Bàn Lại Cách Xuyên Về Thời Nguyên Thuỷ Bị Tên Mọi Rợ Xiên

Chương 9: Chương 9: Bàn cách tránh phạt




* * *

Diêu Bân cầm gáo nước bằng vỏ dừa ngửa cổ uống một hớp. Hắn tu ừng ực như ma chết khát, chặt hết đống củi trong lều mà khi nãy Lạc Tu mới đem về khiến hắn mệt đến bở hơi tai một trận.

Lau mồ hôi trên trán, giờ cũng đã giữa trưa hắn cũng nên nấu cơm rồi.

“Tiểu Bân, cái tên mọi rợ hung dữ kia đi đến chỗ Lão Tư Tế nọ sao chưa về?” Lại là giọng nói ấy cất lên.

“Không biết, hắn đi đâu thì quan hệ gì tới tôi?” Diêu Bân trả lời cộc lốc.

Cái người đang nói chuyện trong đầu hắn bây giờ chính là Lão Điệp, chính là cái người bảo hắn là truyền nhân thứ mười tám gì gì đấy của ông ta. Từ khi hắn tỉnh lại đến giờ ông ta một lát lại trồi lên nói cái này một lát lại nói cái kia thật ồn ào, hồi truớc không quen nên làm lơ bỏ ngoài tai, bây giờ đã đỡ hơn một chút nên đôi lúc hắn còn ậm ừ trả lời lại vài từ vài câu.

“Không phải hắn giận quá hóa điên rồi làm một trận long trời lở đất giống như hôm đó chứ? Thiệt tình, một tên mọi rợ như hắn cũng có gan như vậy” Lão Điệp bắt đầu lại bật chế độ nhiều chuyện.

Diêu Bân làm lơ không thèm trả lời, lão cứ lải nhãi mãi về chuyện cái tên mọi rợ Lạc Tu đã nổi điên khi thấy hắn bị ăn hiếp như thế nào, quậy lớn đến nổi Đại Tư Tế không chịu được phiền mà cần đến sự can ngăn của Tộc Trưởng.

Khi nãy quăng cho hắn bó củi bự, ra lệnh hắn phải chặt hết ngay lập tức khi hắn vừa về nhà, sau khi ra lệnh các thứ xong liền có người tới gọi bảo Tộc Trưởng và Đại Tư Tế muốn gặp Mặt Lạc Tu ngay bây giờ.

Trước khi rời nhà Tu mọi rợ còn không quên đe dọa Diêu Bân nếu tự ý chạy long nhong ra ngoài mà bị bắt cóc hay đắc tội nguời ta thì hắn ta cũng sẽ mặc kệ! Diêu Bân nghe lời đe dọa cũ rích chỉ bĩu môi một cái không nói gì.

Hắn Cũng không biết rằng vì cái biễu môi nhỏ trong vô thức của bản thân mà Lạc Tu đã thầm làm chết hắn mấy lần trong đầu!

Tự nhiên lão cứ cảm thán mãi về ngày hôm đó.

Nói thật đi trong lòng lão vui lắm đúng không!

Diêu Bân không muốn nghe về chuyện hôm đó nữa, càng nghe hắn cùng khó chịu chỉ muốn hung hăng tự đánh mình!

Vì không chịu nổi nên hắn bắt đầu làm lơ mọi chuyện rồi giả bộ như không có chuyện gì.

Bình thản, một mình như thế này sẽ không ai bị liên lụy...

Thật tốt.

Diêu Bân xách dao ra ngoài, tay khiên một tảng tịt lớn bắt đầu chế biến. Tay nghề của hắn càng ngày càng tốt làm tên mọi rợ nào đó rất thoả mãn.

“Tiểu Bân, cậu có phát hiện hay không vết thương của cậu đang hồi phục rất nhanh đó, chẳng những hồi phục nhanh mà còn có xu hướng cường hóa cơ thể nè! Cái lực cắt da này còn mạnh hơn hai hôm trước luôn...không không, phải nói là cái hôm cậu té lăn quay bị gãy tay nhưng khi tỉnh lại cánh tay đã hoàn hảo rồi nè!” Lão Điệp nói.

Hành động của Diêu Bân khựng lại sau đó lại tiếp tục bình thản mà cắt đi lớp da lông bên ngoài miếng thịt tươi.

