Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý!

Chương 54: Chương 54: Phiên ngoại 6




Tiếng trống rung trời, mây bay rợp bóng.

Trên Hoa Quả sơn, một ngọn cờ cao chọc trời, trên viết: Tề Thiên Đại Thánh

“Con khỉ ngang ngược, quá càn rỡ. Chỉ bằng hắn cũng đòi tề thiên (ngang với trời)?” Thác Tháp Lý Thiên Vương đứng trên một đám mây, cầm Linh Lung Bảo Tháp trên tay, liên tục cười lạnh.

“Con đi gặp hắn.” Trên mặt tuấn mỹ của Na Tra hiện lên ý cười, không đợi Thác Tháp Lý Thiên Vương nói chuyện, liền đạp phong hỏa luân đi xuống.

“Cẩn thận một chút.” Thác Tháp Lý Thiên Vương nhìn bóng dáng Na Tra, tâm tình thập phần phức tạp. Lo lắng là tất nhiên, hơn nữa nhiều năm như vậy, Na Tra đã thật sự tha thứ cho mình hay chưa? Ngày trước từng bước dồn ép Na Tra, hắn hối hận vạn phần. Nếu lúc trước, khi Đông Hải Long tộc tới cửa, mình không bức bách con tự sát tạ tội, nếu lúc trước mình không phá hư kim thân của Na Tra, thì mình và Na Tra đã không giống như bây giờ, phải không? Đáng tiếc, trên đời này lại không có “nếu như”.

Nhị Lang Thần đứng yên trên đám mây bên cạnh, Hạo Thiên Khuyển uy vũ ngồi ở bên, nhìn Na Tra bay xuống.

“Nhị Lang Thần, Na Tra nó…” Thác Tháp Lý Thiên Vương nhìn Nhị Lang Thần bên người, nhẹ giọng kêu.

“Không cần nhiều lời. Na Tra là người như thế nào, chắc ngươi rõ ràng hơn so với ta. Hắn sẽ không muốn ta ra tay trợ giúp.” Nhị Lang Thần không quay đầu lại nhìn Thác Tháp Lý Thiên Vương, mà chỉ thản nhiên nói như vậy. Na Tra cao ngạo, hắn biết rõ ràng. Ý của Thác Tháp Lý Thiên Vương, Nhị Lang Thần tự nhiên hiểu được, là muốn mời hắn tương trợ Na Tra. Với yêu cầu này, Nhị Lang Thần đương nhiên là trực tiếp cự tuyệt.

Thác Tháp Lý Thiên Vương nhẹ nhàng thở dài, Na Tra cao ngạo từ trong xương tủy, hắn làm sao không biết. Chính là, hắn vẫn là thực lo lắng…

Nhị Lang Thần khóe mắt dư quang nhìn Thác Tháp Lý Thiên Vương lo lắng, trong lòng thở dài thật dài. Sớm biết như thế, lúc trước tội gì… Khi đó hắn có từng niệm một chút tình phụ tử hay không? Để đến bây giờ, tuy mặt ngoài hòa hợp yên ấm, nhưng có một loại tổn thương nếu đã tồn tại thì không thể chữa lành.

Na Tra đi xuống không bao lâu, liền đánh nhau cùng Tôn Ngộ Không. Càng đánh càng ác liệt, càng đánh càng đi xa. Đánh đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang. Nhưng Nhị Lang Thần lại ngăn không cho kẻ nào giúp đỡ.

Hai người vẫn đánh nhau.

Một lúc sau, Na Tra chật vật chạy trở về.

“Nhị ca, đệ không phải đối thủ của hắn a!” Na Tra thực buồn bực nói, hơn nữa chữ “a” cuối cùng còn kéo dài âm điệu.

Nhị Lang Thần khóe miệng co rút, đệ không phải đối thủ của hắn, là phương diện nào không phải đối thủ? Là uống rượu không phải đối thủ sao?

Nhị Lang Thần trường kích vung lên, quát khẽ nói: “Ta đi.”

