Bạn Gái Tôi Cao Mét Năm Tám

Chương 12: Chương 12




Editor: Cá Voi Xanh

Ánh mắt Linh Tu dán lên người Tôn Cẩn Nặc, dáng người cô gái hơi mũm mĩm, vóc dáng nở nang, nước da trắng mịn, giống như búp bê mới sản xuất, mới nhìn thì không thể kiềm lòng mà nhìn thêm lần hai, trang điểm lên phong thái hoàn toàn khác, phù hợp với gu thẩm mĩ của anh.

Cô mặc một chiếc váy thắt eo cao [1], áo màu đỏ, váy màu hồng nhạt có hoa sen và cá chép, bên ngoài lót lụa trắng, giống như tiên nữ giáng trần hút mắt người nhìn..

Thực sự có ý vị cổ xưa.

Vừa muốn khen hai câu, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh tranh cãi trước kia, vẻ mặt hốt hoảng, nghe thấy Linh Vận hỏi, thuận miệng trả lời: “Anh ở một lát sẽ đi.”

Linh Vận ồ một tiếng, dáng vẻ anh hai mất tập trung cũng không biết đang nghĩ gì, thấy thời gian sắp đến, cô kéo Tôn Cẩn Nặc lui về sau sân khấu: “Chúng ta ra hậu trường chuẩn bị đi, một lần lên biểu diễn mười người, rất nhanh là đến lượt chúng ta.”

Hai người vừa tới hậu trường đã thấy Điền Huỳnh Mỹ, vẻ mặt đắc ý nhìn hai người, âm dương quái khí[2] nói: “Ai nha, không nghĩ tới hai người thật sự đi ghi danh luôn đó.”

“Càng không có nghĩ là, trên đời này còn có như Hán phục rộng như vậy, cũng có Hán phục nhỏ như thế, tôi còn nghĩ đến việc các cô định lấy ga trải giường mà mặc lên đó!”

Cô ta tự cảm thấy rất hài hước, một tay bóp lấy eo, một tay phẩy phẩy trước mặt, tràn đẩy châm chọc nhìn hai người.

Điền Huỳnh Mỹ mặc một chiếc Hán phục truyền thống, vạt áo được cải tiến, cô ta dáng cao, trang phục như thế mặc vừa vặn, Linh Vận nhìn cô ta, xoa cằm đi một vòng quanh cô ta, khẽ gật đầu: “Ừm, cũng không tệ lắm.”

“Còn không đẹp bằng Nặc Nặc.”

“Cô!” Điền Huỳnh Mỹ lập tức thay đổi sắc mặt, nhưng cô ta chỉ hít một hơi thật sâu chịu đựng: “Đây là thầy Manh Hòa thiết kế, cô thì biết cái gì?”

Linh Vận không có nghiên cứu chuyên môn về cái này, không biết Manh Hòa là ai, cười đùa trả lời: “Không phải chỉ là thợ may thôi sao, lại nói phóng đại như thế?”

Điền Huỳnh Mỹ khinh thường nói: “Cái loại tóc dài não ngắn như cô làm sao biết được, cô ấy chính là bậc thầy thiết kế Hán phục nổi tiếng nhất nước!”

Linh Vận thuận miệng hỏi một câu: “Nổi tiếng hơn cả VM sao?”

Điền Huỳnh Mỹ biến sắc: “Dĩ nhiên... Không có, chỉ có điều VM không phải tùy tiện thiết kế cho người khác, cô ta thiết kế đều lấy được giải thưởng lớn, chỉ thiết kế cho người trong giới thời trang, chính bản quý vô cùng.”

Hóa ra VM nổi tiếng đến thế sao, Linh Vận nhếch miệng, chỉ vào sau nhắc nhở: “Sắp đến lượt cô rồi kìa.”

Điền Huỳnh Mỹ nhìn Linh Vận căn bản không chú ý, giống như một quyền rũ xuống trên bông[3], tức giận hừ một tiếng, nói: “Đồ lùn, cô đợi mà xem tôi nghiền nát cô như thế nào!”

Lúc này Đoạn Tinh Vũ cũng đến đây, ánh mắt sáng lên nhìn Linh Vận, bỗng nhiên cảm giác cánh tay tê rần, vội vã thu hồi ánh mắt.

Linh Vận không phục nói: “Một số người không nên cảm thấy bản thân cảm giác quá tốt, lỡ đâu vị trí đứng sau tôi, không đúng, là sau cả hai chúng tôi, đến lúc đó thật là mất mặt!”