“Nếu cậu vẫn cứ có thái độ không quan tâm như vậy, ta cũng không đảm bảo hình phạt lần sau sẽ dễ chịu đâu!” Lão Điệp như có như không nói.

Diêu Bân nghe đến hai từ “hình phạt” cuối cùng cũng chịu nói chuyện đàng hoàng

“Hình phạt nó diễn ra như thế nào? Tức khắc hay cần phải có một khoảng thời gian hay dấu hiệu nào xảy ra không?”

“Tôi cứ tưởng cậu sẽ im lặng mãi chứ, xem ra hình phạt lần trước đã khiến cậu ám ảnh không nhỏ”

Bây giờ hắn thật muốn moi cái con ma già trong đầu ra mà đấm một cái ghê.

“Nói cho tôi hết tất cả những gì tôi cần biết” Diêu Bân lạnh nhạt nói, tốt nhất là bảo lão nhả tất cả những gì lão biết luôn đi!

Từ khi tỉnh lại Lão Điệp cho hắn biết được rất nhiều thông tin liên quan đến thế giới này, Thế giới cổ xưa này chính là không gian thời gian của nhân loại thuộc về khoảng hai ngàn năm trước hoặc có thể trên cả mốc thời gian, con người đã đấu tranh với hàng ngàn hàng tỉ các loài để đứng trên đỉnh cao nhất nhưng vì quá phát triển vì quá vượt mức cho phép nên nhân loại đã bị tiêu nhiễm các loại tội ác và vi phạm vào các quy chế của tự nhiên. Lão Điệp nói nhiệm vụ của hắn là dẫn hướng cho thế giới và chống lại các thế lực xấu tàn ác.

Hắn hỏi các thế lực tàn ác là cái gì, Lão Điệp nói đó là những kẻ đi trái ngược lại với quy luật, bọn họ đi gieo rắc xuống cho thế giới này những điều tàn độc và nghịch lý. Khiến thế giới này tràn ngập những nổi khổ. Vì tới trễ hơn nên bọn họ đã đi trước một bước và thả mầm mống “nô lệ” xuống nhân gian. Những người được chọn trước đó điều vì nhiệm vụ ngăn chặn tội ác đó mà tiêu vong.

Hắn hỏi vì cái gì mà bọn họ phải làm như thế?

Lão Điệp nói, vì đó là nhiệm vụ của bọn chúng.

Hắn hỏi, những người đó sẽ giống như tôi sao? Là vì trừng phạt đã ép họ đi thực hiện nhiệm vụ?

Lão Điệp nói, bọn họ có thể sẽ giống như cậu hoặc là sẽ tự nguyện.

Vì sao lại có người tình nguyện làm điều này? Sẽ có người tình nguyện sao?

Lão Điệp lại trả lời, vì lợi ích. Nếu hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ sẽ được thưởng những lợi ích hấp dẫn...

Chẳng hạn như gặp lại được người thân...

Chẳng hạn như được sống lại...

Hắn hỏi, nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ tốt có phải sẽ được trở về nhà?

Lão Điệp trả lời, không thể! Vì như thế sẽ làm trái lại với quy luật của tự nhiên mà quy luật tự nhiên một khi đã bị thay đổi thì người làm trái sẽ phải nhận lấy những hậu quả đáng sợ!

Lão Điệp chính là người dẫn dắt hắn và sẽ là người gợi ý cho hắn, nếu hắn vì nhiệm vụ mà chết đi thì lão sẽ đi tìm người dẫn đường khác ngược lại nếu hắn hoàn thành tất cả nhiệm vụ thì sẽ không còn ai bị lôi kéo vào chuyện này nữa.

Hồi ức như được rút ngắn lại mà trải qua trong tâm trí hắn, cho đến khi Lão Điệp gọi lớn tên khiến hắn bừng tỉnh.

“Xin lỗi nãy giờ tôi không chú ý, phiền ông nhắc lại”

Diêu Bân dù không thể thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận được trán lão đang nổi đầy gân xanh. Nhiều khi Diêu Bân thật không thể hiểu được, Lão Điệp từng nói Lão chẳng qua chỉ là một mảnh tàn hồn chuyên đi cư trú trong biển hồn của người khác để chỉ dẫn cho người được chọn, nếu nhiệm vụ dẫn dắt đã thành lão sẽ tan biến. Nhưng nhiều khi Lão có những biểu hiện rất phong phú như thích nhiều chuyện, tức giận, khó chịu...vv đây là chuyện một mảnh tàn hồn bị tách rời khỏi linh hồn có thể làm được sao.