Lúc lướt qua bên người Na Tra hạ giọng nói: “Lần sau làm mùi rượu trên người dịu bớt đi thì diễn trò hợp hơn.”

Na Tra chột dạ cả người run lên, rụt cổ lại, lui sang một bên.

Nhị Lang Thần cưỡi mây hạ xuống, áo choàng màu bạc tung bay theo gió, tóc dài phiêu tán, tuyệt đại tao nhã đến không nói nên lời.

Mười vạn thiên binh thiên tướng nổi trống trợ uy, ngọn cờ tung bay, thanh thế mênh mông cuồn cuộn.

Thái Thượng Lão Quân đứng trên một cụm mây, híp mắt nhìn phía dưới.

Nhị Lang Thần cùng Tôn Ngộ Không đánh nhau.

“Ta thua hắn, các ngươi không cần giúp đỡ; ta thắng hắn, các ngươi cũng đừng xúm vào.” (tác giả: Câu này trong nguyên tác của Nhị Lang Thần suất ngây người, Sữa Chua hai mắt tỏa sáng.)

Giọng nói Nhị Lang Thần trong trẻo nhưng lạnh lùng rơi vào trong tai mọi người tựa như oanh tạc lỗ tai, khiến lòng người kinh sợ.

Thái Thượng Lão Quân nghe xong hơi hơi híp mắt không nói chuyện, ông biết lời này là nói với ông.

Lúc Nhị Lang Thần cùng Tôn Ngộ Không đánh đến cao trào là lúc Thái Thượng Lão Quân ra tay đánh lén.

Tôn Ngộ Không bị vòng sắt của Thái Thượng Lão Quân đập cho choáng váng hồ hồ, sau đó bị mọi người bắt giữ.

Nhị Lang Thần sắc mặt đen như đáy nồi, mắt lạnh nhìn Thái Thượng Lão Quân. Thái Thượng Lão Quân chớp mắt, quay đầu, làm bộ xem đám mây bay bên cạnh.

“Thái Thượng Lão Quân, ngài lại đánh lén.” Nhị Lang Thần bay đến bên cạnh Thái Thượng Lão Quân, nhíu mày trách cứ.

Thái Thượng Lão Quân làm bộ không nghe thấy, không để ý hình tượng ngoáy ngoáy lỗ tai.

“Thái Thượng Lão Quân!” Nhị Lang Thần cắn răng mở miệng.

“Gâu!” Hao Thiên Khuyển thấy Thái Thượng Lão Quân dám không để ý chủ nhân nhà mình, há mồm cắn bắp chân Thái Thượng Lão Quân.

Thái Thượng Lão Quân phát ra một tiếng hét thảm, giơ chân muốn đá văng Hao Thiên Khuyển.

Nhị Lang Thần triệu hồi Hao Thiên Khuyển, trong lòng lại nói làm tốt lắm.

“Ngươi, ngươi!” Thái Thượng Lão Quân tức đến ngón tay phát run, chỉ chỉ vào Hao Thiên Khuyển.

Nhị Lang Thần không nhìn, quay đầu ra chỗ khác.

“Ta dễ bị khinh thường lắm sao? Ta khổ khổ sở sở luyện đan, lại bị con khỉ kia trộm mất một đống. Ăn vụng thì thôi, lại còn lãng phí như vậy, đổ đi quá nhiều, làm mất tất cả. Mỹ dung đan (đan làm đẹp) của Vương Mẫu nương nương cũng bị hắn ăn. Hắn là một con khỉ đực, làm đẹp cái con khỉ a. Làm hại Vương Mẫu nương nương chỉ vào mũi ta mà mắng mà chửi, ta dễ bị khinh thường lắm sao…” Thái Thượng Lão Quân rút cuộc bạo phát, cáng nói càng thương tâm, càng nói càng nức nở.

Nhị Lang Thần trợn mắt há hốc mồm, Hao Thiên Khuyển cũng trợn tròn mắt.

