Bạch Bào Tổng Quản

Chương 15: Chương 15: Thông cân




Hai người ra khỏi thành, phi ngựa như bay trên đường.

Đi một mạch nửa ngày đường, tới trưa mới đến một khu rừng nghỉ chân.

Sở Ly tinh thần thoải mái, hắn nhìn có vẻ không có chút nội lực, nhưng có tinh khí cỏ cây không ngừng bồi dưỡng cơ thể, làm giảm mệt mỏi, bên cạnh đó, hắn có sức mạnh tinh thần cực mạnh, vì thế không hề cảm thấy mệt mỏi.

Triệu Dĩnh có nội lực hộ thể, cũng không cảm thấy mệt mỏi, quan trọng là giữ sức cho ngựa, hai con ngựa chạy suốt nửa ngày, mồ hôi ướt sũng.

Trời nắng gắt, không thích hợp gấp rút lên đường.

Hai người ngồi tại một căn chòi nhỏ trong rừng, căn chòi nhỏ này có chút loang lổ, tiêu điều, trải qua không biết bao nhiêu mưa gió, được triều đình sửa chữa để người qua lại nghỉ chân.

- Sở sư huynh, ta luyện một lượt Phi Yến kiếm pháp nhé!

Triệu Dĩnh vừa bước vào mái chòi liền vội vã rút kiếm ra khỏi bao:

- Phiền Sở sư huynh chỉ điểm!

Sở Ly thản nhiên ngồi xuống, gật đầu:

- Vậy để ta xem.

Triệu Dĩnh lườm hắn một cái, bước tới giữa mái chòi, kiếm pháp sáng loáng, trong chớp mắt đã bao phủ khắp mái chòi.

Sở Ly ngẫm nghĩ gật đầu.

Triệu Dĩnh thu kiếm, đưa mắt nhìn hắn:

- Sở sư huynh?

Sở Ly giống như xuất thần, thực ra trong đầu hắn đang tái hiện lại động tác ban nãy của nàng, lần lượt phân tích từng động tác, sau một lượt, hắn đã ghi nhớ toàn bộ, có thể diễn luyện thành thạo.

- Sở sư huynh?

Triệu Dĩnh gọi lớn.

Thấy Sở Ly ngồi ngớ người ra đó nàng không khỏi giận dữ, lẽ nào kiếm pháp của mình tệ tới vậy, không đáng để hắn ta chú ý quan sát, ngược lại ngồi đây nghĩ tới việc khác?

Sở Ly định thần trở lại, mỉm cười.

- Sở sư huynh, ta luyện có chỗ nào không đúng sao?

Triệu Dĩnh nói.

Sở Ly đứng dậy, đưa tay ra.

Triệu Dĩnh đưa kiếm cho hắn, Sở Ly cảm nhận được hơi ấm, còn có cả hương thơm lưu lại.

Hắn vung một hoa kiếm:

- Triệu sư muội, ta thấy muội vẫn chưa chạm vào cánh cửa Phi Yến kiếm pháp, vẫn chỉ đang lóng ngóng ở ngoài cửa.

- Vậy phiền Sở sư huynh chỉ điểm!

Triệu Dĩnh trừng mắt nhìn hắn, khẩu khí lớn quá, bản thân mình từng khổ luyện Phi Yến kiếm pháp một năm, thành thạo tới không thể thành thạo hơn.

Sở Ly nhẹ nhàng vung kiếm, tốc độ cực nhanh, sau đó chậm lại, lại tiếp tục vung mạnh, nhanh chậm đan xen, khoan khoái tự nhiên, giống như một con chim yến nhẹ nhàng bay trên hồ nước, lúc sà xuống mặt hồ, lúc vút lên không trung, vô cùng tự do tự tại, nhanh chậm tự nhiên.

Triệu Dĩnh nhìn chằm chặp đường kiếm không hề chớp mắt, nàng rất hiểu Phi Yến kiếm pháp, nhìn kiếm pháp của Sở Ly, mắt nàng lập tức sáng rực, giống như được mở mang đầu óc.

Sở Ly thu kiếm, mỉm cười nói:

- Hiểu chưa?

- Tiết tấu!

Triệu Dĩnh lẩm bẩm một mình.

