Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc

Chương 6: Chương 6: Hoạn nạn hữu lý [3]




THẤT

Tới Tỏa Hoàng trấn thì mặt trời đã sắp lặn.

Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích mỗi người một cây quải trượng, mồ hôi đầm đìa xuất hiện ở đầu trấn.

Dân trong trấn thấy bọn họ cong lưng khom eo, đầu tiên là tỏ ra ghét bỏ, nhưng sau khi thấy rõ dung mạo hai người, lại đổi thành vẻ mặt kinh diễm.

Phùng Cổ Đạo đấm đấm lưng nói, “Hầu gia, ngươi xem loại biểu tình này của bọn họ, có thể cho chúng ta ăn nhờ ở đậu không a?” Trên người Tiết Linh Bích chưa bao giờ mang bạc, hắn có mang bạc, nhưng đã làm mất trong lúc lở đất. Tình hình của Lương thị phu phụ so với bọn họ tốt hơn, nhưng cũng không hơn được bao nhiêu, cho nên bọn họ cũng không thể không biết xấu hổ mà mở miệng.

Tiết Linh Bích liếc xéo hắn, “Không bằng ngươi đi hỏi thử?”

Phùng Cổ Đạo cười gượng, “Hầu gia đã định liệu trước, ta hà tất tự tìm mất mặt.”

Tiết Linh Bích nói, “Bản hầu định liệu trước bao giờ?”

“Hầu gia chính là trọng thần đương triều, quan viên địa phương nếu biết ngươi giá lâm tới đây, tất nhiên tranh nhau tiếp đón, nịnh bợ chỉ e không kịp nữa là.”

“Vậy phải làm thế nào để quan viên địa phương biết bản hầu là bản hầu?”

Những lời này tuy nói không thuận miệng, nhưng thoáng cái chọt trúng bản chất vấn đề.

Phùng Cổ Đạo nhìn sang y phục của y, lại nhìn nhìn y phục trên người mình, ôm một tia hy vọng cuối cùng mà hỏi, “Hầu gia, ngươi đoán quan viên ở đây có từng chen chúc trong vạn người ở kinh thành để chiêm ngưỡng ngươi hay không?”

Tiết Linh Bích nói, “Quan trong trấn gọi là địa bảo, là hương thân địa phương đề cử ra, không phải người được triều đình bổ nhiệm. Ngươi nghĩ cơ hội hắn thiên lý xa xôi chạy tới kinh thành chiêm ngưỡng ta lớn cỡ nào?”

“Ách, hoặc có thể hắn không có chạy đến kinh thành, mà là đi ngang Bễ Nghễ sơn, vừa lúc thấy được Hầu gia ngươi đại hiển thần uy…” Thanh âm của hắn ngày càng nhẹ.

Tiết Linh Bích cười mỉm chi cọp, “Ăn ngủ đêm nay giao cho ngươi nghĩ biện pháp.”

Mặt Phùng Cổ Đạo nhất thời nhăn thành một đống, thở dài nói, “Hầu gia lúc trước toàn tâm toàn ý muốn tới Tỏa Hoàng trấn, ta còn tưởng Hầu gia đã…”

“Nếu như nghĩ không ra,” Tiết Linh Bích lãnh đạm ngắt lời hắn, “Bản hầu sẽ đem ngươi bán vào Di Hồng viện trong trấn.”

Phùng Cổ Đạo đảo đảo mắt, mỉm cười hỏi, “Chẳng hay Di Hồng viện mà Hầu gia sở chỉ là nơi nào?”

“Muốn biết à?” Tiết Linh Bích nhướng mi.

Phùng Cổ Đạo suy nghĩ một chút, “Nếu như Hầu gia muốn nói, vậy coi như ta muốn biết. Nếu Hầu gia không muốn nói, ta tuyệt đối không miễn cưỡng.”

“Không miễn cưỡng.” Trong mắt Tiết Linh Bích mơ hồ có ánh sáng lạnh lóe ra, “Đem ngươi bán đi còn có thể được mấy lượng bạc, bản hầu cớ sao không làm?”

Phùng Cổ Đạo liếm liếm môi, “Hầu gia, kỳ thực ta không đáng mấy lượng bạc đâu. Nghìn vạn lần đừng để lão bản của Di Hồng viện quá tiêu tốn.”

Tiết Linh Bích nói: “Tiêu tốn hay không tiêu tốn, phải để lão bản Di Hồng viện tự mình nghiệm hóa (kiểm tra hàng) mới biết được.”

.

Là thanh lâu lớn nhất Tỏa Hoàng trấn, Di Hồng viện trong trấn có thể nói là một nơi nổi bật, vô cùng phát đạt.

Nhất là hai chiếc ***g đèn đỏ thật to như mị nhãn thu ba treo cao cao ở bên ngoài, càng không ngừng cám dỗ nỗi lòng dễ dao động của từng người qua đường.

Phùng Cổ Đạo đi tới chỗ cách đại môn Di Hồng viện năm bước, liền dừng lại không chịu đi tiếp.

Tiết Linh Bích dùng quải trượng gõ gõ lên mặt đất.

Phùng Cổ Đạo mếu máo, giả vờ đáng thương nói, “Hầu gia, ta nghĩ biện pháp khác là được rồi.”

Tiết Linh Bích đạm nhiên nói, “Nếu đã tới đường cùng, ta cần gì phải bỏ gần tìm xa?”

Phùng Cổ Đạo cười gượng, “Nhưng mà nơi này là thanh lâu, bán ta đi vào khó tránh nguy hiểm khi đưa sói vào miệng cừu?”

“Sói vào miệng cừu? Chẳng lẽ không phải một việc tốt sao?”

Phùng Cổ Đạo lắc đầu thở dài, “Nguyên bản là chuyện tốt. Nhưng mà ta từ lâu đã âm thầm thề trong lòng rằng phải đi theo Hầu gia suốt cả đời, cái này gọi là trung thần không thờ hai chủ, ta làm sao có thể phân tâm thiêm quang tăng thải cho Di Hồng viện được nữa?”

(thiêm quang tăng thải: tô điểm lung linh, ý nói là dốc sức làm việc cho người khác)

Tiết Linh Bích híp mắt liếc hắn, “Làm bộ làm tịch đủ rồi chưa? Còn không chịu đi vào?”

Phùng Cổ Đạo vội cười đi theo sau y.

Di Hồng viện tuy là nơi trăng hoa, nhưng bố trí thập phần thanh nhã, thỉnh thoảng có nữ tử đi qua cũng chỉ cười kín đáo, không tiến lên đeo bám.

