Bạn Cùng Phòng Luôn Nghi Ngờ Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 9: Chương 9




Trận này Cố Nghiêu xông lên trước, anh mập làm phụ trợ cho cậu, Cố Diệc như vợ nhỏ đi phía sau Cố Nghiêu nhặt đầu người. Cố Nghiêu làm như mình không nhìn thấy hắn, lúc xông lên chém giết tựa như hít phải thuốc lắc, ra tay vừa nhanh vừa độc.

Cố Diệc ngồi trong phòng kí túc xá giương cao khoé miệng, tay phải cầm con chuột điều khiển nhân vật theo sát người kia, tay trái cầm điện thoại nhận cuộc gọi.

“Alo, anh.”

Cố Ngôn Khâm bên kia nghe thấy ý cười trong giọng nói của hắn, sửng sốt trong chốc lát:“ Tuần này em không về à? Nghe chú Lưu nói em còn không đến sân bắn.”

Mắt Cố Diệc dán vào màn hình máy tính, nhìn thấy kênh đội ngũ có tin nhắn của Cố Nghiêu: Cố Diệc con mẹ nó cậu đừng đi sát theo tôi!

Cố Diệc liên tưởng đến bộ dạng tạc mao của cậu nhịn không được cười ra tiếng, sau đó ho khan một cái, vội vàng nói sang chuyện khác:“ Anh, anh về nước rồi?”

“Ừ, thằng nhóc, em ngoan ngoãn một chút, lên đại học rèn luyện cho tốt, không thì quân doanh này lúc nào cũng chào đón em.”

“Em biết rồi, ở đây em còn có việc, cuối tuần sau sẽ về.”

Nắm lấy con chuột, trên màn hình hiện lên hình ảnh hai nhân vật dán sát vào nhau, ID bốn chữ “Gọi tôi Nghiêu ca” bị hắn quan sát mấy lần, Cố Diệc hài lòng, đầu ngón tay ấn chụp màn hình, sau đó tiếp tục mặt dày bám theo Cố Nghiêu.

Cơ Nghiêu vừa chơi game liền chơi đến mất ăn mất ngủ, may mà anh mập đã mua cơm, Cố Nghiêu ăn xong buổi chiều đổi sang chơi trò khác, tiếp tục chém giết. Buổi chiều Cố Diệc không quấn lấy cậu nữa, lần này Cố Nghiêu rất vui vẻ, chơi game đến tận hứng, cổ hơi đau, thấy vầng trăng khuyết đã treo trên nền trời mới nhớ ra thời gian đóng cửa kí túc xá sắp đến rồi.

Cố Nghiêu nghĩ buổi chiều Cố Diệc không đáng ghét nữa, chắc là về nhà rồi, nhưng cậu thật sự không nghĩ tới tên chó má này vẫn nhẫn nại lâu như vậy, ngồi trước cửa phòng chờ cậu về.

Cố Nghiêu vui vui vẻ vẻ đến trước cửa phòng 313, chợt phát hiện chìa khoá phòng hình như bỏ quên ở quán net rồi...

Cố Nghiêu mắng “ĐM” một câu, trước mặt liền vang lên tiếng “lạch cạch”, cửa bị mở ra trong nháy mắt, cổ tay cậu bị nắm lấy lôi cả người vào trong ép sát lên tường. Cửa vừa chốt khoá ánh đèn cũng đồng thời sáng lên.

Cố Nghiêu dựa lưng vào tường nhắm mắt lại cố thích ứng với ánh đèn trong phòng, sau đó nhìn thấy gương mặt Cố Diệc chỉ cách mình mất centimet, hai tay chống trên tường vây chặt Cố Nghiêu vào trong ngực mình.

Cái tư thế này thực sự so với nam chính kabedon* nữ chính trong phim Hàn Quốc còn tiêu chuẩn hơn.

*Kabedon (壁ドン Kabe nghĩa là “Tường”, don nghe giống như “đông”) hay Kabe-Don đề cập tới hành động đập mạnh vào tường. Ý nghĩa thứ nhất là hành động đập vào tường như một hành động phản đối khi phòng bên cạnh gây ồn ào.Một ý nghĩa khác thường xuất hiện trong manga hay anime shoujo khi một người dồn một người khác vào vách tường tạo ra tiếng “don”, và điều này đã trở nên phổ biến như một “lời tỏ tình” lém lỉnh.

Tâm tình vui vẻ của Cố Nghiêu trong phút chốc tan thành mây khói, cậu ngẩng đầu híp mắt đầy nguy hiểm nhìn hắn:“ Cố Diệc cậu muốn chết đúng không?”

Từ góc độ của Cố Nghiêu chỉ có thể nhìn thấy cái cằm bị bóng tối che đi một nửa Cố Diệc, yết hầu tinh xảo và đôi mắt sâu không thấy đáy, Cố Diệc hỏi một đằng trả lời một nẻo:“ Nghiêu Nghiêu, cậu vẫn còn nhớ một ID game tên là “Ngũ hành khuyết Thủy” chứ?”

Cố Nghiêu chỉ cảm thấy khí tức thuộc về Cố Diệc làm cho cậu hít thở không thông, không chút nghĩ ngợi mà thốt ra:“ Cái gì mà Ngũ hành khuyết Thủy với Ngũ hành khuyết Hoả, tôi không biết!”

Cố Diệc thật sự là có bệnh, chờ ở đây chỉ vì muốn hỏi cậu có nhớ Ngũ hành khuyết Thủy không? Ngũ hành khuyết Thủy? Game? ID...

Cố Diệc không chớp mắt theo dõi cậu, hô hấp phả trên mái tóc:“ Thật sự không biết?”

“...”

Cố Nghiêu rũ mắt, Cố Diệc tinh tường nhìn thấy hai hàng lông mi cong dài như hai bàn chải nhỏ của cậu khẽ run lên.

Giọng điệu Cố Diệc vô cùng bình tĩnh:“ Tên nhóc lừa đảo, rõ ràng là cậu biết!”

Cố Nghiêu nghĩ lại, lúc trước cậu vì “Ngũ hành khuyết Thủy” mà từ bỏ Top10 của một serve game. Mẹ nó cậu thực sự không nghĩ ra “Ngũ hành khuyết Thủy” chính là Cố Diệc, nếu cậu biết cậu chắc chắn sẽ không chơi cái game biến thái kia rồi...

Âm thanh của Cố Diệc chậm rãi vang lên:“ Nghiêu Nghiêu, chính cậu nói ngũ hành của cậu khuyết tôi.”

Cố Nghiêu khiếp sợ ngẩng đầu:“ Lão tử nói lúc nào?”

Cố Diệc thẳng thắn nói:“ Lúc ấy cậu tự nói ngũ hành của mình khuyết hoả lẽ nào không phải ám chỉ ngũ hành của cậu thiếu tôi**?”

**Chữ Diệc (燚) trong Cố Diệc có 4 bộ Hoả.

“...” Cố Nghiêu nhân sinh không còn gì luyến tiếc nhắm mắt lại.

Thật sự là thiên đạo luân hồi trời xanh không bỏ qua cho ai, báo ứng đến rồi.

Cố Nghiêu lui về phía sau, lưng dán vách tường, ngẩng đầu lên hỏi hắn:“ Tôi nói chuyện này là hiểu lầm cậu có tin không?”

“Cậu cứ nói xem? Trừ phi có một ngày...”

Cố Nghiêu:“?”

Cố Diệc ưu nhã lắc đầu một cái, mỉm cười:“ Không có gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.