Bạc Vụ

Chương 59: Chương 59




Trên giường không có bóng người, phía sau cửa sổ sát đất với rèm cửa mơ hồ lộ ra bóng đêm.

Chăn trên giường mất trật tự, thoạt nhìn có người vừa mới ngủ qua, quả thực làm người ta hoài nghi nếu bây giờ đưa tay tới nhất định có thể cảm nhận được độ ấm lưu lại.

Mọi thứ vẫn còn duy trì dáng vẻ mà Tống Tình Lam đã thấy trong thế giới bong bóng.

Tống Tình Lam đứng ở nơi đó, trái tim nảy lên thình thịch.

Trong sát na, màng nhĩ toàn là tiếng tim đập, máu giống như từ lòng bàn chân dâng lên tậng đỉnh đầu, toàn thân anh nóng bừng, rốt cuộc cũng hiểu là chuyện gì xảy ra.

Từ trước tới giờ chưa từng động tâm.

Lần đầu tiên nếm được mùi vị này, đối tượng lại hoàn toàn khác biệt với hình tượng anh từng khát khao thời trẻ con ngây thơ, vô luận là bế ngoài, tính cách hay giới tính, không dính được cái nào.

Chính là anh quá trì độn không tiếp thu được tín hiệu trong lòng, cảm giác đó giống như dời núi lấp biển ập tới, cuồn cuộn mãnh liệt chấn động tới mức trở tay không kịp, rồi lại thực đương nhiên. Nào có không dính dáng, nào có không phù hợp, rõ ràng vốn nên là như vậy, cũng sớm nên là như vậy.

Thì ra, tất cả buồn phiền, bất mãn, tin tưởng cùng quan tâm mà anh dành cho Quý Vũ Thời không phải không có nguyên nhân.

Đệt.

Tống Tình Lam chán nản với sự trì độn của bản thân, đồng thời cũng cảm nhận được cảm xúc buồn bực khác mãnh liệt hơn.

Không thể nói nên lời, không thể động đậy, chỉ đứng yên ở đây thôi cũng đủ làm thân thể anh tê dại, lòng bàn tay cũng nóng rực.

“Tống đội.”

Tiếng nói của Quý Vũ Thời từ sau lưng truyền tới.

Tống Tình Lam khựng lại, cơ hộ ngay khoảnh khắc nghe thấy âm thanh này liền 'rầm' một tiếng, theo phản xạ có điều kiện đóng sầm cửa lại.

Khóa lại nơi bí ẩn khát cầu lại không thể để người khác phát hiện này. Dòng máu dâng lên tới đỉnh đầu bắt đầu đảo ngược lại, giống như thủy triều xối rửa toàn thân Tống Tình Lam.

Cảm quan trong nháy mắt bị kéo về hiện thực.

Tống Tình Lam mặt không biến sắc, giả vờ như không hề phát sinh gì cả.

Chỉ thấy Quý Vũ Thời từ một đầu khác hành lang đi tới, hai người chỉ cách nhau mấy chục bước chân.

Không biết có phải vì tâm tư bị kích thích trở nên rõ ràng hay không, Quý Vũ Thời lúc này làm Tống Tình Lam nghĩ tới tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy đối phương ở phân bộ Giang thành.

Khi đó Quý Vũ Thời đang đứng trước cửa sổ sát đất, lưng đưa về phía ánh đèn chói sáng, mi tâm lộ ra ý lạnh làm người ta có ấn tượng không hề dung tục tầm thường.

Thế nhưng lúc này, mặc dù đang ở trong hành lang tối tăm không có ánh đèn phụ trợ cũng rất khó bỏ qua khí chất trong trẻo lạnh lùng của Quý Vũ Thời.

Đi tới trước mặt Tống Tình Lam, Quý Vũ Thời dừng bước: “Anh đứng trước cửa làm gì vậy?”

Tống Tình Lam: “....”

Hai người lệch nửa cái đầu, Tống Tình Lam rất cao lớn, khoảng cách càng gần Quý Vũ Thời lại càng cảm thấy áp bách.

Lúc này cũng giống như vậy.