Phùng Cổ Đạo hai mắt nhìn đăm đăm, “Hầu gia, ta đột nhiên nghĩ, đem bán ta vào đây cũng được đó.”

Biểu tình của hắn làm Tiết Linh Bích nhìn thấy mà trong lòng phiền chán, “Nga? Tổ huấn và chí lớn của ngươi đều từ bỏ à?”

“Không bằng trước tiên Hầu gia bán ta đi, đổi chút bạc chi tiêu, chờ sau khi Hầu gia bình an vượt qua nguy hiểm, lại trở về thay ta chuộc thân.”

Bước chân Tiết Linh Bích chợt dừng lại, lãnh đạm chế giễu, “Thân đường đường là nam tử hán, mở miệng là bán đi, ngậm miệng là chuộc thân, ngươi không cảm thấy mất mặt sao?”

“Vì Hầu gia, ta nguyện máu chảy đầu rơi.” Phùng Cổ Đạo khom người.

Tiết Linh Bích nhìn lên đỉnh đầu hắn, lạnh lùng nói, “Chỉ e đến lúc đó máu chảy đầu rơi trước chính là bản hầu.”

Phùng Cổ Đạo ngẩng đầu, đã thấy Tiết Linh Bích lên lầu.

“Hầu gia.”

Phùng Cổ Đạo tụt lại sau Tiết Linh Bích nửa bước, cho nên chân hắn còn chưa đặt lên bậc thang dưới cùng, chợt nghe trên lầu có tiếng người cấp bách lao tới hô. Hắn chậm rãi đi lên lầu, cúi đầu nhìn chân mình, mi đầu khẽ nhíu.

“Đi vào nói tiếp.” Tiết Linh Bích vừa nói vừa quay đầu nhìn Phùng Cổ Đạo.

Phùng Cổ Đạo từ lâu đã ngẩng đầu lên, hướng A Lục đang mang vẻ mặt kinh hỉ ôm quyền nói, “Biệt lai vô dạng.”

A Lục âm thầm liếc hắn một cái, nói với Tiết Linh Bích, “Hầu gia thỉnh.”

Từng gian bao sương (phòng VIP) lầu hai đều sáng lên ánh đèn dầu.

A Lục dẫn bọn họ tới gian cuối cùng, sau đó cấp tốc đóng cửa lại, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, hướng Tiết Linh Bích khóc hô, “May là Hầu gia bình an vô sự, đều là chúng ta bảo hộ bất lực, mới khiến Hầu gia gặp phải đại nguy hiểm! Mấy ngày nay k hông có Hầu gia, ta lo lắng tới nỗi ăn cũng không ngon, ngủ cũng không yên, chỉ sợ Hầu gia có ch… Đương nhiên, Hầu gia cát nhân thiên tướng, tuyệt đối sẽ gặp dữ hóa lành. May là ta còn nhớ rõ Hầu gia lúc trước đã từng nói Di Hồng viện ở Tỏa Hoàng trấn là ám tuyến mà triều đình bố trí, cho nên ta rất sớm đã ở đây chờ Hầu gia. Rốt cuộc trời không phụ lòng người, đã để ta đợi được Hầu gia, nếu không ta thực sự không biết nên làm thế nào mới tốt nữa.”

Phùng Cổ Đạo cười nói, “Ngươi nói lưu loát như thế, nhất định đã học thuộc thật lâu.”

A Lục ngẩng đầu.

Phùng Cổ Đạo bị ánh mắt u ám oán phẫn của hắn làm cho sợ đến tim giật thót một cái.

Bất quá A Lục vừa quay đầu nhìn về phía Tiết Linh Bích, thì trong ánh mắt chỉ còn lại u oán.

Tiết Linh Bích ngồi trên ghế, đem quải trượng ném sang một bên.

A Lục khẩn trương hỏi, “Chân của Hầu gia?”

“Gãy rồi.” Phùng Cổ Đạo tiếp lời.

A Lục vội vàng nói, “Ta lập tức đi tìm đại phu.”

“Chuyện này không vội.” Tiết Linh Bích cầm lấy chung trà không, gõ gõ bàn.

A Lục định đi châm trà, nhưng bỗng nhiên phát hiện mình vẫn đang quỳ, mà Tiết Linh Bích căn bản không có ý gọi hắn đứng lên, đành phải quay đầu liếc mắt trừng trừng Phùng Cổ Đạo.

Phùng Cổ Đạo đang định tìm cái ghế ngồi xuống, thấy ánh mắt của hắn, nhịn không được nói, “A Lục ca, có gì bất mãn, ngươi có thể nói thẳng. Chẳng qua ngươi quỳ là tự ngươi muốn quỳ, đâu phải do ta làm chủ được, ngươi hà tất một buổi tối trừng ta ba lần?”

Hành vi lén lút của A Lục bị vạch trần, nhất thời thẹn quá hóa giận nói, “Còn không mau châm trà cho Hầu gia?”

Phùng Cổ Đạo bừng tỉnh, “Thì ra là châm trà, sao ngươi không nói sớm một chút?” Hắn đi tới bên cạnh Tiết Linh Bích, ân cần châm trà, rồi hai tay dâng lên trước mặt Tiết Linh Bích.

Tiết Linh Bích làm ngơ.

Phùng Cổ Đạo vừa định đặt lên bàn, chợt nghe y thản nhiên nói, “Buông hay không cũng không phải do ngươi làm chủ.”

Mặt Phùng Cổ Đạo nhất thời biến thành một trái khổ qua lớn, hai tay đành phải không nhúc nhích mà đưa lên giữa không trung.

Tiết Linh Bích hỏi, “Ma giáo gần đây có hành động nào khả nghi không?”

A Lục trả lời, “Từ sau lần đánh lén kia, Ma giáo đã không có động tĩnh. Hơn nữa mấy ngày nay ta toàn lực phái người tìm kiếm tăm tích Hầu gia, nhất thời không thể chú ý tới Minh Tôn…”

Tiết Linh Bích ngắt lời hắn, “Viên Ngạo Sách có tin tức gì không?”

A Lục nói, “Viên Ngạo Sách luôn cùng Kỷ Vô Địch một chỗ. Huy Hoàng môn gần đây vẫn tận lực mở rộng sinh ý, thu về các đơn sinh ý của Ma giáo lúc trước. Bất quá Chung Vũ là võ lâm minh chủ, hành động giành sinh ý của Kỷ Vô Địch lần này khiến cho rất nhiều môn phái bạch đạo bất mãn.”

Tiết Linh Bích chỉ quan tâm mỗi câu đầu tiên, “Viên Ngạo Sách luôn cùng Kỷ Vô Địch một chỗ?”