“Ta dễ chịu sao? Hiện tại ta phát tiết một chút cũng không được sao? Một mình ta cũng không phải là đối thủ của hắn, ta đánh lén cũng không được sao?” Thái Thượng Lão Quân thương tâm đến hồ đồ, nghĩ đến lệnh phải luyện chế mỹ dung đan trong thời gian ngắn của Vương Mẫu nương nương, ông thật muốn tự sát cho rồi.

Nhị Lang Thần mang theo Hao Thiên Khuyển chạy trốn, chỉ còn Thái Thượng Lão Quân đang vô cùng bi phẫn… (TM: lão Thái Thượng này vui nhờ =]]])

… … …

“Huynh không sao chứ?” Giọng nói hơi chần chờ rơi vào trong tai Nhị Lang Thần, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Nhị Lang Thần trầm mặc một lúc lâu, sau đó chậm rãi nói: “Ta không sao.”

“Thật không… Vậy là tốt rồi…” Giọng nói từng quen thuộc nhất kia mang theo chút yên tâm rồi sau đó biến mất.

Nhị Lang Thần đứng ở bờ sông, thở dài.

“Chủ nhân, người nhớ nàng, vì sao không nói cho nàng biết?” Hao Thiên Khuyển nói tiếng người, nghi hoặc hỏi.

“…” Nhị Lang Thần trầm mặc.

“Chủ nhân, người rõ ràng thích nàng, vì sao không nói cho nàng?” Hao Thiên Khuyển tiếp tục hỏi.

Nhị Lang Thần cười nhẹ, nhìn về phía phương xa, ánh mắt thẫn thờ. Ngày đó, nàng nở nụ cười trong sáng mà rực rỡ như ánh mặt trời với mình, nụ cười ấy đã khắc sâu vào trái tim của mình. Nhưng rút cuộc vì sao nàng không tươi cười rực rỡ như vậy với mình nữa?

Hao Thiên Khuyển nhìn bộ dạng xuất thần của Nhị Lang Thần, thở dài, ghé vào trên đất. Vì sao chủ nhân và nàng lại rắc rối như vậy a? Thích chính là thích, thích thì ở cùng một chỗ đi. Sao còn phải chia cách? Nếu lo lắng cho nhau thì nói ra đi. Sao phải nhăn nhó sầu khổ như thế chứ?

Nhị Lang Thần đứng lặng không nói thật lâu, tận đến lúc mặt trời ngả về tây mới xoay người trở về. Lỗ tai Hao Thiên Khuyển run lên, đứng lên đi theo phía sau.

Xuân đi đông đến, đông đến xuân đi…

Kim Thiền Tử dẫn ba đồ đệ đi lấy kinh trở về, trải qua tám mươi mốt kiếp nạn, cuối cùng chấm dứt nhân duyên.

Nhìn Tôn Ngộ Không cùng Tử Hà tiên tử ngọt ngào, Nhị Lang Thần liền tức đầy một bụng.

Vì sao này con khỉ chết tiệt này bị đánh sưng mặt mà biểu tình còn ngọt ngào như vậy? Thật sự là đáng đánh!

Nhị Lang Thần tuyệt đối không thừa nhận chính mình đang ghen tị.

Bao nhiêu năm trôi qua, vốn tưởng rằng bóng dáng kia sẽ dần dần phai nhạt, ngờ đâu lại càng ngày càng rõ ràng. Nhị Lang Thần mới hiểu được, người kia đã khắc sâu tận xương tủy của mình rồi. Nhưng nàng thì sao? Mình có vị trí gì trong lòng nàng?

“Sư phụ, vì sao không nhìn thằng vào trái tim mình?” Hôm nay Bạch Tố Trinh tới thăm hắn, trước khi đi để lại một câu.

Nhị Lang Thần hơi hơi há mồm, muốn nói cái gì, lại nói không nên lời.

Ba ngày sau, Hứa Tiên bỗng nhiên mang đến một tin tức.