Lúc này biểu tình của Tống Tình Lam vẫn giống như bình thường, nhưng Quý Vũ Thời lại cảm thấy cảm giác áp bách mãnh liệt hơn nhiều so với trước kia, Tống Tình Lam hiện giờ tựa hồ có thêm chút gì đó làm người ta cảm thấy sợ hãi nhưng lại không thể nói rõ là gì.

Đã quá quen thuộc với hành động của đối phương nên Quý Vũ Thời cũng không thối lui, vẫn trấn định đứng ở chỗ cũ, một tay đút trong túi quần: “Bên trong có gì sao?”

Tống Tình Lam lập tức nói: “Không có gì, chỉ là phòng lúc bé của tôi thôi.”

Ánh mắt Quý Vũ Thời khẽ động, hiếu kỳ nói: “Phòng của anh lúc bé à? Tôi có thể vào xem một chút không?”

“...” Tống Tình Lam cứng rắn nói: “Không có gì đẹp mắt, đều là đồ chơi thôi.”

Vẻ mặt anh không hề biến đổi, nhưng thực tế thì đang suy ngẫm, nếu Quý Vũ Thời nhất quyết muốn vào xem thì phải làm sao.

Chờ đã, hệ thống Thiên Khung này có thể dựa vào nhu cầu của mình để biến hóa, như vậy muốn biến hóa ảo cảnh trong căn phòng này cũng không phải việc khó. Thế nhưng Tống Tình Lam không dám khẳng định một lần nữa mở cánh cửa này ra thì bọn họ sẽ nhìn thấy cái gì.

Nếu nó không biến hóa thì thật sự đặc sắc----- thấy giường của mình, phòng ngủ của mình xuất hiện trong tiềm thức người khác, Quý Vũ Thời thông minh như vậy, không có khả năng không đoán ra nguyên nhân.

Tống Tình Lam tuyệt đối không cho phép tình huống này xuất hiện.

Hai người đứng đối diện, trầm mặc vượt qua ba giây đồng hồ.

Tống Tình Lam: Địch bất động, ta bất động.

May mắn.

Quý Vũ Thời không phát hiện được gì, cũng không nhắc lại chuyện muốn xem căn phòng.

Từ trong túi quần cậu lấy ra một vật đưa cho Tống Tình Lam: “Vừa rồi nhặt được, tặng cho anh.”

Tống Tình Lam nghi hoặc bước tới gần nhìn một chút, Quý Vũ Thời cư nhiên tặng cho anh một con sao biển màu trắng. Sao biển năm cánh bé xíu, nặng trình trịch, còn mang theo mùi tanh tanh của biển. Trong lòng giống như có một chiếc lông chim phe phẩy, ngoài miệng Tống Tình Lam lại nói: “Sao biển? Hai người ra bờ biển dạo à?”

Trực giác mách bảo đối phương có chút khó chịu, Quý Vũ Thời không rõ lắm.

Chẳng lẽ một số đàn ông cũng có vài ngày sao?

“Ừm. Bên trạm trung chuyển của tôi là bờ biển tôi từng tới năm mười bảy tuổi.” Quý Vũ Thời nói: “Cardo, anh có tới bao giờ chưa?”

Cardo là một đảo biển có nước biển xanh biếc cùng bờ cát trắng mịn, là cảnh đẹp nổi tiếng mấy năm gần đây, thế nhưng lúc bọn họ còn trẻ, đối với quốc nội thì Cardo chỉ là một đảo biển rất nhỏ.

“Có nghe nói nhưng chưa tới.” Tống Tình Lam nói: “Năm cậu đi, tôi đã nhập ngũ rồi.”

Sau khi nhập ngũ liền trải qua một đoạn cuộc đời thiết huyết ở bộ đội đặc chủng, sau khi xuất ngũ thì trực tiếp tiến vào Thiên Khung làm thủ hộ giả.

Thời gian quý giá, công việc bận rộn, cho dù là ngày nghỉ thì Tống Tình Lam cũng không có đầy đủ thời gian cùng tinh lực để an bài cho mình một cuộc du lịch thả lỏng.

Tống Tình Lam cầm sao biển trong lòng bàn tay, cảm thụ mặt ngoài thô ráp ẩm ướt của nó: “Khi bé tôi có đi qua những bờ biển khác, nhặt không ít vỏ sò nhưng không lần nào phát hiện sao biển.”

