Bạn Trai Cũ Đều Đang Nằm Thương

Chương 10: Chương 10




Lời nói vân đạm phong khinh làm cho mặt Lý Lan Hinh vốn kích động nháy mắt biến thành tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía Liêu Thần càng tràn ngập khó tin, đối mặt với ánh mắt lạnh băng của Liêu Thần, nhịn không được lắc đầu, nước mắt lại nén ở hốc mắt.

“Không phải… Anh không phải là Liêu Thần của tôi… Liêu Thần tuyệt đối sẽ không nói chuyện với tôi như vậy… Anh ấy yêu tôi như thế…”

Giống như là đang thôi miên bản thân, Lý Lan Hinh cố chấp nhìn Liêu Thần trước mắt, tựa hồ là muốn xác định cái gì, mà một bên Tiểu Điệp cùng Tiểu Hà đều lộ ra biểu tình may mắn, các cô biết Liêu Thần tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha nữ nhân này.

Ánh mắt Chu Tử Thanh cũng dừng ở trên người Liêu Thần, Liêu Thần cố gắng nghỉ ngơi, Liêu Thần lạnh lùng điên cuồng này, nam nhân lúc trước cười lên như mèo tựa hồ chỉ là người này giả dạng, làm Chu Tử Thanh vừa nhìn liền không rõ đến tột cùng cái nào mới là bộ mặt thật của Liêu Thần.

Trong phòng bệnh chỉ có tiếng khóc cùng tiếng ai oán của Lý Lan Hinh không ngừng nỉ non suy nghĩ muốn lừa gạt bản thân, Liêu Thần lạnh lùng nhìn, như là đang nhìn một thằng hề.

Không còn ôn nhu lúc trước, Lý Lan Hinh càng khóc càng ủy khuất, trước kia chỉ cần là cô khóc, Liêu Thần nhất định sẽ ôn nhu hống nàng, mua đồ cô muốn ăn, mua thứ cô muốn nhất, nhưng hiện tại lại bắt đầu dùng ánh mắt châm chọc như người xa lạ để nhìn mình, làm cho Lý Lan Hinh trong lòng càng khó chịu.

“Liêu Thần, anh hối hận phải không? Anh có phải hối hận lúc gặp tai nạn xe cộ cứu em hay không? Anh có phải hối hận rồi hay không? Nếu không phải anh vì cứu em, chân cũng sẽ không bị thương, anh sẽ không như thế với em đúng không? Anh… Có phải không còn yêu em nữa đúng không?”

Giờ khắc này, mới là biểu lộ chân tình của Lý Lan Hinh, Lý Lan Hinh khóc đến mắt đỏ bừng, mặt đầy ủy khuất cũng biến thành đau khổ. Cô thích Liêu Thần, từ nhỏ lúc ở cô nhi viện liền thích Liêu Thần chỉ quan tâm duy nhất cô, sau đó tiểu học trung học cơ sở vẫn được Liêu Thần bảo vệ, rồi vì chuyện cô lên đại học, Liêu Thần thậm chí liên tục mấy tháng đều điên cuồng làm công, một ngày hai mươi bốn giờ chỉ có thể nghỉ ngơi ba bốn cái giờ, những chuyện đó… Cô đều biết, cũng đều nhớ rõ, cho nên cô mới đồng ý làm bạn gái của Liêu Thần, chẳng lẽ, chẳng lẽ đây còn chưa đủ sao?

Cô cùng Liêu Thần đều là cô nhi, chờ mong nhất chính là muốn có một gia đình đầy đủ, cô tuy rằng thích Liêu Thần, lại không muốn cuộc sống trôi nổi không ngừng như bụi bặm, hiện tại tìm được cha mẹ ruột, cô nhất định có thể trải qua một cuộc sống rất tốt, vì sao, vì sao Liêu Thần lại không nhìn thấy hạnh phúc của cô chứ?