“Dạ.”

“Không hề rời xa nửa bước?”

A Lục suy nghĩ một chút, “Chưa từng.”

“Ngay cả ngày bản hầu bị ám sát?”

A Lục kinh ngạc, “Hầu gia hoài nghi đến ám sát là Viên Ngạo Sách?”

“Nghe đồn Viên Ngạo Sách mới là đệ nhất cao thủ của Ma giáo, mà võ công Minh Tôn kém hắn rất xa. Lúc đầu Minh Tôn kia cư nhiên có thể đánh với ta bất phân thắng bại.” Ánh mắt Tiết Linh Bích trầm lại.

Phùng Cổ Đạo bưng trà bưng đến hai tay tê rần, nhịn không được đành lên tiếng hấp dẫn lực chú ý, “Có thể là do võ công của toàn thể Ma giáo rất cao không nhỉ?”



Tiết Linh Bích chậm rãi quay đầu lại, nhìn hắn cười nhạt nói, “Ngươi là chỉ, võ công bản hầu thua xa Viên Ngạo Sách?”

Sắc mặt Phùng Cổ Đạo cứng lại, “Ta tuyệt đối không có ý này.”

“Nếu ngươi là người trong Ma giáo, như vậy đối với võ công của Ma giáo hẳn là rất rõ ràng. Ngươi nói ngày ấy cùng bản hầu giao thủ chính là Minh Tôn thật sự?” Tiết Linh Bích ánh mắt sơ đạm, nhưng Phùng Cổ Đạo lại từ đó cảm thụ được sức nén nghìn cân.

“Từ thanh âm và hình thể, ta nghĩ phải.” Phùng Cổ Đạo đắn đo nói, “Nhưng mà Ma giáo còn có nhiều người bảo hộ Minh Tôn, hắn rất ít khi tự mình xuất thủ. Cho nên luận về võ công, ta lại không thể khẳng định như vậy. Chỉ là chiêu thức của hắn quả thật xuất từ Ma giáo.”

Tiết Linh Bích nói, “Ở Ma giáo, ngoại trừ Viên Ngạo Sách, võ công ai cao nhất?”

“Cái này…” Phùng Cổ Đạo lộ ra vẻ khó nói, “Người trong Ma giáo ai ai cũng đều tâm cao khí ngạo. Mặc dù là Minh Ám song tôn, thỉnh thoảng cũng sẽ bị bọn hắn chê bai bài xích, huống chi người khác. Theo ta được biết, lúc thanh tỉnh mà xưng là đệ nhị cao thủ Ma giáo thì ít nhất có mười người. Uống say mà xưng là đệ nhất cao thủ ít nhất có năm mươi người.”

“Mặc dù là Minh Ám song tôn thỉnh thoảng cũng sẽ bị bọn hắn chê bai bài xích?” Tiết Linh Bích nheo mắt lại nói, “Tỷ như?”

Phùng Cổ Đạo hai tay run run, nắp chung thỉnh thoảng đụng chạm viền chung phát ra tiếng leng keng. Hắn thấy Tiết Linh Bích thờ ơ, đành phải cố nén nhức mỏi nói, “Khi xưa Minh Tôn chắp tay nhường ra Bễ Nghễ sơn, đã chọc rất nhiều người trong Ma giáo bất mãn.”

Ngón tay Tiết Linh Bích chậm rãi sờ lên tay vịn của ghế, “Chọc rất nhiều người trong Ma giáo bất mãn?”



Phùng Cổ Đạo cắn răng nói, “Hầu gia, ta không thể không nói, hành vi làm ngơ của ngươi hiện tại, cũng chọc ta rất là bất mãn.”

.

.

BÁT

Ánh mắt Tiết Linh Bích rốt cuộc cũng rơi lên hai tay hắn, “Rất mệt sao?”

“Không chỉ mệt.” Cái trán Phùng Cổ Đạo tích ra một tầng mồ hôi mỏng, “Còn mỏi nữa.”

Tiết Linh Bích mỉm cười nói, “Ma giáo không phải toàn thể đều có võ công rất cao sao? Ta nghĩ ngươi xuất thân Ma giáo, hẳn là không kém lắm nhỉ.”



Đường đường là Hầu gia mà bụng dạ hẹp hòi như cái lỗ xâu kim, như vậy cũng coi như nhân gian nhất tuyệt rồi!

Phùng Cổ Đạo cắn răng một cái, dứt khoát đem chung trà nện lên bàn.

Tiết Linh Bích ánh mắt lạnh đi.

Phùng Cổ Đạo lắc lắc cánh tay, lại lần nữa nâng lên.

Tiết Linh Bích trên dưới nhìn kỹ hắn một phen, rốt cuộc từ tốn tiếp nhận chung trà.

Phùng Cổ Đạo hầu như muốn ứa nước mắt, “Lần đầu tiên ta phát hiện tư thế uống trà của Hầu gia dĩ nhiên lại ưu nhã như thế.”

Tiết Linh Bích không để ý tới hắn, nói với A Lục, “Đứng lên đi.”

A Lục thở ra một hơi, cung kính đứng lên.

“Ngươi ở lại đây tiếp tục lưu ý động tĩnh của Ma giáo. Nếu có tin tức của Minh Tôn, mặc kệ thật giả, tức khắc tìm quan phủ địa phương tróc nã hắn.” Quá trình trộm gà không được còn mất nắm gạo lần này hiển nhiên khiến địch ý của Tiết Linh Bích với Minh Tôn càng sâu.

Phùng Cổ Đạo hỏi, “Vậy còn ta?”

“Ngươi nói xem?” Tiết Linh Bích lạnh nhạt hỏi.

Phùng Cổ Đạo nói, “Ta đương nhiên là nguyện ý đi theo bên cạnh Hầu gia, không xa không rời rồi.”

A Lục không biến sắc mà trừng mắt liếc hắn.

Tiết Linh Bích nói, “Nếu ta đồng ý giúp ngươi làm quan, tự nhiên sẽ không nuốt lời. Ngươi theo ta quay về kinh đi.”

Phùng Cổ Đạo vái lạy tận đất, “Tạ Hầu gia thành toàn!”

“Được rồi, A Lục dẫn hắn tới phòng nghỉ ngơi trước đi.” Tiết Linh Bích mệt mỏi phất phất tay.

.

A Lục nhanh nhẹn đi ra, dẫn Phùng Cổ Đạo tới một căn phòng cách đó khá xa.

