Bách Luyện Thành Yêu

Chương 19: Chương 19: Cát hung chưa biết




(chuyện xấu hay chuyện tốt còn chưa biết)

“Sâu ~ Sâu ~”

Tôi ở lầu 4 liền nhìn thấy Lam Khải Y đang gian nan len lỏi giữa dòng người vừa tan học, giơ tay vẫy vẫy. Khóa học này là môn tự chọn, Thảo Hoa Mai và Tiểu Lược không học chung với tôi. Lam Khải Y đến tìm tôi làm gì? Tôi dừng lại trước cửa phòng vệ sinh, chờ hắn.

“Sâu a~ Bạn là lớp B vì sao lại học tuốt trên tầng 5 nha? Lớp A ở lầu 3 thôi. Vì sao lớp A và lớp B không ở gần nhau chứ? Hại tôi đi tìm bạn mệt gần chết…”

Tôi khinh bỉ nhìn hắn: – “Đã xem Đông Thành Tây Tựu chưa?”

Lam Khải Y kỳ quái vì sao tôi lại hỏi vấn đề này, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời: – “Phim kinh điển như vậy, đương nhiên đã xem qua nha.”

“Vậy thì đúng rồi.” – tôi cực kỳ đáng khinh nói – “Trong khách sạn của người ta, phòng chữ Thiên số 1 và phòng chữ Thiên số 2 cũng không cùng một chỗ, vì sao lớp A và lớp B của hệ chúng ta lại nhất định phải ở gần nhau chớ?”

Tôi vừa nói xong, toàn bộ người ở xung quanh đều ngã cái rầm. Lam Khải Y sùng bái nhìn tôi.

“Sâu, tôi vẫn cho rằng bạn là nhân tài. Hiện giờ phát hiện bản thân sai lầm rồi. Bạn thật sự cbn là thiên tài a~ Lý do củ chuối như vậy cũng nghĩ ra được….”

Lam Khải Y còn chưa nói dứt, một dòng điện đã chuẩn xác bắn xuống ngay đỉnh đầu của hắn. Kiểu tóc chải keo đẹp đẽ của hắn lập tức biến thành đầu tổ quạ. Tôi ôn nhu cười cười, dáng vẻ đúng chuẩn thục nữ, nói: – “Lam thiếu gia, anh không biết ở trong khu vực lớp học thì không thể chửi bậy sao?”

Căn tin 1.

Căn tin 1 của trường học thường được gọi là nhà hàng cao cấp. Mặc dù thức ăn ở nơi này không thể so sánh với khách sạn tiêu chuẩn quốc tế, nhưng so sánh với các căn tin khác của trường thì… giống như đem thiên nga với con ếch lên bàn cân vậy. Đương nhiên, giá cả ở đây cũng rất chênh lệch. Đoán chừng nếu có ai quyết định đánh bom ở đây vào giờ ăn cơm thì sẽ có n công ty mất đi người kế nghiệp.

Hiện giờ, tôi đang loát loát lấy thức ăn cực kỳ vui vẻ, chọn cho một đống món ăn yêu thích… để đem về, bởi vì chuyến này Lam Khải Y trả tiền. Ngay lúc tôi bưng một mâm đồ ăn đầy nhóc ngồi xuống cái bàn yên tĩnh ở trong góc, Lam Khải Y dẫn theo một nam sinh nhã nhặn đi tới. Mái tóc của Lam Khải Y chỉ được xử lý vội vàng, chắc là chỉ nhúng nước thôi, còn chưa kịp khô, vẫn đang nhỏ nước tỏng tỏng, dáng vẻ của hắn thoạt nhìn vô cùng chật vật. Nhớ tới bộ dáng hắn bị điện giật lúc nãy, tôi thật muốn cuồng tiếu một hồi.

Lam Khải Y và nam sinh kia ngồi xuống đối diện với tôi.

