Bán Tình Yêu Hận Là Cách Tôi Chiếm Đoạt Em

Chương 28: Chương 28: Ba ngọn núi giằng co




"Nhà tôi cái gì cũng làm hết!" Hàn Tô nhìn dáng vẻ Lương Ngân giống như con chim nhỏ tò mò, không nhịn được bật cười, nhưng vẫn trả lời vấn đề của cô.

"Thôi đi, tôi là nghiêm túc, tôi rất hiếu kỳ!" Nghe được Hàn Tô trả lời Lương Ngân không thể nào vui vẻ, đứa nhỏ này luôn nói giỡn với cô như vậy.

"Tôi nói là sự thật, Lương Ngân, tôi không có không tiếp thu, tôi đối với cô vẫn luôn rất nghiêm túc." À, phiền phức, lại nữa rồi, đứa nhỏ này lại có thể đòi hỏi tình cảm đây.

"Ăn cái gì đi, không cần nói!" Phương thức trốn tránh Lương Ngân giỏi nhất chính là giả đà điểu

Hàn Tô cúi đầu cũng không hứng thú ăn cái gì.

"Cô nghe qua Hàn Trọng Tiêu chưa? Chính là ba tôi!" Giọng Hàn Tô buồn buồn đối diện Lương Ngân truyền đến.

Hàn Trọng Tiêu? Nhà giàu nhất thành phố B, nghe nói là người từng trãi với những bông hoa, một người lừa gạt ái tình, không ngừng lưu luyến những bông hoa khác nhau ở ngoài, có thể có ba, bốn ,năm...Đếm không hết người đàn ông kia phải...

Lương Ngân thiếu chút nữa bắt không được chiếc đũa.

"Rất kinh ngạc đúng không!" Hàn Tô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Lương Ngân. Kia là đôi mắt nhỏ trong là bất đắc dĩ còn có bất đắc dĩ, các loại bất đắc dĩ, ngạch...

"Thật xin lỗi, cô không phải cố ý cái vẻ mặt này!" Lương Ngân có chút thất lễ, bởi vì lúc này miệng cô há so với lúc nhìn thấy sân trượt tuyết lớn còn muốn lớn hơn.

" Không quan trọng, những chuyện này cũng đã thành thói quen với tôi rồi!" Hàn Tô trong âm thanh lại thêm một tia ưu sầu giống nhau, Lương Ngân nghe mà trong lòng chua xót.

"Giống như bên ngoài nói, mẹ tôi cũng không biết là tình nhân thứ mấy của ba tôi rồi, tôi chính là con riêng không có danh phận, có thể là ông trời có mắt, ba vẫn luôn không có con, bất luận là dòng chính thất, cho đến khi mẹ tôi xảy ra tai nạn xe, mới liều chết gọi điện thoại cho ba, tang lễ của mẹ tôi là do ba tôi lo liệu, sau đó tôi được đón về ở bên cạnh ba, khi đó tôi chỉ mới có 9 tuổi, ba tôi thật vui mừng vì sự tồn tại của tôi, bởi vì tôi có thể là người thừa kế của ba, trong nhà của ba bất kể là ai cũng đều coi tôi là tiểu hoàng đế, khi đó, tôi cho là, ba là người cha thật vĩ đại, tôi cho là ba rất yêu mẹ của tôi, ba thậm chí ngay cả phòng của mẹ cả cũng không vào, nhưng cuối cùng, tôi mới biết, ba không chỉ có một nhà, nhà của ba nhiều đến đếm không hết, tôi cũng không có câu nào oán hận, bởi vì nguyện vọng của mẹ tôi chính là hy vọng tôi có thể sống thật khỏe, ba cho tôi hộ khẩu, cho tôi tên, cho tôi ăn mặc, ở, đi lại, duy nhất chính là không cho tôi người nhà ấm áp mà thôi..." Nghe Hàn Tô rủ rỉ nói kinh nghiệm cuộc sống, nhưng thực chất cũng là xót xa trong lòng, trái tim Lương Ngân đau như bị đâm một nhát đao.