“A Lục ca và ta đúng là tâm linh tương thông, biết ta nửa đêm canh ba hay đi mao xí, cho nên đặc biệt mang ta nghỉ ở căn phòng đẩy cửa sổ ra là thấy ngay mao xí.” Phùng Cổ Đạo đóng cửa sổ lại.

“Nếu không có chuyện gì, ta đi trước.”

“A Lục ca hà tất vội vã? Tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết một hồi, ta gặp nguy trở về, đang có một bụng than phiền muốn nói, A Lục ca không bằng ngồi xuống nghe những gian khổ mà ta một đường trải qua đi?”

A Lục tức giận nói, “Ta muốn đi mời đại phu xem vết thương trên chân của Hầu gia. Hơn nữa Hầu gia thích nhất sạch sẽ, tất nhiên cần người hầu hạ Hầu gia tắm rửa.”

“A Lục ca không hổ là người đắc lực nhất trước mặt Hầu gia, quả nhiên suy nghĩ chu đáo. Nếu như vậy, ta đây cũng không tiện giữ lại.” Phùng Cổ Đạo cười tủm tỉm nhìn hắn đi ra ngoài, yên lặng dạo quanh phòng một vòng, sau đó nhảy lên trên giường, lặng lẽ vén lên một góc màn giường, chỉ thấy một ống đồng to cỡ một ngón tay khảm vào trong tường, lộ ra nửa đoạn ở bên ngoài.

Hắn vươn tay, muốn nhẹ nhàng búng lên ống đồng một cái, nhưng nghĩ lại lại đổi ý, buông màn giường, tay đặt trên giường nhẹ nhàng gõ, khẽ ngâm nga, “Dã hoa phương thảo, tịch mịch quan sơn đạo. Liễu thổ kim ti oanh ngữ tảo, trù trướng hương khuê ám lão. La đái hối kết đồng tâm, độc bằng chu lam tư thâm. Mộng giác bán sàng tà nguyệt, tiểu song phong xúc minh cầm…”

.

Tiết Linh Bích tắm rửa xong, lại bảo đại phu một lần nữa băng bó kỹ vết thương, rồi hỏi A Lục vẫn tùy thị ở bên, “Trong phòng hắn có động tĩnh gì không?”

A Lục nói, “Xướng Thanh bình nhạc của Vi Trang gần nửa canh giờ, có điều bây giờ đã ngủ rồi.”

“Thanh bình nhạc?” Tiết Linh Bích mi đầu khẽ nhướng.

A Lục vội nói, “Ta đã bảo người đi dò la, rất nhanh sẽ biết hắn vì sao lại xướng.”

Tiết Linh Bích nói, “Không cần đâu. Ngươi đi bảo người rót nước lạnh vào ống đồng đi.”

A Lục ngạc nhiên.

“Nghe xong từ khúc, không thưởng sao được?” Y lạnh lùng cười.

.

Ngày hôm sau xuất phát từ rất sớm.

A Lục tuy rằng đối với việc Phùng Cổ Đạo được mang đi, còn mình bị lưu lại luôn canh cánh trong lòng, nhưng nhớ tới đêm qua từ trong phòng hắn truyền tới tiếng thét kinh hãi thì cảm thấy hả giận. Cho nên vừa thấy hắn đi ra, liền mặt tươi như hoa mà đón tiếp, “Nửa đêm hôm qua, ta mơ hồ nghe có tiếng thét chói tai, không biết ngươi có nghe được không a?”

Phùng Cổ Đạo hướng sang hắn hắt xì một cái, sau đó cười tươi rói nói, “Ta chỉ nghe được trong mao xí thỉnh thoảng truyền đến tiếng nước và tiếng gió.”

A Lục muốn cười, nhưng thấy Tiết Linh Bích mất kiên nhẫn vén màn xe lên nhìn bọn hắn, lập tức nghiêm mặt nói, “Thời gian không còn sớm, ngươi nhanh nhanh lên đường đi.”

Phùng Cổ Đạo vừa định nhấc chân, đột nhiên dừng lại nói với hắn, “Ma giáo thực sự không có động tĩnh gì?”

A Lục khó chịu nói, “Ngươi cho rằng ta sẽ gạt Hầu gia sao?”

Phùng Cổ Đạo vỗ vỗ ngực nói, “Ta chỉ là bị Ma giáo dọa sợ.” Nói rồi nhẹ nhàng leo lên càng xe, chui vào thùng xe.

Nghĩ đến vị trí vốn phải thuộc về mình đang bị Phùng Cổ Đạo chiếm giữ, ghen tị trong lòng A Lục nhịn không được lại chui ra, chua xót nói, “Phùng Cổ Đạo. Chuyến này ta không ở bên Hầu gia, nếu Hầu gia gặp nóng gặp lạnh, ngươi nhất định phải chăm sóc tử tế.”

“Ha xì.” Phùng Cổ Đạo hắt xì một cái.

Tiết Linh Bích nhíu mày nói, “Đi ra ngoài.”

Phùng Cổ Đạo nghe lời chui ra thùng xe, ngồi trên càng xe hướng A Lục phất tay nói, “Không thành vấn đề.”

A Lục: “…”

Bánh xe bắt đầu lộc cộc chuyển động.

Có phu xe điều khiển ngựa, Phùng Cổ Đạo vui vẻ dựa vào cửa xe nhắm mắt dưỡng thần.

Ước chừng qua một nén nhang, Tiết Linh Bích đột nhiên lên tiếng, “Ngươi biết tiên đế có một tấm tàng bảo đồ không?”

Phùng Cổ Đạo cũng không mở mắt, thuận miệng đáp, “Loại chuyện này làm sao tiên đế nói cho ta biết được?”

“Dưới sự trị vì của tiên đế, triều ta quốc thái dân an, quốc khố sung túc. Nhưng tiên đế sống trong thời bình lo nghĩ đến thời loạn, đem một bộ phận trong quốc khố giấu đi, một là chuẩn bị cho lúc bất thường vào một ngày nào đó, hai là sợ hậu đại tử tôn không biết tiết kiệm, tiêu xài hoang phí. Mà vị trí của tàng bảo đồ hắn chỉ vẽ ra một tấm bản đồ, giao cho một thân tín cực kỳ tín nhiệm thay cất giữ.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Thân tín kia không lẽ là Hầu gia à?”

Tiết Linh Bích tức giận nói, “Lúc đó bản hầu mới bảy tuổi, ngươi cho rằng hoàng thượng có thể tín nhiệm ta sao?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Hầu gia thiên phú dị bẩm, không phải tầm thường, khó nói lắm.”