“Sâu, để tôi giới thiệu thoáng một cái, đây là thiếu gia của tập đoàn Hoa Phong, tên là Thượng Quan Tường.”

Thượng Quan Tường? Tôi nhìn tên con trai đeo kính trước mặt, không biết phải nói gì cho phải. Với trình độ y khoa tiên tiến hiện giờ, người cận thị chỉ cần bỏ ra một chút tiền làm tiểu phẫu liền tốt rồi, căn bản không cần đeo mắt kiếng. Dĩ nhiên, cũng có mấy tên sáng mắt lại giả vờ muốn đeo kính cho ra vẻ trí thức, ví dụ như Thảo Hoa Mai. Đương nhiên tôi không thể đem hai chữ “ngu ngốc” liên hệ tới bốn chữ “Hoa Phong thiếu gia”. Tóm lại thì tôi không thể tưởng tượng nổi thiếu gia nhà giàu có vẻ mặt cao thâm ngồi ở trước mặt tôi rốt cuộc đang nghĩ cái gì trong đầu? Cặp kính của hắn trông rất bình thường, ngoại trừ việc giúp cho hắn có dáng vẻ của một cầm thú nhã nhặn thì không có tác dụng gì khác nữa, vậy đeo kính làm gì?!?

“Hôm nay là tôi có việc muốn tìm cô, phải nhờ Lam Khải Y đi kiếm cô. Thật ngại quá.” – Thượng Quan Tường hòa nhã nói chuyện.

“Tìm tôi? Có chuyện gì sao?” – tôi rất tò mò. Thiếu gia nhà giàu tiền đồ vô lượng với dân nhà nghèo có dùng đại bác cũng bắn không tới thì có chuyện gì liên quan với nhau?

“Tôi nghe người trong công ty nói cô đã lấy tới 2 cái nhiệm vụ chính tuyến. Bọn họ sợ cô ăn gian nên nhờ tôi đi tìm cô xác nhận một chút. Nhưng vừa nhìn thấy cô thì tôi biết ngay cô không phải là người lừa đảo. Nếu cô quả thật lấy tới 2 cái nhiệm vụ chính tuyến thì hoàn toàn dựa vào vận may. Cho nên… hôm nay xem như Lam Khải Y mời khách, chúng ta kết bạn, được không?” – là câu hỏi nhưng khẩu khí lại là câu khẳng định. Đúng là đại thiếu gia có khác.

Tôi sảng khoái đồng ý: – “Không thành vấn đề. Bất quá…” – tôi dừng lại một chút – “… tôi sẽ không lừa gạt mà nói cho anh biết, sự thật thì tôi chỉ lấy tới một cái nhiệm vụ chính tuyến thôi. Vẫn không có biện pháp làm tiếp. Quyển trục còn ở trong kho hàng. Không có nhiệm vụ thứ hai.”

“À?” – Thượng Quan Tường kinh ngạc – “Xem ra tôi phải về giáo huấn đám nhân viên kỹ thuật rồi. Làm sao có thể xuất hiện sai lầm sơ đẳng như vậy.”

Tôi cúi đầu cắm cúi ăn, thầm nghĩ cái tên Thượng Quan Tường này không phải tay vừa. Biểu hiện ngoài mặt là tin tưởng tôi nhưng trong thực tế là đang thăm dò. Hừ ~ tôi hận nhất là người khác không tin tưởng mình. Nếu hắn đã không tin tôi, vậy thì tôi sẽ không nói cho hắn biết chuyện về Đồng Viêm… há há…

Lam Khải Y nhìn không khí có chút lạnh, tranh thủ thời gian xen miệng vào góp vui.

“Sâu, tôi đã dựng bang phái rồi, gọi là Phong Bạo Quân Đoàn. Thế nào, rất có khí phách đúng không?” – Lam Khải Y đắc ý nói.