"Hàn Tô, cậu... Cậu có thể xem tôi là người nhà của cậu." Lương Ngân rất đồng tình dáng vẻ như một đứa bé của cậu, đặc biệt cô cũng không có mẹ , nhưng ít ra cô còn có ba rất yêu thương cô! Nhưng Hàn Tô cái gì cũng không có.

"Thôi đi, cô gái nhỏ, trái tim lại tràn lan rồi!" Hàn Tô mặc dù ngoài miệng nói là chuyện vụn vặt và xem thường, nhưng là ánh mắt lóe lên cảm động.

" Đừng nói cái này nữa, đúng rồi, cô có muốn cùng tôi ở nơi này đón năm mới không?" Hàn tô là một bé trai không có kiên nhẫn, cho nên cũng tự nhiên chuyển qua đề tài này.

"Cô phải về nhà cùng ba đón mừng năm mới!" Lương Ngân rất phiền não, mới vừa rồi còn đồng ý chăm sóc người bạn nhỏ này đây, bây giờ liền cự tuyệt cậu ta, tàn nhẫn quá đi!

"Nếu không thì cậu cùng tôi về nhà, ba tôi là người rất tốt, cậu mà đi ba cậu nhất định sẽ vui vẻ chứ!" Lương Ngân đơn thuần nói ra ý tưởng, ba thật ra thì cũng thật đáng tiếc là không có con trai!

"Tốt!" Vậy đây không tính là gặp phụ huynh?" Hàn Tô không có ý tốt nhìn Lương Ngân một chút.

"Cái gì gặp phụ huynh, đứa bé này hiểu cũng không ít, nếu như cậu đồng ý, sau này cậu gọi tôi là chị đi, tôi sẽ để cho ba tôi nhận cậu làm con trai tốt lắm, chúng ta chính là quan hệ chị em, ừ, ý nghĩ này rất tốt!" Lương Ngân vẫn luôn đem Hàn Tô làm thành em trai.

"Thôi đi, tôi không cần đi, như vậy không phải để cho cô càng có lý do cự tuyệt tôi hơn sao! Được rồi, ăn nhanh đi! Một hồi nữa dẫn cô đi chơi cái khác!" Hàn Tô trong miệng cũng nhét đầy nói.

"Không được đâu! Chúng ta cần phải trở về! Tôi một hồi còn phải về tiệm đây!" Lương Ngân cuối cùng nhớ ra không thể để cho Ngôn Ngôn trông tiệm mãi được! Cô ấy còn phải đi học.

"Trong tiệm, cái gì tiệm?" Hàn Tô còn không biết Lương Ngân là một cô chủ nhỏ.

"A, cậu còn không biết chứ! Tôi là chủ một tiệm bán quần áo đó!" Lương Ngân cố làm ra vẻ thần bí.

"Cô? Ha ha, thật buồn cười, cô nhiều lắm chính là đi làm tiểu muội!" Hàn Tô những lời này rất xem thường Lương Ngân.

"Này, bạn học Hàn Tô, xin cậu tôn trọng giáo viên của cậu có được không? Nếu như cậu không tin, tôi có thể dẫn cậu đi xem, cậu sẽ biết rõ thôi! Nhưng tuyệt đối không được coi thường năng lực của tôi!" Lương Ngân đối với cậu có chút miệt thị và tức giận.

"Được, được, được, cô hãy cùng tôi trở về, nhìn xem cô có năng lực gì mở tiệm!" Hàn Tô vừa ăn vừa nói thầm.

Lương Ngân dứt khoát không nhìn tới cậu, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mọi người trượt tuyết khí thế ngất trời, cố gắng trượt vượt qua, dáng vẻ rất có ý chí chiến đấu. Nhìn người trong lòng cũng có chút kích động.

Lương Ngân cùng Hàn Tô trực tiếp trở về trường học, một mặt Lương Ngân đưa Hàn Tô trở về trường để học, mặt khác là phải đợi Tang Vũ cùng nhau về nhà.

