Bậc Thầy Thẻ Sao

Chương 3: Chương 3: Bước Vào Trò Chơi




Sáng hôm sau, bác sĩ Tần làm thủ tục xuất viện cho Tạ Minh Triết, Tạ Minh Triết đi tới công ty bảo hiểm để bàn bạc, kết toán tiền viện phí.

Chế độ bảo hiểm sức khỏe của thế giới này cực kỳ hoàn thiện, bảo hiểm sức khỏe lúc trước cậu mua bao gồm thanh toán toàn bộ tiền chữa bệnh và tai nạn bất ngờ, tảng đá trong lòng Tạ Minh Triết cuối cùng cũng buông xuống. Thật đúng là “hết nợ, nhẹ người”, mặc dù bây giờ là quỷ nghèo, không có tiền tiết kiệm, nhưng cũng không có mắc nợ ai, chỉ cần nuôi sống được bản thân thì áp lực tự nhiên sẽ giảm đi rất nhiều.

Bận rộn cả một buổi sáng, cuối cùng cũng thuận lợi xuất viện, Tạ Minh Triết tìm bác sĩ Tần cảm ơn một tiếng rồi xoay người đi ra cổng bệnh viện.

Ánh nắng bên ngoài có chút lóa mắt, ngủ mất một tháng bỗng nhiên lại được đứng dưới ánh mặt trời, đầu Tạ Minh Triết đột nhiên choáng váng một trận. Cậu ôm đầu thở sâu vài lần, lúc này thế giới trước mắt mới dần dần rõ ràng.

Một thế giới mọc lên những tòa nhà chọc trời san sát nhau, đủ loại xe bay phóng qua với tốc độ cực nhanh trên không trung, dường như được phủ một tầng cơ giới hóa lạnh lẽo.

Tạ Minh Triết đứng trên đường một lát, những thứ công nghệ cao xa lạ xung quanh làm cậu cảm thụ được sự thật là mình đã sống lại ở thế giới khác.

Vĩnh biệt năm 2018 sau Công Nguyên, sống lại vào năm 3001 lịch Tinh Tú, biến thành một thiếu niên Tạ Minh Triết nghèo túng khác. Mặc dù bắt đầu thật là xui xẻo, nhưng cũng không sao, là một người có được hai phần ký ức, cậu tin rằng mình có thể sống sót ở thế giới này dựa vào chính năng lực bản thân.

Tạ Minh Triết hít sâu, gương mặt lộ ra một nụ cười thoải mái, xoay người đi đến xe bay công cộng gần đó —— có tay có chân có đầu óc, cậu không tin một người khỏe mạnh còn có thể chết vì nghèo đói.

Ngồi xe bay tới trạm cuối cùng ở ngoại ô thành phố, Tạ Minh Triết dựa vào ký ức tìm tới một toà nhà cũ nát. Đi vào tầng mười của tòa nhà, quả nhiên bắt gặp một người phụ nữ trung niên đang đợi cậu ở cửa. Vóc dáng của người này rõ ràng là khá mập, nhưng lại mang một đôi giày cao gót rất nhỏ, vừa nhìn thấy Tạ Minh Triết, mụ liền hung hăng liếc mắt, lạnh lùng nói: “Cuối cùng cậu cũng trở về, tôi còn tưởng cậu muốn trốn tiền thuê nhà nên cố tình chơi trò mất tích chứ!”

Tạ Minh Triết đem bệnh án của mình đưa cho mụ, tràn đầy áy náy trả lời: “Dì Trương, không phải cháu cố ý, cháu phải nằm bệnh viện cả tháng nay.”

Dì Trương không thèm liếc mắt tới bệnh án mà lườm cậu: “Nằm viện? Cậu tìm loại cớ này để tôi không thu tiền thuê nhà sao?”

Giọng nói mụ mang ý vị trào phúng hết sức rõ ràng, hiển nhiên là vô cùng xem hường tên nghèo kiết xác như cậu. Tạ Minh Triết dứt khoát lấy di động chuyển khoản 800 tinh tệ tiền thuê nhà vào tài khoản của người đối diện rồi nói: “Xin lỗi dì vì kéo tới tận một tháng mới thanh toán.” Mặc kệ thái độ của đối phương là gì, không thanh toán tiền thuê nhà chính là lỗi của mình.

