Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc

Chương 37: Chương 37: Phiên ngoại : Tới thăm không phải khách [4]




Phùng Cổ Đạo vừa định nói “Đa tạ khích lệ” thì đột nhiên các đệ tử Thần Ẩn sơn trang đang nằm trên mặt đất nảy lên, bắt đầu lăn lông lốc như hồ lô, không ngừng dùng thân thể đánh đến chỗ bọn hắn đang đứng.

Tiết Linh Bích nhìn Phùng Cổ Đạo đang lủi tránh tới lui như bọ chét, nói “Phía trên.”

Phùng Cổ Đạo ngẩng đầu.

Mười mấy thiếu nữ từ trên không phiêu diêu bay xuống, tay cầm giỏ hoa, ưu nhã như tiên nữ đưa tay vào trong giỏ, tung ra…

Vô số ám khí như mưa giông gió giật ồ ạt bay đến!

Phùng Cổ Đạo tháo ngọc tiêu, một trận loạn vũ, âm thanh “Viu viu viu” triền miên không dứt, ám khí cũng tan tác tứ phía.

Cuồng phong liên miên vừa dứt, là bắt đầu một trận cuồng phong càng lớn hơn.

Phùng Cổ Đạo vừa quét sạch ám khí, còn chưa kịp thở một hơi, trái phải xuất hiện sáu gã cao thủ. Những người này chẳng qua là cao thủ nếu xét tới tình hình Thần Ẩn sơn trang từ nãy tới giờ, mang ra ngoài giang hồ, cùng lắm là đứng cuối hàng nhị lưu.

Luận võ công, cả sáu người này hợp lại cũng không qua được Phùng Cổ Đạo, nhưng nói đến Phùng Cổ Đạo hiện giờ bị chặn chết từ đầu đến chân thì bọn họ thật chẳng khác là sáu thanh đao sắc muốn giậu đổ bìm leo, bịt kín mọi đường lui trái phải trên dưới trước sau của hắn.

Tính gộp lại là ba tốp nhắm vào, hình thành trận pháp thiết dũng vững như thành đồng vách sắt không thể phá, vây chặt Phùng Cổ Đạo.

Phùng Cổ Đạo thử giương đông kích tây đột phá mấy lần không kết quả, hai bên giằng co, trước mắt không có tiến triển, nhưng phí sức thì nhiều, nếu tiếp tục kéo dài, sớm muộn cũng bại trận trước.

“Ngươi định chờ tới bao giờ?” Phùng Cổ Đạo né hai thanh đao vừa bổ tới, nhân tiện hỏi.

Tiết Linh Bích đáp “Chờ ngươi nói ra câu này.”

“……”

Tiết Linh Bích đột nhiên búng người nhảy lên, trường kiếm tung hoành, kiếm khí vô hình lướt qua đầu “Tiên nữ”, xuống tóc như ni, ni trong ni cô.

Theo sau đó là một trận la hét thất thanh, thiếu nữ rụng lả tả từ trên trời xuống đất.

Phùng Cổ Đạo sớm dự đoán được, nhân lúc nhóm còn lại kinh hoàng chưa hết, thân mình lóe lên như chớp, xông thẳng đến kẻ ngồi trên cao nhất là Thẩm Duẫn.

Thẩm Duẫn chưa bao giờ nghĩ tới pháp bảo chế thắng đắc ý của mình lại tan tành trong chớp mắt như vậy, sợ hãi co rúm lại thành một cục, đập ầm ầm lên bàn trà quát “To gan!”

Bàn trà vỡ tung.

Phùng Cổ Đạo xông đến nửa đường chợt dừng chân, khẽ cười thong thả bước đến trước mặt Thẩm Duẫn, bất chấp đối phương giãy giụa, xách cổ hắn kéo xuống.

Đệ tử sơn trang ngơ ngác nhìn trang chủ của bọn họ thường ngày cao cao tại thượng như vừa từ cõi trên xuống nay bị người xách cổ như gà, vẻ mặt hoàn toàn không dám tin.

Phùng Cổ Đạo ném Thẩm Duẫn về phía đám đệ tử, nói “Gan của ta từ bé đã to, cám ơn khen ngợi.”

Thẩm Duẫn tự biết lần này va phải đối thủ khó chơi, định thần nói “Các ngươi có biết ta là ai không? Dám dối xử với ta như thế, nếu để giáo chủ bọn ta biết được, các ngươi… Hừ hừ.”