Lương Ngân đồng ý với Hàn Tô chủ nhật này dẫn cậu đi xem cửa tiệm một chút, hơn nữa muốn khích lệ cậu học tập, mặc dù Hàn Tô vẫn ặm ừ đồng ý nhưng trong lòng lại ghi nhớ.

Sau khi xuống xe hai người đang ở cửa chính của trường học này, đương nhiên là tránh bảo vệ, đang chờ học sinh bên trong tan lớp.

Lúc này, có một chiếc Porsche dừng ở bên cạnh hai người bọn họ, Lương Ngân nhìn thấy chiếc xe này rất quen mắt. (dĩ nhiên nhìn quen mắt rồi, buổi sáng cô đã ngồi nó đến đây!)

Cửa xe mở ra, bước ra khỏi cửa xe là một đôi chân dài thẳng tắp, ngay sau đó cả người xuống sau, Lương Ngân lập tức đờ người, là Vệ Nam!

Vệ Nam hiển nhiên là nhìn thấy Lương Ngân mới vừa xuống xe. Như vậy liền chạm mặt một cái.

Lương Ngân liền vội vàng đi chậm tới, bởi vì lúc này Vệ Nam đang cau mày nhìn Lương Ngân cùng Hàn Tô.

"Anh Vệ Nam, sao anh lại đến đây?" Lương Ngân cảm giác giống như bị bắt gian vậy.

Vệ Nam thật bình tĩnh nói một câu: "Tới đón em tan việc."

"Cái đó...Cái này, là học trò của em, cậu... "Lương Ngân cố gắng giải thích quan hệ của cô với Hàn Tô, nhưng là, lúc này ở đây càng căng thẳng, lời nói của cô có chút không mạch lạc, ngược lại càng tô càng đen.

"Lương Ngân!" Hàn Tô nhìn người đàn ông nho nhã trước mắt, còn có dáng vẻ của Lương Ngân, không biết tại sao, trong lòng rất không thoải mái, cho nên liền quyết định phát huy tinh thần nam tử hán, cậu phải bảo vệ Lương Ngân.

"Lên xe nói đi! Bên ngoài lạnh lẽo." Vệ Nam không hỏi tiếp, trực tiếp đi về bên cạnh xe mở cửa xe, ngồi vào chỗ lái, Lương Ngân lôi kéo Hàn Tô ở sau lưng cùng nhau vào xe ngồi sau.

"Này, cô làm sao vậy? Thế nào dáng vẻ như nhau? Người này là ai? Tại sao cùng người lần trước không giống nhau vậy? Cũng là người theo đuổi cô hả? Này, Lương Ngân, cô như thế nào sao lại sợ anh ta như vậy? Anh ta là gì của cô." Hàn Tô nói chuyện từ trước đến nay không có ngăn cản được. ào lúc này lộ vẻ rất ồn ào.

"Chớ quấy rầy, nếu còn ầm ỉ là không để ý đến cậu nữa." Lương Ngân bây giờ trong lòng có chút hốt hoảng, sau đó cô lại đà điểu nhỏ mọn lại nổi lên.

Hàn Tô rất nghe lời đi theo lên xe, chỉ là, cậu ngồi ở sau xe, còn Lương Ngân tự giác ngồi ở kế bên tài xế.

"Anh Vệ Nam, chúng ta đem Hàn Tô đưa về trước đi!" Lương Ngân rất nhỏ giọng nhìn về hướng Vệ Nam đang khởi động máy nói.

"Ừ." Vệ Nam dáng vẻ không có biểu hiện gì làm cho trong lòng Lương Ngân cảm thấy băng giá, đây tột cùng là chuyện gì vậy?

Hàn Tô vẫn luôn không có nói gì. Trên đường đi ba người trên xe cùng im lặng.

Lúc này, một chiếc Audi R8 màu xanh ngọc chạy song song bên cạnh xe, Vệ Nam chú ý đến liền trực tiếp kéo kính cửa sổ xuống, Lương Ngân tò mò, trực tiếp hơi nghẹo đầu về hướng bên kia của Vệ Nam nhìn, sau đó liền hối hận vì sự tò mò của mình, thật sự là lòng hiếu có thể giết mèo ! Trình Mạc Nhiễm!