Tiết Linh Bích trầm mặc thật lâu mới nói, “Sử dụng quốc khổ cũng không phải việc nhỏ, năm đó không thể nào chỉ có hai người là hoàng thượng và thân tín kia biết được. Bản hầu sở dĩ giới thiệu ngươi tới Hộ bộ, cũng là hy vọng ngươi có thể từ đó hỏi thăm chút tin tức. Ngươi sẽ không làm bản hầu thất vọng chứ?”

Phùng Cổ Đạo chậm rãi mở mắt, “Hầu gia thực sự quyết định tiến cử ta vào Hộ bộ?”

“Ngươi nghĩ bản hầu nói nhiều như vậy, chỉ là vì gạt ngươi à?” Thanh âm Tiết Linh Bích chuyển lạnh.

Phùng Cổ Đạo bồi cười, “Ta chỉ là trong kinh hỉ mang theo vài phần không dám tin mà người thường đều có mà thôi.”

Tiết Linh Bích hừ nhẹ.

“Đương nhiên đương nhiên.” Phùng Cổ Đạo nói tới đây, lại pha thêm vài câu tiếu lâm muốn vực dậy bầu không khí, nhưng trong thùng xe ngay cả tiếng hừ lạnh cũng không có.

Bất quá tới buổi tối, quan hệ của hai người cũng hòa hoãn lại. Dù sao cũng đã từng cùng chung hoạn nạn, thái độ của Tiết Linh Bích đối với hắn chí ít đã thân thiết hơn rất nhiều so với lúc mới gặp mặt. Thỉnh thoảng cũng sẽ gọi hắn vào phòng cùng đánh cờ, hoặc là tâm sự vài chuyện phong nguyệt. Nhưng về chuyện tàng bảo đồ và tiến cử Hộ bộ thì không nhắc lại.

Một đường kiên trì như vậy cho tới hầu phủ, bọn họ vừa ngủ trong phòng chưa được nửa ngày, bầu trời kinh thành âm trầm gần nửa tháng nay rốt cuộc hạ xuống đại tuyết.

.

Phùng Cổ Đạo ngẫu nhiên nổi hứng, bảo người đun một bầu rượu, ngồi bên cửa sổ nhìn hoa tuyết bay lả tả bên ngoài mà nhâm nhi.

Tông Vô Ngôn mang theo một lão giả đeo hòm thuốc vội vã đi tới.

Phùng Cổ Đạo cười phất tay chào, “Tông tổng quản.”

Tông Vô Ngôn đến gần nói, “Hầu gia phân phó ta dẫn ngự y đến xem Ngọ Dạ Tam Thi châm trong thân thể ngươi.”

Phùng Cổ Đạo thụ sủng nhược kinh, “Hầu gia dĩ nhiên còn nhớ rõ chuyện này?”

Tông Vô Ngôn nói, “Ngự y vừa xem chân cho Hầu gia, Hầu gia nói dù sao xem cho một người là xem, xem cho hai người cũng là xem, cho ngươi hưởng lợi vậy.”

Phùng Cổ Đạo nhảy xuống ghế, tự mình mở rộng cửa nghênh đón, “Đa tạ Tông tổng quản, đa tạ ngự y.”

Tông Vô Ngôn nói, “Đa tạ Hầu gia mới phải.”

Phùng Cổ Đạo cười nói, “Hầu gia đương nhiên là phải tạ ơn rồi, có điều phải tạ ngay mặt kìa.”

Ngự y vào cửa cũng không dông dài, trực tiếp bảo hắn vươn tay ra bắt mạch. Bắt mạch xong, ông lại bảo hắn nằm lên giường, vươn tay vuốt lên chỗ đan điền của hắn.

Phùng Cổ Đạo đau tới tái mét cả mặt, “Ngự… Ngự y, đây là châm… Châm thật đó…”

Ngự y thu tay về, chậm rãi vuốt chòm râu, “Lão phu hành y nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng tiếp xúc với ám khí trên giang hồ, thú vị thật.”

Phùng Cổ Đạo vẻ mặt đau khổ: “…”

“Ngọ Dạ Tam Thi châm, nó vì sao chỉ phát tác lúc nửa đêm vậy?” Ngự y cúi đầu trầm tư.

Phùng Cổ Đạo chậm rãi từ trên giường ngồi lên, hít một hơi thật sâu, đem chỗ ân ẩn đau trong đan điền kiềm chế lại, rồi mỉm cười nói, “‘Ngọ Dạ Tam Thi châm’ thành danh giang hồ nhiều năm, không phải nhất thì tam khắc có thể giải, ngự y không bằng trở về chậm rãi suy nghĩ đi.”

Ngự y hoàn hồn, gật đầu, “Nói có lý. Bất quá ngươi ở hầu phủ không nên chạy loạn, qua một thời gian lão phu trở lại xem ngươi.”

Phùng Cổ Đạo cười đến có chút phát khổ, “Kỳ thực không giải được cũng không sao.” Chỉ cần đừng có ấn bậy, hắn sẽ không chết nhanh như vậy.

Tông Vô Ngôn tiễn vị ngự y còn đang vùi đầu vắt óc suy nghĩ kia đi.

Phùng Cổ Đạo ngồi trở lại bên cửa sổ, còn chưa uống xong một chung, Tông Vô Ngôn lại tới nữa.

Phùng Cổ Đạo vỗ vỗ ngực mình, “Không phải có ngự y nào muốn tới nữa chứ?”

“Là Hầu gia cho mời.”

“Chân trước tìm người giúp ta xem bệnh, chân sau lại cho ta cơ hội đi cảm tạ… Hầu gia thật đúng là nóng ruột.” Phùng Cổ Đạo bất đắc dĩ buông chung rượu, trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra, theo Tông Vô Ngôn đi.

.

Tiết Linh Bích chờ hắn tại hồ tâm đình (đình nghỉ mát giữa hồ), trên đường đến hồ tâm đình có một đoạn đường dài không có mái che. Cho nên khi Phùng Cổ Đạo đi tới hồ tâm đình thì trên người đã bị phủ bởi một tầng tuyết trắng mỏng.

Tiết Linh Bích bảo hắn ngồi bên cạnh mình, tự tay giúp hắn phủi tuyết lạnh đi.

“Đa tạ Hầu gia.” Phùng Cổ Đạo dừng một chút, nói, “Nhưng ngự y kia hay là thôi đi.”

Tiết Linh Bích nói, “Bản hầu cũng chỉ muốn thử xem.”

Phùng Cổ Đạo thở dài, “Ta đại khái nửa đời sau cũng không muốn tìm đại phu đến xem bệnh nữa.”

“Ngươi không hỏi bản hầu vì sao lại tìm ngươi tới à?”

