Bách Nguyệt

Chương 20: Chương 20




“Hey, Kyubi”

“Huh?”

Kyubi ngồi trong phòng mình chăm chú ghi những tờ giấy hồng hồng mà Kashuu, và Yasusada mang đến, dần cô luôn có cảm giác gì đó kì lạ trong người bắt đầu nảy lên. Trong đầu cô đột nhiên nghĩ, nếu điều ước của cô là sự thật, thì…cô có thể quay lại với thế giới kia sao? Cô bây giờ không cần biết tại sao đứa trẻ kia giết chết cô nữa, chỉ cần thằng nhóc sống tốt cô đủ vui vẻ rồi, dù sao trước giờ nó là ánh sáng để cô sống tiếp trong cuộc đời đen tối đó, chính tay nó xóa bỏ đi gia tộc nhơ nhớp toàn máu đó, giải thoát cuộc đời cô, Kyubi hiện tại chỉ biết biết ơn nó thôi, còn về cái chết của cô…Thôi thì bỏ đi.

Nhưng trong suy nghĩ, Kyubi đã quên mất cảm giác đề phòng, đến khi một người bước vào phòng cô cũng không hay biết. Nam nhân kia có mái tóc hồng, ngắn xoăn, với bộ kimono to lớn, dáng dóc người này khá vạm vỡ, một dây buộc kế tóc mái của người này lên trên, khuôn mặt khá thân thiện và vui cười, nhưng có cái gì đó Kyubi vẫn thấy người này có điểm giống mình.

“Xin chào, vì sự vô phép này. Tôi là Kasen Kanesada”

“Ừm, tôi là Kyubi. Anh đến có chuyện gì sao?”

Kyubi nghe tên của anh lại mỉm cười, không hẳn là cô cảm giác anh ta có điểm giống mình mà là rất giống, vì Kasen Kanesada là thanh kiếm dưới sự xuất hiện của đời thứ hai gia tộc Kanesada, và chủ nhân của anh ta đã tự tay giết chết 36 người tùy tùng của mình bằng chính thanh kiếm này. Kyubi cũng không bất ngờ khi cảm giác người anh ta đầy huyết như vậy, chẳng khác gì cô cho lắm, nhưng ít ra Kasen đã có những giọt máu ít đi phần nào của Huyết katana như Kyubi, sợ số người Kasen bị đem đi giết không bằng số nạn nhân chết dưới thanh kiếm như cô đi.

Kasen thấy sự hòa nhã lẫn yên tĩnh của cô, bất ngờ anh không biết nói làm sao, chỉ biết gãi đầu. Lúc mới đến, các đứa trẻ nói cô gái này có điểm gì đó rất đáng sợ và lạnh lùng, nhưng trước mặt cô tuy cô có thái độ lạnh lùng nhưng không đủ đáng sợ, xung quanh cô luôn bao bọc bởi không gian đầy cô đơn như vậy, ngoài ra Kyubi luôn ẩn mình trong bóng tối. Chợt suy nghĩ anh lại hiện lên, Kyubi đang sợ anh hoặc là đang tránh mặt anh thì cũng nên.

“Kyubi, đừng đè phòng, tôi thấy các rèm cửa của cô hay che đính phòng, nhưng chưa bao giờ giặc, tôi có thể được phép không?”

“À…Ra chuyện này, vì tôi không có thời gian giặc giũ, xin lỗi làm phiền.”

Kyubi chống bàn đứng dậy, ngồi trên đất lâu cô có chút choáng, từ từ đứng lại cho ổn định cơ thể rồi đến rèm cửa sổ tháo nó xuống, ánh sáng của buổi trưa chiếu vào căn phòng khiến không gian tĩnh lặng hơn. Cô không biết mình ngồi trong phòng bao lâu rồi, ngay cả buổi trưa cũng không biết.

Lúc này Kasen đi lại, giúp cô tháo đi màng cửa bên cạnh, lại nhìn trời mỉm cười, xoay người nhìn cô, anh liền khựng lại. Có thể anh chưa nhìn thấy nữ nhân đi, nhưng không phải là không nhìn thấy mà không thấy nhiều thôi, với lại trước mặt của anh không phải là người bình thường đi. Cô gái trước mặt anh thực sự rất khác, đẹp không thể dùng từ hình dung, mái tóc hồng phấn bồng bềnh trong nắng, ánh mắt xanh ngọc như viên trân châu dưới đáy đại dương, làn da mìn màng ánh sáng chiếu vào càng trở nên trong suốt, vóc người hoàn hảo…Anh lại thất lễ.

“Xin lỗi..”

