Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)

Chương 20: Chương 20: Quan hệ




EDIT BY VŨ

BETA BY CHERYL CHEN

Lâm Tĩnh Dung đi theo sau Tiêu Cố, bước đến gần cầu thang, cô nói: “Hay là để em bôi thuốc cho cô ấy.”

“Không cần đâu.” Bước chân Tiêu Cố chưa đến cửa, anh quay đầu nhìn Mễ Tình còn đứng sững sờ ở đó: “Cô còn đứng đấy làm gì?”

“À” Mễ Tình lên tiếng, bước chân nhanh hơn.

Lâm Tĩnh Dung nhìn bóng dáng của bọn họ biến mất ở góc cầu thang, xoay người tiếp tục xuống lầu tiếp đón khách.

Phòng nghỉ của nhân viên ở bên cạnh phòng thay quần áo, diện tích không lớn lắm, nhưng lại có hai chiếc ghế sô pha nhỏ, nếu mệt mỏi có thể nằm trên đó ngủ.

Trên mặt bàn trước ghế sô pha còn một ít đồ ăn vặt chưa ăn hết, Tiêu Cố để Mễ Tình ngồi xuống ghế, để hộp thuốc lên bàn.

Hòm thuốc nhỏ này Tiêu Cố cất ở phòng nghỉ ngơi, đây là lần đầu tiên Mễ Tình nhìn thấy, cô bắt đầu nghĩ anh là một ông chủ tốt.

“Đưa tay cho tôi.” Giọng của Tiêu Cố vang lên bên tai, Mễ Tình thu lại ánh mắt đang nhìn hòm thuốc, đưa tay mình tới.

Trên cổ tay xuất hiện mấy vệt hồng rõ ràng, có thể hình dung ra vị khách kia dùng lực rất mạnh kéo cô. Tiếu Cố nhìn một hồi, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng xoa trên da cô.

“Á” Mễ Tình thấy đau, lập tức kêu thành tiếng, bất mãn ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm “Anh xoa nhẹ thôi, đau lắm đó!” Tiêu Cố ngước mắt nhìn cô: “Biết đau sao cô không đánh hắn? Không phải lúc trước cô tát ông già kia dũng mãnh lắm à?”

Mễ Tinh cau mũi, vùi đầu nhỏ giọng nói: “Không phải anh nói tôi quá trẻ con sao? Tôi không muốn gây chuyện trong quán anh.”

Tiêu Cố nhìn cô không trả lời, đổ một ít rượu thuốc vào lòng bàn tay, xoa bóp cổ tay bị thương của Mễ Tình. Rượu thuốc lạnh lẽo đột nhiên tiếp xúc với da thịt, mang tới cảm giác đau đớn khiến Mễ Tình cau mày, khẽ rên.

Tiếu Cố nói: “Kiên nhẫn một chút, không có lực thì không hiệu quả.”

Mễ Tinh ngẩng đầu nhìn anh, Tiêu Cố cúi đầu, lông mi rũ xuống che đi đôi mắt, nhưng Mễ Tình nghĩ rằng ánh mắt của anh thật chuyên chú.

Lòng bàn tay của Tiêu Cố truyền đến từng đợt ấm áp, cổ tay Mễ Tình cũng theo đó mà ấm lên. Căn phòng nhỏ chỉ có tiếng ma sát của quần áo, hương vị của rượu thuốc tràn ngập trong không khí.

Mễ Tinh im lặng ngây người trong chốc lát, nhìn Tiêu Cố hỏi: “Vừa rồi anh nói tôi là người của anh sao?”

Tiêu Cố không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Cô là nhân viên của tôi, đương nhiên là người của tôi rồi.”

Mễ Tình đảo tròng mắt, ông chủ Tiêu đúng là thích chiếm tiện nghi của nhân viên. Cô hạ ánh mắt, lại nói: “Hôm nay tôi nghe Tiểu Đức Tử kể lại anh cũng biết tiếng Anh.”

