Bản Hòa Tấu Hôn Nhân

Chương 17: Chương 17: Rút Thăm




Là do phải đối đầu với nhóm thực lực nên Kiều Dĩ Thần đã tăng mức độ luyện tập buổi tối lên, mỗi tối còn phải tập thêm một lần bài Tưởng niệm.

Đinh Mông mới hát được một phần tư đã bị Kiều Dĩ Thần cắt ngang: “Cậu hát quá chú trọng vào kỹ thuật rồi, kỹ thuật chỉ phụ trợ cho bài hát thôi, bây giờ cậu đang làm lẫn lộn ngược đầu ngược đuôi rồi đấy.”

Đinh Mông dừng một lát, nhìn anh nói: “Hôm nay, Cố Tín cũng nói như vậy với tớ.”

Kiều Dĩ Thần nhướn mày: “Cố Tín?”

Đinh Mông gật gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay anh ta đến đài để ghi hình tiết mục, trước kia tớ cứ nghĩ anh ta chỉ là hát hay, không ngờ phẩm chất anh ta cũng tốt như vậy, dù không biết tớ là ai nhưng anh ấy vẫn chỉ dạy cho tớ hát thế nào.” Cô nói đến đây, giọng có chút hưng phấn: “Lúc ấy tớ vô cùng kinh ngạc đến nỗi quên nói cảm ơn anh ấy luôn. Tớ định lúc về sẽ nói cho cậu nghe lại sợ cậu nghĩ tớ đang khoe khoang.”

Kiều Dĩ Thần cười ha hả một cái: “Tớ thì nghĩ cậu khoe khoang cái gì? Khoe khoang cậu giúp hắn lục quá ca sao?”

Đinh Mông: “…”

Được rồi, cô đã quên Cẩu Đản nhà cô là đại chế tác, không nên thống kê là đã thấy qua bao nhiêu ngôi sao mà phải xem anh đã mắng bao nhiêu ngôi sao rồi.

Kiều Dĩ Thần nhìn cô, hơi híp mắt nói: “Cậu rất thích Cố Tín à?”

Sở thích về âm nhạc của Đinh Mông với phong cách âm nhạc của Cố Tín hoàn toàn khác xa nhau, chắc là cô không thích anh ta đến vậy chứ?

Đinh Mông mắt lấp lánh nói: “Trước kia vốn chỉ thấy anh ấy lớn lên đẹp trai, hát hay, nhưng tớ lại không thích rock nên cũng không chú ý nhiều. Nhưng mà, sau chuyện hôm nay, tớ đã bị anh ấy mê hoặc rồi. Lúc về tớ còn mua album mới “Thất khống” của anh ấy đấy!”

Kiều Dĩ Thần: “…”

Anh lạnh lùng đưa mắt nhìn: “Nếu như anh ta không được đẹp trai như vậy, cậu còn có thể dễ dàng bị mê hoặc vậy sao?”

Đinh Mông nói: “Không phải cậu nói, đại đa số mọi người đều là nhìn mặt người khác sao.”

Kiều Dĩ Thần: “…”

“Đúng rồi, hôm nay anh ấy còn nói với tớ. Ca hát cũng giống như tập võ công ngày xưa, phải quên chiêu thức mới có thể người kiếm hợp nhất được. Đáng tiếc, tớ vẫn chưa hiểu rõ.”

Ha ha, lại còn người kiếm hợp nhất, chắc là Thiên ngoại phi tiên? Giọng nói Kiều Dĩ Thần vô cùng khinh thường: “Anh ta coi quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp rồi đấy.”

Đinh Mông nhíu mày trừng anh, giống như rất không vừa lòng khi anh nói như vậy với thần tượng của mình: “Tớ cảm thấy anh ấy nói như vậy rất có đạo lý, chẳng phải bây giờ cậu cũng bảo tớ quá chú trọng kỹ thuật sao?”

Rất tốt, vì người đàn ông khác mà dám trừng mắt với anh. Kiều Dĩ Thần thở mạnh, nhìn cô cười: “Đừng ở trong phòng tớ nói về người đàn ông khác.”

Đinh Mông hơi nghẹn: “…Trên hợp đồng có nói là mỗi người có quyền có tình cảm riêng mà.”

Kiều Dĩ Thần nói: “Trên hợp đồng cũng nói, không thể dẫn người khác về nhà.”

