Bậc Thầy Thẻ Sao

Chương 20: Chương 20: Bán Đấu Giá




Sáng hôm sau, bảy giờ Tạ Minh Triết đã rời giường, đăng nhập vào game trước giờ cày thuê.

Cậu vừa vào game liền đi tới thư phòng chế một tấm thẻ Đại Ngọc mới, thử cầm đi đấu giá.

Sáng sớm người chơi không nhiều, ngay cả quảng trường ở sao Bảo Bình cũng lặng ngắt như tờ. Tạ Minh Triết đi vào khu đấu giá, theo bậc thang đi lên tầng hai tìm tới “Trung tâm quản lý hội đấu giá”. Đẩy cửa bước vào, cậu thấy bố trí nơi này không khác gì bên ngân hàng, mười ô cửa phục vụ, ngồi ở từng ô là những cô gái mặc âu phục chuyên nghiệp, hẳn là các NPC thông minh do game thiết lập, cung cấp cho người chơi nhằm phục vụ hội đấu giá.

Hiện cũng có vài người chơi đang đứng ở các ô cửa làm việc. Tạ Minh Triết học hỏi bọn họ, tìm tới một ô cửa trống ngồi xuống, NPC xinh đẹp lập tức mỉm cười nói: “Chào bạn, bạn cần tôi giúp gì?”

“Tui muốn đấu giá tấm thẻ này, xin hỏi thủ tục đấu giá như thế nào?” Tạ Minh Triết lấy thẻ Đại Ngọc của mình ra đưa cho đối phương.

NPC tìm một mục thông tin trên màn hình rồi nói: “Xin hãy đọc thật kỹ quá trình đấu giá này, có gì không hiểu thì có thể hỏi tôi.”

Quá trình đấu giá vật phẩm:

1. Người chơi đem vật phẩm hoặc quyền quản lý cửa hàng muốn đấu giá tới trung tâm đấu giá, đưa ra giá khởi điểm và giá thấp nhất có thể bán ra;

2. Sau khi hệ thống xét duyệt, vật phẩm bán đấu giá sẽ được đưa vào danh sách, hệ thống sẽ thông báo thời gian cụ thể vật phẩm được đem đi dấu giá;

3. Khi hoàn thành thủ tục mua bán, phòng đấu giá sẽ thu lấy 10% giá cuối cùng của vật phẩm; trong thời gian ủy thác, hệ thống sẽ thu thêm 500 vàng phí quản lý mỗi ngày.

Những mục khác cậu đều hiểu rõ, chỉ có mục thứ hai Tạ Minh Triết có hơi ngờ ngợ một chút: “Đấu giá còn phải xếp hàng sao?”

“Hiện tại danh sách thẻ bài và cửa hàng đưa vào đấu giá đã quá nhiều, mỗi buổi đấu giá có giới hạn về thời gian và số lượng, vậy nên cần phải xếp hàng chờ đợi.”

Tạ Minh Triết hiểu rõ gật đầu: “À, vậy cần phải xếp hàng khoảng bao lâu?”

“Nếu đấu giá thẻ bài thì bình thường phải đợi khoảng ba ngày.”

Tạ Minh Triết tiếp tục hỏi: “Có giá cả tham khảo không?”

NPC đáp: “Tấm thẻ này của bạn là thẻ một sao, giá khởi điểm ban đầu của thẻ một sao vào khoảng 100 – 500 vàng, giá bán ra cuối cùng vào khoảng 1000 – 5000 vàng, bạn có thể đưa ra giá khởi điểm và giá thấp nhất có thể bán ra lý tưởng của mình.”

Tạ Minh Triết ngẫm nghĩ một hồi rồi đưa số tiền vào trong khung trong suốt trước mặt: Giá khởi điểm 3000 vàng, giá thấp nhất có thể bán ra là 30 ngàn vàng.

NPC nhắc nhở: “Giá bạn đưa ra cao hơn rất nhiều so với giá tham khảo của hệ thống, thẻ bài có khả năng bị tồn lại, bạn có xác nhận cái giá này không?”

Tạ Minh Triết không hề do dự ấn xuống nút xác nhận.

Bị tồn hàng chính là không có ai mua, không sao cả, cậu chỉ muốn thử nghiệm xem bán tấm thẻ này có thể kiếm được bao nhiêu tiền.