Tiêu Cố cười khẽ, nâng mắt nhìn cô, rồi lại tiếp tục cúi đầu giúp cô bôi thuốc ở cổ tay: “Thời đại này mà nói được tiếng Anh cũng không có gì giỏi lắm, ngay cả chú Trương bán ở tiệm đối diện cũng hợp tác làm ăn với người nước ngoài.”

Mễ Tình: “…”

Bây giờ anh muốn gạt bỏ sở trường duy nhất của cô đó sao?

Cô mím môi, hai mắt nhìn anh, thử hỏi: “Chuyện này… Anh và chị Dung Dung có quan hệ gì vậy?”

Tiêu Cố ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng như cười như không: “Cô để ý đến chuyện này sao?”

Mễ Tình dứt khoát: “Tôi không thèm để ý, chỉ là thường xuyên bị khách khứa hỏi về chuyện này thôi.”

Tiêu Cố cười cười, nói: “Quan hệ ông chủ nhân viên thôi, cô ấy là tôi mời đến tiệm giúp đỡ.”

Mễ Tinh kêu lên một tiếng đầy ẩn ý: “Vậy cô ấy cũng là người của anh?”

Tiêu Cố trầm mặc nhìn cô, động tác dần dừng lại, nhìn tay cô: “Được rồi.”

Anh đậy chặt nắm bình, bỏ lại vào hòm thuốc.

Mễ Tình nhìn mu bàn tay mình bị xoa bóp ửng đỏ, cô lắc lắc vài cái, cảm giác dễ chịu hơn nhiều: “Cảm ơn.”

Tiêu Cố đem hòm thuốc đặt lại chỗ cũ, quay đầu nhìn cô: “Không cần khách khí, cô cứ coi như là tai nạn lao động vậy.”

Mễ Tình: “…”

Đây là tai nạn lao động cái quỷ gì!

Mễ Tình khóe môi co giật, đứng lên: “Tôi xuống làm việc tiếp đây.”

“Ừ.” Tiêu Cố bỏ hai tay vào túi quần, đi đến cửa: “Nếu lần sau còn gặp chuyện này, cô cứ la lớn lên, trong quán có nhiều khách, hắn không dàm làm xằng bậy đâu.”

Mễ Tình nghiêng đầu, cười với anh: “Cảm ơn, tôi cũng không muốn có lần sau đâu.”

Tiêu Cố nâng khóe miệng, không nói gì.

Sau khi Mễ Tình xuống lầu, Thẩm Thi Thi kéo cô lại nhìn, hỏi han ân cần rồi lại tiếp tục làm việc. Mãi cho đến chín giờ, trong quán mới vơi khách đi.

Mễ Tình và Thẩm Thi Thi đứng trong góc tiệm, Thẩm Thi Thi thấy trong quán có mấy bàn khách đều còn đang bận rộn ăn uống, nên lấy điện thoại ra ngó.

Mễ Tình nhìn Thi Thi trêu đùa nói: “Lại nói chuyện phiếm với tài khoản công chúng của Cố Tín à?”

Cô cố ý tăng giọng khi đọc bốn chữ ‘tài khoản công chúng’, nhưng Thẩm Thi Thi không để ý chút nào, ngược lại có chút hưng phấn mà nói với cô: “Gần đây tôi mới phát hiện, tài khoản công chúng trả lời ngày càng thông minh, ôi chao, tôi nói nhiều bao nhiêu nó đều hiểu, hơn nữa còn thân thiết lạ thường nha..”

“Phải không vậy?” Mễ Tình nhướn mày nhưng không để ý lắm, thật ra cô chỉ tò mỏ nếu Thẩm Thi Thi biết Cố Tín là em họ ông chủ thì sẽ phản ứng thế nào?

Thẩm Thi Thi rất hứng trí, đầu ngón tay của cô trượt trên màn hình, đưa điện thoại di động cho Mễ Tình xem: “Đây xem này, là tin nhắn tôi với anh ấy.”

Mễ Tình đến gần, nhìn.

Thẩm Thi Thi: Anh Cố đẹp trai , ăn cơm chưa? ~=3=

Cố Tín: Tôi còn chưa ăn, vừa mới ra từ phòng thu âm

Thẩm Thi Thi: Thật đáng thương QwQ, tôi đã ăn thịt bò với khoai tây chiên ở quán! Còn có fans

Cố Tín: Tôi cũng muốn ăn:-[

Mễ Tinh nói: “Cuộc nói chuyện chỉ liên quan đến ăn.”