“Hầu gia nếu muốn nói, tự nhiên sẽ nói.”

Tiết Linh Bích mỉm cười, “Còn nhớ rõ ngươi đã nói, hiện nay trong thiên hạ gặp được bộ mặt thật của Minh Tôn tuyệt đối không quá mười người.”

Tim Phùng Cổ Đạo đập một cái lạc nhịp, “Không sai.”

Tiết Linh Bích chậm rãi nói, “Bản hầu tìm được một người trong số đó.”

.

.

Chú thích:

Vi Trang là nhà thơ, nhà “từ” nổi tiếng trong khoảng Đường mạt – Ngũ đại ở Trung Quốc. “Từ” là một thể loại văn học hình thành vào đời Đường phát triển vào đời Tống, ở thời kỳ đầu, “từ” có số chữ cố định và câu dài ngắn và phối hợp với âm nhạc. Song, nó khác nhạc phủ ở chỗ “cách luật nghiêm ngặt”, khác Đường luật ở chỗ “câu dài ngắn”, khác thơ cổ phong ở chỗ “cách luật nghiêm ngặt và số chữ cố định”. là một bài “từ”

Xuân sầu nam mạch, cố quốc âm thư cách.

Tế vũ phi phi lê hoa (nhất tác nhị) bạch, yến phất họa liêm kim ngạch.

Tẫn nhật tương vọng vương tôn, trần mãn y thượng lệ ngân.

Thùy hướng kiều biên xuy địch? Trú mã tây vọng tiêu hồn.

Thanh bình nhạc

Dã hoa phương thảo, tịch mịch quan sơn đạo.

Liễu thổ kim ti oanh ngữ tảo, trù trướng hương khuê ám lão.

La đái hối kết đồng tâm, độc bằng chu lan tư thâm.

Mộng giác bán sàng tà nguyệt, tiểu song phong xúc minh cầm.

Thanh bình nhạc

Hà xử du nữ, thục quốc đa vân vũ.

Vân giải hữu tình hoa giải ngữ, tốt địa tú la kim lũ.

Trang thành bất chỉnh kim điền, hàm tu đãi nguyệt thu thiên.

Trụ tại lục hòe âm lý, môn lâm xuân thủy kiều biên.

Thanh bình nhạc

Oanh đề tàn nguyệt, tú các hương đăng diệt.

Môn ngoại mã tê lang dục biệt, chính thị lạc hoa thì tiết.

Trang thành bất họa nga mi, hàm sầu độc ỷ kim phi.

Khứ lộ hương trần mạc tảo, tảo tức lang khứ quy trì.

.

.

Hồ tâm đình

CỬU

Phùng Cổ Đạo bình tĩnh nhìn nét ẩn ý sâu xa trên mặt Tiết Linh Bích, cười nhẹ nói, “Chẳng lẽ Hầu gia đã tóm được Ám Tôn tới?”

Tiết Linh Bích giơ chung rượu lên, nhẹ nhàng lắc một cái, nhìn ảnh ngược của mình xao động biến dạng trong chung, “Bản hầu còn chưa chuẩn bị động tới Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch.”

Phùng Cổ Đạo thở dài, “Tuy ta biết hiện nay người nhận biết Minh Tôn trong thiên hạ sẽ không quá mười người, nhưng thật sự không biết mấy người đó là ai.”

“Vậy hôm nay cho ngươi gặp một lần.” Tiết Linh Bích một hơi uống cạn rượu trong chung, buông xuống, vỗ vỗ tay.

Ngay sau đó liền có một trận tiếng bước chân cực nhẹ nhàng truyền đến.

Phùng Cổ Đạo nghiêng tai nói, “Người tới võ công không tầm thường.”

Tiết Linh Bích nói, “Nhĩ lực của ngươi cũng có chút không tầm thường.”

Phùng Cổ Đạo cười khổ, “Một người bị kinh hồn táng đảm đủ lâu, nhĩ lực tự nhiên sẽ nhờ vậy mà không tầm thường.”

Tiết Linh Bích rót đầy rượu cho mình và hắn, “Chỉ cần có diện mạo thật của Minh Tôn, bản hầu sẽ hạ lệnh cho các châu phủ toàn lực tập nã. Dù cho hắn có gắn thêm đôi cánh, cũng khó thoát khỏi lòng bàn tay của bản hầu, đến lúc đó ngươi tự nhiên có thể vô ưu.”

“Hầu gia không sợ hắn hấp hối vùng vẫy, cá chết lưới rách sao?” Phùng Cổ Đạo đột nhiên nói.

Cặp mắt của Tiết Linh Bích híp lại, quay đầu thì thấy một bạch y thanh niên trường thân ngọc lập cầm ô đi đến, hoa tuyết đầy trời rơi loạn quanh thân hắn, khiến cho diện mục của hắn cũng phá lệ mơ hồ không rõ.

(trường thân ngọc lập: hình dung vóc người xinh đẹp thon thả)

Phùng Cổ Đạo chần chờ nói, “Ta hình như chưa từng gặp người này trong Ma giáo.”

“Không sai, hắn cũng không phải người trong Ma giáo.”

Đang khi nói, thanh niên đã đến trước đình.

“Thảo dân tham kiến Hầu gia.” Hắn một tay cầm ô, một tay cầm quyển trục, hơi khom người.

Tiết Linh Bích gật đầu, “Bản hầu nghe giang hồ đồn đãi, tuấn cực Hoa tam, nhã cực Đoan Mộc*. Hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.”

*(nàng nào đã coi Hủ mộc sung đống lương thì biết, câu này nói về anh tam công tử Hoa gia Hoa Hoài Tú với bạn Xuân Xuân. Nhà họ Hoa nổi tiếng tuấn tú, nhà Đoan Mộc nổi tiếng thanh nhã hơn người)

Phùng Cổ Đạo chợt nói, “Chẳng lẽ là Đoan Mộc công tử của Tê Hà sơn trang?”

Đoan Mộc Hồi Xuân đạm nhiên nói, “Chính tại hạ.”

Phùng Cổ Đạo mỉm cười, kề sát mặt vào bên tai Tiết Linh Bích thì thầm, “Cái câu giang hồ đồn đãi mà hồi nãy Hầu gia nói, sao ta chưa từng nghe?”

Tiết Linh Bích cầm lấy chung rượu, che trước môi mình, thấp giọng đáp, “Mới biên ra.”

Phùng Cổ Đạo cười đến càng sâu sắc, “Hầu gia thực sự là tài tư mẫn tiệp.”