“…Sao gần đây nhiều người nhìn tôi lại ngẩn người ra thế nhỉ”

Kyub xoay người đi nói thầm trong miệng, cô có cần tránh thêm vài ngày nữa hay không, những lúc họ ngẩn người cô liền có cảm giác họ đang dự định giết chết ấy. Nhưng mà cũng nhờ vậy cô cũng nhận ra vẻ đẹp trai của từng kiếm nhân, khác với cái dễ thương hay lanh lời của Yasusada và Kashuu thì Kasen có cái gì đó trưởng thành, cương trực, lại một chút nghiêm túc trong công việc hơn, cô phải công nhận ở Thủ Phủ này chẳng ai hứng thú với việc giặc ủi đồ khăn trải ga giường hay nệm như anh ta, kiểu như anh ta là cái máy giặc của Thủ Phủ vậy, một cái máy giặc biết chiến đấu, biến thanh cao, và cả biết cách giặc đồ. Khụ..Kyubi tự mỉm cười với cái ý tưởng của mình, lại không biết ai đó đứng sau nhìn bóng lưng cô lại nghĩ cô đang cười nhạo họ. Kasen sắc mặt đỏ chót lên, vội ôm lấy mấy tấm rèm cửa rồi cúi đầu chạy ra bên ngoài. Kyubi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì Kasen lại quay lại ló đầu vào.

“Xin lỗi, tôi quên mất, Chủ Nhân nói cô đến ăn cơm cùng các kiếm nhân khác đi. Mọi chuyện ổn rồi”

Kyubi gật đầu, đợi tiếng bước chân Kasen biến mất, ánh mắt lại trầm xuống, môi lẩm bẩm.

“Mọi chuyện ổn rồi?”

Đây không phải lời của Kasen nói chen vào mà là Saniwa nói đúng chính xác, vậy mọi chuyện của ông ta nói là cái gì? Ổn rồi? Kyubi có cảm giác như Saniwa đang ám chỉ đến nỗi sợ của cô khi ra ngoài gặp các kiếm nhân từng là nạn nhân dưới lưỡi kiếm của cô vậy, Kyubi tựa người vào bàn nhìn ra ngoài trời, kiếm nhân không ăn cơm cũng được đúng không? Nhưng tại sao bụng cô vẫn kêu thế này, hay cô trở thành người hóa rồi? Cơ thể con người rất phiền phức, chính vì vậy cô không muốn quay lại với cơ thể đó nửa, dù sao QUỷ cũng được, kiếm nhân cũng được, cô vẫn không muốn trở thành con người đâu. Vậy nên thôi thì ăn cơm thôi, dù sao kiếm nhân cũng có một nữa là người mà, ăn cơm để có sức …chơi game.

--

“Chủ nhân”

Hasebe cúi đầu trước bàn làm việc của Saniwa khi thằng nhóc Shota này đang ghi ghi chép chép gì đó trên bàn, gần đây Kyubi cũng gần tiếp xúc với mọi người nhiều hơn trước, vậy nên quan hệ giữ hai nam nhân này dần hòa hoản, chẳng biết tại sao, Hasebe cũng được an nhàn một chút, có thời gian chạy đi chỗ Kyubi làm phiền cô, anh vui vẻ khi nhìn cô cười nhiều hơn, nói chuyện cũng bớt đi phần nào lạnh lùng, dường như mọi chuyện với Kyubi đang tiến truyển rất tốt. Nhưng một phần nào đó với anh là ngược lại, Kyubi tuy ở trong phòng như lúc trước anh sẽ bớt lo hơn bây giờ, Hasebe không có thời gian ở cạnh cô quá nhiều, cuối cùng những thời gian chạy đến gần cô là Kyubi lại bị cuốn đi với các kiếm nhân khác, Hasebe không biết nhưng anh tự hỏi cái quái nào khi bọn kiếm nhân kia cứ thích quấn lấy cô, nhất là hai thằng nhốc Kashuu và Yasusada? Tự nhiên những lúc đó lồng ngực anh muốn phát hỏa, Yasusada luôn có cử chỉ rất thân mật không biết vì cái gì, thằng nhóc quá ngây thơ hay vô tư, hoặc có thể là cố tình, những lần có anh bên cạnh Yasusada luôn cố tình nắm lấy tay Kyubi, ôm lấy cổ cô, hoặc kéo Kyubi vào lòng, dần cô gái đó cũng sợ cách xa tất cả kiếm nhân ra vài dặm ngay cả anh. Cái này có cần nói anh muốn tức chết hay không?

“Kyubi đến phòng ăn thường xuyên không?”

Saniwa ngồi trên đống văn kiện của mình với những lá bùa lại thở dài nhìn Hasebe, bờ ngoài trong ông rất nhẹ nhàng, thư thái và nghiêm túc, ai biết bên trong đã những trận nổi sóng ùng ùng. Ai đó nói cho ông biết tại cái quái gì khi Kyubi ra ngoài thì cả ngày ông càng không thấy bóng cô ở đâu nữa? Muốn tìm cô phải đi hỏi mấy tên kiếm nhân khác, thực chất ông là chủ nhân của bọn hắn đấy, riết rồi ông không biết giữ chức vị gì nữa. Lâu ngày Saniwa cảm giác muốn nhốt Kyubi lại như trước để cô vẫn chỉ trong tầm mắt của ông, nhưng mà…Saniwa vẫn muốn nghĩ đến cảm giác của cô gái này, trước đó Kyubi tự ở trong phòng, tuy ông cố nói chuyện nhưng cô gái đó không phải cười chỉ với ánh mắt vô hồn trong suốt đáp trả những câu nói của ông, sau này Kyubi cùng giao lưu với các kiếm nhân khác, cô có thể mỉm cười, tuy đôi mắt vẫn vô định hình nhưng cô có chút sức sống trên người của mình rồi.