Tôi gật đầu: – “Đúng là có khí phách, nhưng không thích hợp với anh…”

“???” – Lam Khải Y hoang mang nhìn vẻ mặt thâm trầm của tôi.

“Tôi nghĩ anh thích hợp với mấy cái tên như là Bán Dạ Ngưu Lang (ngưu lang = trai điếm, trai bao, nói chung là nghề bán thân) hoặc là Mỹ Nam Hiệp Hội các loại.” – tôi nói chuyện như phải rồi, không thèm để ý đến dáng vẻ thổ huyết của Lam Khải Y.

“Sâu ~ bộ tôi trong lòng bạn là người như vậy sao?” – Lam Khải Y khóc lóc – “Tôi còn là trai tân nha!!!!”

“Anh trong cảm nhận của tôi là người thế nào không quan trọng. Anh trong cảm nhận của Tiểu Lược là hình tượng gì mới quan trọng.” – tôi nghiêm túc trả lời.

Xùy~ Lam Khải Y lại hộc máu lần nữa.

“Tôi không muốn sống nữa… tôi phải đi chết đây… huhuhu”

“Phiền toái chết xa một chút, đừng ảnh hưởng tôi đang ăn cơm. Cám ơn.”

Xùy ~

Thượng Quan Tường đại khái đã hiểu được tôi rất thần kỳ, có thể ngưu bức đem Lam Khải Y nói cho chóng mặt uể oải giống như vừa bị mười mấy oán phụ cưỡng dâm. Cho nên anh ta đưa cho tôi số điện thoại riêng, bảo rằng Hồng Hoang có vấn đề gì cứ gọi điện cho anh ta. Tôi ngay lập tức hỏi thăm xem làm sao để đi U Minh giới. Anh ta nói chuyện này được thiết lập rất phức tạp, không thể tiết lộ thông tin. Thế là tôi tức giận, sau khi nhớ kỹ số điện thoại rồi liền ném tờ giấy (viết số điện thoại) vào thùng rác. Xách theo một gói đồ ăn, tôi tiêu sái trở về ký túc xá.

Ngày hôm qua tôi cùng Ngũ Tặc Đoàn ngồi nói chuyện với nhau, cả bọn đều đã chuyển chức thành công. Bọn họ có thể dùng truyền tống trận để ly khai Yêu Hồ tộc nhưng Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó nói rằng bọn họ tạm thời không đi, muốn ở lại đây luyện đến cấp 20 rồi nói sau.

Tôi hoài nghi động cơ của hắn, vì vậy mới hỏi: – “Mập mạp, anh không nỡ bỏ xuống công việc “người lái đò” đúng không?”

Từ lúc tôi biết hắn lợi dụng Hắc Muội dẫn người tiến vào Yêu Hồ tộc liền đặt cho hắn biệt hiệu “người lái đò”.

“Mới không phải.” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó ủy khuất la lên – “Đây là chủ ý của lão đại, không liên quan tới tôi.”

Tôi quay đầu nhìn Đổi Trắng Thay Đen, hắn cười cười nói: – “Bọn tôi muốn ở đây thành lập Dong Binh Đoàn xong rồi mới đi. Với lại, cô còn chưa cho bọn tôi câu trả lời thuyết phục đây.”

Tôi nghe xong liền gãi đầu. Người ta thành tâm như vậy, tôi cứ hết lần này đến lần khác cự tuyệt, có phải là mất nhân tính quá hay không?

Tuyệt Mệnh thấy tôi không lên tiếng liền xen vào: – “Đoàn trưởng, đã nói không ép bức Nhện, để cô ấy chậm rãi quyết định đi!”

Người tốt a ~ Tôi nghe Tuyệt Mệnh nói thì cảm động rưng rưng, xúc động đến mém chút là buộc miệng nói “tôi đồng ý” rồi. Có điều ngay thời khắc mấu chốt này, Trộm Long Tráo Phụng lại lôi ra một đống thức ăn. Lực chú ý của tôi lập tức bị di dời, đem chuyện gia nhập gì đó quên không còn một mảnh.