Liêu Thần không nói gì, hắn lúc này đã không muốn nói gì nữa, đối với da mặt dày của nữ chính, hắn lại có suy nghĩ, nhìn về phía Tiểu Điệp cùng Tiểu Hà đứng một bên, phát hiện trên mặt hai người không chút che dấu khinh bỉ với Lý Hinh Lan, như trước không nói gì.

“Liêu Thần, em biết là em không tốt, vì em nên anh mới có thể biến thành cái dạng này, nhưng em sẽ chăm sóc anh a, em sẽ ở bên cạnh anh, chăm sóc anh cả đời, anh không có hai chân, em coi như là hai chân của anh, hơn nữa ba mẹ của em rất hiền lành, họ sẽ cùng theo em chăm sóc anh, chúng ta sẽ có được một ngôi nhà hạnh phúc, chẳng lẽ anh không muốn sao? Anh trước kia đã nói với em, anh muốn làm em hạnh phúc, em hiện tại đã tìm được hạnh phúc mà mình muốn, Liêu Thần anh giúp ba mẹ em đi được không? Anh trước kia nói qua, muốn em trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới…”

Liêu Thần không chút động lòng làm cho Lý Lan Hinh tâm sinh oán hận, lại bởi vì chuyện cha mẹ mà không thể không khẩn cầu, thậm chí còn trước Liêu Thần nói qua nói lại làm cho Liêu Thần mềm lòng, Lý Lan Hinh trực tiếp không nhìn lời nói muốn hai trăm vạn mua hai chân cô của Liên Thân.

Chu Tử Thanh đứng ở một bên không nói gì, sau đó đột nhiên hiểu được Liêu Thần khổ sở, từ lần đầu tiên nhìn thấy Liêu Thần, cùng với chuyện lúc trước xảy ra trong phòng bệnh, còn có qua lại với Liêu Thần, cùng với cách làm hiện tại của Lý Lan Hinh, Chu Tử Thanh đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng.

Liêu Thần hiện tại cũng chỉ hai mươi ba tuổi, hắn nhỏ hơn mình hai tuổi, lại gặp phải loại đãi ngộ đau khổ này cùng với đối đãi tàn nhẫn như vậy, không điên cuồng, cũng không sai đi? Nếu mà đổi thành mình, chỉ sợ cũng đã sớm muốn điên mất rồi.

Tuy rằng uống thuốc giảm đau, nhưng cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Liêu Thần luôn cảm thấy đau đớn trên đùi không chút giảm bớt, thậm chí còn gia tăng rất nhanh, làm hắn trong nháy mắt hận không thể chặt đứt hai cái chân này.

Chu Tử Thanh phát hiện cơ thể Liêu Thần có chút run run, lần này trực tiếp đứng ở trước mặt Lý Lan Hinh, không chút nào cho Lý Lan Hinh mặt mũi nói.

“Lý tiểu thư, bệnh nhân hiện tại cần nghỉ ngơi, mời cô bây giờ rời khỏi phòng bệnh.” Nói xong hướng liếc nhìn Tiểu Điệp cùng Tiểu Hà ở một bên, hai người rất nhanh trước khi Lý Lan Hinh còn chưa phản ứng lại liền kéo Lý Lan Hinh ra ngoài phòng bệnh.

“Mấy người muốn làm gì! Liêu Thần! Liêu Thần! Anh để cho mấy ả này đối xử với em như vậy!”

Bị kéo thanh âm Lý Lan Hinh trở nên sắc bén vô cùng, nhưng động tác của Tiểu Điệp cùng Tiểu Hà nhanh hơn, trực tiếp kéo Lý Lan Hinh ra ngoài cửa, phòng bệnh cao cấp nơi này đều là cách âm, chỉ cần đóng cửa lại, cũng nghe không được thanh âm gì.

Trong phòng khôi phục bình tĩnh, Chu Tử Thanh đứng trước giường bệnh, nhìn nam nhân này cố nén đau đớn, cầm lấy khăn mặt một bên lau sạch mồ hôi trên trán Liêu Thần trước, sau đó liền bị Liêu Thần kéo tay lại.