Sở Ly cười nói:

- Ngộ tính tốt lắm, tiết tấu, đây mới chính là tinh túy của Phi Yến kiếm pháp, không thể nhanh mãi được, chim yến bay nhanh, nhưng bay nhanh mãi cũng không được, cần chậm lại rồi mới có thể nhanh hơn.

Triệu Dĩnh nhíu mày nhìn hắn:

- Sở sư huynh cũng từng luyện Phi Yến kiếm pháp sao?

Sở Ly lắc đầu:

- Ta luyện Phá Vọng kiếm pháp.

- Là Phá Vọng kiếm pháp mà Trác sư huynh luyện?

Sở Ly cười đáp:

- Đúng, ta nghe nói hắn luyện cái này nên mới luyện, phá vỡ toàn bộ những thứ vô căn cứ, chỉ thẳng vào lòng người, cảnh giới cực cao.

- Sở sư huynh, huynh thật xấu xa!

Triệu Dĩnh hậm hực.

Sở Ly bật cười, đưa kiếm cho nàng.

Triệu Dĩnh đón lấy kiếm, thuận thế luyện hai lượt, lưỡi kiếm phát sáng, mỗi lúc một phấn khích, nàng không ngờ sau khi được Sở ly chỉ bảo đôi điều, kiếm pháp của mình lập tức tăng lên một cảnh giới.

Hắn ta nói đúng, bản thân mình trước đây đúng là chưa chạm vào tới cửa của Phi Yến kiếm pháp, đây mới là Phi Yến kiếm pháp thực sự!

Đáng tiếc trước đây luyện tập với Trác sư huynh lâu như vậy, mà Trác sư huynh cũng không nhìn ra điểm này, bản thân mình cũng không lĩnh ngộ được, nếu không có lẽ đã tới bát phẩm rồi, luyện Phi Yến kiếm pháp tới cảnh giới này là có hi vọng thông qua bát phẩm!

Sở Ly quan sát xung quanh, xem có linh thảo hay không, linh khí của mỗi gốc cây đều hòa trộn với hắn, trong vòng trăm mét, không bỏ xót chỗ nào, đột nhiên hắn nhướn mày, đứng dậy rời khỏi mái chòi, tới bên một cây cỏ nhỏ.

Cây cỏ nhỏ này nằm trong một khóm cỏ lớn, chả khác gì với những cây cỏ dại bình thường, không mấy nổi bật, nếu quan sát kĩ sẽ phát hiện ra nó sẽ xanh hơn một chút, cân đối hơn, giống như một cảnh đẹp độc đáo, Sở Ly cảm thán một tiếng, vận may của mình tới thật rồi!

- Đây là cái gì?

Một làn hương nhè nhẹ thổi tới, Triệu Dĩnh hiếu kỳ lại gần xem.

- Thông Cân thảo.

Sở Ly đáp, sau đó chìa tay ra:

- Mượn kiếm của muội dùng một lát.

Triệu Dĩnh đưa kiếm cho hắn.

Ánh kiếm lóe lên, cây cỏ nhỏ bị nhấc lên, kèm theo nó là sợi rễ rất dài, rơi xuống tay Sở Ly.

Hắn quan sát tỉ mỉ, mỉm cười, trả lại kiếm cho Triệu Dĩnh.

Triệu Dĩnh lấy một chiếc khăn lụa trắng lau kiếm:

- Cái này có tác dụng gì vậy?

- Có thể tăng cường kinh mạch!

Sở Ly lắc đầu thở dài:

- Nhưng là một thứ chỉ có thể may mắn gặp chứ không phải cứ cầu là có, có cái này, thời gian Trúc Cơ sẽ rút ngắn đi nhiều!

- Thật không vậy?

Triệu Dĩnh dừng lau kiếm, ngạc nhiên hỏi:

- Thực sự có thể hỗ trợ Trúc Cơ sao?

Nếu như vậy, giá trị của Thông Cân Thảo này là rất lớn.

Sở Ly đáp:

- Cần phải kết hợp với một loại thuốc.

- Vậy ăn cái này, Sở sư huynh có thể đạt tới Trúc Cơ không?

Sở Ly cười không trả lời.

- Không ngờ thứ này thần kỳ như vậy…

Triệu Dĩnh hiếu kì quan sát nhành cỏ nhỏ, nhành cỏ mỏng manh, rễ vừa thô vừa dài.

Sở Ly cười nói:

- Nhìn thấy chia đôi, luyện thành thuốc xong chia cho muội một viên.