Người phụ nữ trung niên nhận được tin báo đã có tiền rồi mới nói tiếp: “Cậu tính trả tiền thuê tháng này thế nào?”

Nhớ ra tài khoản ngân hàng của mình chỉ còn dư lại 200 đồng, Tạ Minh Triết vội nói: “Gần đây cháu gặp chút khó khăn, dì xem có thể cho cháu khất tới khai giảng được không?” Nếu thư thả một tháng thì cậu nhất định có thể nghĩ ra cách giải quyết, nhưng với thái độ này của dì Trương hẳn là không có dễ dàng như vậy.

“Chờ tới khai giảng?” Quả nhiên, dì Trương lập tức cất cao giọng lên, khinh miệt liếc cậu một cái, “hoặc là thanh toán ngay bây giờ, hoặc là lập tức dọn ra! Không đóng nổi tiền thuê nhà thì cậu có thể tới nhà từ thiện mà tìm chỗ ngủ, đừng có tìm tôi!”

“…” Tạ Minh Triết khẽ nhíu mày, cậu cũng đã thấy loại người vô tình thế này nhiều rồi, nhất là Tạ Minh Triết của thế giới này, từ nhỏ đã phải chịu đựng không ít lạnh nhạt. Cậu cũng không phải là kẻ khép na khép nép đi cầu xin người khác, dứt khoát gật đầu nói, “được, cháu sẽ nhanh chóng dọn đi.”

Cứ nghĩ là đối phương sẽ cầu xin mình, không ngờ lại dứt khoát như thế, dì Trương nghi hoặc ngẩng đầu, bỗng nhiên chạm phải ánh mắt sáng ngời của thiếu niên.

Ánh mắt đó hoàn toàn không giống với thiếu niên ủ rũ không có tinh thần mụ từng biết, trái lại, lại mang theo một sự tự tin không thẹn với lương tâm, cùng sự thản nhiên.

Thấy mụ ngẩng đầu, thiếu niên cong môi mỉm cười: “Không nói tạm biệt, chúng ta hẳn là sẽ không gặp lại nữa, cảm ơn dì đã chiếu cố cháu khoảng thời gian qua.”

Lời từ biệt lễ phép và bình tĩnh này ngược lại khiến cho dì Trương mới nói lời cay nghiệt kia hết sức khó xử.

Nhìn bóng lưng thẳng tắp gầy gò quay đi mở cửa, nội tâm dì Trương đột nhiên dâng lên một loại cảm giác quái dị —— thằng nhóc này phấn chấn hơn rất nhiều so với trước kia, cười lên cũng vô cùng đẹp trai, không hề giống trước đây luôn ủ ê cúi đầu khiến người ta phải chán ghét. Đáng tiếc, đẹp thì có đẹp thật, nhưng bất quá cũng chỉ là một thằng nghèo tứ cố vô thân, chẳng lẽ còn có thể lột xác đổi đời hay sao?

Dì Trương cố nén khó chịu trong lòng, cau mày quay người rời đi.

Tạ Minh Triết quét thẻ vào nhà.

Diện tích căn phòng rất nhỏ, ngoại trừ phòng vệ sinh và nơi kê giường cùng tủ quần áo thì dường như không còn chỗ để đặt chân, va li của cậu chỉ có thể để dưới gầm giường. Tạ Minh Triết cúi người lấy va li ra, ngoại trừ một chút quần áo và vật dụng hằng ngày thì còn có một chiếc máy tính cũ kỹ.

Cậu có toàn bộ ký ức của chủ nhân trước đây, vậy nên trông thấy những đồ vật này cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Nhanh chóng thu thập hành lý, cậu ngồi bên giường mở máy tính, tìm kiếm từ khóa: “Việc làm bán thời gian”,

Cậu lướt qua nhiều tin tuyển dụng bán thời gian, ánh mắt nhanh chóng nhìn tới một hàng chữ nhỏ trong đống tin đăng lộn xộn: “Phòng làm việc Niết Bàn gần trường đại học Đế Quang thông báo tuyển dụng nhân viên tạm thời, tuổi từ 18 đến 25, vì ký túc xá là phòng đôi, chỉ còn dư lại một giường cho nam nên chỉ tuyển nam, bao ăn bao ở, tiền lương là 3000 tinh tệ.”

