Bản Xônat Trốn Hôn

Chương 2: Chương 2: CHƯƠNG 1: TRỐN HÔN




Editor&Betaer: Cogau

Tại bến xe, tiếng người và tiếng xe ồn ào náo nhiệt bên tai không dứt, một bóng hồng kéo một chiếc valy hành lý màu hồng tương tự, nhanh nhẹn lách qua đám người nhốn nháo.

Vượt qua được một đám hành khách, lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét, Mễ Quang vọt tới Quầy bán vé.

Khi nhảy lên bậc thang, chiếc túi đặt phía trên valy hành lý mất thăng bằng rơi xuống, cô nhanh nhẹn nhặt túi lên cầm trên tay, cố gắng rướn lên cửa Quầy bán vé.

“Cho em một vé khởi hành sớm nhất, cám ơn.” Hơi thở của cô dồn dập, giọng lại trong trẻo dễ nghe, giống như là ánh mặt trời xuất hiện giữa bầu trời đông vậy. Người bán vé ngẩng đầu lên nhìn qua cửa sổ quầy, nhìn thoáng cô.

Mễ Quang lấy ví tiền của mình từ trong túi đeo ra, lặp lại một lần nữa: “Cho em một vé khởi hành sớm nhất ạ, cám ơn.”

Người bán vé ngây người, ngay sau đó máy móc hỏi: “Đi đâu đây?”

Mễ Quang chớp hàng mi, rồi đột nhiên nở nụ cười: “Đi đâu cũng được, chỉ cần có thể đi khỏi đây nhanh nhất ngay bây giờ thôi ạ.”

Người bán vé lại ngẩn người ra, thầm nghĩ, không biết gần đây có nhận được bức chân dung truy nã tội phạm nào không.

“Có thể nhanh một chút không? Em rất vội.” Thấy mãi mà người bán vé không hề cử động, cuối cùng Mễ Quang đành thúc giục.

Người bán vé phục hồi tinh thần lại, đầu ngón tay thuần thục gõ mấy cái trên bàn phím: “Hai phút sau, có chuyến xuất phát ở cửa số 10, giá vé là 150 nghìn.”

Mễ Quang đưa tờ hai trăm nghìn qua, nhận vé xe và lấy tiền lẻ về, rồi lật đật chạy tới cửa soát vé số 10.

Mới vừa vào cửa soát vé, thì có nhân viên soát vé nói với cô: “Đi xe này sao? Nhanh lên, xe xuất phát ngay đấy!”

Mễ Quang bước nhanh tới, nhân viên soát vé kiểm tra vé của cô, nói nhanh: “Ghế số 20, lên xe ngồi đi, xe sẽ xuất phát ngay.”

Mễ Quang ‘vâng’ một tiếng, kéo theo valy hành lý đi mấy bước rồi lại vòng lại, nhân viên soát vé nhận lấy hành lý trên tay cô, rồi nhét vào trong cốp: “Tôi cất giúp cô cho, cô lên xe nhanh đi.”

Mễ Quang thấy động tác cô ta có vẻ hơi thô lỗ, còn chưa kịp nhắc nhở cô ấy nhẹ một chút, thì chiếc valy màu hồng có mấy hình trái tim đã bị ném vào, kèm theo là tiếng va chạm với thành xe “bộp” một cái.

Mễ Quang cảm thấy tim mình cũng nảy lên.

Nhân viên soát vé cất xong hành lý thấy cô còn đứng ở cửa, không kiên nhẫn nói: “Sao cô còn đứng ở đây vậy?”

Mễ Quang mím môi một cái, xoay người nhảy lên xe.

Trong xe mới chỉ ngồi hơn nửa số ghế, cô tìm được ghế số 20, mới vừa ngồi vào chỗ, xe đã chậm rãi rời bến.

Chỗ của cô là ngay cửa sổ, nhìn qua kính có thể quan sát được tình hình bên ngoài bến xe. Cô ngó nghiêng mấy lần, không thấy ai đuổi theo, cuối cùng cũng thở phào một hơi, từ từ yên tâm.

Lúc này cô mới nhớ, nhìn xem xe này sẽ đưa mình đi đâu.