Đinh Mông nâng khóe miệng: “Nhưng mà tớ chỉ nhắc đến anh ấy thôi mà!”

“Cũng không được, tớ cảm thấy trong không khí đều là mùi của anh ta.”

Đinh Mông: “…”

“Hơn nữa cậu còn muốn có tình cảm với anh ta? Cậu có đếm qua trên weibo của anh ta có bao nhiêu fan chưa?”

Đinh Mông: “… Được rồi, chúng ta tiếp tục tập hát đi.”

Vẫn là hát bài Tưởng niệm, bây giờ không được hát có kỹ thuật. Cứ nghĩ hát có kỹ thuật rất khó, nhưng bây giờ lại phải để biểu diễn sau làm phản lại cái ban đầu lại càng khó hơn. Đinh Mông khó khăn hát khiến cho bài hát rời rạc, không điểm nhấn.

Kiều Dĩ Thần nhìn cô, nói: “Không cần cố ý chú tâm vào kỹ thuật cũng không cần cố ý không sử dụng kỹ thuật, quên chuyện kỹ thuật đi, cứ dùng trực giác của cậu mà hát.”

Đinh Mông nhíu nhíu mày: “Trực giác?”

“Ừ, đừng có suy nghĩ đến khi nào phải có kỹ thuật hay không, muốn hát thế nào thì hát thế đó, đó chính là trực giác.”

Đinh Mông giật mình: “Người kiếm hợp nhất!”

Kiều Dĩ Thần mắt trừng lớn: “Đừng có ở phòng của tớ mà nghĩ đến lời của đàn ông khác.”

Đinh Mông: “…”

Cô chỉ nhắc người, còn đàn ông hay không là do anh suy nghĩ nhiều thôi.

Cô mím môi, nhìn Kiều Dĩ Thần nói: “Nhưng mà các cậu nói xem liệu có phải cảnh giới này quá khó khăn rồi không?”

“Đối với khả năng bây giờ của cậu mà nói thì quả thật rất khó, cho nên việc cậu nên làm bây giờ là đem tất cả tình cảm của mình đặt vào trong bài hát, đừng có để tâm đến kỹ thuật nữa.”

“Ok.” Chắc tối nay cô phải xem lại Tương tư hải thêm lần nữa rồi.

Sau khi luyện tập kết thúc, cô về phòng mở máy tính lên xem weibo của Cố Tín có bao nhiêu fan. Điện thoại trên bàn bỗng kêu lên là Tưởng Nam Tình.

Đinh Mông cầm điện thoại lên nghe, còn chưa kịp nói, Tưởng Nam Tình đã kích động nói trước: “Mông Mông, tối nay có chiếu vòng 8 người mạnh nhất đấy, cậu xem đi.”

Âm thanh bên Tưởng Nam Tình rất ồn, hình như cô ấy đang ở bên ngoài. Đinh Mông nghiêng đầu, dùng một ngón tay nhấn bàn phím: “Tự xem mình trên TV thấy xấu hổ lắm.”

“Sao lại nói vậy, tự mình xem biểu hiện trên TV của mình mới có thể phát hiện xem cần sửa gì.”

Đinh Mông gật gật đầu, thấy cũng có chút đúng. Tưởng Nam Tình lại nói: “Cậu biết không, hôm nay mọi người đều tới tiệm ăn để xem cậu thi, ai cũng vừa ăn vừa xem, ngay cả bà nội của cậu cũng tới. Cậu không nhìn thấy chứ, lúc cậu được lọt vào vòng trong, bà nội Lưu cười rất đắc ý.”

Đinh Mông: “…”

“À đúng rồi, tớ với Tiểu Trác Tử chuẩn bị thành lập fanclub cho cậu, gọi là Tiểu Nịnh Mông được không? Cậu là Mông chủ, tớ là Tả hộ pháp, Tiểu Trác Tử là Hữu hộ pháp!”

Đinh Mông: “… Hai người vui vẻ là được rồi.”

Tiếng cười vui vẻ của Tưởng Nam Tình truyền đến: “Bà chủ tiệm ăn của tớ nói muốn mời cậu đến ăn, còn cho cậu một phòng riêng, khi nào cậu đến được?”

Nghe mình được mời đi ăn xiên xiên, thiếu chút nữa là Đinh Mông xỏ giày chạy đến tiệm luôn nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống: “Chờ tớ thi xong đi, Kiều Dĩ Thần nói ăn cay không tốt cho cổ họng, tớ muốn bảo vệ cổ họng thật tốt.”

