Bằng Lan Giang Nguyệt

Chương 13: Chương 13: Chặn đường




Edit & Beta: Direct Kill

Hôm sau trời vừa sáng, nhân lúc khách hành hương chưa nhiều, Triệu Úc dẫn Từ Phong Cận đi đến miếu thắp hương. Người coi miếu là một ông cụ, giày vải hôi sam, thấy Triệu Úc lại đây vội vàng ra đón nói: “Hôm qua ta không ở trên núi, thất lễ vương gia.”

Triệu Úc đáp lời: “Không sao, coi như lão có ở trên núi, cũng không thể đem hai gian nhà tranh chiếu trúc kia biến thành giường cao đệm ấm ”

Người coi miếu cười nói: “Ở trước mặt vương phi mà vương gia cũng không lưu cho ta bậc thang để đi xuống?”

Triệu Úc không khách khí chút nào lắc đầu, nói với Từ Phong Cận: “Ông lão này hồ đồ không thay đổi, luôn tỏ vẻ thanh cao, giữ toà miếu cũ này không cho xây dựng lại. Nếu không phải biết bói quẻ, lại hiểu chút y thuật, sợ tất cả khách hành hương đều dừng ở Phong Vũ Đình, không ai dám lên đây.”

Triệu Úc đối đãi với người ngoài luôn bày ra một bộ mặt giả tạo, bây giờ miệng lưỡi lại trắng trợn như thế, chắc hẳn quan hệ với người coi miếu không kém. Từ Phong Cận chào hỏi hai câu với ông lão: “Ngài biết coi bói sao?”

Người coi miếu vung tay tự giễu: “Vì kế mưu sinh mà thôi, vương phi cũng muốn coi sao?”

Từ Phong Cận nhìn về phía Triệu Úc: “Ta có thể bói một quẻ không?”

Triệu Úc lấy quạt gõ gõ đầu hắn, ôn thanh nói: “Vương phi muốn coi thì coi đi, nhưng mệnh của ngươi ở chính ngươi, không ở mấy câu nói vô dụng của ông lão.” Nói xong mang theo Trình Kiều ra khỏi miếu, lên xe ngựa chờ.

Từ Phong Cận đợi y an vị trên xe, mới cùng lão ông tiến vào thảo đường.

Ở bên ngoài ngủ một đêm, đường cũ trở về, có một đoạn đường núi gồ ghề, khiến xe ngựa lắc lư dữ dội. Triệu Úc vốn nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên mở mắt ra, đúng lúc đối diện với khuôn mặt Từ Phong Cận đang chăm chú theo dõi y.

Triệu vương gia nhíu mày hỏi: “Ta anh tuấn như vậy sao, có thể khiến cho vương phi nhìn đến ngây người?”

Từ Phong Cận bất giác lúng túng, ánh mắt tự nhiên lảng tránh, sau đó ôm ngực dựa vào một bên trên xe, thái độ không hợp mà nịnh nọt: “Vương gia đương nhiên anh tuấn, khí chất bất phàm, đoan chính cao quý.”

Triệu Úc đối với thái độ hắn bất mãn: “Vương phi nói nghe có vẻ không bằng lòng lắm.”

Từ Phong Cận ngồi thẳng lưng, nở nụ cười mờ ám, mới vừa muốn nói chuyện, lại nghe thấy tiếng ngựa hí vang, xe ngựa kịch liệt rung lắc, Trình Kiều vội vàng vén mành lên lo lắng nói: “Vương gia, ngựa bị giật mình! Phía trước có người chặn đường!”

Triệu Úc nhíu mày: “Chặn đường?”

Trình Kiều nói: “Hình như là thổ phỉ!”

Lén lút ra ngoài nên tuỳ tùng mang theo không quá nhiều, hai người còn đang nói chuyện, bên ngoài đã bắt đầu đánh nhau. Từ Phong Cận thuận khe hở Trình Kiều vén lên mải mê quan sát bên ngoài, vẫn chưa lộ ra một chút hoảng hốt nào. Nói là thổ phỉ, nhưng từng chiêu thức dáng dấp, như là thị vệ trong cung được nghiêm chỉnh huấn luyện. Đối phương người đông thế mạnh, rất nhanh đã khống chế được xe ngựa trước mặt. Từ Phong Cận thấy khuôn mặt Triệu Úc trở nên nghiêm túc, trốn ở phía sau lưng y, cười nói: “Thổ phỉ kinh thành đúng là kỹ năng cao hơn thổ phỉ địa phương một bậc, tên nào tên nấy thân thủ gọn gàng nhanh chóng, lấy một địch trăm cũng là điều có thể.”

Triệu Úc không nói chuyện, quạt xếp nhát được nhát không mà gõ lên tay, không biết đang mưu tính chuyện gì.