Vệ Nam cùng anh nói đôi câu, Lương Ngân một chữ cũng không nghe thấy được, trong đầu là Trình Mạc Nhiễm ngày đó từng câu từng chữ lên án, cô nghĩ, lần này Hàn Tô xuất hiện,anh nhất định sẽ cảm thấy cô là người phụ nữ cá lớn cá nhỏ đều ăn sạch !

Vệ Nam cùng Trình Mạc Nhiễm tìm khắp bãi đậu xe mới có một chỗ để dừng lại, hai bên mọi người cùng xuống xe, bây giờ đây là trận thế gì, ba ngọn núi giằng co.

"Đây là?" Trình Mạc Nhiễm rất bảnh bao đứng dưới đất, nhìn thấy Lương Ngân núp ở sau lưng Vệ Nam, bên cạnh Lương Ngân còn có cậu bé đẹp trai nữa.

"Cậu là học sinh của Ngân Ngân."

"Tôi là bạn trai của Lương Ngân." Hai người cùng một lúc nói giống nhau, nhưng là nội dung khác hẳn.

Hàn Tô trực tiếp bật thốt lên, Lương Ngân bị dọa cho sợ đến hít một hơi.

"Không phải là , không phải!" Lương Ngân vội vàng xua tay nói không phải . Liền nhỏ giọng với Hàn Tô nói: " Hàn Tô, chớ nói lung tung!"

"Cái đó, không phải như thế, cậu ấy là học trò của em, cậu ấy hôm nay... " Cậu ấy hôm nay ở trong tuyết ôm em, dĩ nhiên Lương Ngân đứng phía sau nói Trình Mạc Nhiễm cùng Vệ Nam trông vẻ mặt hai người như có điều suy nghĩ sau tự động dừng lại.

Đúng lúc này, điện thoại Lương Ngân vang lên, Lương Ngân ở trong lòng cám ơn trời đất, cảm tạ người gọi điện thoại, cùng với người ấy đời đời.

Nhìn cũng không nhìn rõ, vội vàng nhận điện thoại, giọng Tang Vũ bên kia truyền đến: " Ngân Ngân! Cậu không phải nói là tới đón mình sao? Thế sao còn chưa đến đây? Bên ngoài lạnh lắm đó! Cậu không có lương tâm! Cậu đang ở chỗ nào?" Cuối cùng Tang Vũ cũng biến thành khóc nức nở.

"Tiểu Vũ à, chờ thêm một lát nữa nha! Mình lập tức đi tới đón cậu ngay!" Lương Ngân đang suy nghĩ, nói thật nhỏ, cảm ơn cậu.

Tắt điện thoại xong, Lương Ngân liền nhìn về phía ba người đang chằm chằm nhìn cô, cô cười mỉm một tiếng , nói: "Cái đó, Hàn Tô, tôi đư a cậu trở về trường học! Anh Vệ Nam, anh có muốn đưa em đi hay không? Ngài Trình, Anh..." Lương Ngân suy nghĩ hành động rất nhanh, đem nhiệm vụ phân công cho bọn họ xong rồi.

"Vệ Nam, Cậu đi về trước đi! Mình đưa hai người bọn họ đi cho." Trình Mạc Nhiễm vỗ vai Vệ Nam một cái nói.

"Được rồi! Ngân Ngân, để cho Trình Mạc Nhiễm đưa em với học sinh của em đi! Công ty của anh còn có một số việc, buổi tối anh sẽ gọi điện thoại cho em vậy!" Nói xong, Vệ Nam xoay người nhìn Lưong Ngân một chút rồi mở cửa xe ra, ngồi xuống, khởi động xe đi, sau đó vẫy tay chào Lương Ngân rồi mới rời đi

"Đi thôi!" Trình Mạc Nhiễm không để ý đến Lương Ngân bây giờ vẻ mặt muốn biểu tình, bên cạnh còn có Hàn Tô đứng sau lưng ngơ ngác, tự ý đi thẳng lại phía chiếc R8.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.