Điền Huỳnh Mỹ nhìn Linh Vận và Tôn Cẩn Nặc mỗi người qua lại một lần, giọng nói mỉa mai nói: “Xấu hổ, ban giám khảo không mù, sinh viên toàn trường cũng không mù.”

Cô ta nói xong câu này liền đi.

Linh Vận và Tôn Cẩn Nặc cùng nói một câu: “Thật giống con chó, thấy người liền cắn.”

Tôn Cẩn Nặc quan sát Linh Vận từ trên xuống dưới, nói: “Tớ nhìn cậu hôm nay chắc chắn sẽ được giải thưởng, ít nhất vị trí còn cao hơn cô ta, đến lúc đó nhất định cô ta sẽ tức chết.”

Đối với trang phục của mình Linh Vận cũng có lòng tin, nếu dáng cao, cao thêm mấy centimet thì tốt.

Cô không có hi vọng, nói: “Ai biết được, hi vọng có cái thành tích tốt, đả kích thái độ phách lối của cô ta.”

Đoạn Tinh Vũ tiến đến hai bước, con ngươi dán lên người Linh Vận, híp mắt nói: “Linh Vận, hôm nay cậu rất đẹp!”

“Ọe ——” Suýt nữa Linh Vận nôn hết chỗ bánh mì ban nãy, trừng mắt nhìn Đoạn Tinh Vũ mắng: “Làm sao lại có tên con trai rác rưởi như thế này chứ!”

“Cút!”

Cô mắng xong thì kéo Tôn Cẩn Nặc đi chuẩn bị.

Tôn Cẩn Nặc lên biểu diễn trước, Linh Vận ở phía sau hồi hộp, rất nhanh đã thấy gặp Tôn Cẩn Nặc xuống sân khấu chạy về phía cô, cô gái xách váy chạy đặc biệt hoạt bát, tự nhiên.

Linh Vận nghĩ trong đầu, nếu cô là con trai thì cũng thích con gái giống vậy.

“Cậu chạy cái gì?” Linh Vận đợi cô chạy tới gần hỏi.

Tôn Cẩn Nặc vừa vỗ ngực vừa nói: “Lúc lên sân khấu chú ý vị ban giám khảo thứ ba từ bên phải sang.”

“Làm sao?” Linh Vận hỏi: “Vị giám khảo thứ ba đó nghiêm khắc lắm sao?”

Tôn Cẩn Nặc cố ý không nói cho cô: “Nhìn thấy sẽ biết, một lát lên sân khấu, tớ sợ cậu không chú ý đến.”

Nói chuyện xong thì đến lượt Linh Vận, cô nói đã biết với Tôn Cẩn Nặc, ưỡn ngực, chuẩn bị sẵn sàng, đi theo những nữ sinh phía trước lên sân khấu.

Hội trường ngồi rất nhiều người, đến cuối cùng còn rất nhiều người phải đứng, đây là một hội trường lớn có thể chứa hơn nghìn người.

Linh Vận đi đến phía trước sân khấu, váy áo của cô tung bay, mười phần duyên dáng, nghe thấy trong hội trường đều kinh ngạc, trong lòng mừng thầm nho nhỏ, cái này rất hài lòng nha?

Dưới sân khấu cô không thấy rõ, ngay cả anh hai ở đâu cũng không thấy, càng không để ý tới ánh mắt của mọi người, trong đầu nhớ kĩ lời nói của Tôn Cẩn Nặc, đếm ban giám khảo thứ ba.

Trái lại ban giám khảo rất xinh, ở hàng thứ nhất, bên phải người đầu tiên, người thứ hai, thứ ba...

Nếu không phải đứng trên sân khấu biểu diễn, thiếu chút nữa cô đã la lên, tại sao lại là Ninh Tự Hàn ngồi ở đó vậy?

Giờ phút này đối phương cũng đang nhìn cô, anh còn nhướng mày, nhìn thấy Linh Vận trong lòng anh ngọt lịm, nhịn không được khẽ nhếch miệng.

Thời gian lên sân khấu quá ngắn, Linh Vận và cùng Ninh Tự Hàn liếc mắt đưa tình như thế đã mấy giây trôi qua, cô nhẫn nhịn xúc động đến mức muốn trực tiếp nhảy xuống, xoay hai vòng rồi đi xuống sân khấu.

Xuống sân khấu, trong đầu Linh Vận chỉ có ánh mắt Ninh Tự Hàn nhìn cô, không chỉ có vui ngạc nhiên còn có yêu thích, cái này cô thích.