Tuổi tác, giới tính của cậu đều phù hợp, địa điểm ở gần trường đại học cũng thuận tiện làm bán thời gian, mà quan trọng chính là cụm từ bao ăn bao ở này có thể giải quyết tình cảnh khốn khó lớn nhất của cậu. Tuy nhiên, phòng làm việc này rốt cuộc là làm gì? Tạ Minh Triết tò mò dứt khoát gửi tới một tin nhắn, lễ phép hỏi: “Xin hỏi công việc ở chỗ anh là làm gì? Em muốn tới ứng tuyển.”

Bên kia nhanh chóng trả lời: “Chúng tôi là phòng cày thuê cho game, công việc chủ yếu là chữa trị và bồi dưỡng thẻ bài của game ‘Cơn lốc thẻ sao’, yêu cầu phải có kinh nghiệm chơi ‘Cơn lốc thẻ sao’ ít nhất là một năm, phải nắm được toàn bộ quy tắc trò chơi.”

Tạ Minh Triết: “…”

Móa, lúc mấy người đăng quảng cáo việc làm cũng đâu có ghi rõ cái yêu cầu này đâu!

Tạ Minh Triết chưa từng chơi Cơn lốc thẻ sao, nhưng rất quen thuộc với cày thuê game, lúc trước khi học đại học, cậu từng cày thuê game LoL và King of Glory, giúp khách hàng cày lên max cấp. Thậm chí cũng từng có câu lạc bộ eSport tìm tới mời cậu làm tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng khi đó cậu vẫn luôn nghĩ sau khi tốt nghiệp mình sẽ tìm một công việc yên ổn, nên đã khéo léo từ chối người ta.

Thế mà thế giới tương lai cũng có loại nghề nghiệp “cày thuê” này sao?

Làm cái nghề cũ này hẳn là sẽ thuận tay. Nghĩ thế, Tạ Minh Triết liền có chút kích động, nhanh chóng trả lời: “Em chưa từng chơi Cơn lốc thẻ sao, nhưng cũng đã từng cày thuê cho mấy game khác, đã làm nhiều năm nên khá là quen thuộc với công việc. Em có thể tới phòng cày thuê chỗ anh ứng tuyển không?”

Đối phương nghi ngờ: “Game gì?”

Tạ Minh Triết thầm nghĩ mấy trò như LoL hay King of Glory chắc chắn sẽ không tồn tại ở thế giới này, cậu cũng không dám kể lung tung, liền tùy tiện bịa ra: “Mấy game em chơi không được phổ biến lắm, nhưng kinh nghiệm cày thuê thì vô cùng phong phú. Em cũng khá là hiểu rõ game Cơn lốc thẻ sao, bảo đảm trong hai ngày là học được ngay.”

Đối phương có hơi do dự: “Cậu chưa từng chơi Cơn lốc thẻ sao, chắc chắc sẽ ảnh hưởng tới hiệu suất làm việc của bọn tôi!”

Tạ Minh Triết lập tức lùi một bước: “Thế này đi, tháng đầu tiên coi như là thử việc, chỉ cần trả một nửa tiền lương, anh thấy sao?”

Đối phương rất kinh ngạc: “Ý cậu là, trả cậu 1500 đồng cậu cũng làm sao?”

Tạ Minh Triết đáp không chút do dự: “Đúng vậy!”

Dù sao thịt muỗi cũng là thịt, tinh tệ của thế giới này cũng tương đương với giá tiền ở trái đất, một tháng sinh viên xài 1500 đồng là đủ rồi, bớt ăn bớt mặc một chút thì còn có thể tiết kiệm được mớ tiền. Nếu về sau được nhận làm chính thức, mỗi tháng được nhận 3000 chẳng phải là hời sao? Quan trọng là, phòng cày thuê này ở gần trường, còn bao ăn bao ở, nếu sắp xếp tốt thời gian còn có thể cân nhắc tới chuyện làm việc lâu dài.