Quý Vũ Thời nói: “Trước giờ tôi cũng không nhặt được.”

Tống Tình Lam liếc nhìn cậu, giống như đang hỏi không phải lần này đã nhặt được rồi à?

Quý Vũ Thời nói: “Có thể vì trong tiềm thức muốn cái gì Thiên Khung liền cho cái đó. Dục vọng của chúng ta không thể nào giấu giếm được nó, quả thực là không thể nào giấu giếm.”

Vẻ mặt Tống Tình Lam nhất thời trở nên cổ quái: “...”

Tống Tình Lam rõ ràng có gì đó không đúng, Quý Vũ Thời kết thúc câu chuyện: “Vậy sau này quay về có cơ hội, anh có thể tới Cardo nhìn nhiều một chút, thuận tiện tìm thử xem, biết đâu có thể nhặt được.”

Sau này trở về?

Thứ chống đỡ mọi người tiếp tục tiến tới trước chính là 'sau này trở về'.

Là hiện thực chân thật không giống với thế giới bong bóng kia, sinh hoạt của mỗi người đều khôi phục nguyên dạng, sẽ không còn Tề bộ trưởng làm trạng thái tinh thần của Quý Vũ Thời hỗn loạn. Cho nên Tống Tình Lam không biết sau khi bọn họ chân chính trở về thì hai người còn liên lạc với nhau hay không.

Đột nhiên nói tới chủ đề này là vì mọi người biết rõ mình sẽ không ở lại trạm trung chuyển quá lâu.

Hoàn thành xong nhiệm vụ hệ thống Thiên Khung an bài thì có thể trở về, vì thế cho dù trạm trung chuyển có thoải mái thế nào thì cũng chỉ là ảo cảnh lấy ra từ đại não trong ba giây bị bắt cóc mà thôi. Tinh thần nghỉ ngơi trong đoạn thời gian ngắn là được, quan trọng nhất vẫn là hiện thực.

Quý Vũ Thời nói ra nguyên nhân thật sự mình tới tìm Tống Tình Lam: “Tống đội, ý của mọi người là muốn mời anh tới mở cuộc họp.”

Tống Tình Lam ngoài ý muốn: “Nhanh vậy sao?”

Đám kia nhanh như vậy đã chơi đã rồi sao?

Quý Vũ Thời nói: “Dù sao cũng chỉ là ảo giác mà thôi, cũng không phải say thật.”

Tống Tình Lam chẳng thà để bọn họ say thật, hiện giờ anh không muốn hội họp chút nào cả, chỉ muốn một mình yên lặng một chút.

Nếu như Quý Vũ Thời nguyện ý nói chuyện phiếm với anh thì hai người cũng được.

Trái tim Tống Tình Lam vẫn còn đang đập loạn, ở cùng một chỗ với Quý Vũ Thời làm anh vừa muốn tiếp tục lại vừa muốn kết thúc.

*

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, đám đồng đội vẫn còn đang uống bia nháo ầm ĩ, Chu Minh Hiên cũng đã quay lại, đang ngồi trên ghế dựa uống bia. Thấy Tống Tình Lam đi ra, Chu Minh Hiên thuận tay chộp lấy một lon bia ném qua cho Tống Tình Lam: “Tống đội!”

Tống Tình Lam nhận lấy, nhìn đối phương một cái.

Ánh mắt đó làm Chu Minh Hiên cảm thấy có chút sợ hãi, anh nhớ tới lúc mình cướp bánh bao của người khác ở trong quân đội bị Tống Tình Lam bắt được.

Chu Minh Hiên cào cào tóc, cảm thấy mình đâu có làm gì đâu a?

Tống Tình Lam khui lon bia, nốc một hơi nửa lon: “Nói đi, bây giờ các cậu có tính toán gì?”

Mọi người vây tới, quả thực là người người đều tràn đầy tinh thần, nào có nửa phần say xỉn.

Điên cũng điên rồi, say cũng say rồi, bọn họ cần phải bàn xem khi nào bắt đầu nhiệm vụ, bằng không cứ ở trong ảo cảnh miết thì sẽ mụ mị mất.