“Tàn hồn nào cũng giống như lão sao, như thật sự sống vậy!”

“Không phải, xem ra ngươi thật đần độn không biết gì về linh hồn. Không phải mảnh tàn hồn nào cũng giống ta biết suy nghĩ, biết cười, biết trò chuyện như ta đâu!”

“Thế tại sao lão lại làm được?”

Thành tinh rồi?

“Ngươi đừng nghĩ không nói ra thì ta sẽ không biết ngươi nghĩ gì, biển hồn của như ghi rành rành ra đó kìa!”

Diêu Bân lười trả lời lại lão, hắn bình sinh ra là không thích nhiều chuyện. Chẳng phải người đời thường có câu “biết nhiều sẽ chết sớm” sao?

“Quay lại vấn đề chính, ngươi nghe cho kĩ! Trừng phạt là một hồi chuông cảnh cáo nhắc nhở người thi hành nhiệm vụ không được làm trái với yêu cầu. Nó không đến đột ngột ngay tức khắc mà sẽ cần thời gian mượn một lí do để xảy ra. Vì quy luật tự nhiên không thể phá vỡ nên mọi sự trừng phạt sẽ đến thật hợp lí. Nếu nói một cách dễ hiểu đó chính là nó xảy ra với điều kiện có thật!”

Trong đầu Diêu Bân như có một lốc xoáy cuốn tròn cuốn tròn! Xin thứ lỗi tôi là một tên ngu không có não để suy nghĩ mấy thứ như vầy!

“Đần! Sao ngươi lại ngu như vậy? Ngươi thử suy nghĩ lại xem, không phải là mới được trải nghiệm qua sao?”

Diêu Bân nghe thế thì tỉ mỉ suy nghĩ lại hình phạt.

Hình phạt ngoại trừ đau đớn ra thì đâu còn gì khác?

“Lúc ngươi bị phạt chẳng phải là do Đại Tư Tế bắt nguồn sao? Còn chưa hiểu? Ngu!”

“Ông đã biết tôi ngu vậy sao còn chọn tôi!” Đừng tưởng dân đen thì không biết tự ái!

Một hồi cực nhọc giải thích, cuối cùng lão Điệp cũng thành công khiến tên dân đen nào đó hiểu được chuyện.

“Ý ông là hình phạt sẽ không một kích mà xuất hiện, nó phải dựa vào các sự tác động từ bên ngoài mà thực thi?”

“Nói cách khác, giống như khi đói bụng ta sẽ muốn ăn cơm, muốn có cơm thì ta phải tự nấu và cần có thời gian để cơm chín chứ không phải hả họng đợi cơm rớt xuống từ trên trời.” Tự lí giải mọi chuyện ra theo lối nghĩ của mình, Diêu Bân đắc ý gật gù khen bản thân thật triết lý.

“Vậy có dấu hiệu để nhận biết đó là hình phạt hay không, đâu phải mọi thứ xui xẻo nào cũng là hình phạt?”

“Dấu hiệu thì không, nhưng trong lúc hình phạt diễn ra ta sẽ giải thích và cảnh cáo ngươi nếu đó thật sự là hình phạt.”

Thế nếu hắn không để hình phạt diễn ra thì sao?

“Vậy nếu tôi không để ai kiếm cớ mà phạt tôi thì hình phạt sẽ không thể xảy ra?”

“Khó nói, ngươi sẽ mãi mãi cảnh giác với mọi thứ xung quanh sao? Sẽ không có lúc lơ là?” Giọng điệu lão mỉa mai.

Không thể!

Diêu Bân ỉu xìu, vậy sẽ không còn cách nào khác ngoài chịu đựng sao? Ngay lúc chán nản, Lão Điệp lại quăng ra một trái bom nặng kí.

“Không phải là không có chuyện không thể tránh phạt, đã từng có người từng thử và thành công đấy”

“Thật sao? Có phải tôi cũng có thể làm được như thế? Người đó sao rồi?”

“Tỉ lệ thành công rất thấp và chỉ với điều kiện ngươi thật sự là một con người luôn cảnh giác với mọi thứ xung quanh đầu óc còn phải cực kì linh hoạt để ứng biến, còn ngươi... suỵt có người tới kìa!”

Hết chương chín.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.