Tiết Linh Bích nghiêng đầu, mắt đăm đăm nhìn vào đôi mắt gần trong gang tấc của hắn, “Ngươi không muốn biết diện mạo thật của Minh Tôn sao?”

Phùng Cổ Đạo ngửa đầu ra sau, kéo dãn cự ly giữa hai người, nói, “Hầu gia đã có chuẩn bị mà đến, ta biết sớm biết muộn thì cũng là biết thôi.”

Tiết Linh Bích thấy dáng vẻ hắn trấn định tự nhiên, trong mắt khẽ lộ ra tia lưỡng lự, bất quá rất nhanh đã che giấu đi, “Đối với hình dáng của Minh Tôn, bản hầu cực kỳ hiếu kỳ. Còn thỉnh Đoan Mộc công tử công bố đáp án.”

“Trước khi công bố, có phải nên mời Đoan Mộc công tử vào trong đình trước không? Bên ngoài gió to tuyết lớn, rất dễ bị cảm đó.” Phùng Cổ Đạo săn sóc.

Tiết Linh Bích liếc mắt nhìn hắn, “Là bản hầu sơ suất. Đoan Mộc công tử, thỉnh.”

Đoan Mộc Hồi Xuân vẻ mặt không kinh không hỉ mà thu ô lại, theo lời vào đình ngồi xuống, đem mặt trước quyển trục xoay về phía Tiết Linh Bích rồi chậm rãi mở ra.

Chỉ thấy trong tranh, một thanh niên hoa phục thiên lam đang ngồi dưới một tàng cây hoa nở thổi tiêu, bên cạnh còn có dòng nước róc rách chảy xuôi, thập phần thản nhiên.

Phùng Cổ Đạo cười nói, “Ta vừa nãy còn đang suy nghĩ Đoan Mộc công tử sẽ miêu tả tướng mạo Minh Tôn như thế nào, thì ra là mang theo bức tranh, có điều…” Hắn dừng lại một chút, nội tâm phi thường thất vọng, bề ngoài che giấu thất vọng, nhưng giọng điệu thì che giấu cũng không quá thành công, “Vì sao chỉ có mặt trái? Nếu không phải chỗ này lộ ra hơn nửa đoạn bích tiêu, ta thật sự nhìn không ra hắn là đang thổi tiêu, ta còn tưởng hắn là đang… Ách, tưới nước cho cây cối.”

Trong mắt Tiết Linh Bích cũng ẩn có uẩn nộ, “Đoan Mộc công tử không phải chỉ gặp được sau lưng Minh Tôn thôi chứ?”

Khóe miệng Đoan Mộc Hồi Xuân khẽ nhếch, nhưng cười đến thập phần sơ đạm, “Ta từng may mắn được Minh Tôn giễu cợt ngay mặt, Hầu gia nghĩ ta đã gặp chính diện của hắn chưa?”

“Vậy vì sao trong tranh của ngươi chỉ có sau lưng?” Phùng Cổ Đạo hỏi.

Đoan Mộc Hồi Xuân không nói một lời mà nhìn Tiết Linh Bích.

Tiết Linh Bích rũ mí mắt xuống, chậm rãi uống cạn rượu trong chung, “Bản hầu đã hứa cho ngươi ngàn lượng hoàng kim, để ngươi trùng kiến Tê Hà sơn trang.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói, “Hầu gia hẳn là nghe nói gia phụ từng hợp tác với Lam Diễm minh.”

“Có thì sao?”

“Vậy Hầu gia hẳn cũng biết, bạch đạo võ lâm lấy Huy Hoàng môn, Võ Đang dẫn đầu, mỗi người cùng Lam Diễm minh thề không đội trời chung. Hoàng Hà bang chính vì thế mà sụp đổ.” Đoan Mộc Hồi Xuân cười lạnh, “Đừng nói ngàn lượng hoàng kim, mặc dù ta có trăm vạn lượng hoàng kim, chỉ cần trong chốn giang hồ còn có Huy Hoàng môn, có Võ Đang, ta không thể nào trùng kiến Tê Hà sơn trang.”

Tiết Linh Bích nói, “Ngươi muốn bản hầu thay ngươi diệt Huy Hoàng môn và Võ Đang?”

Bàn tay cầm lấy cuộn tranh của Đoan Mộc Hồi Xuân xiết lại, gân xanh nơi mu bàn tay nổi lên, “Hầu gia sẽ làm chứ?”

“Sẽ không.” Tiết Linh Bích trả lời rất thẳng thắn, “Bản hầu cũng không phải người trong võ lâm, đối với ân ân oán oán trong chốn võ lâm cũng không hề hứng thú. Diệt Ma giáo là có nguyên nhân khác, mà Huy Hoàng môn và Võ Đang, lại không nằm trong danh sách cần tiêu diệt của bản hầu.”

Trên mặt Đoan Mộc Hồi Xuân khẽ hiện ra nét thất vọng, nhưng rất nhanh tươi tỉnh, “Mặc dù Hầu gia không muốn giao thiệp với võ lâm, nhưng trong triều có người thì dễ hành sự, giang hồ cũng như vậy. Nếu Hầu gia xếp vào thân tín của mình vào chốn giang hồ, thì việc tróc nã Minh Tôn sẽ dễ dàng hơn gấp nghìn vạn lần so với hiện tại. Triều đình và giang hồ, kỳ thực là hợp tác cùng có lợi.”

Động tác châm rượu của Tiết Linh Bích khẽ khựng lại, “Ý ngươi là?”

“Tê Hà sơn trang nếu có chỗ dựa là Hầu gia, vậy vô luận Huy Hoàng môn hay Võ Đang đều phải kiêng kỵ ba phần, không dám tiếp tục quấy rầy sinh sự.”

Tiết Linh Bích quay đầu nhìn Phùng Cổ Đạo, “Ngươi nghĩ thế nào?”

Phùng Cổ Đạo suy nghĩ một chút rồi đáp, “Nếu như dùng điều kiện này có thể tiết kiệm ngàn lượng hoàng kim thì tốt quá.”

Tiết Linh Bích khẽ gật đầu, tự tiếu phi tiếu nhìn về phía Đoan Mộc Hồi Xuân.

Đoan Mộc Hồi Xuân âm thầm liếc mắt trừng Phùng Cổ Đạo, “Tê Hà sơn trang trải qua thiệt hại nghiêm trọng, tài lực vật lực không thể so với lúc trước. Một Tê Hà sơn trang chỉ có phòng dột ngói nát, e rằng Hầu gia cũng không nguyện cùng liên kết đâu nhỉ?”