Liếc vé xe trong tay, trên đó có in một dòng chữ đậm: BẾN XE PHÍA NAM THÀNH PHỐ A

Thành phố A sao? Mễ Quang lục tìm trong ký ức, hình như chưa bao giờ mình tới thành phố này, mặc dù thành phố C chỉ cách thành phố A hai tiếng đi xe.

“Cậu cũng là sinh viên đại học sao? Giờ mới trở lại trường à?”

Hành khách ngồi cạnh đột nhiên bắt chuyện với cô, Mễ Quang ngẩng đầu lên, nhìn sang cô ấy.

Mới vừa rồi không để ý, ngồi kế bên cô cũng là một người dáng vẻ nữ sinh, tóc thật dài, ăn mặc rất thùy mị, trên mặt còn đeo một mắt kính gọng đen.

Mễ Quang quan sát cô ấy mấy lần, rồi mới cười nói với cô ấy: “Mình không trở lại trường.”

Nữ sinh ấy có chút tò mò: “Vậy là cậu đi công tác sao? Tôi thì tới thành phố A để phỏng vấn.”

Họ đang nói chuyện thì xe đã rời bến, Mễ Quang lại nhìn ra ngoài cửa sổ, “sột soạt” kéo rèm cửa lên: “Mình đi trốn hôn.”

Hai tiếng trước, nhờ sự giúp đỡ của bạn thân, Mễ Quang mang theo một khoản tiền trốn khỏi nhà.

Dĩ nhiên, cô thấy đó cũng không phải lỗi của cô, cho dù là ai đi nữa, sau bốn năm du học vừa tốt nghiệp trở về mà đã ‘được’ thông báo có một người chồng sắp cưới – người mà trước đây, ngay cả cái tên cũng chưa nghe qua, thì cũng đều có chút ưu tư.

Cô cũng đã thử nói chuyện với cha mẹ mình rồi, nhưng ba cô nhất quyết muốn cô kết hôn, không chỉ hoàn toàn không nghe ý kiến của cô, mà còn để cho mẹ cô giam lỏng cô ở nhà, trước khi đính hôn xong thì cô không được tự do.

Mễ Quang nhớ, hình như có ai đó đã từng nói, ‘sống cũng nên hưởng thụ, mà hưởng thụ thì nên đi du lịch’.

Vì vậy, bây giờ cô ngồi trên chiếc này đến thành phố A.

Từ trong túi đeo, cô lấy đồ bịt mắt ra, đeo lên mắt, quyết định cứ ngủ một giấc thật ngon trước đã, rồi tính.

Khi xe đến bến, cô lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, 5h37’ chiều. Cô lấy valy hành lý từ trong khoang để đồ ra, kiểm tra kỹ càng một lượt, may là không chỗ nào bị rách.

Bến xe thành phố A cũng giống như bến xe thành phố C, các loại âm thanh hỗn độn, ồn ào náo nhiệt ghê người. Mễ Quang tay thì kéo theo hành lý, đầu thì ngẩng lên nhìn mặt trời còn chói lọi, thuận tay đẩy mái tóc quăn mềm mại ra sau lưng, nở nụ cười đi ra.

Thành phố A là một thành phố lớn phồn hoa, bến xe cũng được chỉnh trang rất có cảm giác nghệ thuật, cô lấy điện thoại di động ra, nhìn quanh cảnh vật xung quanh, chụp một kiểu.

Mặc dù tất cả đều là phong cảnh xa lạ, nhưng trong lòng lại có chút xao động.

Loại cảm giác này giống như vẫn mong đợi phiêu lưu khi còn bé vậy.

Cô nhếch miệng, đi dọc đường cái về phía trước. Hai bên đường phố có nhiều tiếng rao bán hàng rong và cửa tiệm, lại có cả việc chèo kéo khách nữa, Mễ Quang vẫn đi thẳng rồi chọn một chiếc taxi sạch sẽ nhất.

Tài xế thấy có khách lên xe, nhiệt tình hỏi: “Người đẹp, đi đâu đây?”

Lại bị hỏi vấn đề này, Mễ Quang suy nghĩ, rồi cười nói với tài xế: “Tới khách sạn nổi tiếng nhất ở đây đi.”

“Yes Sir!” Tài xế đạp ga, chạy thẳng tới ngã tư.