Nếu như bối cảnh văn hóa của thế giới này khác với cuộc sống trên Trái Đất kia của cậu, mà loại kỹ năng chỉ định chết tức thì này chỉ mới được thêm vào kho dữ liệu cách đây không lâu, thì cậu tin rằng tấm thẻ Đại Ngọc này sẽ bán được giá cao. Nếu bán tốt, cậu có thể vẽ thêm mấy chục tấm, rồi mở cửa hàng tiếp tục bán rộng rãi.

Mở tiệm, chính là nguyện vọng cậu chôn trong lòng ngay tại thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy cửa hàng được bán ra ở hội đấu giá, có lẽ cậu sẽ nhanh chóng thực hiện được.

Tạ Minh Triết nhanh chóng điền xong thông tin rồi đưa thẻ bài ra.

“Bạn hãy đợi hệ thống xét duyệt…”

Tạ Minh Triết chờ một hồi, màn hình tinh thể lỏng trước mặt liền xuất hiện một đoạn văn: “Thẻ bài [Lâm Đại Ngọc] bạn vừa ủy thác cho phòng đấu giá đã được xét duyệt, thẻ đã được đưa vào danh sách chờ bán, dự tính sẽ được đưa ra đấu giá vào lúc 20 giờ thứ tư ngày 8 tháng 8, xin hãy xác nhận.”

Sau khi nhấn xác nhận, Tạ Minh Triết vui vẻ rời khỏi game.

Đúng lúc anh Trần từ trên lầu đi xuống, thấy Tạ Minh Triết vừa lấy mũ giáp ra, anh không khỏi hoài nghi: “Tiểu Tạ, mới sáng sớm cậu đã vào game làm gì thế?”

Tạ Minh Triết cười nói: “Em muốn nghiên cứu game một chút, mới vừa chơi nên có nhiều chỗ không hiểu lắm.”

Anh Trần đi tới vỗ vai cậu, khích lệ: “Không cần nóng vội, cậu chỉ mới chơi mấy ngày mà có thể đuổi kịp tiến độ của mọi người đã rất lợi hại rồi. Rất nhiều người khi điều khiển thẻ bài bảy sao đều tốn hết sức, nhưng anh thấy cậu thao tác Nữ thần bão táp và Nữ thần băng tuyết rất dễ dàng.”

Tạ Minh Triết giật mình: “Điều khiển thẻ bảy sao rất mất sức à?” Cậu cảm thấy dùng chúng vô cùng thoải mái, chỉ đâu đánh đó, đặc biệt linh hoạt nên cứ tưởng là tất cả mọi người đều như mình.

Anh Trần cười cười, đốt một điếu thuốc, vừa hút vừa nói: “Nếu không tại sao lại có sự khác biệt giữa tuyển thủ chuyên nghiệp và người chơi bình thường chứ? Trò chơi này có yêu cầu về tinh thần rất cao, thẻ bảy sao rất khó điều khiển, nhất là ở trên đấu trường, thẻ bài càng nhiều đầu óc sẽ càng loạn. Cậu có thể dễ dàng điều khiển thẻ bảy sao như thế, đợi qua một thời gian ngắn làm quen với game, cậu có thể thử đi đánh đấu trường, hoặc tham gia một vài giải đấu nghiệp dư. Cậu có hứng thú muốn thử không?”

Tạ Minh Triết gãi gãi gáy, không biết lời nói này của anh Trần là vô tình hay cố ý, cậu đành đáp: “Nói sau đi, trước tiên em cứ làm thật tốt công việc cày thuê này đã… Đúng rồi, cái chị xin nghỉ phép kết hôn kia có báo khi nào sẽ về không ạ?”

“Hết tuần trăng mật sẽ quay về.” Anh Trần nói, “nhất định có thể trở về trước khi cậu khai giảng.”

“Ừm.” Thế thì cũng không chậm trễ việc hai bên. Tạ Minh Triết định sẽ làm xong tháng này rồi nghỉ việc, để cô nàng kia bổ sung vào chỗ trống của mình.

Lúc này, Trì Thanh, Bàng Vũ và Kim Dược đều xuống lầu, mọi người cùng nhau ăn sáng, đúng tám giờ vào game, trực tiếp bị anh Trần kéo đi đánh bí cảnh.

***

Mấy ngày sau đó, ban ngày Tạ Minh Triết sẽ theo đội cày thuê đi đánh bí cảnh, farm vật liệu, khi rảnh rỗi liền suy nghĩ nên làm thẻ gì.

Chỉ định chết tức thì, đây chỉ là một loại kỹ năng trong kho dữ liệu, có lẽ cậu còn có thể thử làm thẻ bài loại khác.

