Bạn Gái 100 Ngày

Chương 57: Chương 57




Khi ta dồn nén cảm xúc vào lòng, nó sẽ hóa thành một cái bong bóng, chỉ cần một người muốn hiểu ta, bong bóng đó liền vỡ.

Khoảnh khắc Lâm Thức ôm Đình Nghi chấn an, cô lại bật khóc không thành tiếng.

Không phải anh luôn nói 'sẽ không sao' sao, sẽ ổn sao? Vậy mà chuyện lại thành thế này.

Tại sao tôi biết không còn cứu chữa được nữa mà vẫn tin anh, vẫn tin câu nói 'sẽ ổn thôi' chứ.

Không ổn. Chẳng có chuyện gì ổn cả.

Đình Nghi gục đầu vào lòng Lâm Thức mà khóc trong im lặng, cô cố gắng cắn môi để không phát ra tiếng khóc mà suýt bật máu. Lâm Thức vẫn lặng thầm đứng đó, làm điểm tựa cho cô khóc, không có ý ngăn cản.

Xung quanh họ yên lặng, chỉ có tiếng thút thít của Đình Nghi, chỉ thấy thân hình nhỏ bé run rẩy, đau đớn, khiến lòng người ta cũng bị động đến một vết thương mà chìm vào sâu thẳm của cõi lòng.

Lần khóc đó, là lần đầu tiên khóc mà như trút bỏ tâm can ra ngoài. Khóc đến cạn cả nước mắt.

Lễ tang được cử hành, rất nhỏ thôi, khách khứa cũng chỉ là những người quen biết. Đồng nghiệp của dì Du, chị chủ Linh Y, Tư Viên cùng cha mẹ cô ấy, Triệu Minh, Lâm Thức, Lâm Khả, Lục Anh cũng vội vàng lên thành phố để dự.

Tang lễ này là do Lâm Thức nhờ Linh Y cùng Tư Viên sắp xếp. Sau khi trở về từ bệnh viện Đình Nghi chỉ còn là một các xác không hồn. Luôn ngồi thờ thẫn trước quan tài của dì Du.

Chốc chốc lại vô thức rơi nước mắt.

Cho đến khi an tán xong, Đình Nghi cứ đến ngồi bên cạnh mộ dì Du, chỉ im lặng ngồi đó một lúc lâu. Mọi người về hết, Lâm Thức, Lâm Khả, Triệu Minh cùng Lục Anh ở lại. Họ rất lo lắng cho Đình Nghi.

Đến khi trời chập tối, Lục Anh mới tiến đến, lôi kéo Đình Nghi về nhà.

Tối rồi, chúng ta phải đi nhanh thôi.

May là Đình Nghi chịu thỏa hiệp liền. Lục Anh ở lại hẳn nhà Đình Nghi để chăm sóc cho cô, tình trạng tâm lí của cô lúc này thật sự quá tệ. Cứ để cô một mình không biết lại có xãy ra chuyện gì hay không.

Nhưng có người ở cạnh cô vẫn xãy ra chuyện.

Lục Anh năn nỉ cỡ nào Đình Nghi cũng không chịu ăn uống gì. Lâm Thức đến, hai người cùng nhau năn nỉ, nghĩ mọi biện pháp đều không được.

Sau ba ngày, Đình Nghi nhập viện vì đuối sức.

Trong phòng bệnh, Lục Anh và Lâm Thức chỉ biết nhìn nhau thở dài.

Lục Anh vô cùng mệt mõi dựa vào ghế Chăm sóc một người lớn như vậy còn khó hơn dỗ cho một đứa trẻ ăn. Sau đó là liên tục thở dài.

Lâm Thức nhìn bộ dạng mệt mõi của Lục Anh, cô ấy cũng đã hao hơi tổn sức rất nhiều, mỉm cười nói Cô chăm sóc Đình Nghi mấy ngày liền mệt rồi, về nghỉ đi. Ở đây có tôi rồi.

Vậy thì nhờ anh.

Lâm Thức tiễn Lục Anh một đoạn rồi trở về phòng, yên lặnh ngồi kế bên cạnh giường Đình Nghi, nhìn cô ngủ say.

Anh biết khoảng thời gian này cực kì cực kì khó khăn với Đình Nghi. Mất đi một người quan trọng như vậy, chắc chắn để lại một vết thương vô cùng lớn đối với cô. Việc này đúng là khó chấp nhận được.

Nhưng con người ta khi lỡ lạc vào bóng tối, lại vào bi thương thì dù người khác tìm đủ mọi cách để kéo mình ra thì như là công cốc mà thôi.

Chỉ có ý chí của chính bản thân mình, tự mình muốn vượt qua nó, tự mình muốn sống, tự mình muốn vui vẻ thì mới có thể đưa bản thân thoát khỏi nó.

Có rất nhiều việc, vẫn chỉ nên dựa vào bản thân mà thôi.

Trong cơn mê man đó, một căn nhà nhỏ hiện ra, một người ohuj nữ vẻ mặt hiền lành đứng trước mặt Đình Nghi, cách cô không xa, mỉm cười gọi Đình Nghi, lại đây.

Đình Nghi nhìn ra đó là mẹ mình, đôi chân vô thức bước đến. Nhưng ngay lúc đó đằng sau vọng đến tiếng trẻ con trong trẻo Mẹ. Đình Nghi sựng người quay lại liền nhìn thấy một bé con, chính là mình lúc nhỏ, chạy hì hụt đến nhào vào lòng mẹ.

Hai người bước vào nhà, Đình Nghi cũng đi vào theo, nhưng khi vừa bước vào căn nhà đó, khung cảnh lại thay đổi.

Trước mắt Đình Nghi là bài vị của cha và mẹ. Đình Nghi đau đớn bật khóc, cô khụy xuống, khóc thảm thiết. Chợt ai đó ôm chầm lấy cô, dỗ dành Ngoan. Có dì Du ở đây.

Đình Nghi liền ngước lên nhìn, là gương mặt hiền từ đó, đang mỉm cười nhìn cô. Cô dang tay ra ôm lấy thì dì Du lại hóa thành mây khói.

Đình Nghi, con không được khóc. Con phải cố gắng vui vẻ mà sống. Ngoan. Chúng ta luôn dõi theo con, bảo vệ con, cầu bình an cho con.

Mẹ, ba, dì Du. Đình Nghi vô thức thều thào, sau đó là dần mở mắt ra. Nhìn xuống liền thấy Lâm Thức đang ngủ.

Anh ấy vẫn luôn ở đây.

Ngay bên cạnh mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.