“Ừ, vậy cũng được. Để tớ nói với bà chủ một tiếng, cậu thi xong nhất định phải tới đó nha.”

“Yên tâm, thi xong tớ qua luôn.”

Tưởng Nam Tình: “…Ừ, tin cậu đó.”

Ngày hôm sau, sau khi kết thúc diễn tập là rút thăm như mọi lần. Tình hình của hai nhóm thực lực và khí chất lúc này vô cùng khốc liệt, bởi vì chia 2 nhóm, mỗi bên 2 người. Nhóm nào thi xong là giám khảo sẽ chọn ra người vào top 4 luôn.

Liêu Thiến từng tỏ ra không phục, cô ấy đã từng hỏi vì sao không chọn cách bỏ phiếu để chọn người vào vòng trong, nhưng cũng không ai để ý tới lời của cô ấy.

“Hi vọng sau một hồi khổ tâm chờ đợi tôi không rút trúng Đường Thi Nhiên, a men.” Liêu Thiến đứng cạnh Đinh Mông cầu nguyện, vừa xong thì nhân viên đi tới gọi tên cô ấy.

Liêu Thiến đi tới phía trước rút thăm, thò tay vào thùng sờ loạn một trận, sau đó lấy một mảnh giấy màu đỏ ra.

Nhân viên công tác nhìn nhóm thực lực đã rút thăm xong, hỏi: “Lúc nãy ai rút được màu đỏ?”

“Tôi.” Đường Thi Nhiên giơ mảnh giấy đỏ trong tay lên. Hai mắt Liêu Thiến tối sầm.

“Ok. Xác nhận, Liêu Thiến và Đường Thi Nhiên cùng một nhóm.”

Đinh Mông nhìn Liêu Thiến với ánh mắt cảm thông.

“Tiếp theo, Đinh Mông.”

Đường Thi Nhiên đã có nhóm, Đinh Mông cũng thở ra một hơi. Cô đưa tay vào thùng thăm, vừa đụng vào một cái đã rút nó ra luôn.

“Màu xanh.” Cô giơ mảnh giấy trong tay ra lên nhìn về nhóm thực lực, lần này không đợi nhân viên công tác hỏi đã có người chủ động đứng dậy.

“Là tôi.”

Lúc giọng nói của Mộ Song vang lên, Đinh Mông mới cảm thấy thời gian thả lỏng vừa rồi của mình vẫn thật là quá ngây thơ rồi.

Sau khi rút thăm kết thúc, Liêu Thiến và Đinh Mông đi về cùng nhau, xung quanh toàn là một mùi bi thảm: “Hai chúng ta quá thảm luôn, tôi nghe nói Mộ Song là cháu gái nhà sản xuất, nói không chừng cô ta đã sớm dàn xếp nội bộ có được danh hiệu quán quân rồi.”

Nghĩ như vậy ngược lại khiến Đinh Mông dễ chịu hơn một chút, chứ nếu để cô pk với Đường Thi Nhiên, chắc chắn cũng không được quán quân.

Đinh Mông cũng không biết những lời đồn đãi về Mộ Song là có thật hay không nên không nói gì cả. Liêu Thiến lại nghĩ là do cô đang quá đau lòng nên không muốn nói chuyện.

Lúc ăn cơm tối, Đinh Mông vẫn còn mang bộ dạng đầy tâm trạng, Kiều Dĩ Thần không nhìn nổi nữa liền hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Đinh Mông nghĩ ngợi, muốn xác nhận sự thật nên hỏi anh: “Mộ Song có phải là cháu gái của nhà sản xuất không?”

Kiều Dĩ Thần ngước mắt nhìn cô một cái: “Cô rút thăm trúng Mộ Song à?”

“Ừ…”

“Ừm.” Kiều Dĩ Thần lạnh nhạt gật đầu: “Cô ấy đúng là cháu gái của sản xuất Mộ.”

Đinh Mông: “…”

Cô cân nhắc từ ngữ một chút, uyển chuyển hỏi: “Cái kia.. Mấy người có thông đồng với nhau chuyện đó không?”

Kiều Dĩ Thần cười nhẹ: “Thông đồng cái gì? Thông đồng cho Mộ Song trực tiếp vào vòng trong hả?”

“Ách..” Đinh Mông tránh ánh mắt anh “Dù sao bác của cô ấy cũng là nhà sản xuất mà.”

