Bạn Thân: Yêu Nhau Đi?

Chương 7: Chương 7: Cô gái ngu ngốc




Kiều Phỉ Mộng run rẩy đôi tay, khép chặt lại, miệng thốt tiếng:Sở Mộc, cậu đừng hiểu lầm.

Thiên Sở Mộc cất bước chân mạnh mẽ đầy nghiêm nghị đi lại, cởi trói cho cô, rồi nhìn Kiều Phỉ Mộng:Cô là cái gì mà tôi phải hiểu lầm, nên nhớ việc cô làm với Phương Chu hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu

Kiều Phỉ Mộng nhìn theo bóng, cánh của hai người. Nhưng vẫn chú ý cô là chính, lần này xem như mày may mắn, nhưng mà lần sau thì không đâu?

Dứt lời, hắn nắm tay cô bỏ đi, đi rất nhanh, cảm giác được hắn cứu quả thật rất thích nhưng mà thái độ lạnh lùng khi nãy của hắn làm cô có hơi sợ hãi, lần đầu cô thấy hắn như vậy?

Mãi lo suy nghĩ, cô bị hắn đặt ngồi xuống hàng ghế ở trạm chờ xe buýt.

Hắn lấy trong balo ra một cây kem được bao bọc trong một cái hủ nhỏ kính trong rồi đưa cho cô:Ăn đi, sắp tan hết rồi.

Trình Phương Chu nhận lấy, thuận miệng nói:Cảm ơn cậu.

Cô gái ngu ngốc này, tại sao lúc nãy cậu không kháng cự lại, nếu như tôi không đến kịp thì không phải cậu đã ăn một bạt tay rồi sao?.

Trình Phương Chu đưa cây kem vào miệng hắn:Tôi biết cậu lo lắng, nhưng mà không phải cậu đã cứu tôi hay sao? Tôi còn tưởng cậu đã bỏ tôi rồi. Cơ mà lúc đó tôi bị trói thì làm sao chống trả lại được?

Nói gì cũng thua cậu

Không kiềm được cảm xúc, hắn chợt ôm lấy cô:Cậu có biết lúc đó không thấy cậu đâu, tôi đã rất sốt sắng hay không! Tôi cứ nghĩ cậu ham chơi nên đi đâu đó, đến khi tôi có linh cảm không hay thì bắt đầu đi tìm và vô tình thấy cậu bị cô ta bắt, lúc đó tôi chỉ muốn nhào đến đánh cho cô ta vài cáu, nhưng mà kà đàn ông làm như vậy sẽ bị xem ra gì, bạo lực.

.........

Sau này đừng làm tôi lo lắng nữa được không?.

Trình Phương Chu bất động nhìn hắn đang ôm cô, từng lời nói của hắn có sự cầu xin cũng có chút sợ hãi trong đó, vừa nghe đã thấy đau lòng, tay cô bắt đầu ngấu vào:Mình hứa với cậu mà.

Như vậy thì tôi đã yên tâm rồi.

Hai người ngồi đó một lúc rồi trở về nhà, lúc về hắn còn chào tạm biệt với cô, cô nghĩ hắn cũng rảnh rỗi thật, hai nhà san sát nhau thế này, có thề mở cửa sổ kiền nhìn thấy nhau rồi.

Có cần làm quá như vậy không?

Trình Phương Chu lắc đầu, vừa nhìn thấy ba mẹ đang ở phòng khách, cô lễ phép nói:Thưa ba mẹ con mới về.

Phương Chu, lại đây ăn bánh đi con, do mẹ con làm đấy!_ba cô bảo cô lại.

Vừa nghe bánh cô đã nhanh nhẹn ngồi xuống, ăn báng trong rất ngon lành..

Mẹ cô hỏi:Là Sở Mộc đưa con về sao?.

Vâng ạ!.

Azz, thằng bé đó tốt người lại tốt tính, mẹ thấy đã ưng ý, nhưng mà không biết nó có thích con không nhỉ? Chỉ sợ con gái nhà chúng ta không phải mẫu bạn gái của nó, ông nhìn xem, ăn uống gì cứ như một thằng con trai vậy?_mẹ cô than ngắn thở dài bình phẩm về cô.

Ba cô bênh vực cô:Bà nói vậy là sai rồi, con gái chúng ta cũng rất xinh đẹp, tôi thấy thằng bé Sở Mộc có tình cảm với Phương Chu mà, bà đừng thấy con gái chúng ta mà khinh thường nó.

Trình Phương Chu ăn xong, đứng dậy:Ba mẹ cứ ở đó nói chuyện tiếp đi, con đi tắm rửa thay đồ đây.

Tắm xong thì nghỉ ngơi đi, đừng nghịch điện thoại quá, sẽ hại mắt

Vâng, vâng ạ!.

Vừa bước lên phòng, cô không thương tiếc ném cái cặp qua một bên, rồi ngã xuống cái giường êm ái, tay còn xoa xoa âu yếm:Ôi, cái giường yêu quý của tôi ơi, cuối cùng cũng được về với mày rồi.

Những tưởng hành động trẻ con đó không ai thấy, nhưng mà cô vốn không biết Thiên Sở Mộc đang nhìn mình.

Cô không đóng cửa sổ, đó cũng là một sở thích, cô từng nói để cửa như vậy khi có gió sẽ thổi vào mát lạnh, còn mát hơn cả máy lạnh, trừ phi có mưa đỗ xuống thì cô mới đóng lại.

Thiên Sở Mộc chổi cằm nhìn cô, cả hai căn nhà chỉ cách nhau một cự li ngắn, mọi hành động của cô hắn đều thấy rõ, hắn cười mê hoặc:Cô gái này, khi nào mới trưởng thành được đây?.

- ------Còn------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.