Cuối cùng, xe taxi dừng ở cửa một khách sạn lớn kiểu Âu, Mễ Quang xuống xe, rồi lấy hành lý từ sau cốp xe ra, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao vút trước mặt.

Ừ, không tệ ha, cửa chính hoành tráng đủ khí phách, cô cho tám điểm.

Lúc kéo valy hành lý đi tới, anh chàng chờ cửa tuấn tú đã từ xa nhiệt tình đi nhanh tới, chịu trách nhiệm xách hành lý.

Mễ Quang đưa tất cả hành lý cho anh ta, còn mình thì rảnh rang đi trước vào quầy lễ tân làm thủ tục.

“Xin lỗi chị, thẻ của chị không thể sử dụng được ạ.” Cô gái ở Quầy lễ tân khéo léo đưa thẻ trả lại cho Mễ Quang.

Mắt Mễ Quang chớp chớp, lại mở ví tiền ra lấy hai cái thẻ khác: “Thử hai cái thẻ này xem sao.”

“Vâng ạ, vui lòng chờ một chút.” Nhân viên ở Quầy lễ tân lại thử tiếp một lượt theo yêu cầu, sau đó lại trả lại hết cho cô: “Thật xin lỗi, cũng không thể sử dụng, nếu chị có tiền mặt thì có thể thanh toán bằng tiền mặt ạ.”

Mễ Quang căng miệng, hít sâu một hơi.

Không sao, cô đã sớm biết ba cô sẽ dùng chiêu này để đối phó với cô, để ứng biến với nguy cơ các thẻ đều bị ngưng sử dụng, cô đã chuẩn bị sẵn một lượng lớn tiền mặt!

Cô thuê một phòng, tạm ứng luôn tiền thuê ba ngày, cầm thẻ phòng đi trên lầu.

Nội thất của căn phòng không tệ, giường lớn rất êm, bồn tắm cũng khá lớn, Mễ Quang hài lòng xả đầy nước, bọt nổi đầy bồn tắm.

Uể oải thở ra một hơi, cô duỗi lưng một cái, thoải mái nhắm mắt lại.

Lần chạy trốn này, cô đã lên kế hoạch chu đáo rồi, nhưng phần sau của kế hoạch chạy trốn thì cô lại chưa kịp tính toán.

Mặc kệ nó đi, nếu đã tới Thành phố A, trước hết cứ chơi đi đã.

Cô tính sơ sơ, tiền mang theo có thể tiêu xài một thời gian, trong thời gian này, nếu ba cô có thể hồi tâm chuyển ý là tốt nhất, nếu như không thể. . . . . . thì dù sao cô cũng là du học sinh, tìm một công việc kiếm miếng cơm ăn ở Thành phố A chắc sẽ không có vấn đề gì.

Tóm lại, cho dù thế nào, cô đều không cần cuộc hôn nhân này.

Nhưng có lẽ mẹ sẽ lo lắng cho cô, lúc cô đi, sim điện thoại cũng đã bỏ đi rồi.

Nghĩ tới đây, cô chớp chớp mắt, xoay người trong bồn tắm.

Có lẽ, mẹ sẽ không yên tâm khi cô sống một mình ở ngoài, chỉ cần bà chịu mở miệng nói giúp mình, chuyện kết hôn có lẽ còn có thể thay đổi.

Chỉ cần kiên trì đến ngày đó, thì cuối cùng có thể thắng lợi!

Nước trong bồn tắm dần dần lạnh, Mễ Quang lau sạch sẽ nước trên người, mặc bộ đồ ngủ tai thỏ rồi mang dép đi ra ngoài.

Gọi điện thoại cho nhà hàng Tây kêu một phần đồ ăn, từ trong túi hành lý cô lấy laptop ra, kết nối với wifi của khách sạn.

Anh ‘Thỏ’ cập nhật một Status mới: “Đêm nhạc hôm nay rất thành công, rất vinh hạnh được hợp tác với bậc thầy Chiêm Ninh Tư. [mỉm cười]”

Một tay Mễ Quang nâng cằm lên, nhìn chăm chú vào hình ở trang web ngẩn người. Anh ‘Thỏ’ ơi, anh có biết không, bây giờ em đang bị người ta ép kết hôn đây?!?

Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy mắt mình hơi cay, xịt xịt mũi, Mễ Quang tắt máy vi tính, chuyên tâm chờ bữa tối của mình.

Ngày hôm sau, cô ngủ một giấc tới mười giờ mới dậy, trước tiên ra ngoài mua cho mình cái sim điện thoại đã, sau đó dưới sự gợi ý của tài xế, đầu tiên đi tới siêu thị Ánh Sao, rồi tiếp là quảng trường Bạch Mã, đến ngày thứ ba, cô quyết định tới công viên Ánh Sao tham quan chút.

Lúc từ khách sạn đi ra thì nhân viên Lễ tân gọi cô lại: “Chị Mễ, 11 giờ hôm nay phòng của chị sẽ phải trả, chị có cần làm thủ tục ở tiếp không ạ?”

Mễ Quang nói: “Ừ, chờ tôi quay về sẽ làm thủ tục.”

“Vâng ạ, bọn em chỉ có thể để dành cho chị muộn nhất là tới 2 giờ chiều thôi.”

Mễ Quang gật đầu, rồi tiếp tục hành trình mua bán - ăn uống của mình.

Bởi vì buổi trưa phải chạy về để làm tục ở tiếp, Mễ Quang ăn xong bữa trưa ở một nhà hàng tại công viên Ánh Sao, rồi quyết định về thẳng khách sạn, nhưng khi tính tiền, cô lại chẳng thấy chiếc ví nhỏ đựng tiền của mình đâu cả.

Bởi vì cô mang theo lượng tiền mặt tương đối nhiều, cho nên cô đã dùng chiếc ví nhỏ để đựng tiền, nhưng bây giờ, chiếc ví nhỏ ấy lại không cánh mà bay.

Bỗng, Mễ Quang cuống cuồng, ở trong đó gần như đựng toàn bộ tiền mặt của cô.

Nhân viên lễ tân thấy sắc mặt cô không tốt, hỏi thăm cô, Mễ Quang cắn cắn môi, lấy hết tiền từ trong ví ra đưa cho nhân viên lễ tân.

Trong ví này của cô chỉ để một ít tiền vào, để cô tiêu dùng hàng ngày, trong đó có gần ba triệu thôi. Mặc dù cô tiêu xài phung phí, nhưng việc bảo quản tài sản thì vẫn rất lưu ý, nhưng bây giờ ví của cô thì vẫn còn, mà cái ví nhỏ đựng tiền thì chẳng thấy đâu nữa.

Bỗng chốc, trong đầu cô thoáng qua rất nhiều suy đoán, khả năng lớn nhất chính là bị mất trộm. Nhưng bị ai lấy trộm, bị lấy trộm ở đâu? Tên trộm làm sao biết cô có một chiếc ví nhỏ đựng tiền chứ? Hay là hai ngày trước, lúc mua quần áo hắn ta đã nhìn thấy, sau đó theo dõi mình, cuối cùng hôm nay mới tìm được cơ hội ra tay?

Cô nhớ lại, lúc ở cửa hàng socola, cô mua socola thì chiếc ví nhỏ vẫn còn ở đó. Vậy thì, sau khi chụp hình ở đường hoa thì bị lấy trộm sao?

Nhân viên lễ tân trả lại tiền thừa, thấy sắc mặt cô tái nhợt, ân cần hỏi: “Chị ơi, chị có chỗ nào không thoải mái không?”

“Tôi không sao, cám ơn.” Mễ Quang nhận lấy tiền thừa, đi nhanh qua nhà hàng, mặc dù biết cơ hội không lớn, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định quay lại đường cũ tìm thử một lần.

Đừng nói là ví tiền, ngay cả một đồng cũng không nhìn thấy!

Khi mà cô nghe thấy mình phải gả cho người đàn ông chưa từng quen biết thì cũng không có tuyệt vọng thế này đâu.

Hiện tại, thì tiền là toàn bộ cảm giác an toàn của cô.

Cô lấy điện thoại di động ra định báo cảnh sát, nhưng lại lo cảnh sát sẽ liên lạc với người nhà của cô. Ở đường hoa này không có camera, cô cũng không biết mình bị mất trộm ở đâu, cơ hội bắt được tên trộm cực kỳ nhỏ.

