Bạn Trai Tuấn Tú Thường Xuyên Mời Ăn Cơm

Chương 4: Chương 4




Giang Tuần chỉ ở nhà hai ngày liền về nội thành đi làm.

Trần Hi Nguyệt ngược lại nhàn tản cực kỳ, mỗi ngày ngoại trừ đu phim soạn giáo án ra thì chính là giúp đỡ trông coi cháu trai ngoại của Giang Tuần.

Nhưng Giang Tuần vừa được yêu đương cứ giống như con mèo động dục, nói cái gì mà “một ngày không gặp như ba năm”, hai ngày đầu đã lén trở về, ở bên ngoài nhà cô học tiếng mèo kêu, lôi kéo cô lén lút hẹn hò dưới ánh trăng bên đường. Dáng vẻ đần độn kia của anh, giống như chàng trai mười bảy mười tám tuổi mới biết yêu.

“Hi Nguyệt, ngày mai tôi mời cậu ăn cơm nhé.”

“Giang Tuần, cậu ấy à, thật không có chí tiến thủ.”

“Tôi không có chí tiến thủ đấy, tôi chỉ muốn cưới cậu.” Mấy lời yêu đương nói đến là đến, Trần Hi Nguyệt nhìn Giang đại công tử mặt xuân phơi phới, nghiêm túc nghi ngờ bản thân nhìn lầm rồi, đây có phải là rước nhầm một lão sói xám mặt dày về rồi không?

Vì để Giang Tuần yên tâm công tác, Trần Hi Nguyệt quyết định mỗi ngày ba lần gửi ảnh tự sướng của mình cho tên kia cộng thêm gọi video nói chuyện phiếm, Giang Tuần cứ nhiệt tình thêm nữa, cô sợ bản thân không chống đỡ được.

Giang Tuần không lay chuyển được cô, bất đắc dĩ đồng ý, còn cam đoan trước khi ăn tết sẽ làm việc chăm chỉ, kiếm tiền về nuôi cô.

Trẻ con dễ dạy! Trần Hi Nguyệt hài lòng mỉm cười, lại bắt đầu cuộc sống ở nhà coi trẻ.

Mẹ Trần thấy cô nhàn nhã qua ngày như vậy, nói bóng nói gió rất nhiều lần, ý muốn cô đi xem mắt.

Dù sao thì qua năm mới Trần Hi Nguyệt đã 26 tuổi rồi. Trong lòng mẹ Trần rất sốt ruột, tuy nói con gái bà không phải tiểu thư khuê các, nhưng dẫu sao cũng là con gái rượu trong nhà, có trình độ có bằng cấp, có công việc tốt, sao lại không tìm được bạn trai cơ chứ?

“Hi Nguyệt này, dì ba của con giới thiệu cho con một chàng trai không tồi, không thì mấy nay con dành thời gian đi xem một chút?”

Trần Hi Nguyệt còn chưa lên tiếng, Đoàn Tử ngược lại mở miệng trước: “Không thể ạ!”

Cậu nhóc đứng phía trước bảo vệ Trần Hi Nguyệt, vẻ mặt thành thật nhìn mẹ Trần, bập bẹ nói: “Bà Trần ơi, chị Hi Nguyệt không thể đi xem mắt, chị ấy phải làm mợ nhỏ của con mà!”

Vốn Trần Hi Nguyệt còn đang cười trộm nghe xong lời này, bị dọa sắc mặt đột biến, vội vàng bịt kín miệng thằng nhóc lại, cúi đầu răn dạy nó: “Trẻ con không được nói lung tung.”

Mẹ Trần nghi ngờ nhìn hai người, vừa định hỏi kỹ càng thì bị Trần Hi Nguyệt đẩy vội ra ngoài, “Mẹ, ngày mai con sẽ đi xem mắt.” Dứt lời, cô đoạt lấy tấm ảnh trên tay mẹ Trần, sau đó nhanh như chớp đóng cửa lại.

Cô chống nạnh, giả vờ cực kỳ tức giận nhìn chằm chằm cậu nhóc, bắt đầu khởi binh vấn tội, “Đoàn Tử, em nói cho chị xem, có phải cậu em dạy em nói linh tinh không?”

Đoàn Tử tủi thân nhìn cô, đôi mắt lập tức chứa đầy hai hàng nước mắt.

Rõ ràng cậu nói, chỉ cần bé gọi chị Hi Nguyệt là mợ nhỏ, chị Hi Nguyệt sẽ rất vui vẻ, còn khen bé ngoan.

Nhưng sao tình huống hiện tại chẳng giống chút nào vậy? Chị Hi Nguyệt nhìn không hề vui vẻ, ngược lại còn tức giận nữa.

Suy nghĩ nửa này, cậu nhóc vẫn quyết định đem bán Giang Tuần, “Cậu nói, chị Hi Nguyệt là mợ nhỏ của em.”

Quả nhiên là Giang Tuần giở trò quỷ!

Vì để phòng ngừa sau này xảy ra sự cô, Trần Hi Nguyệt kiên nhẫn giải thích với cậu nhóc: “Đoàn Tử, em không thể gọi chị là mợ nhỏ trước mặt người khác như vậy được, bởi vì đây là bí mật của cậu em với chị. Nếu như bí mật này bị người khác biết, lúc đó chị sẽ thật sự không thể làm mợ Đoàn Tử rồi.”

“Vậy sau này em gọi chị là chị Hi Nguyệt, chị đừng vứt bỏ cậu, cứ làm mợ nhỏ của em được không ạ?”

Trần Hi Nguyệt sờ đầu nhóc, “Được.”

Thật là lớn không bớt lo, nhỏ cũng không bớt lo.

Buổi tối, Giang Tuần theo thường lệ gọi điện thoại cho Đoàn Tử nghe tình báo, “Đoàn Tử hôm nay có ngoan không? Mợ nhỏ hôm nay có ngoan không?”

Vì đề phòng người khác nghe lén, Đoàn Tử cầm di động trốn vào nhà vệ sinh, nhỏ giọng nói với Giang Tuần: “Cậu ơi cậu xong đời rồi, chị Hi Nguyệt hôm nay rất giận.”

“Sao cô ấy giận?”

“Bởi vì, chị ấy biết chuyện cậu dạy con gọi chị ấy là mợ nhỏ rồi.”

“…” Giang Tuần đỡ trán, sao mà cháu trai của anh đần vậy chứ, xem ra gen ưu tú của gia tộc đột biến trên người nó rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.