“Giáo chủ?” Phùng Cổ Đạo xoa xoa cằm hỏi “Giáo nào?” nói tới giáo phái to nhất giang hồ, khẳng định chắc chắn là ma giáo, nhưng mà ma giáo chỉ có Minh Ám song tôn, không có giáo chủ. Lại nói Thánh Nguyệt giáo của Tây Khương cũng là giáo phái lớn, hắn lại không cho rằng đối phương rửng mỡ đến độ thiết lập một phân đà trong một tiểu trấn tại dị quốc. Đương nhiên nếu thật có rảnh như vậy, hắn cũng sẵn sàng rảnh hơn nữa mà gạt bỏ cái mớ này.

Thẩm Duẫn ưỡn ngực, hét to “Ma giáo!”

Phùng Cổ Đạo suýt tý nữa sái hàm.

Tiết Linh Bích hỏi “Giáo chủ các ngươi tên gì?”

Thẩm Duẫn cho rằng bọn họ sợ hãi, oai phong đứng thẳng nói “Ta nói ra, các ngươi có dám nghe?”

“Thì cứ nói đi.”

“Phùng……”

“Cổ……”

“Đạo!”

“Chuyện gì?” Phùng Cổ Đạo hỏi.

Thẩm duẫn trợn mắt hỏi “Chuyện gì là chuyện gì?”

Phùng Cổ Đạo nói “Thì ta hỏi ngươi kêu ta có chuyện gì.”

“Ta kêu ngươi hồi nào, ta kêu…” Thẩm Duẫn đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, hai mắt nhất thời trợn to như chuông đồng, ngơ ngác nhìn chăm chăm Phùng Cổ Đạo vẻ mặt tỉnh bơ, “Ngươi… không đâu, không thể nào! Làm sao có thể!” Hắn hét to.

Phùng Cổ Đạo nói “Mã Nhị! Ngươi hiểu không?”

(*) Mã Nhị – 马二 – coi như tách từ chữ Phùng冯

“Phùng?” Thẩm Duẫn quay sang nhìn Tiết Linh Bích “Vậy Ngưu Tam Chu Tam là…?” Ngưu? Thù?

(*) Ngưu Tam, Chu Tam – 牛三,朱三 – định ghép thành 汼,洙

Phùng Cổ Đạo nói “Ta nói đại đó mà.”

Tiết Linh Bích “……”

“Chứ chẳng lẽ lại nói là Thảo Đôi Tân?” Phùng Cổ Đạo tự sướng rồi tự bật cười “Nhị ngưu cật thảo thảo đôi tân, thật ra cũng tiện miệng.”

(*) Thảo Đôi Tân 艹堆新 tạm coi như là cách tách của chữ Tiết 薛, nhị ngưu cật thảo thảo đôi tân là hai con bò ăn cỏ cỏ lại đắp lên cao.

Tiết Linh Bích “……”

Thẩm Duẫn nói “Ngươi làm thế nào chứng minh ngươi là Phùng Cổ Đạo?”

Phùng Cổ Đạo nói “Ngươi vẫn là nghĩ cách làm sao chứng minh ngươi do ma giáo ‘Giáo chủ’ phái tới đi.” Hắn biến thành ma giáo giáo chủ từ hồi nào…

Thẩm Duẫn đảo mắt một vòng, lại hỏi “Ngươi thật sự là Phùng Cổ Đạo?”

Phùng Cổ Đạo cười nói “Gọi giáo chủ đi.”

“Giáo chủ.” Thẩm Duẫn vô cùng thức thời gọi một tiếng, sau đó chân chó nịnh hót “Nếu giáo chủ muốn Thần Ẩn sơn trang, ta đương nhiên hai tay dâng tặng, bất quá…”

“Vấn đề hiện tại không phải là ta có muốn Thần Ẩn sơn trang hay không, mà là ở chỗ, ta có muốn tha ngươi một mạng hay không.”

Thẩm Duẫn “Phịch” một tiếng quỳ xuống “Giáo chủ tha mạng, giáo chủ tha mạng a… ta không muốn đời giai tân tuổi xuân phơi phới lại trùng trục đi tới rồi bơ vơ đi về, xin giáo chủ nể tình ta còn chưa lấy vợ sinh con mà tha ta một mạng đi.”