Có đôi khi, người ta sẽ không thật sự rõ ràng chuyện phát sinh trên người mình đến tột cùng là may mắn hay là bất hạnh. Giống như tôi nghe ngũ tặc kể chuyện làm nhiệm vụ chuyển chức đơn giản đến không thể đơn giản hơn, liền nghĩ bản thân thật là bất hạnh. Nhưng bọn họ nghe tôi kể chuyện của mình lại hâm mộ không thôi. Có vẻ như con đường tôi đang đi là lộ may mắn, gặp được rất nhiều chuyện ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Nghe mọi người ca thán làm tôi cũng bắt đầu tin tưởng quả thật bản thân rất may mắn. Nhưng mà, tôi còn có thể may mắn trong bao lâu? Tôi còn có thể sáng tạo kỳ tích hay không? Đáp án: chỉ có Bàn Cổ đại thần mới trả lời được.

Kế hoạch tiếp theo của Ngũ Tặc Đoàn là đi địa ngục luyện cấp. Bọn họ cũng xếp tôi vào thành viên tay trong nhưng tôi dùng lời lẽ chính nghĩa để cự tuyệt. Nguyên nhân sao? Tôi đang nghĩ tới cái nhiệm vụ linh khí của Đồng trưởng lão. Thế cho nên, sau khi chia tay với ngũ tặc, tôi lập tức đi tới nghĩa trang.

“Đồng trưởng lão, hiện tại tôi có thể tiếp nhiệm vụ kia rồi.” – tôi cao hứng nói. Thành công tiếp nối thành công làm cho tâm tình của tôi rất tốt. Do đó tôi không để ý đến nhiều vấn đề cần để ý.

Đồng trưởng lão lấy ra một quyển trục: – “Nể tình ngươi giúp ta giải quyết phiền não lần trước. Ta sẽ cho ngươi một cái ưu đãi. Ngươi có thể đọc trước nội dung nhiệm vụ, sau đó mới quyết định có tiếp nó hay không. Ta phải nói trước, nhiệm vụ này có trừng phạt, hơn nữa trừng phạt rất nghiêm trọng. Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ…”

Haiz~~ sao nói nhiều như vậy. Nội tâm tôi thở dài. Mở ra quyển trục.

>> Trảm thảo trừ căn (Diệt cỏ tật gốc)

>> Cấp A, nhiệm vụ một người.

>> Người thủ mộ không chịu nổi sự quấy rối của chim hồng tước, quyết định tiêu diệt tận gốc. Người thủ mộ thỉnh cầu người chơi đã giúp hắn giải quyết đám chim hồng tước tập kích hoàng lăng lần trước, vụng trộm đi vào trong núi, tới sào huyệt của chim hồng tước, giết chết vua của loài chim hồng tước.

>> Phần thưởng: một kiện linh khí.

>> Trừng phạt: cấp A, tùy cơ.

>> Thời gian của lần tấn công tiếp theo: 0 ngày, 4 giờ.

“Trừng phạt cấp A tùy cơ nghĩa là gì?” – tôi hỏi.

“Cấp độ trừng phạt có liên quan mật thiết với cấp độ của nhiệm vụ. Nhiệm vụ cấp càng cao thì trừng phạt càng nghiêm trọng. Nhiệm vụ này là cấp A, cho nên trừng phạt cũng là cấp A. Tùy cơ nghĩa là dùng bàn quay để lựa chọn một trong những loại trừng phạt cấp A. Mấy loại trừng phạt này đều phi thường khủng bố. Không cần biết ngươi chọn đúng loại nào, đối với ngươi đều là hủy diệt. Cho nên, ngươi nhất định phải suy nghĩ kỹ càng trước khi nhận nhiệm vụ.” – Đồng trưởng lão thân tình nhắc nhở tôi.