“Không, Kyubi chỉ ăn vào buổi trưa, buổi tối nửa đêm tự làm đồ ăn rồi ở trong phòng ăn.”

“Kyubi ăn đêm?”

“Chắc vậy”

Saniwa nhìn lại văn kiện, ông không biết mình đã đem một thanh kiếm như thế nào đến đây, cũng không giỏi cách dỗ dành con gái, Kyubi với ông thật sự chiếm vị trí rất quan trọng, nhưng giờ giấc của cô gái này kì lạ quá, ông không thể nắm bắt được, Saniwa đã tìm hiểu về tính cách con gái, nhưng ông vẫn không thể nắm bắt được hành động của Kyubi là gì, dần ông cũng bắt đầu lẫn quẩn trong thế giới này. Aizzz..ông thật sự muốn cô được vui vẻ thôi, ăn đêm như thế thì làm sao mà khỏe..

“Nhờ Shokudaikiri Mitsutada làm đồ ăn vào mỗi đêm đi”

“Rõ rồi, việc viễn chinh hôm nay?”

“Không, Thiết Toái Nha tạm thời chưa có hành động nào thêm, cứ để giải lao một thời gian đã”

“Vâng.”

Hasebe cúi đầu, Saniwa phất nhẹ tay ý bảo cậu đã xong công việc có thể ra ngoài. Hasebe cũng hiểu ý xoay người rời đi, Saniwa lại vùi đầu vào trong công văn, ánh mắt trầm xuống, thở dài.

“Kyubi, em chơi vui rồi, còn tôi lại bị bọn này làm phiền”

--

Lúc này ở trong phòng Kyubi, như thường ngày, buổi sáng và đến trưa bọn pet cưng của các kiếm nhân hay chạy nhảy đến đây để nằm ngủ và sưởi nắng, Kyubi lại có thời gian thư giản thảnh thơi chơi game, hay phá cái gì đố trên mạng. Bất chợt ánh nắng mặt trời chiếu qua khé cửa chiếu mạnh vào màng hình máy tính, Kyubi đứng dậy dời máy tính đi chỗ khác, đến cửa sổ kéo ra mở rộng hơn, bên ngoài phía cửa gió lộng vào, làm bay mái tóc bồng bềnh như suối mây của cô, Kyubi thở dài, ôm lấy chú hổ trắng bên cạnh đang cố cọ vào chân cô, môi nhẹ mỉm cười. Cô không biết mùa hè đến rồi, xem ra cô ở trong phòng lâu quá rồi. Kyubi ngước mắt nhìn bầu trời xanh thẳm cao vút, cô chợt nghĩ ra nghĩ kiến một con diều thật to bay trên bầu trời, ở Việt Nam chẳng phải luôn có những con diều vào mùa hè hay sao? Ở đây diều không thể mua được, nhưng Kyubi có thể làm ra nó, cô cũng muốn có con diều thật to.

Thế là nghĩ là làm, Kyubi bắt tay vào làm một con diều rất to, rất to, nhưng cô cần nguyên liệu, mà cô cần lấy ở đâu? Chỉ việc cô lấy trộm thôi, Kyubi tìm rừng trúc vót những thanh cao để làm thanh khuôn cho con diều, nhưng cọng dây cước cô lẻn vào nhà bếp tìm những cọng dài của dây tơ tằm. Xong hết nhiệm vụ, Kyubi tìm đến những mảnh vải, cái này khiến cô khó nghĩ đến, vì cô hiện tại không có quần áo bỏ, kiếm nhân cũng không có nhiều quần áo để bỏ đến như vậy, Kyubi nhìn khung diều thở dài, thật muốn làm ra nó quá đi.

“Chị Kyubi’

Gokotai vì canh đến lúc cho những pet cưng của nhóc ăn, như thường ngày đếu đến chỗ cô để đem chúng về, nhưng trước mắt nhóc là cái gì đó rất lớn, với những cây được vót nhọn tỉ mỉ, cuốn lại, Gokotai dần chạy gần lại nhìn nhìn một chút, rồi ngồi xuống.

“Chị Kyubi”

Gokotai nghe thấy mùi máu quanh đây, nhưng hấp dẫn nhóc hơn là cái khung nhỏ trước mắt. Kyubi nhìn nhóc cười nhẹ, chỉ vào chốt mũi nhóc.

“Làm diều với chị không?”

“Diều là gì?”

“Tới đây, là cái này”

Kyubi bật máy tính rồi ngoắc tay nhóc lại, cô chỉ từng bộ phận của chiếc diều cho nhóc, rồi thở dài. Bất ngờ Gokotai chịu tham gia và giúp đỡ cùng cô, Kyubi nhìn nhóc nói mấy câu đó rồi chạy đi mất, cô chỉ biết thở dài. Cô làm nhóc sợ rồi, lại chạy đi mất, aizzzz….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.