Đợi cô kịp phản ứng, quay đầu đi tìm Tôn Cẩn Nặc đã không còn nhìn thấy người, gọi điện thoại cũng không ai nghe máy, khoảng mười mấy phút sau đối phương mới trả lời tin nhắn: “Linh Linh, tớ về nhà.”

Linh Vận nhìn điện thoại nhíu mày, Tôn Cẩn Nặc nhà ở đây, trở về cũng rất bình thường, chỉ là không nói với cô nên có hơi kì lạ.

Phía sau còn có hơn một trăm người, Ninh Tự Hàn còn phải ngồi một lúc nữa mới có thể ra ngoài, cô buồn chán lại gọi cho anh hai.

Trái lại, anh hai nghe máy rất nhanh, nhàn nhạt trả lời: “Anh về kí túc xá.”

“A. “ Linh Vận nghe thấy bụng đang réo gọi, vuốt vuốt nói: “ Em còn đang tính mời anh đi ăn đồ ngon đây này, có đi không?”

Linh Tu: “Không đi, lát nữa để Ninh Tự Hàn mang cho anh là được.”

Cúp điện thoại, Linh Vận thở hắt ra, đêm nay mọi người làm sao đều rất quái lạ.

Mãi cho đến chín giờ rưỡi mới kết thúc cuộc thi, Linh Vận đợi ở cửa ra vào, nhìn sinh viên rời đi như bầy ong vỡ tổ, chờ người đi gần hết mới nhìn thấy Ninh Tự Hàn đi ra.

Mới vừa rồi cô còn mệt mỏi, buồn ngủ nhưng vừa nhìn thấy Ninh Tự Hàn đã lập tức phấn chấn: “Anh Ninh Tự, em ở đây.”

Ninh Tự Hàn cũng nhìn thấy cô, lúc này Linh Vận đã gỡ lớp trang điểm, nhưng vẫn còn mặc Hán phục, cô để mái tóc ra sau gáy, thanh thanh lệ lệ[4] xinh đẹp biết bao.

Ninh Tự Hàn có chút say, ngơ ngác một hồi mới bỏ tay vào túi đi qua, thận trọng gật đầu một cái: “Ừ. Thấy rồi.”

Đây là biểu cảm gì?

Linh Vận quan sát chính mình từ trên xuống dưới, cô mặc một bộ đồ màu trắng, áo khoác màu hồng bằng lụa mỏng, nhưng VM tự tay thiết kế, bản thảo là váy dài chạm đất, chỉ có điều dựa vào vóc dáng của cô cố ý đổi nhược điểm thành ưu điểm, VM nói so với lúc trước còn đẹp hơn.

Chẳng lẽ mình mặc không đẹp?

Hay là bởi vì mình thấp quá, mặc lên không có khí chất?

Cô đứng trước mặt Ninh Tự Hàn xoay một vòng, ngửa đầu, hai tay chọc vào lúm đồng tiền nhỏ, hỏi anh: “Không đẹp ạ?”

Ninh Tự Hàn liếm môi một cái, thiếu nữ da trắng như ngọc, bờ môi trơn bóng như thạch rau câu, chỉ vào lúm đồng lại đáng yêu, hoạt bát, làm sao không đẹp chứ?

Chính là...

Muốn ôm lên cô đặt lên trên đùi của mình...

Suy nghĩ này chỉ là thoáng qua, dù sao hai người tiếp xúc chưa lâu, anh không thể làm chuyện bỉ ổi như thế.

Anh gật đầu trả lời: “Rất đẹp.”

Tác giả có lời muốn nói: Chuyện bỉ ổi là chuyện gì?

He he he...

Chú thích:

[1] 高腰襦裙: Váy thắt eo cao là tên váy của phụ nữ, chỉ có ở triều đại nhà Tùy và nhà Đường

[2] Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra (nguồn: leosansutu.wordpress.com)

[3] 打在棉花上: dùng lực lớn hơn nữa cũng uổng công, bởi vì bông rất mềm mại, đánh như thế nào đều sẽ không tổn thương đến đối phương.

[4] 清丽 (Thanh lệ): dùng để miêu tả cô gái trẻ thanh tú xinh đẹp, khí chất đoan trang, thục nữ.

Editor: Vì một số lí do khá bất tiện nên mình xin phép được đổi tên WordPress cũng như Wattpad & Facebook thành Cá voi xanh ạ. Mong mọi người cho mình xin lỗi vì sự bất tiện này, yêu mọi người ღゝ◡╹)ノ♡

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.