Tạ Minh Triết suy nghĩ một hồi rồi hạ quyết tâm: “1500 đồng cũng được, trước tiên cứ để em làm thực tập, nếu biểu hiện tốt thì các anh lại chính thức nhận em.”

Đối phương nhanh chóng đáp lời: “Thế thì cậu cứ thử xem, hai rưỡi chiều tới gặp tôi.”

Hai mắt Tạ Minh Triết sáng lên: “Cảm ơn anh, em nhất định đến đúng giờ!”

***

Hai giờ rưỡi chiều, Tạ Minh Triết mang theo va li tới địa điểm phỏng vấn.

Cậu vốn nghĩ phòng cày thuê cũng giống như “quán net bất hợp pháp”, là một phòng kín bày một loạt máy tính, có một đám game thủ mặt đầy mụn nhìn chằm chằm màn hình, mặt không đổi sắc, tay thì gõ lạch cạch trên bàn phím.

Nhưng cậu lại vô cùng kinh ngạc khi tới đây —— chỉ thấy trong đại sảnh bày hai hàng ghế xoay cùng mũ giáp xếp chỉnh tề song song với nhau, chính giữa phòng còn có một màn hình giả lập cực lớn bằng tinh thể lỏng, số liệu hiện trên màn hình liên tục được đổi mới.

Nhìn những đồ vật công nghệ cao này, Tạ Minh Triết còn tưởng rằng mình vừa lạc vào trạm không gian trong một bộ phim khoa học viễn tưởng.

Một thanh niên khoảng chừng 27, 28 tuổi ngậm thuốc lá đi tới, mái tóc có chút bù xù, quần áo thì nhăn nhúm giống như mới nhặt ở đống rác, quầng thâm cực đậm dưới đáy mắt chứng tỏ tối qua anh ta ngủ không được ngon giấc. Anh nhìn thiếu niên đang hiếu kỳ ngó quanh như nhìn quái vật rồi hỏi: “Cậu là cái tên chưa từng chơi Cơn lốc thẻ sao nhưng muốn thử làm cày thuê sao?”

Tạ Minh Triết mạnh mẽ gật đầu: “Em chưa từng chơi Cơn lốc thẻ sao, nhưng em cũng đã có kinh nghiệm cày thuê mấy game khác, nền tảng game khá là vững chắc, học tập rất nhanh.” Cậu cố gắng chào hàng chính mình.

Thanh niên mở miệng cười ha hả, phảng phất như vừa nghe được một truyện cười.

Tạ Minh Triết cũng không có xấu hổ, thản nhiên nghênh chiến ánh mắt của đối phương: “Để em thử trước một chút đi, nếu thực sự không được em sẽ rời đi. Anh cho em một cơ hội được không?”

Ánh mắt của thiếu niên vô cùng thành khẩn, tuyệt đối không có một tia luống cuống khiến anh có ấn tượng khá tốt với tên nhóc “can đảm” này, anh liền ngoắc tay với cậu: “Được rồi, cậu tới đây. Farm tài liệu kỳ thật cũng không khó mấy, đi theo làm mấy lần liền biết.”

Anh vừa nói vừa dẫn Tạ Minh Triết vào căn phòng kế bên rồi đưa cho cậu một chiếc mũ giáp mới tinh: “Cậu đã từng cày thuê hẳn là phải biết quy củ của nghề này, chỉ cần nhanh chóng hoàn thành yêu cầu khách hàng là được, vậy nên cậu phải thật sự nắm vững game này.”

Tạ Minh Triết chăm chú gật đầu: “Dạ.”

Chiếc mũ này thật sự là rất tinh xảo, Tạ Minh Triết nghiên cứu một chút, biết được cách đội mũ giáp xong thì hỏi: “Đại ca, anh tên gì vậy ạ?”

Thanh niên nghe cậu hiểu chuyện gọi mình là đại ca, trong lòng liền thoải mái, thái độ cũng tốt hơn rất nhiều: “Anh họ Trần, mọi người đều gọi anh là anh Trần, cậu cứ gọi thế đi. Còn cậu tên gì?”