Cô chán nản ngồi sụp xuống, rồi gọi xe về khách sạn.

Lúc đi qua Quầy lễ tân, cô bé lễ tân lại nhắc nhở cô: “Chị Mễ, có cần làm thủ tục để chị ở tiếp không ạ?”

Mễ Quang dừng một chút, nói: “Không cần, tôi lên thu dọn đồ đạc, rồi trả phòng.”

Mấy ngày nay, cô đã ở hết số tiền đã tạm ứng cho khách sạn, khi kết sổ, không chỉ không trả lại cô tiền đã tạm ứng, mà cô còn phải trả thêm tiền nữa chứ.

Hiện giờ, Mễ Quang thấy may mắn, vì mình đã tạm ứng một ít tiền ở cho khách sạn, nếu không hôm nay cô chỉ còn nước đi gặp cảnh sát mà thôi.

Lúc xách theo hành lý ra cửa khách sạn, cô lấy toàn bộ tiền mệnh giá lớn nhỏ ra hết, cẩn thận đếm.

Tổng cộng có 955 nghìn đồng.

Cô cất hết tiền giấy và tiền xu vào trong ví, ngơ ngẩn nhìn trời.

Vé xe về thành phố C chỉ cần 150 nghìn, 955 nghìn thì cô có thể thuận lợi về đến nhà.

Thế nhưng trở về thế này, cô có muốn trốn nhà tiếp một lần nữa sẽ rất khó, dường như cô có thể hình dung ra cảnh mình bị ép thử áo cưới.

Còn nếu như tiếp tục ở lại Thành phố A, thảm cảnh cô gặp phải chính là ‘đầu đường xó chợ’.

Ahhh . . . , ánh mặt trời thật là nhức mắt.

Cô thu hồi ánh mắt, chán nản kéo hành lý bước đi.

Mặc dù cô có thể tìm việc ở đây, nhưng có thể tìm được ngay sao chứ? Coi như là tìm được đi, thì họ có thể ứng trước tiền lương cho cô sao? Bây giờ trên người cô chỉ có hơn 900 nghìn, ngay cả tối nay ở đâu cũng chưa biết đây.

Tài xế taxi ven đường nhấn loa, nói với cô: “Người đẹp, có đi xe không?”

Mễ Quang bơ phờ, cười: “Không ạ.”

Chính cô cũng không biết nên đi đâu đây?!

Cứ đi như vậy hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng chân Mễ Quang bắt đầu biểu tình. Cô đi tới chiếc ghế dài ven đường ngồi xuống, định cởi giày cao gót ra, nhưng nghĩ đến hình tượng của mình, nên chỉ còn cách đấm đấm chân phía ngoài đôi giày.

Còn chưa nghỉ khỏe, má phải bỗng bị một giọt mưa lạnh như băng rớt trúng.

Mễ Quang sững sờ, lấy tay lau chỗ bị mưa rớt trúng.

. . . . . . Không xui xẻo như vậy đấy chứ???

Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, mưa đang từng giọt từng giọt rơi xuống, vô cùng ‘nên thơ’.

Mễ Quang: “. . . . . .”

Rất nhanh, cô xách theo valy hành lý bắt đầu chạy, nhìn về phía trước, nhưng ngay cả một chỗ tránh mưa cũng không có.

Thật may là mưa không lớn, cô chạy một đoạn, rồi cũng tìm được một cửa hàng, chui lên bậc thang.

Dùng khăn giấy lau lau mái tóc và áo khoác, Mễ Quang lấy gương ra, soi xem mặt mình có dính gì không.

Lúc đứng đợi mưa tạnh, cô quan sát xung quanh thêm vài lần. Chỗ này hình như là một khu dân cư, gần đó có không ít tòa chung cư. Nhìn bề ngoài tòa nhà, nơi này có lẽ là một chung cư cũ, trên cột điện trước mặt còn dán tấm quảng cáo làm mất hình tượng thành phố.

Ah, đợi chút.

Cô kéo valy hành lý đi tới, nhìn kỹ hai mắt.

CĂN HỘ VƯỜN HOA NAM THÀNH 100 m2, GIÁ THUÊ CHỈ 700.000Đ/THÁNG! NẾU CÓ NHU CẦU VUI LÒNG LIÊN HỆ: ANH TIẾU, SỐ 138XXXXXXXX!