- Muội không cần.

Triệu Dĩnh vội vàng xua tay.

- Có thể tăng cường kinh mạch, tăng tốc độ tu luyện.

Bạn- đang đọc truyện- tại iREAD.-v-n

- Thực sự thần kỳ vậy ư?

- Đương nhiên!

- Nếu như kinh mạch của muội mạnh lên, chẳng phải tu luyện sẽ nhanh lên sao?

- Đương nhiên!

Triệu Dĩnh gật đầu, nội lực hoành hành bá đạo, kinh mạch có sức chịu đựng giới hạn, vận công tới số lần nhất định sẽ dừng lại để kinh mạch nghỉ ngơi, nếu không sẽ sụp đổ, bị thương.

Nếu như kinh mạch mạnh lên, thời gian tu luyện có thể tăng lên, có thể nhanh chóng tăng cảnh giới.

Sở Ly cười tít mắt nói:

- Vậy muội có lấy không?

Triệu Dĩnh suy nghĩ một lát, liếc nhìn hắn hậm hực:

- Không cần!

Sở Ly bật cười, không nói gì thêm, gói nó lại cất vào trong ngực, dùng linh khí bồi dưỡng, sinh khí không bị mất đi, công hiệu sẽ mạnh hơn.

- Chúng ta gặp thành sẽ vào xem sao, chắc sẽ có Địa Long thảo.

- Được.

Hai người nhanh chóng lên đường, tới chập tối thì phi ngựa vào một tòa thành nhỏ - Bạch Vân thành.

Hai người tìm tới ‘Nhà trọ Hữu Lai’, lấy một tiểu viện, sau đó Sở Ly để Triệu Dĩnh đi nghỉ ngơi, hắn tới quầy thuốc trong thành xem có thể tìm được Địa Long thảo hay không, Triệu Dĩnh hiếu kỳ kiên quyết đòi đi theo hắn.

Thế là hai người thay bộ đồ thoải mái dễ chịu, dạo bước ra khỏi nhà trọ Hữu Lai.

Hoàng hôn buông xuống, tòa thành khoác lên mình một lớp hào quang.

Bước giữa dòng người đông đúc, hai người đều rất thảnh thơi, tự tại.

Triệu Dĩnh hiếu kỳ nhìn ngắm xung quanh, chưa từng có nhiệm vụ nào thoải mái, nhẹ nhàng thế này, thi thoảng nàng lại đưa mắt nhìn những món đồ bày biện ở các sạp hàng.

Sở Ly thấy nàng thích liền mua luôn, chả mấy chốc đã mua hai túi đồ lớn.

- Sở sư huynh, đừng mua nữa, chút tiền công của huynh…

- Muội không biết ta phẩm mấy rồi sao?

- Không phải cửu phẩm sao?

Triệu Dĩnh hiếu kỳ hỏi.

Sở Ly xòe sáu ngón tay ra, mỉm cười.

- Không phải chứ?

Triệu Dĩnh mở tròn mắt.

Sở Ly cười nói:

- Về lại phủ muội sẽ biết.

- Sao lại thế nhỉ…?

Triệu Dĩnh không dám tin, đôi mắt long lanh không ngừng nhìn qua nhìn lại trên mặt hắn.

- Lấy công trạng siêu việt để giành phẩm cấp mà thôi, đâu có gì lạ nhỉ?

Sở Ly cười nói:

- Nhìn đường kìa!

Hắn kéo vội cánh tay trái của nàng, tránh để hai đứa nhỏ va vào, chúng mãi nô đùa, không để ý xem có va vào người khác hay không.

Triệu Dĩnh sững người, vội vàng rút cánh tay ra khỏi tay của hắn, đỏ mặt thẹn thùng trừng mắt nhìn hắn.

Sở Ly thu tay lại:

- Đi thôi, tới quầy thuốc phía trước xem sao!

- Được!

Triệu Dĩnh khẽ gật đầu.

Hai người đi thẳng tới một quầy thuốc lớn, Sở Ly cần Địa Long thảo.

Quầy thuốc này có Địa Long thảo, giá cả không quá đắt, Sở Ly không hề do dự mua liền một cây, sau đó cùng Triệu Dĩnh trở về tiểu viện ở nhà trọ.

Triệu Dĩnh nghỉ tại gian phòng phía Tây, Sở Ly nghỉ tại gian chính.