“Ta hận nàng.”

Liêu Thần cúi đầu, giống như là nói cho bản thân mình nghe, trong thanh âm là hận ý không chút che dấu.

Chu Tử Thanh cũng không biết nên nói tiếp cái gì, chỉ là một bàn tay khác đặt khăn lên bàn, rồi mới ôm lấy nam nhân cúi đầu ngồi trên giường, để cho nam nhân vùi đầu ở bên hông mình, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của Liêu Thần.

Kỳ thật Chu Tử Thanh có một chút khiết phích (yêu sạch sẽ) rất nhỏ, Liêu Thần làm bệnh nhân, trên người chẳng sợ thường xuyên tắm rửa, cũng có vi khuẩn, nhưng mà hiện tại, Chu Tử Thanh lại thong thả vuốt tóc Liêu Thần, an ủi nam nhân trong lòng.

Buông lỏng kéo tay Chu Tử Thanh ra, hai tay Liêu Thần vờn quanh eo Chu Tử Thanh, hung hăng chôn mình trên người Chu Tử Thanh, tùy ý để hương vị bạc hà kia tràn ngập trong mũi mình, làm hắn dần dần bình tĩnh lại.

Chẳng sợ không muốn thừa nhận, hắn cũng không thể ngừng sợ hãi trong lòng, một khắc vừa mới kia, hắn hơi kém liền khống chế không được khối thân thể này, nếu không phải hai chân kịch liệt đau đớn đang nhắc nhở hắn, hắn chỉ sợ là đã sớm đáp ứng Lý Lan Hinh giao tiền ra… Liêu Thần không rõ đây là chấp nhất của nguyên chủ, hay là quán tính của cốt truyện, nhưng Liêu Thần tuyệt đối sẽ không thể dễ dàng tha thứ bản thân làm ra chuyện như vậy…

“Đừng để Lý Lan Hinh đến phòng bệnh này nữa.”

Khu phòng bệnh cao cấp kỳ thật là có quy tắc thuộc về nó, chỉ có người bệnh nhân tán thành mới có thể đến phòng bệnh cao cấp thăm bệnh, Liêu Thần ở lại phòng bệnh này tuy rằng không phải là cấp cao nhất, nhưng mà cũng ở trong phạm vi này, Chu Tử Thanh nghe được lời Liêu Thần rồi cúi đầu nhìn chăm chú vào đỉnh đầu Liêu Thần.

“Được.”

“Tôi rốt cuộc không muốn nhìn thấy nữ nhân kia nữa.”

Giống như mất đi sức sống, thanh âm Liêu Thần có chút mềm mại kỳ cục, nghe liền giống như đang làm nũng, Chu Tử Thanh không chút vội vuốt tóc Liêu Thần, cảm giác người trong lòng dần dần bình tĩnh trở lại.

“Liêu Thần, cậu muốn nghe một câu chuyện hay không?”

Bỗng nhiên, Chu Tử Thanh đã nghĩ muốn nói tất cả về mình cho nam nhân đang ôm mình này, chẳng sợ hai người mới quen biết chỉ hơn một tháng, nhưng Chu Tử Thanh lại cảm thấy, y lần này là thật cảm giác được, cái loại cảm giác theo như lời chị.

Cái loại cảm giác… làm y muốn thời thời khắc khắc ở bên người này.

“Ừm.”

Thanh âm Liêu Thần có chút rầu rĩ, nhưng chỉ có như vậy, Liêu Thần vẫn như trước cố chấp ôm Chu Tử Thanh, không tính tách ra.

Bị Liên Thần đột nhiên trở nên dính người dính như vậy, Chu Tử Thanh bỗng nhiên nhớ tới con mèo mình nuôi trước đây, cũng không đẩy ra Liêu Thần, mà là chậm rãi bắt đầu nói, câu chuyện về y.