Kiều Dĩ Thần không mấy để tâm: “Vậy chồng cậu cũng là giám khảo cuộc thi đấy.”

Đinh Mông: “…”

Nói như vậy cũng thật là… Cho nên cuộc thi này cuối cùng sẽ biến thành hậu trường đại tái liều? Nhưng mà giám khảo cuộc thi không lớn bằng nhà sản xuất? Phải không?

Cô nhìn Kiều Dĩ Thần một lúc, lắc lắc đầu mở miệng: “Cậu nói xem, giám khảo với nhà sản xuất, tiếng nói của ai có uy hơn?”

Kiều Dĩ Thần nhướn mày: “Bây giờ cậu đang chất vấn năng lực của chồng cậu đấy à?”

Đinh Mông cười híp mắt nói: “Đương nhiên không phải rồi, chồng tớ là người có năng lực nhất.”

Kiều Dĩ Thần: “…”

Phải dùng tuyệt kĩ này để đối đầu với anh.

Anh vội ho một tiếng, cầm lấy ly nước lọc bên cạnh hớp một ngụm: “Ít nhất cho đến bây giờ, tớ chưa nghe đến việc thông đồng gì.”

Đinh Mông rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Kiều Dĩ Thần đặt ly nước xuống, nhìn cô nói: “Cậu cho rằng không có sự can thiệp của sản xuất Mộ, cậu sẽ vào vòng trong được sao?”

Đinh Mông: “…”

Được rồi, thời gian độc mồm độc miệng bắt đầu.

Kiều Dĩ Thần: “Cậu nghe Mộ Song hát hẳn trong lòng đại khái đã nhận định được rồi. Trước mắt không nói đến chất giọng của cô ấy, chỉ nói đến khả năng cảm thụ âm nhạc của cô ấy cậu cũng thua kém người ta rồi.”

“Tớ biết.” Đinh Mông cúi đầu bới cơm, cô cũng biết Mộ Song có thể tự mình sáng tác, tự đàn tự hát rất lợi hại. Nhưng mà ngày mai thi đấu rồi, anh không nói lời cổ vũ cô thì thôi, sao lại hắt bát nước lạnh vào mặt cô thế này.

“Trang phục ngày mai chuẩn bị xong chưa?”

“Rồi…” Đinh Mông cắn cắn chiếc đũa, cô lại nghĩ đến bộ lễ phục nằm dưới đáy tủ quần áo của mình.

Kiều Dĩ Thần nhìn ánh mắt cô: “Nhìn dáng vẻ của cậu liền biết cậu chưa chuẩn bị gì rồi, tớ chuẩn bị giúp cậu xong rồi, đang để ở phòng tớ, đợi chút nữa luyện tập xong tớ đưa cho.”

“A… vậy chẳng phải càng ngày tớ càng thiếu cậu nhiều tiền sao.” Không phải cô không nghĩ đến việc chuẩn bị, mà là bây giờ cô không có việc làm, không dám một lúc vung tay tiêu nhiều tiền như vậy.

Kiều Dĩ Thần cười một tiếng: “Tớ nói rồi, nhận đền thịt.”

Đinh Mông thét lên chói tai khi lấy đồ tùy thân của mình đặt lên trên bàn, Kiều Dĩ Thần cúi đầu buồn bực cười (?)

Lúc luyện tập Đinh Mông lại hát Tưởng niệm lại lần nữa, tuy đã có tiến bộ nhưng Kiều Dĩ Thần vẫn không hài lòng: “Nếu như ngày mai đi thi vẫn hát như thế này, trừ khi Mộ Song biểu diễn sai gì đó, nếu không tớ sẽ không chọn cậu.”

Đinh Mông: “…”

Cô nhìn Kiều Dĩ Thần một lúc, rồi mở miệng nói: “Tớ có thể ly hôn trước không?”

Cuộc sống này sống không nổi nữa.

Kiều Dĩ Thần ôm tay nhìn cô cười: “Không thể.”

Đinh Mông trừng mắt nhìn anh, đi theo anh xuống phòng lấy quần áo. Lần này Kiều Dĩ Thần chuẩn bị một bộ váy dài màu đỏ, chất liệu mềm mại tuyệt đẹp.

“Woa, đẹp quá! Cảm ơn Cẩu Đản!”

Kiều Cẩu Đản phun ra một hơi, quyết định tạm thời không so đo với cô: “Ngày mai thi đấu cố lên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.