Thẩm Thi Thi bĩu môi, trượt tay xuống hai cái: “Vậy cô xem cái này đi.”

Thẩm Thi Thi: Thương tâm [ khóc ]

Cố Tín: Làm sao vậy?

Thẩm Thi Thi: Bài tập nhiều quá, làm không xong [ khóc ]

Cố Tín: Lịch trình của tôi cũng dày đặc, chúng ta cùng nhau cố lên đi. [w]

Thẩm Thi Thi: Anh selfie một tấm đi, tôi sẽ có động lực đấy.

Cố Tín: [ hình ảnh ]

Mễ Tinh: “….”

Này…… Chế độ tự động trả lời đã lên đến trình độ này?

Cô mím môi, nói: “Quả thật rất thông minh nha, đại khái là giống mật đào sili đó, có thể tiếp nhận mệnh lệnh!”

Thẩm Thi Thi cao hứng nói: “Đúng vậy! Không nghĩ tới QQ cũng có ứng dụng kiểu này!”

“Ừ…..” Mễ Tinh nghĩ, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng?

Thời gian làm việc cuối cùng của buổi tối trôi qua rất vui vẻ trong cuộc trò chuyện hào hứng với Thẩm Thi Thi.

Thấm thoắt đã bước sang tháng 12, Mễ Tình cũng đã làm việc trong tiệm được nửa tháng.

Thứ 5 là ngày phát tiền lương, ngày Mễ Tinh mong đợi, rốt cuộc cũng đến. Nửa tháng tiền lương chỉ có một ngàn tệ, nhưng dù sao đây cũng là tiền lương đầu tiên mà Mễ Tình kiếm được, cô vẫn rất vui vẻ.

Tính ra đã một tháng cô không đi trung tâm thương mãi, hãng Bunny hình như mới ra Bộ sưu tập mùa xuân thì phải?

Mễ Tình! Một ngàn tệ chỉ có thể mua được một cái cổ áo, mau tỉnh lại!

Cô nhịn sự kích động lại, khẽ cắn môi, lấy một phần tiền ra, mua cho mình vài đồ dùng cá nhân, số tiền còn lại gửi vào trong thẻ.

Cô cầm túi mua sắm chở về, thấy Tiêu Cố đang đứng trên ban công nói chuyện điện thoại.

“Thứ 7 có khách quan trọng đến dùng cơm, muốn anh làm đầu bếp chính.”

Giọng nam bên kia điện thoại rất dễ nghe, nhưng âm sắc so với gió Bắc còn lạnh lẽo hơn.

Tiêu Cố quay đầu nhìn Mễ Tình ở cửa ra vào, rồi lại nhìn cửa sổ: “Úc tổng, tôi không phải là đầu bếp riêng của nhà anh.”

Đầu bên kia điện thoại cố gắng thương lượng: “Tôi sẽ trả tiền theo đúng tiền lương của đầu bếp ”

Tiêu Cố cười mỉa mai, lại nghe đối phương nói tiếp: “Thêm cả năm mươi cân xoài, chính tay nhà họ Bạch trồng ở Đài Loan.”

Tiêu Cố khẽ cong miệng, trầm ngâm một lát rồi đáp: “Tôi muốn hàng tươi nhất.”

Úc Ý như cười một tiếng, Tiêu Cố cảm thấy chắc chỉ là ảo giác của mình: “Đầu bếp bên tôi sẽ chọn nguyên liệu, chọn xong sẽ trực tiếp đưa đến thành phố A.”

“Thành giao.” Tiêu Cố cùng anh bàn việc xong, cúp điện thoại.

Người bên cạch thấy Úc Ý buông điện thoại xuống, liền hỏi: “Anh ta đồng ý rồi sao?”

Úc Ý trả lời: “Tôi cảm thấy sau này tiền lương của Tiêu Cố cứ trực tiếp thanh toán bằng xoài là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.