“Nhà tôi là kinh thương nhiều thế hệ, cha mẹ đều là thương nhân rất lợi hại, trên tôi có một người chị, lớn hơn tôi năm tuổi, người trong nhà đều rất sủng tôi, bởi vì tôi là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà. Ta từ nhỏ đã trưởng thành trong chờ mong của cha mẹ, lúc còn rất nhỏ đã đi học tập rất nhiều thứ, tri thức, lễ nghi, giao tiếp, đó cơ hồ tràn ngập nửa đời trước của tôi, mỗi giây mỗi phút của tôi, giống như là đồng hồ báo thức được đặt tốt trước, khi tới giờ sẽ vang lên, mãi cho đến một ngày, một cái đinh trên đồng hồ báo thức bị phá hư, tôi mới phát hiện, thế giới này, hoàn toàn khác trong tưởng tượng của tôi…”

Như là một người lắng nghe, Liêu Thần không nói gì, chỉ là nghe câu chuyên về Chu Tử Thanh, lại cảm thấy hai người có chút quá mức tương tự.

“Năm tôi phát hiện mình thích không phải nữ nhân, là lúc tôi mười tám tuổi, cha mẹ giới thiệu đối tượng thân cận cho tôi, nhưng tôi lại cảm thấy anh trai của cô ấy càng thêm hấp dẫn tôi, đây làm cho tôi sợ hãi và sợ hãi, sau đó, tôi liền phát hiện trên thế giới này có một loại người, một loại người chỉ thích nam nhân. Sau đó, tôi bắt đầu tính giấu diếm bí mật này, nhưng mà thế giới kia lại giống như vực sâu hấp dẫn tôi, chẳng sợ không thích một nam nhân nào, tôi lại không thể không thừa nhận, so với nữ nhân mà nói, ánh mắt của tôi luôn sẽ dừng lại trên người nam nhân nhiều thêm một ít, lúc hai mươi tuổi, bí mật này rốt cục bị chị phát hiện.”

“Chị thật cẩn thận dò hỏi tôi vì sao vẫn không có bạn gái, còn thăm dò hỏi tôi một ít về vấn đề của nam nhân, tôi cảm thấy mệt mỏi cùng sợ hãi, cái loại điên cuồng bí mật bị che giấu rốt cục cũng được làm sáng tỏ làm cho tôi trực tiếp nói với chị là tôi thích nam nhân, tôi là một người đồng tính…”

“Sau đó, chị tuy rằng thay tôi rất cố gắng giấu diếm, nhưng chung quy cũng bị ba mẹ tôi phát hiện, sau khi ba mẹ biết tôi chỉ có hứng thú với nam nhân, căn bản không thể tiếp nhận người thừa kế của họ thế nhưng lại thích nam nhân, ép tôi không ngừng thân cận với người khác, sau đó… Tôi liền chạy trốn, đến nơi này, làm một bác sĩ nhỏ nhoi, cho tới bây giờ, như là một con chuột không thể gặp ánh sáng trốn trốn tránh tránh, thậm chí nhiều năm như vậy, tôi cũng không dám gọi một cuộc điện thoại với ba mẹ.”

“Liêu Thần, cậu biết không? Kỳ thật từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cậu liền nhất kiến chung tình với cậu, tuy rằng lúc ấy mặt cậu trắng bệch như quỷ, tôi không biết cậu đến tột cùng có phải là đồng loại như tôi hay không, nhưng nếu cậu nói thích tôi, thì đừng nghĩ dễ dàng nói tách ra…”

Cảm giác được cánh tay người ôm mình có chút buông lỏng, Chu Tử Thanh cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy Liêu Thần đã ngủ, y lúc trước liền cảm thấy Liêu Thần lúc y nói chuyện tựa hồ hơi thở càng thêm vững vàng, hiện tại như vậy, cũng là trong dự kiến.

Lấy tay Liêu Thần từ sau mình xuống, nhẹ nhàng đặt nửa người Liêu Thần lên trên giường, vung chăn lên, Chu Tử Thanh cúi đầu nhìn nam nhân đã ngủ say, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười ôn nhu, cúi thắt lưng trên môi nam nhân đang ngủ say nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.