Lý Thuần ôm bình hút shisha, ùng ục ùng ục hút một hơi, đầu túa đầy mồ hôi: “Chơi như vầy quả thực rất thú vị nhưng trong lòng chẳng nắm chắc chút nào. Ý em là không bằng chúng ta định ra một khoảng thời gian, tỷ như chơi thêm mười ngày-----”

Mọi người đồng loạt nhìn qua.

Lý Thuần nghẹn, suýt chút chút nữa thì cắn lưỡi, lập tức sửa lời: “Không thì bảy ngày! Bảy ngày sau chúng ta sẽ xuất phát đi làm nhiệm vụ quỷ quái gì đó, như vậy bảy ngày này có thể an tâm phóng túng chính thức nghỉ ngơi! Bọn anh cảm thấy thế nào?!”

“Nhóc còn muốn chơi mười ngày, bảy ngày?” Đoàn Văn gõ ót Lý Thuần: “Cho nhóc luôn nửa tháng, lại biến ra một hotgirl cho nhóc dưỡng mắt có đủ không?”

Mọi người cười phá lên.

“Đừng có vũ nhục mỹ nữ!”

“Tin tôi đi, không có mỹ nữ thì Thuần nhi vẫn quậy banh chành thôi!”

“Cho nhóc quẩy hết đủ loại quán bar quán ăn luôn, được không?”

“Vậy bọn anh muốn mấy ngày chứ?”

Lý Thuần ném bình shisha đi, chiếc bình vừa rơi xuống đất lập tức biến mất. Ở nơi này, bọn họ giống như Thượng Đế, hoặc có thể nói là có phép thuật.

Lý Thuần giơ ba ngón tay: “Ba ngày thì sao?! Ba ngày được rồi đi?”

Ba ngày, nghe có vẻ không sai.

Thế nhưng ngoại trừ Thang Nhạc có chút động tâm thì không ai lên tiếng trả lời.

“Không được luôn hả?!” Lý Thuần khóc không ra nước mắt: “Ngay cả ba ngày mà bọn anh cũng chê nhiều hả?”

Tống Tình Lam lại hớp một ngụm bia: “Nói ra ý kiến của mình đi.”

Anh vừa lên tiếng, mọi người liền không ôm tâm sự trong lòng nữa, ai cũng nhận ra giọng Tống Tình Lam rất nghiêm túc.

“Đêm nay ngủ một giấc là OK rồi.” Đoàn Văn Nói: “Tôi muốn làm nhiệm vụ càng nhanh càng tốt, mặc kệ ở thế giới hiện thực đã trôi qua bao nhiêu thời gian, từ cảm giác của thân thể, tôi chỉ muốn càng kết thúc nhanh càng tốt.”

Thang Kỳ: “Em đồng ý.”

Thang Nhạc: “...”

Chu Minh Hiên cực ngầu: “Tôi cảm thấy nghỉ ngơi một ngày hay ba ngày đều được, đối với tôi thì chẳng có gì khác biệt, thế nhưng nhanh hơn thì vẫn tốt hơn.”

Như vậy, chỉ còn có Quý Vũ Thời là chưa đưa ra ý kiến.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Quý Vũ Thời bình tĩnh mở miệng: “Không bằng chúng ta xem nhiệm vụ kế tiếp là gì trước đã.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Tống Tình Lam đưa ngón tay thon dài lên lau đi vệt bia bên môi: “Lần này, chuẩn bị sẵn sàng rồi đi cũng không muộn.”

Nói xong, Tống Tình Lam ở trong đám người mở thông tấn khí.

“Nhiệm vụ tiếp theo.”

Giọng nói của anh lạnh như băng, ngay cả xưng hô cũng bị lược bớt.

Hệ thống ngữ âm của Thiên Khung được kêu gọi, rất nhanh liền xuất hiện: “Đo lường được các vị đã hoàn thành nhiệm vụ siêu S Ouroboros, nhiệm vụ cấp A Chao S, nhiệm vụ phát sinh cấp S Tôi Là Ai, các vị có đủ năng lực hoàn thành nhiệm vụ siêu S, vì vậy nhiệm vụ kế tiếp chính là nhiệm vụ siêu S, đề nghị các vị nghỉ ngơi cùng hồi phục triệt để rồi hãy mở khóa nhiệm vụ tiếp theo.”