Đệ tử môn hạ đối với chuyển biến hoàn toàn không giống người này đã triệt để tắt tiếng, nếu không phải móc mắt không gây tê quá thốn, bọn họ thật sự hận mình sao không mù luôn cho rồi.

Phùng Cổ Đạo cũng không tỏ thái độ thế nào, nói “Trước dẫn bọn ta tham quan xem thử đã.” Hắn khá tò mò với cơ quan trong sơn trang.

Thẩm Duẫn vội vàng bò dậy, dẫn bọn họ đi đến chỗ ghế ngồi, di chuyển ghế, phía sau nó tức thì xuất hiện một lối nhỏ.

Tiết Linh Bích nhìn thi thể của bàn trà hỏi “Ngươi làm bằng gì?”

“Bằng bánh bột.”

Phùng Cổ Đạo nhặt một miếng lên ngửi thử “Tay nghề của nhà bếp không tệ.”

Tiết Linh Bích phủi rơi miếng bánh trên tay hắn “Bẩn.”

Phùng Cổ Đạo thấy hắn nắm tay mình, nói “Ta vừa mới sờ vào đồ bẩn.”

Tiết Linh Bích cau mày, nhưng không buông tay “Lần sau chú ý.”

Bạn đang ?

Phùng Cổ Đạo “……”

Thẩm Duẫn dắt bọn họ vào một gian thạch thất cực đại dưới lòng đất, trong phòng lại có một bánh xe lớn, lại thêm dây dợ, với mấy thứ linh tinh chưa hoàn thành, còn cả tám tên đệ tử đang tròn mắt, nghi hoặc không biết trang chủ vì sao lại dẫn theo hai kẻ lạ mặt vào đây.

“Đây là?” Phùng Cổ Đạo tự nhiên như ở nhà, kéo dây thừng hỏi.

Thẩm Duẫn đáp “Đầu kia của dây nằm ở chính đường, dùng để khống chế Thiên thù trận trong Vạn phật câu diệt trận… chính là những nữ tử kia, các người thấy rồi mà.”

Phùng Cổ Đạo chỉ bánh xe hỏi “Còn cái này?”

Thẩm Duẫn nói “Các người lúc đi qua Long Xà đạo có phải đã thấy Hàn băng trận?”

Phùng Cổ Đạo hỏi “Thấy, vậy cái này dùng để điều khiển băng?”

Thẩm Duẫn gật đầu, chỉ vào ống trúc gắn liền phía trên bánh răng “Dưới nước có khay sắt, nếu nhận được trọng lượng, sẽ có quả cầu thổi ra từ ống trúc. Sau đó bọn ta sẽ chuyển động bánh xe, kéo chìm khay sắt.”

Phùng Cổ Đạo hỏi “Mấy thứ này đều do ngươi nghĩ ra?”

Thẩm Duẫn thở dài nói “Tổ phụ ta là thợ rèn, ngoại tổ phụ là thợ mộc… đây là thủ nghệ gia truyền, đáng tiếc đều là bàng môn tả đạo.”

“Bàng môn tả đạo trên đời này đều do nhân tâm định ra, chỉ cần bản thân đi ngay đứng thẳng, dưới chân nơi nào không là chính đạo.” Phùng Cổ Đạo thay mặt chính nghĩa kết luận.

Thẩm duẫn nghe mà nhiệt huyết trào dâng.

Phùng Cổ Đạo tức khắc lại chuyển hướng, nói “Bất quá ngươi vì sao lại đi vào bàng môn tả đạo?”

Thẩm Duẫn thở dài “Bởi vì bánh bao trong Tam Vị lâu.”

Tam Vị lâu.

Vẻ mặt Phùng Cổ Đạo cùng Tiết Linh Bích đều hết sức vi diệu.

Phùng Cổ Đạo thật sự hận không thể câm nín từ ban nãy, chỉ nhìn cái kiểu tựa tiếu phi tiếu của Tiết Linh Bích, cũng đủ cho hắn ra đầy mồ hôi lạnh phía sau lưng.