Nàng nhảy xuống Tru Tiên đài!

“Vì sao? Vì sao?” Nhị Lang Thần kích động thiếu chút nữa muốn ăn thịt Hứa Tiên.

“Nàng nói nàng mệt mỏi, không muốn đợi thêm nữa.” Hứa Tiên nhìn Nhị Lang Thần đang kích động, thuật lại lời nói của người kia. Rõ ràng hai người yêu nhau, vì sao phải phức tạp như thế?

“Mệt mỏi, mệt mỏi…” Nhị Lang Thần ánh mắt bỗng nhiên có chút mờ mịt đứng lên, mệt mỏi? Không muốn đợi thêm nữa?

“Nhị Lang Chân Quân, ngài hãy tự hỏi lòng mình, trong lòng ngài là nàng hay còn người khác?” Hứa Tiên nhíu mi.

“Đương nhiên là nàng!” Nhị Lang Thần không chút suy nghĩ, thốt ra.

“Đó không phải là cuối cùng.” Hứa Tiên nhún vai.

“Nhưng vì sao nàng lại ngốc như vậy, vì sao muốn nhảy xuống Tru Tiên đài? Vì sao?!” Nhị Lang Thần trước giờ chưa từng dao động, giờ phút này sợ hãi đến thất hồn lạc phách. Không đợi Hứa Tiên trả lời đã kích động ngẩng đầu lên, chuẩn bị phóng đi ra ngoài.

“Ngài chậm rồi, nàng đã nhảy xuống.” Hứa Tiên lạnh lùng nói. Trong lòng lại bĩu môi, sớm biết như thế, lúc trước chẳng vậy.

Nhị Lang Thần nháy mắt cứng đờ, mi gian (điểm giữa hai đầu lông mày) đều là suy sụp và tuyệt vọng.

Hao Thiên Khuyển lo lắng ở bên cạnh ô ô kêu.

“Ta nói, Nhị Lang Chân Quân, mệt ngài mang tiếng anh minh thần võ.” Hứa Tiên bĩu môi, “Nàng nhảy xuống Tru Tiên đài, cũng không phải hồn phi phách tán. Ngài không định đi tìm chuyển thế của nàng sao?”

Nhị Lang Thần hốt hoảng ngẩng đầu, ánh mắt phát sáng. Không nói gì với Hứa Tiền mà lao ra ngoài, Hao Thiên Khuyển theo sát phía sau.

Hứa Tiên nhìn bóng dáng Nhị Lang Thần, nhún vai thở dài. Thật là, vì sao Nhị Lang Thần anh minh thần võ đối với chuyện tình cảm lại ngu ngốc như vậy chứ? Thích chính là thích, không thích chính là không thích, chuyện quá đơn giản, lại cứ muốn làm cho phức tạp.

“Nương tử thực thông minh.” Bạch Tố Trinh xuất hiện, ôm chầm bả vai Hứa Tiên.

“Chuyện.” Hứa Tiên rung đùi đắc ý. Người kia nhảy xuống Tru Tiên đài là chủ ý của nàng mà (kiểu xui trẻ con ăn cứt gà tí =]]). Hơn nữa trước mắt xem ra, chủ ý này hiệu quả phi thường tốt đó thôi. Hai người mà còn tiếp tục phức tạp, vạn năm nữa trôi qua cũng chẳng có gì tiến triển mất.

“Đi thôi.” Bạch Tố Trinh mỉm cười, ôm Hứa Tiên đi ra ngoài.

Vợ chồng hai người đi đâu a? Đương nhiên xem náo nhiệt đi…

Tác giả có việc muốn nói: Nói thật là ta rất thích Nhị Lang Thần. Nên phiên ngoại cứ viết vậy đi. Người trong lòng Nhị Lang Thần mọi người cứ tự tưởng tượng đi. Cảm giác mông lung mơ hồ cũng không tệ, ha ha.

———-oOo———-

TOÀN VĂN HOÀN


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.