“Em tên Tạ Minh Triết, anh có thể gọi… tiểu Tạ là được.” Nhũ danh của Tạ Minh Triết kỳ thật gọi là “A Triết”, nhưng cũng chỉ có bạn rất thân ở kiếp trước gọi, người mới quen gọi cậu như vậy làm cậu thấy hơi kỳ kỳ, vẫn là để người ta gọi mình là tiểu Tạ vậy.

“Tiểu Tạ, trước tiên cậu tự tạo một tài khoản vào game xem thử đi, game này cũng không phức tạp lắm, chơi vài giờ là hiểu.” Anh Trần dặn dò, “cậu nắm được hết các quy tắc trước 9 giờ tối rồi đi tìm anh.”

Tạ Minh Triết “Dạ” một tiếng, nghiêm túc đội mũ giáp lên.

Sau khi đội mũ lên, thế giới trước mắt cậu nhanh chóng thay đổi, mấy hàng chữ trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, là giao diện đăng nhập nhiều loại trò chơi khác nhau —— xem ra chiếc mũ giáp này có thể kết nối với toàn bộ game trên thế giới, “Cơn lốc thẻ sao” xếp ở đầu danh sách đủ để nhìn ra độ nổi và địa vị của trò này trong thế giới game.

Tạ Minh Triết dùng tay chọn icon “Cơn lốc thẻ sao”.

Bên tai vang lên âm thanh rõ ràng của hệ thống, nghe giống như giọng nói của một cậu bé mới 7, 8 tuổi: “Chào mừng bạn tiến vào thế giới thẻ sao kỳ bí! Hệ thống kiểm tra đây là lần đầu tiên bạn tiến vào trò chơi. Mời bạn tạo tài khoản và nhập mã số thân phận để khóa lại.”

Tạ Minh Triết nhanh chóng tạo tài khoản theo như gợi ý của hệ thống.

Hệ thống: “Mời bạn điền tên nhân vật và tạo hình ảnh đại diện cho bạn trong thế giới thẻ sao.”

Hình ảnh trong game nhanh chóng thể hiện ra bộ dáng của chính bản thân cậu, giống y đúc như là cậu đang soi gương. Tạ Minh Triết nhìn thấy “giả lập” của mình trước mặt, kinh sợ thán phục kỹ thuật tiên tiến của thời đại này.

Cậu chắc chắn sẽ không dùng hình ảnh chân thực của mình để chơi game online, sau này gặp phải người quen thì chẳng phải là rất xấu hổ sao?

Tạ Minh Triết suy nghĩ một chốc, điều chỉnh bề ngoài nhân vật một chút —— cho chiều cao thấp đi 10cm, trọng lượng tăng thêm 15kg, khuôn mặt to thêm một vòng, lại dán một chút râu vào —— rất tốt, một ông chú béo mũm mĩm hiền lành hay cười, nhìn qua liền thấy là rất thân thiện.

Về ID game, Tạ Minh Triết muốn người khác thấy mình thân thiện nên tiện tay lấy một cái tên —— Chú Béo.

Thời điểm đó, cậu hoàn toàn không ngờ rằng cái tên này sẽ nhấc lên một hồi sóng to gió lớn tại thế giới thẻ sao này.

Sau này khi tiếp nhận phỏng vấn, Tạ Minh Triết đối diện với ống kính, vô tội cười lên: “Về cái ID Chú Béo này, thật ra là do tôi tùy tiện đặt đó, cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì, nếu biết trước, lúc đó hẳn là nên đặt một cái tên dễ nghe chút, chứ không như bây giờ bị fan đuổi theo gọi ‘Béo thần Béo thần’ cả ngày thế này.

Các fan khi nhìn thấy “Chú Béo” lại là một anh chàng đẹp trai ngời ngợi chói hết cả mắt: “Đồ lừa đảo! Mau trả Chú Béo hiền lành đáng yêu lại cho bọn tui!”

Đám đối thủ thì cười “Ha ha” hai tiếng rồi tự đặt biệt danh cho cậu: Tạ Minh Triết cù nhây.

Gọi tắt: Triết nhây nhây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.