Triệu Dĩnh ngắm nghía các món đồ mua được ở gian phòng phía Tây, thi thoảng lại bật cười.

Sở Ly thì nghiền giã hai cây thảo dược ở gian chính, trộn lại với nhau, rồi lại thêm một ngọn linh thảo vào, chắt lấy nước, trộn với mật ong, làm thành bốn viên mật hoàn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Dĩnh đang luyện kiếm, Phi Yến kiếm pháp mềm mại, uyển chuyển, kiếm quang sáng loáng, Sở Ly đẩy cửa bước ra, vươn vai, hít thở không khí trong lành, căng tràn lồng ngực.

Triệu Dĩnh mặc một bộ xiêm y thoải mái màu xanh ngọc, tôn nên đường nét cơ thể thướt tha, tư thế mạnh mẽ.

Sở Ly ngồi bên bàn đá.

Một lát sau, Triệu Dĩnh thu kiếm, hai má ửng hồng, vô cùng kiều diễm.

- Sở sư huynh, ngủ có ngon không?

Nàng cho kiếm vào bao.

- Cũng được.

Sở Ly lấy một chiếc lọ sứ từ trong ngực ra đưa cho Triệu Dĩnh.

Triệu Dĩnh vội nhận lấy, ngạc nhiên hỏi:

- Đã luyện xong rồi ư?

Sở Ly gật đầu:

- Tổng cộng có bốn viên, muội một nửa ta một nửa, uống nhanh đi, tránh để thuốc mất đi tác dụng!

- Muội không cần!

Triệu Dĩnh vội xua tay, trả lại lọ sứ.

Sở Ly không cầm:

- Bảo muội nhận thì muội cứ nhận đi!

- Muội không cần!

Triệu Dĩnh kiên quyết nói:

- Huynh cần cái này.

Không thể luyện nội công là nguồn gốc đau khổ của hắn, thuốc này có thể giúp được hắn ta, sao mình có thể tham lam được chứ?

Sở Ly đành thở dài, nhận lại, mở nắp lọ ra, đổ hai viên thuốc màu xanh ra, viên thuốc to chừng móng tay út, sau đó khẽ thò tay, cả người Triệu Dĩnh lập tức cứng đờ, bị điểm huyệt đạo, nàng kinh ngạc tròn mặt, khẽ há miệng.

Sở Ly liền búng hai viên thuốc vào miệng nàng, sau đó vỗ lưng nàng, cuối cùng lùi lại.

Triệu Dĩnh có thể vận động trở lại, ho mạnh mong có thể ho ra nhưng đều vô dụng, thuốc vừa vào miệng là tan, hóa thành hai làn hơi thơm di chuyển trong cơ thể, chỉ trong chớp mắt đã di chuyển được một vòng, hóa thành công hiệu của thuốc.

- Sở sư huynh…!

Triệu Dĩnh giận dữ, trừng mắt nhìn hắn.

Sở Ly vỗ tay cười:

- Được rồi, giải quyết xong!

Triệu Dĩnh trừng mắt nhìn hắn tỏ vẻ bất mãn.

Sở Ly nói:

- Lườm tiếp sẽ rơi con ngươi đó!

- Huynh thật quá đáng!

Triệu Dĩnh nổi cáu nói.

Sở Ly cười nói:

- Được rồi, mau vận công đi, đừng lãng phí công dụng của thuốc.

Triệu Dĩnh lườm hắn, quay người bước vào trong phòng, Sở Ly mỉm cười, cũng quay lại phòng luyện hóa công hiệu của thuốc.

Đây là một phương thuốc cổ - Tôi Thể tán, sau này do Thông Cân thảo rất khó tìm nên đã thất truyền.

Thông Cân thảo do cỏ dại biến dị hình thành, chính là đột biến gen mà đời sau nói, không thể trồng thêm, lại không khác cỏ dại là bao, dường như không có ai nhận ra.

Do Sở Ly có Khô Tâm kinh, linh khí giao cảm, mới có thể tìm được Thông Cân thảo, hắn tin rằng trên thế gian này có rất nhiều Thông Cân thảo, chỉ là không ai tìm ra mà thôi.

Uống xong hai viên thuốc, lập tức có cảm giác khác biệt, kinh mạch ổn định, nội lực di chuyển nhanh hơn, quả nhiên là phương thuốc thần kì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.