vừa rồi cũng nghe thấy Hứa Tiên lẩm bẩm tự nói, nhìn vẻ cô đơn trên mặt nàng, trong lòng hắn vậy mà lại có một tia đau đớn.

“Tiểu Bạch, nếu như ta không phải Hứa Tiên, ngươi còn có thể đối tốt với ta như vậy hay không?” Hứa Tiên lau nước mắt trên mặt, nhìn chằm chằm Bạch Tố Trinh, hỏi.

Bạch Tố Trinh sửng sốt, không để ý tới sự bất an và chờ đợi trong mắt Hứa Tiên, chỉ có chút không hiểu nói: “Ngươi chính là Hứa Tiên mà.”

Hứa Tiên nghe vậy, cười, chẳng qua là trong nụ cười có thứ gì đó, khiến trong lòng Bạch Tố Trinh bất an.

“Ừ, ta hiểu rồi. Tiểu Bạch, ngươi đi ra ngoài đi. Buổi trưa ta sẽ ra ngoài ăn cơm.” Hứa Tiên xoay người, nhẹ nhàng nói, không để cho Bạch Tố Trinh nhìn thấy vẻ mặt lúc này của nàng.

Bạch Tố Trinh do dự, nhẹ nhàng nói ‘được’, rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Hứa Tiên đứng ở cửa sổ, hít vào một hơi thật sâu, đem nước mắt sắp chảy ra lần nữa nén trở về. Cười lên: “Ngu ngốc, ngươi rốt cuộc đang mong chờ cái gì đây? Không phải là của ngươi thì vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về ngươi đâu. . . . . .”

Buổi trưa, Hứa Tiên quả nhiên đi ra ăn cơm. Lại là bộ dạng tuỳ tiện kia, cùng Tiểu Thanh hỉ hỉ hả hả. Song Bạch Tố Trinh lại cảm thấy Hứa Tiên tựa hồ có chút khác với ngày thường, nhưng rốt cuộc khác ở đâu thì hắn lại nghĩ không ra.

Ăn xong cơm trưa, Hứa Tiên định đi ra ngoài.

“Đi đâu vậy?” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt hỏi.

“Đi xem một chút có chuyện gì thích hợp cho ta làm hay không.” Hứa Tiên cười hì hì nói.

“Ngươi không cần làm việc cũng được.” Giọng Bạch Tố Trinh bình tĩnh không chút gợn sóng.

“Cứ nhàn rỗi mãi rất nhàm chán. Tìm chút chuyện làm tốt hơn, hơn nữa cũng không thể cứ mãi dùng tiền của ngươi được.” Hứa Tiên nghiêm túc trả lời, rồi quay đầu nhìn Tiểu Thanh, “Buổi tối ta muốn ăn thật ngon nha, làm một phần thịt bò dầm tương đi.”

“Ăn mập chết ngươi đi, bây giờ mới vừa ăn trưa xong ngươi đã bắt đầu nghĩ tới cơm tối rồi.” Tiểu Thanh ánh mắt khinh bỉ nhìn Hứa Tiên tức giận nói.

“Ha ha, có thực mới vực được đạo mà. Ta đi đây.” Hứa Tiên cười ha ha đi ra cửa.

Tiểu Thanh nhỏ giọng thầm oán trong miệng, cái tên này chỉ có biết ăn thôi, rồi thu dọn bàn. Còn Bạch Tố Trinh thì ngồi một bên, không biết đang nghĩ cái gì.

Đi trên đường cái, Hứa Tiên có chút mê mang, trong lòng bị cảm giác cô độc gặm xé càng nhiều.

Cứ tiếp tục như vậy thật không ổn chút nào, Hứa Tiên nhẹ nhàng than thở, nhưng mình làm sao mới trở về được đây?

Chi bằng tìm Quan Âm Đại sĩ hỏi một chút? Trước kia nàng không tin thần linh, nhưng ở thế giới này nàng biết thần linh thật sự tồn tại. Hứa Tiên tìm người hỏi thăm xem miếu Quan Âm ở đâu, rồi vội vàng đi.