Tôi choáng ~ Mấy lời kịch này trong mấy trò RPG đầy rẫy ra, tôi nghe qua không biết bao nhiêu lần rồi. Mỗi lần nhận nhiệm vụ, NPC đều sẽ nói “nhiệm vụ này đối với ngươi cực kỳ khó khăn, có thể mất mạng như chơi…” Đợi đến lúc tôi hoàn thành nhiệm vụ trở về, NPC sẽ nói “Trời ạ, không nghĩ tới ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ này, thật thần kỳ…” Nói tóm lại, NPC đều khoái nói chuyện giật gân. Đây là kết luận của tôi. Cho nên, tôi không chùn bước, vẻ mặt không sờn bấm nhận nhiệm vụ, bỏ qua ánh mắt lo lắng của Đồng trưởng lão.

Thời gian không nhiều lắm, tôi còn phải đi điều tra sào huyệt chim hồng tước, vì vậy vừa lấy tới quyển trục, tôi liền phóng như bay vào núi.

Giữa ban ngày, không khí rất tốt, ánh sáng rực rỡ, cảnh vật sáng sủa, tôi dễ dàng nhìn thấy cái động đen sì giữa lưng chừng núi. Khi tôi tiến gần cửa động, hệ thống nhắc nhở “bạn phát hiện sào huyệt chim hồng tước”. Chậc chậc ~ tôi cảm thán nhìn vào cái huyệt động xấu xí, chỉ có loại địa phương xấu xí này mới dưỡng ra được loại chim xấu xí kia.

Nhìn thời gian, còn 2 giờ nữa. Tôi tìm một nơi ẩn nấp hẻo lánh ở gần đó, có thể nhìn thấy cửa động, bắt đầu gọt mũi tên. Tùy thời tùy chỗ không quên nâng cấp kỹ năng đã trở thành thói quen của tôi. Dù sao chức nghiệp cơ quan sư của tôi rất có tiền đồ. Nhưng ngồi gọt mũi tên một lát tôi liền dừng tay, không phải tôi lười biếng, mà bởi vì tôi phát hiện một thứ thú vị.

Nhìn cái khối đá màu đỏ nhỏ nhỏ trong tay, nội tâm tôi nở hoa. Tảng đá này gọi là hồng thạch tín. Đây không phải là thứ do thiết kế sư tự chế ra, mà nó có thật ở ngoài đời. Nói ba chữ “hồng thạch tín”, người bình thường sẽ không biết nó là cái gì. Nhưng nó có một cái tên khác, hơn nữa cái tên này cực kỳ nổi tiếng, cơ hồ tiểu thuyết, tivi, phim ảnh nào đều nhắc qua, đó là hạc đỉnh hồng. Đúng vậy, nó là một cây cỏ độc, cực kỳ độc. Là loại cỏ độc tự nhiên của tạo hóa.

Dĩ nhiên, nguyên nhân khiến tôi cao hứng không phải vì cái tên gọi, mà là thuộc tính của nó.

>> Hồng thạch tín, dược liệu, kịch độc, nguyên liệu điều chế hạc đỉnh hồng và thạch tín.

Người bình thường đọc tới thuộc tính này, phản ứng đầu tiên sẽ nghĩ phải dùng nó với một loại dược liệu nào khác để tinh luyện, bởi vì một loại cỏ không thể tự thân chế biến thành 2 loại dược phẩm được. Nhưng tôi lại biết rất rõ, hạc đỉnh hồng và thạch tín, tuy là 2 cái tên nhưng thật chất là một thứ. Hồng thạch tín ở dạng lỏng thì gọi là hạc đỉnh hồng. Hồng thạch tín ở dạng bột thì gọi là thạch tín. Nhân viên thiết kế cố tình ghi như vậy, nhất định là muốn chơi khăm người khác. Đáng tiếc, không lừa được tôi.