Từ Phong Cận còn kém cả người trốn phía sau lưng y, nói: “Vương gia đối với mình chưa bao giờ nương tay, nhưng đao kiếm không có mắt, nếu như bị thương…”

Lời còn chưa dứt, Trình Kiều đột nhiên đứng lên chặn ở cửa. Trong nháy mắt bị một hán tử che mặt cao lớn thô kệch đạp xuống xe. “Keng keng” hai tiếng, ánh đao lạnh lẽo xuyên qua màn che đâm vào bên trong. Triệu Úc lập tức giơ chân đá vào thanh đao, muốn tìm một con đường sống. Nhưng xe ngựa quá chật hẹp, người kia đỡ lấy đao hung hăng đâm xuống. Lúc này Từ Phong Cận mới cảm thấy được tình thế không đúng, muốn đem Triệu Úc đẩy sang một bên, nhưng đột nhiêm hô hấp cứng lại, cả người bị Triệu vương gia kéo vào trong lồng ngực, áp xuống bên trên tấm đệm mềm. Tiếp đó bên tai có tiếng người rên lên, tiếng vật nhọn xé rách da thịt.

Từ Phong Cận trừng lớn mắt giật mình, cố gắng sờ xoạng trên lưng Triệu Úc, chỉ cảm thấy bàn tay chạm phải một dòng chất lỏng nóng hổi. Đại hán kia đâm một đao vẫn còn thấy chưa đủ, Từ Phong Cận lập tức ôm Triệu Úc lăn về phía sau.

“Vương gia!” Trình Kiều bạo rống, vội vàng từ dưới đất bò dậy, ba bước thành hai chạy tới chỗ xe ngựa, cùng Sầm Linh hỗ trợ, một người ôm chân ngăn cản đại hán, một người liều mạng kéo người đứng dậy.

Từ Phong Cận thấy không còn uy hiếp, vội vàng kiểm tra vết thương của Triệu Úc. Chỉ thấy hai mắt Triệu Úc nhắm nghiền, mặt trắng như giấy, lưng áo bị nhuộm đỏ bởi máu, hắn rảnh tay, vỗ gò má Triệu Úc, vội la lên: “Vương gia? Triệu Úc? Triệu Úc đừng chết, Triệu Úc, Triệu Úc tỉnh lại đi!”

Sức lực hắn không nhỏ, vỗ khiến cho Triệu Úc chống đỡ thân thể, muốn ngăn hắn lại, yếu ớt nói: “Đừng… Đừng vỗ, bản vương còn chưa có bị đao chém chết… Sợ là đã bị ngươi vỗ chết.” Sau đó nhíu mày, cố gắng mở hai mắt ra: “Có phải ngươi lòng mang đố kị? Cảm thấy được bản vương quá mức anh tuấn?”

Từ Phong Cận thấy y chưa chết, yên lòng, vội hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Thổ phỉ không phải người của ngài sao? Tối hôm qua ta rõ ràng thấy tên Thiệu Sơn kia cầm kiếm, trong tay còn có bọc lớn quần áo thổ phỉ.”

Triệu Úc không phải ứng lại chuyện Thiệu Sơn, con ngươi đen bóng nhìn chằm chằm Từ Phong Cận, sâu không lường được, cũng không nhìn ra y đang nghĩ chuyện gì. Từ Phong Cận muốn tránh thoát khỏi tay y, thăm dò tình hình bên ngoài, Triệu vương gia lại không nhanh không chậm, nhếch miệng, nở nụ cười tái nhợt: “Vương phi vừa mới, đem ta ra làm bia đỡ đạn?”

Từ Phong Cận giải thích: “Ta vốn tưởng đó là mưu kế của ngài, ai nghĩ là đao thật kiếm thật.”

Triệu vương gia cảm thấy sau lưng mình như nở hoa, đau đến muốn hôn mê bất tỉnh: “Ở trước mặt bản vương đừng nói nhiều lý do như vậy, vương phi không chỉ không bảo vệ được chủ nhân, còn dám lấy bản vương ra làm khiên thịt, ngươi thấy có đang bị phạt hay không?”

“Ta… Ngài…” Từ Phong Cận lần đầu tiên đứng trước bước ngoặt sinh tử không ngừng chảy máu, vẫn khí định thần nhàn, hắn dìu Triệu Úc ngồi dậy, ngoài miệng nói: “Máu chảy đều đã sắp khô còn muốn phạt ta, vương gia là bị tổn thương lưng hay đập đầu?” Nói xong vén màn xe rách nát lên, vẻ mặt khách khí hình thức đã biến mất. Thiệu Sơn không biết từ lúc nào đã dẫn viện binh tới, Trình Kiều cùng Sầm Linh đều có người che chở, lại quay đầu xem xét Triệu Úc té xỉu bên trong, cầm lấy roi đánh mạnh vào bụng ngựa, quay đầu trở về trên núi, tìm người coi miếu chữa trị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.