(*) Đoạn này lâu rồi không đọc truyện Bính tôi cũng không hiểu lắm, ai nhớ Tam vị lâu thì nhắc giùm cái nghe ^^

“Ta có ông bác họ xa, từ nhỏ đã dạy rằng bánh bao trong Tam Vị lâu ngon thế nào ra sao, cho nên, đến Tam Vị lâu ăn bánh bao đã trở thành tâm nguyện cuộc đời.”

Phùng Cổ Đạo “……”

“Đáng tiếc ta không có đủ tiền…” hắn xấu hổ “Làm thợ rèn kiếm được bao nhiêu đâu. May mắn thế nào lại đi đến Thần Đường trấn, gặp được nghĩa phụ. Nghĩa phụ coi ta như con đẻ, không chỉ truyền thụ võ công, còn hướng dẫn ta dùng tay nghề của mình chế tạo cơ quan, cho nên mới có ta như ngày hôm nay. Đáng tiếc ta thiên phú có hạn, thật là thẹn với linh hồn nghĩa phụ ở trển.”

Tiết Linh Bích hỏi “Nghĩa phụ ngươi vì sao lại chọn ngươi?”

Phùng Cổ Đạo cùng Tiết Linh Bích đều đinh ninh, ông già hờ của hắn chọn hắn chỉ vì tài nghệ chế tạo cơ quan, không ngờ đáp án lại hoàn toàn ngoài dự kiến.

Thẩm duẫn nói “Ta cùng nghĩa phụ có mấy phần tương tự, cho nên ổng nhận ta làm con nuôi.”

Phùng Cổ Đạo xem xét lại mặt mũi hắn, cũng thật là có chút coi được, lại hỏi “Nghĩa phụ ngươi đâu?”

Thẩm Duẫn bi thương đáp “Đã bị bệnh qua đời.”

Lại hỏi “Ngươi đã ăn bánh bao của Tam Vị lâu chưa?”

“Từ khi kế nhiệm công việc ngập đầu, chẳng có thời gian.” Thẩm Duẫn mất mát nói.

Tiết Linh Bích hỏi “Bận nghiên cứu chế tạo cơ quan?”

Thẩm Duẫn nói “Nghĩa phụ vẫn luôn tâm nguyện một điều – thống nhất Thần Đường trấn, tâm nguyện lớn nhất của ta hiện giờ là hoàn thành tâm nguyện của nghĩa phụ.”

Phùng Cổ Đạo nói “Ngươi nhưng cũng hiểu được tri ân báo đáp.”

Thẩm Duẫn lắc đầu, thở dài nói “Đáng tiếc, ông ấy không thấy được.”

Phùng Cổ Đạo nói “Thống nhất Thần Đường trấn, nghe thì cũng có chút ý nghĩa, nhưng ngươi đã từng hỏi qua suy nghĩ của người khác chưa?”

“Giáo chủ yên tâm, ta tự có biện pháp, hiện nay đã có rất nhiều môn phái đầu nhập làm môn hạ, tin rằng thống nhất Thần Đường trấn chỉ là chuyện sớm muộn. Nếu giáo chủ không tin, ta còn có vật này, có thể chứng minh được.” Nói rồi xoay người đi đến cạnh gốc đại thụ ở góc tường, chậm rãi kéo cửa ra, nhân lúc Tiết Linh Bích Phùng Cổ Đạo không chú ý, thân mình đột nhiên rút lại, chui tọt vào trong.

Động tác mặc dù nhanh, cũng không nhanh bằng Phùng Cổ Đạo từ đầu tới đuôi chưa hề buông lỏng cảnh giác, vừa chui vào được cái đầu, đã lại bị Phùng Cổ Đạo xách ra ngoài.

“È… aha, đồ để ở bên trong, hơi bị sâu.” Thẩm Duẫn cười khan nói.

Phùng Cổ Đạo cúi đầu nhìn địa đạo sâu thăm thẳm bên trong đại thụ, mỉm cười nói “Quả nhiên phía bên trong, rất sâu.”

Thẩm Duẫn không che mắt được, thức thời ôm đầu la hét “Đại hiệp tha mạng!”

“Không phải giáo chủ à?”

Thẩm Duẫn mếu máo nói “Ngươi đừng lừa ta nữa, giáo chủ ma giáo làm sao có thể đến cái nơi hẻo lánh hoang vu này. Kỳ thực với võ công của các ngươi, cho dù không mạo danh người khác, thì cũng tung hoành chả sợ ai rồi, làm gì phải thế.”