Tới miếu Quan Âm, Hứa Tiên phát hiện nơi này hương khói nghi ngút, cửa có không ít quán hàng bày bán nhang đèn, còn có quầy coi bói.

Hứa Tiên đánh giá chung quanh, không để ý phía trước, thiếu chút nữa đụng vào người ta.

“Ngươi đi đường kiểu gì vậy? Lỡ đụng phải phu nhân của chúng ta, ngươi đảm đương nổi sao?” Một giọng nữ có chút hổn hển rống lên. Dứt lời Hứa Tiên liền cảm thấy mình bị người ta đẩy ra.

Sau khi thấy rõ ràng tình huống trước mắt, mặt Hứa Tiên liền biến sắc, trước mắt là phu nhân đang mang bầu, bụng đã rất lớn rồi. Bên cạnh là hai nha hoàn, một người đỡ, một người đang chống nạnh căm tức nhìn Hứa Tiên. Vị phu nhân ăn mặc chỉnh tề, trang sức trên đầu vừa nhìn cũng biết không phải đồ bình thường, mà quần áo của hai nha hoàn so với nha hoàn nhà bình thường tốt hơn nhiều lắm. Xem ra lai lịch vị phu nhân này không hề nhỏ chút nào.

“Thật xin lỗi, thật sự thật xin lỗi, cũng là lỗi của ta, ta không có nhìn đường.” Hứa Tiên vội vàng xin lỗi, thiếu chút nữa đụng phải phụ nữ có thai, đây cũng không phải chuyện đùa đâu a.

“Nói xin lỗi là coi như xong sao? Ngươi có biết phu nhân nhà ta là ai không, phu nhân nhà ta là phu nhân tri phủ, nếu lão gia mà biết nhất định sẽ. . . . . .” Nha hoàn chống hông kia không thuận theo bỏ qua mà la mắng Hứa Tiên.

Hứa Tiên không lên tiếng, dù sao cũng là lỗi của nàng. Phụ nữ có thai đúng là đối tượng quan trọng cần phải bảo vệ.

“Được rồi, Tiểu Mai, vị công tử này cũng không phải cố ý, hơn nữa hắn cũng đã xin lỗi rồi, ngươi đừng tiếp tục quở mắng không tha người ta nữa.” Vị phu nhân mở miệng ngăn cản nha hoàn, giọng nói nhẹ nhàng dịu êm, làm cho người ta không khỏi nổi lên hảo cảm.

“Phu nhân, thật sự xin lỗi.” Hứa Tiên áy náy xin lỗi, nếu như vị phu nhân này thật sự bị mình đụng phải thì thảm rồi.

“Không có chuyện gì. Ta cũng nhìn ra là công tử tựa hồ có tâm sự. Mặc dù không biết công tử rốt cuộc phiền não chuyện gì, nhưng người hiền ắt sẽ có trời phù hộ, không có chuyện gì là không giải quyết được.” Phu nhân cười ôn nhu, nhẹ nói.

Hứa Tiên ngẩn ra, nhìn nụ cười thiện ý trên mặt đối phương, cười khổ gật đầu: “Đa tạ phu nhân khuyên bảo.”

Phu nhân gật đầu, cùng hai nha hoàn rời đi. Hứa Tiên nhìn bóng lưng ba người, trong lòng cảm thán này vị phu nhân này thật là thiện lương, nghe khẩu khí nha hoàn kia thì thân phận của nàng cũng không thấp, Tri Phủ phu nhân. . . . . .

Chờ một chút! Hứa Tiên giật mình một cái. Tri Phủ phu nhân? Còn có cái bụng lớn kia. Chẳng lẽ là thê tử Tri Phủ Tô Châu Trần Luân? Chính là cái người mang long phượng thai kia?

Cái thế giới này thật đúng là nhỏ. Hứa Tiên lắc đầu, đi về phía cửa miếu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.