Tôi quyết định thật nhanh, chuyển tay qua tinh luyện khối hồng thạch tín này. Bỏ thêm chút nước, luyện ra được hạc đỉnh hồng. Sau đó, tôi lại tìm một khối hồng thạch tín, luyện khan, kết quả đúng như dự liệu, lấy được thạch tín. Nhìn xem thuộc tính của 2 loại độc.

>> Hạc đinh hồng: tổn thương +70 điểm/giây, nuốt vào, tổn thương +300 điểm/giây

>> Thạch tín: hòa với nước, tổn thương +30 điểm/giây, nuốt vào, tổn thương +500 điểm/giây.

Tôi thất vọng. Hai loại độc này chỉ thích hợp cho địch nhân trực tiếp nuốt vào. Nhưng ai ngu đến độ tự nuốt độc chứ? Chẳng lẽ lúc đánh quái, tôi phải canh thời điểm quái mở miệng ra thì ném thuốc vào???? Quá bất thường à… Tôi lắc đầu, đem ý tưởng điên rồ đó quăng ra khỏi đầu.

Kỳ thật, hạc đỉnh hồng tương đối thực dụng hơn một chút. Bởi vì độc dược trên người Đổi Trắng Thay Đen là loại +30/s, mua từ cửa hàng của hệ thống. Bôi độc dược trực tiếp lên đầu mũi đao, hoặc là dùng kỹ năng [ngâm độc] của đạo tặc để bôi độc dược lên vũ khí sẽ đề cao công kích. Nhưng độc dược có thời hạn sử dụng, vượt quá thời hạn sẽ không có hiệu quả. Hạc đỉnh hồng có thuộc tính cao hơn độc dược của cửa hàng. Không thể nghi ngờ, nó là dược phẩm cần có của chức nghiệp đạo tặc, dùng cho việc trộm cướp, giết người, đánh lén, kể cả đánh quái thăng cấp. Lại nghĩ tới, nếu nhờ Đổi Trắng Thay Đen bôi độc lên mũi tên, không phải pháp tiễn của tôi sẽ càng như hổ thêm cánh?! Tôi vui thích nghĩ tới cảnh tưởng đó, thế là quyết định, hoàn thành nhiệm vụ lần này, trở về, tôi liền gia nhập Ngũ Tặc Đoàn. Ai đó đã từng nói: lực lượng của tập thể là vô hạn lượng. Huống hồ đây là tập thể của một đám đạo tặc biến thái? Tiền đồ sáng bừng cỡ nào a~

Không do dự nữa, tôi lập tức đi tìm mấy viên đá hồng hồng.

Phần phật ~

Chấn động quen thuộc. Tôi ngẩng đầu. Chim hồng tước xuất động rồi.

Tôi thu thập trang bị, rón rén đi đến cửa động, nhìn thấy nội tình rất rõ ràng, không tệ, ánh mắt của Cung Tiễn Thủ là nhất đẳng, đổi lại chức nghiệp khác, đi vào sơn động đen thui liền như người mù. Đương nhiên người khác có thể đốt đuốc, nhưng hiện giờ tôi đang muốn đánh lén nha.

Bên trong động không hợp với lẽ thường. Đây là thạch nhũ động tự nhiên, ánh sáng nhập nhòe, tiếng nước tí tách, tôi dán sát vào thành động, mò mẫm đi vào. Thời gian có hạn, 1 giờ sau đám hồng tước sẽ trở về. Tôi phải tranh thủ, bởi vì tôi không tin đám quái điểu kia sẽ chịu kết bạn với vị khách không mời mà đến.

Đột nhiên hai mắt tôi sáng lóa, tôi dừng chân. Phía trên huyệt động có vài khe hở, ánh mặt trời len lỏi rót xuống. Bên dưới quầng sáng đó là một tổ chim, bên trong tổ chim là một con quái điểu xấu xí đến nổi khiến tôi gặp ác mộng, chính là boss, 30 cấp Hồng Tước Vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.