Phùng Cổ Đạo vỗ tay nói, “Vậy rất tốt, Hầu gia cũng không cần mất công mất tiền, tất cả đều vui vẻ!”

Nếu như vừa nãy Đoan Mộc Hồi Xuân trừng hắn coi như là che che giấu giấu, vậy thì lúc này có thể coi như công khai trắng trợn.

Ngón tay Tiết Linh Bích nhẹ nhàng vuốt ve mép chung rượu, “Ngàn lượng hoàng kim bản hầu có thể ra được. Chỉ cần, tin tức của ngươi là thật.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói, “Tự nhiên là thật.”

Phùng Cổ Đạo nhìn bức tranh trong tay hắn, vừa nâng chung vừa nói, “Đúng là thật. Bóng lưng này, ta và Hầu gia hẳn là cũng rất phù hợp.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói, “Nếu ngươi muốn biết chính diện, sao không lật lại mà xem đi?”

Phùng Cổ Đạo thiếu chút nữa phun rượu vừa uống trong chung ra, “Khụ khụ, làm sao lật? Hắn không phải dẹt dẹt sao?”

Đoan Mộc Hồi Xuân cầm tờ giấy dẹt dẹt lật lại.

Chỉ thấy mặt trái đại thể tương đồng với bức tranh vừa rồi, duy nhất bất đồng chính là, người trong tranh lần này là chính diện.

Đôi mắt Tiết Linh Bích nhanh chóng nheo lại.



Phùng Cổ Đạo một lúc lâu mới tìm lại được thanh âm của mình, “Ngươi thật là rảnh.” Nếu không rảnh, ai lại không có gì làm mà vẽ một bức tranh cùng một kiểu tới hai lần.

Đoan Mộc Hồi Xuân nói, “Nhân vật như Minh Tôn, vẽ thêm hai lần cũng còn chưa đủ.”

Khóe miệng Phùng Cổ Đạo lộ ra một mạt tiếu ý không thể nhận ra, nhưng rất nhanh nghiêm mặt nói, “Người vẽ cũng không tồi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói, “Quá khen.”

Ánh mắt Tiết Linh Bích lưu luyến hồi lâu trên gương mặt của người trong tranh, thần sắc trong mắt có chút phức tạp, nhưng cuối cùng nhất nhất thu về thành thoải mái, “Đây là Minh Tôn?”

Đoan Mộc Hồi Xuân không chút do dự đáp, “Phải.”

Tiết Linh Bích yên lặng nhìn thẳng vào mắt hắn trong giây lát, mới quay đầu nhìn về phía Phùng Cổ Đạo.

Phùng Cổ Đạo nhướng hai hàng lông mày nói, “Sao Hầu gia lại nhìn ta như vậy?”

“Không có gì.” Tiết Linh Bích vuốt ve ngắm nghía chung rượu, nhưng không cẩn thận làm cho rượu trong chung văng ra, “Ta chỉ đang thấy khó hiểu, vì sao Minh Tôn cư nhiên trông không dễ nhìn bằng ngươi chứ.”

Phùng Cổ Đạo vuốt mặt nói, “Khi còn bé ta được gọi kim đồng nhiều hơn thần đồng, câu mà nương ta mắng ta nhiều nhất là kim ngọc bên ngoài, bại nhứ bên trong. Cho nên, ngươi cho rằng Minh Tôn nên dễ nhìn hơn ta kỳ thực… Rất vô lý.”

(kim ngọc bên ngoài, bại nhứ bên trong: bên ngoài thì tô vàng nạm ngọc, bên trong tả tơi như ruột bông)

Tiết Linh Bích dời ánh mắt thả lại lên bức tranh.

Người trong tranh kỳ thực trông cũng không khó nhìn, anh mi tuấn mục, mặt như quan ngọc, nhưng khi hợp cùng một chỗ lại có vẻ hết sức bình thường. Tranh được vẽ cũng không tinh tế, nhưng chính là rất ít nét vẽ, lại hiển lộ toàn bộ không hề bỏ sót thần vận ngạo nghễ kiên cường trong lúc giở tay nhấc chân trên người hắn. Loại thần vận này, thập phần giống Minh Tôn ngày đó giao thủ với mình.

“Ngươi để tranh lại đi.” Tiết Linh Bích thấy Đoan Mộc Hồi Xuân bình tĩnh nhìn mình, “Chuyện bản hầu đã hứa nhất định sẽ làm được.”

Đoan Mộc Hồi Xuân lúc này mới đặt tranh lên bàn, cáo từ rời đi.

Phùng Cổ Đạo vội ho một tiếng, “Hồi nãy Hầu gia nói, chuyện đã hứa nhất định sẽ làm được?”

“Ừ.” Tiết Linh Bích kéo tranh tới gần, tỉ mỉ quan sát.

“Không biết Hầu gia còn nhớ lúc trước hứa với ta chuyện gì không?” Phùng Cổ Đạo dò hỏi.

Tiết Linh Bích từ sau tranh ngẩng đầu, quay lại nhìn hắn, “Hộ bộ còn trống.”

Phùng Cổ Đạo bồi cười, “Hầu gia quả nhiên có trí nhớ tốt.”

“Chuyện này không nên nóng vội.” Tiết Linh Bích nói, “Bản hầu tự có chừng mực.”

“Thì đó thì đó. Chỉ cần ghi ở trong lòng, ta an tâm rồi.” Phùng Cổ Đạo rót đầy chung rượu bị y làm đổ lúc nãy, “Mời Hầu gia.”

Tiết Linh Bích thu lại bức tranh, đặt sang một bên, giơ lên chung rượu.

Phùng Cổ Đạo vội vã đưa chung của mình tới.

Tiết Linh Bích nhìn hắn, chậm rãi chạm vào.

Phùng Cổ Đạo ngửa đầu uống cạn, nói, “Rượu cùng Hầu gia chạm cốc quả nhiên hương vị bất đồng.”

“Nga? Vị như thế nào?” Tiết Linh Bích giơ chung lên, nhưng không uống vội.

“Trong cay the mang theo vài phần ngọt ngào khó tả.” Kỹ thuật vỗ mông ngựa của Phùng Cổ Đạo đến nay đã có thể nói là đạt đến tầm cao mới, cho dù nói ra lời buồn nôn như thế, cũng là mặt không đổi sắc tim không loạn nhịp.

Tiết Linh Bích nhướng mi, “Không biết rượu hợp cẩn của ngươi sau này có hương vị thế nào?”

“Tuyệt đối không ngọt bằng chung rượu này được uống với Hầu gia.” Phùng Cổ Đạo trả lời đến hùng hồn chắc nịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.