Đoạn thông báo này rất quen tai.

Lần trước tới trạm trung chuyển, sau khi nói xong câu này Thiên Khung liền tự động biến mất, hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội quyết định thời gian nghỉ ngơi.

Sắc mặt mọi người đều rất khó coi, Tống Tình Lam nói: “Nếu mi tắt máy, ta sẽ từ chối nhiệm vụ, cho nên, nhiệm vụ tiếp theo là gì?”

Mọi người: “...”

Thiên Khung ôn hòa nói: “Nhiệm vụ kế tiếp của các vị là Rubik.”

Sau khi ngữ âm kết thúc, trên màn hình toàn tức cũng xuất hiện gợi ý nhiệm vụ.

[Hình thức nhiệm vụ: Rubik.]

[Quy tắc nhiệm vụ: Tử vong đào thải.]

[Mục tiêu nhiệm vụ: Ghép lại.]

Tử vong đào thải.

Con ngươi Quý Vũ Thời co rút, một màn trong nhiệm vụ Ouroboros vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt.

Thang Kỳ bị tang thi cắn chết, Đoàn Văn tự sát, Chu Minh Hiên chết trong xe.... tử trạng của đồng đội cùng chính mình không ngừng tái diễn trong thế giới nhìn không thấy điểm đầu kia, lẽ nào lại bắt đầu?

Nhìn thấy bốn chữ này, đồng đội đều trầm mặc.

Tống Tình Lam: “Trong nhiệm vụ này có điểm neo thời gian không?”

Có điểm neo, có nghĩa là bọn họ có thể trọng sinh vô hạn.

Thiên Khung: “Rất xin lỗi, không có, nhiệm vụ này không có cách nào thiết lập điểm neo thời gian.”

“Đệt?”

“Con mẹ nó, không làm nhiệm vụ này được không?”

“Chúng ta rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể trở về đây?!”

Tâm tình mọi người đều bùng nổ, nếu hệ thống Thiên Khung có thực thể, lúc này khẳng định đã bị đập te tua.

Đáng tiếc nó chỉ là một hệ thống, nghe thấy vấn đề thì máy móc trả lời: “Các vị đã cách mục tiêu rất gần.”

Lại là cách trả lời lấp lửng này, mọi người tức tới chửi ầm lên, chính là vô luận bọn họ hỏi thế nào uy hiếp thế nào, hệ thống cũng không cung cấp thêm tin tức hữu dụng nào nữa.

Khó trách các đồng đội tức giận, ngay cả Tống Tình Lam cũng muốn nổ tung, anh bình tĩnh nói: “Mục tiêu nhiệm vụ là ghép lại, có ý gì? Nói rõ một chút.”

Trong các nhiệm vụ trước, vì mục tiêu nhiệm vụ quá mơ hồ mà bọn họ lãng phí rất nhiều thời gian.

Nếu có thể nhanh chóng biết mục tiêu là gì thì bọn họ có thể hành động hiệu quả hơn tránh tổn thương hơn, cũng có thể càng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ hơn.

Hệ thống Thiên Khung: “Tôi không hiểu được ý của ngài.”

Nó chỉ là một hệ thống.

Có thể cho ra mục tiêu rõ ràng như vậy đã là cực hạn mà nó có thể nghĩ tới, nhân công trí năng lúc này hoàn toàn bại lộ là nhân công trí chướng.

Quý Vũ Thời hỏi: “Còn tin tức nào khác cho bọn tôi không?”

Cậu vừa lên tiếng, mọi người lập tức an tĩnh.

Tựa hồ Quý Vũ Thời chính là định hải thần châm của bọn họ, chỉ cần cậu có thể giải quyết vấn đề thì đó không còn là vấn đề.

Hệ thống Thiên Khung nói: “Trong nhiệm vụ lần này, ngài sẽ gặp các tiểu đội khác mà tôi chiêu mộ từ các nhiệm vụ khác, đây là nhiệm vụ nhiều người.”

[end 59]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.