Bàn Lại Cách Xuyên Về Thời Nguyên Thuỷ Bị Tên Mọi Rợ Xiên

Chương 2: Chương 2: Trước khi đi giải quyết còn lịch sự tìm một bụi cỏ




Sau khi lo cho vết thương ngay chân xong, Diêu Bân mới có dư lại thời gian mà quan sát mọi thứ xung quanh con suối.

Hiện tại quanh suối chẳng thấy sinh vật sống nào xuất hiện cả, Diêu Bân biết nơi nào có điều kiện sống tốt nhất thì nơi đó càng nguy hiểm, mọi loài động vật biết điều này nên mỗi khi uống nước xong sẽ lại rời đi ngay mà không dám ở lại lâu. Bởi vì chúng ta căn bản sẽ không biết rằng kế tiếp sẽ có loài dã thú ăn thịt nào xuất hiện để uống nuớc hay không.

“Mình cần rời khỏi nơi này!” Bởi vì trời đang dần ngã màu, màn đêm rất nhanh sẽ sụp xuống, nếu trời tối lại hắn sẽ không dám nghĩ ra kết cục đang chờ hắn đâu!

Ngay khi đang định di chuyển ra xa khỏi chỗ này, hắn bỗng thấy trong bụi cỏ ở gần ngay trước mặt hắn tự nhiên không gió mà lay động. Hắn nghe thấy tiếng rầm rì trầm thấp truyền ra từ đấy, một bóng đen lớn xác đang di chuyển dần dần lại đây, từng tiếng bước chân cứ như là cái trống đánh thẳng vào tim hắn làm nó đập dữ dội đến nổi muốn bể ra thành từng mảng, Diêu Bân nín thở cơ thể căng cứng quan sát cái thứ cao lớn như cây cột điện kia.

Thứ đó dừng lại ngay bụi cỏ rồi thụp người như đang ngồi xuống mà bất động tại chỗ. Diêu Bân không dám thở mạnh, do bây giờ tư thế bò xấp của hắn cộng thêm màu đen sì dơ bẩn đã khiến hắn nhìn trông y chang như cục đất nên thứ sinh vật to lớn kia căn bản là không nhìn thấy hắn, nhưng đó cũng chỉ là một lúc thôi, vì nếu nó nhìn kĩ hơn một chắc chắn Diêu Bân sẽ bị phát hiện!

Nhìn sơ qua Diêu Bân đoán không ra đó là thứ thú vật gì!

Vượn?

Ngoài vượn ra hắn thật sự không nhìn ra con gì mà có thể có hai tay đi đứng bình thường còn có kết cấu khá giống như con người.

Ngoài ra nó còn đang ngồi bất động trong bụi cỏ cứ tựa như là..

Đi... Nặng!

Này!

Không phải chứ?

Cũng không để Diêu Bân chơi trò nhìn hành động đoán ý quá lâu, dần dần một mùi hương không thể diễn tả theo gió đưa nhẹ vèo mà truyền qua đã thật sự chứng minh rằng suy đoán của hắn là hoàn toàn có căn cứ và chính xác.

Lần này hắn thật sự là không dám thở nữa. Cái mùi kinh tởm như có như không lượn lờ ngay trước cánh mũi làm cho hắn xém nữa bỏ cuộc mà nhảy dựng lên rồi lăn qua chỗ khác xa hơn để hít thở không khí trong lành.

Mẹ ơi! Diêu Bân nghẹn thở đến hỏng, hắn cố gắng thích nghi với cái mùi kinh khủng này, dù sao bị điếc mũi cũng còn hơn bị vượn tấn công! Nhịn nào!

Khoảng chừng nửa ngày sau cuối cùng nó cũng kết thúc “thời khắc quan trọng” mà đứng lên, Diêu Bân mừng quýnh, tâm hồn hắn như được ban ơn mà nở hoa.

Quái thật, vượn ngày nay trở nên thông minh như vậy sao?

Chẳng những lúc trước khi đi giải quyết còn lịch sự tìm một bụi cỏ rậm rạp mà sau khi giải quyết xong còn biết lấy lá cây chùi?

Hắn nghĩ loài khỉ vốn thông minh gần giống người, như thế chắc cũng không được xem như quá lạ đi?

Hắn nghe tiếng bước chân nặng nề rời đi xa.

Một chút nữa...

Thêm vài bước nữa...

Một chút nữa là con vượn kia đi ra khỏi phạm vi báo động đỏ rồi, nhưng...

A há, đời không như mơ nhé!

Gần như ngay trong một khoảng khắc, tiếng la toáng thất thanh của Diêu Bân như được phóng đại mấy nghìn lần mà bật lên.

Hắn muốn chạy ngay bây giờ!

Dưới chân họ Diêu thân mến bây giờ đang bị một thứ đồ lạnh ngắt, mềm nhũn mà còn đài ngoằn gắt gao xiết lấy.

“Khôngggg... cút, cút, tránh xa tao ra!”

Diêu Bân liều mạng dãy dụa, con rắn dài chừng ba mét đang cuốn lấy hắn không buông, nó há to cái miệng rộng toát đỏ lè như chậu máu mà cắn lấy vai hắn.

Hắn gần như ngũ quan thất sắc mà dãy dụa, tay muốn nắm lấy đầu rắn giật ra,tốt nhất là một phát bóp nát nhưng không sao giật ra đuợc. Con rắn cắn vai hắn không buông còn càng cắn chặt hơn.

Cơ thể hắn tê dại đi, nọc độc đang truyền vào cơ thể làm hắn bắt đầu đau đớn ghê gớm.

Trước khi bất tỉnh, Diêu Bân cảm giác như có một cái gì đó đang nắm lấy đầu tóc hắn mà kéo mà nắm, hắn nghe tiếng nói như con người nhưng lạ hoắc, nghe cũng chẳng hiểu, hắn cảm giác như có một bàn tay thô ráp mà lật lật cơ thể không mảnh vải che thân của hắn mà xem xét, quá đáng hơn là phần thân mềm yếu phía dưới cũng bị bàn tay kia nắm lấy lắc lắc mấy cái mà quan sát.

Tía nó, thằng nào đó! Dám làm thế!

Sau đó mắt hắn tối thui.

Hết chương hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.