Ánh mắt Mễ Quang sáng rực, chỉ 700 nghìn thôi, sau khi trả tiền thuê phòng thì cô vẫn còn dư hơn 200 nghìn, gần 300 nghìn đấy!

Cô cầm ngay điện thoại di động lên bấm số, cẩn thận kiểm tra lại một lần, rồi mới bắt đầu gọi.

Không ai nghe máy.

Cô chưa từ bỏ ý định, lại bấm gọi lại nhưng vẫn chẳng ai nghe cả.

Cô cúp điện thoại, rồi xé luôn tấm quảng cáo in trên giấy A4 xuống, chuẩn bị tìm đến địa chỉ ở vườn hoa Nam Thành.

Lúc này mưa cũng ngớt, Mễ Quang kéo valy hành lý đi ra, nhìn xung quanh, dễ dàng tìm được “căn hộ vườn hoa Nam Thành - bán hoặc cho thuê“.

Một bà dì hai tay cầm hai chiếc quạt giấy từ cửa chính đi ra, trông có vẻ như sắp đi múa ở ngoài quảng trường vậy. Mễ Quang cầm tấm quảng cáo cho thuê phòng trong tay, đi tới hỏi: “Dì ơi, dì có biết anh Tiếu này ở đâu không ạ?”

Bà dì nhìn qua, ‘ồ’ một tiếng: “Đây hình như là số điện thoại của cậu chủ Tiếu thì phải, con muốn thuê phòng sao?”

Mễ Quang chớp chớp đôi mắt to: “Cậu chủ Tiếu ạ? Dì có biết anh ấy ở đâu không? Con gọi số điện thoại này mãi mà không ai nghe máy.”

Bà dì xoay người, dùng cây quạt trong tay chỉ một khu nhà gần đó: “Khu nhà đó, tòa nhà số 6B – căn hộ B701, nhưng mà sao cậu ta lại cho thuê có 700.000đ/tháng nhỉ, căn hộ này . . .”

“Cám ơn ạ!” Bà dì vẫn còn đang phân trần với cô, Mễ Quang đã rất nhanh nói tiếng ‘cám ơn’ với bà ấy, rồi đi nhanh về phía tòa nhà số 6B.

Vừa rồi đã nói, khu này là một khu chung cư cũ, cho nên không có thang máy.

Xách theo nhiều hành lý như vậy lết lên tới lầu 7, đối với Mễ Quang mà nói là một đại nạn, còn việc đi giày cao gót đối với Mễ Quang mà nói, là một thảm họa.

Cô đứng ở lầu dưới của tòa nhà số 6B, lại lấy điện thoại di động ra gọi cho ‘anh’ Tiếu đó, nhưng vẫn chẳng ai nghe máy.

Mễ Quang hít một hơi thật sâu, một tay nhấc valy hành lý lên, hùng hổ lết lên lầu.

Trên đường nghỉ ba lần, cuối cùng vẫn còn sống để lên tới lầu bảy. Cô vừa thở hổn hển, vừa nhấn chuông cửa.

Không bao lâu, có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ trong cửa, kèm theo ‘cạch’ một tiếng cửa được mở ra. Một làn hơi ấm phả lên mặt Mễ Quang, cô khẽ ngẩng đầu, nhìn rõ là một người đàn ông đứng trước mặt.

Dáng người hơi đậm tương xứng với đôi chân dài to, cho dù chỉ mặc một chiếc áo thun có hàng chữ nhỏ cùng với quần jean, nhưng so với những người mẫu nam trên sàn catwalk thì càng làm cho người ta huyết khí dâng trào. Mấu chốt là anh ta còn có khuôn mặt đẹp trai nữa, mái tóc ngắn màu đen lộn xộn cùng với ánh mắt mệt mỏi, kết hợp với gương mặt này cũng trở thành vẻ hấp dẫn thịnh hành nhất hiện nay.

Mặc dù bị mê hoặc bởi sắc đẹp trong giây lát, nhưng rất nhanh Mễ Quang nhớ tới dự định ban đầu mình tới đây: “Xin chào ạ, xin hỏi phải anh có căn hộ cho thuê không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.