Phùng Cổ Đạo nói “Đã nói bằng võ công của bọn ta cho dù không cần mạo danh ai cũng có thể tung hoàng vô lối, vậy bọn ta cần gì phải mạo danh?”

Thẩm Duẫn nói “Ngươi thật sự là giáo chủ ma giáo?”

Phùng Cổ Đạo đang định trả lời, lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng của đại hán râu quai nón hô to gọi nhỏ “Trang chủ! Trang chủ… mau tới đây! Bọn họ đã kéo tới cửa rồi…”

Thẩm Duẫn kinh ngạc, liền quay sang nói với Phùng Cổ Đạo đang túm chặt mình, cầu xin “Dù ngài có phải hay không, đều được rồi mà, làm ơn cho ta ra ngoài nhìn một cái! Bên ngoài đang có chuyện, ta không thể để cho tâm huyết nhiều năm của nghĩa phụ bị hủy trong tay mình!”

Phùng Cổ Đạo hưng trí vỗ vai hắn “Phàm chuyện gì cũng có hai mặt, là cái hạn diệt vong hay là cơ hội trời cho còn phải xem ngươi hóa giải thế nào. Nếu như ngươi kỹ áp quần hùng, khiến các phái tâm phục khẩu phục, vậy tâm nguyện thống nhất Thần Đường trấn của nghĩa phụ ngươi cũng không còn là chuyện xa xăm mấy.”

Thẩm Duẫn “……” nhiện vụ quá cao cả xa vời.

“Nếu mà thua thật, thì diệt chắc rồi.” Khó mấy cũng phải làm đi.

“……”

Phía trước Vô hồi cung đen kìn kịt một mảnh.

Phùng Cổ Đạo đứng phía sau Thẩm Duẫn, mông lung như nhìn thấy lại khung cảnh năm xưa bạch đạo tề tựu đông đủ, chuẩn bị đối phó ma giáo. Khi đó, Tiết Linh Bích xuất hiện vào phút cuối, hắn còn tưởng muốn đến cho hắn một nhát sau cùng, không ngờ rồi lại thành bụi gai vững chắc sau lưng.

Hắn nhịn không được quay đầu nhìn Tiết Linh Bích.

Tiết Linh Bích cũng đang nhìn sang.

Giữa hai người họ không cần ngôn ngữ, nhưng luôn hiểu rõ tâm ý đối phương.

“Thẩm Duẫn, ngươi giả thần giả quỷ bao lâu nay, đã đến lúc gặp báo ứng!” Người đầu tiên bước ra lại chính là ông thầy tướng số đã chỉ đường cho Phùng Cổ Đạo đến Thần Ẩn sơn trang.

Thẩm Duẫn mắt lóe lên, không dám nói chuyện.

Sau lưng thầy tướng số là một tốp người, Phùng Cổ Đạo nhận ra họ là những người bày trận “Vạn phật câu diệt”, người nào người nấy sẵn sàng nông dân vùng lên, trong đó có một người nhịn không được lớn tiếng mắng “Quy tôn tử! Lừa ông nội ngươi! Dám nói ngươi là người do ma giáo giáo chủ phái tới, ta tin lời ngươi, lại bỏ qua phân đà thực sự của ma giáo, ngươi ngươi, ngươi làm ta tức chết đi!” Thần đường trấn mặc dù cách trở xa xăm, nhưng không phải đoạn tuyệt trần ai, có thể một mình đối phó đến chín phần rưỡi của giang hồ như ma giáo hắn làm sao lại không biết? Thần đường trấn giằng co ngày qua ngày cường liệt, hắn vốn định tìm cây cao nhờ bóng mát, ngờ đâu lại vớ nhầm một gốc tre, làm sao có thể không thẹn quá hóa giận?

Phùng Cổ Đạo nghe khẩu khí liền đoán người này đại khái chính là Cổ tông chủ Thần Công tông vừa mất tích.

Quả nhiên, Thẩm Duẫn mở miệng nói “Cổ tông chủ, ngươi lúc tìm tới cũng không hề nói mình có liên hệ với phân đà của ma giáo, ta…”

Cổ tông chủ giận dữ nói “Ngươi nói ngươi là đặc sứ do ma giáo giáo chủ phái tới, ta còn nói cái rắm!”

Thẩm Duẫn cúi đầu rất thấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.