Trong đầu cậu cũng đang dần dần hình thành nên phương án chế tạo những thẻ bài khác, lập kế hoạch đưa các nhân vật của Tam Quốc như Tôn Quyền, Lưu Bị, Tào Tháo, hay nhân vật của Tây Du Ký như Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Đường Tăng vào danh sách quan trọng —— có kế hoạch thì càng có động lực mà!

Tạ Minh Triết lạc quan nghĩ như thế.

Dù sao thì thẻ nhân vật cậu có thể làm nhiều không đếm xuể, cũng không cần nóng vội. Trước mắt cứ chờ kết quả đấu giá cái đã, xem thử xem suy nghĩ của mình có đúng hay không.

Nếu thẻ Đại Ngọc bán được giá cao thì nhà thiết kế thẻ gốc là cậu đây có thể khai hỏa danh tiếng của mình tại hội đấu giá. Tới khi mọi người đều biết đến nhà thiết kế thẻ bài nhân vật “Nguyệt Bán” rồi thì lúc mở “Cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán” còn sợ không có khách sao?

Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, mặc kệ tương lai là làm nhà thiết kế tự do, hay làm tuyển thủ thi đấu, không có tiền chính là tên ngốc nói mớ. Trước mắt cứ tích lũy tài chính, bước từng bước một, việc mở tiệm làm ông chủ đang ở trong tầm tay.

Ba ngày nhanh chóng trôi qua.

Đối với Tạ Minh Triết thì đây là ba ngày rất yên ả, mỗi ngày đi đánh bí cảnh, làm một vài tấm thẻ Đại ngọc, anh Trần lại mời mọi người đi ăn, thời gian cứ thế trôi qua rất thoải mái.

Nhưng đối với hai người Hồng Chúc và Huyễn Nguyệt lại là ba ngày cực kỳ khốn nạn.

Bởi khi kiểm tra hệ thống thì số lượng thẻ bài mà tác giả “Nguyệt Bán” chế ra đều đang tăng lên mỗi ngày, nhưng ở chợ đen lại hoàn toàn không thể tìm thấy một cái thẻ bài nào của hắn. Hồng Chúc lo lắng người này đã tạo ra một đống thẻ Đại Ngọc đem bán cho các câu lạc bộ lớn, còn Huyễn Nguyệt lo rằng tên này sẽ không chịu gia nhập Phán Quyết sau khi phát giác được thiên phú chế thẻ của bản thân.

Thư gửi đi lại như hòn sỏi ném vào biển rộng, hoàn toàn không có lời hồi đáp.

Tạ Minh Triết vẫn chưa tập được thói quen “đọc thư” mỗi ngày, cũng do số lượng người chơi game này quá nhiều, để đề phòng người chơi bị các loại quảng cáo quấy nhiễu, nhà phát hành đã thiết lập chế độ người lạ sẽ không thể gửi tin nhắn thoại trực tiếp và chat riêng cho nhau, nhất định phải kết bạn mới có thể chat trực tiếp được.

Mỗi ngày cậu vừa lên mạng đã lập tức đi đánh bí cảnh với anh Trần, không rảnh chạy đi đọc thư. Đánh bí cảnh cả ngày khiến cho tinh thần vô cùng mệt mỏi, quay về không gian cá nhân liền đâm đầu vào thư phòng rút một ít thời gian ra để vẽ thẻ bài, càng không nhớ gì tới hộp thư. Cậu rất ít tới phòng khách. Hơn nữa còn vì quá ồn mà cậu đã trực tiếp tắt âm thanh nhắc nhở của phòng khách, cũng không hề chú ý tới ô biểu tượng hộp thư vẫn luôn nhấp nháy kia.

Cứ như vậy đến tối thứ tư.

Sau khi ăn cơm tối xong, Tạ Minh Triết không đi nghỉ ngơi mà vào game sớm. Vì đánh bí cảnh bắt đầu vào chín giờ, nên có một tiếng tự do. Cậu trực tiếp đi tới phòng đấu giá, muốn tận mắt nhìn xem có ai muốn mua thẻ Đại Ngọc của mình không.

Tại một nơi hẻo lánh trong sàn đấu giá, có một thanh niên với ID là một chuỗi mã số dùng gương mặt người qua đường số 1 của hệ thống.

Dĩ nhiên Tạ Minh Triết không đi chú ý tới một nhân vật như vậy.

Giờ vàng buổi tối, năm tầng của hội đấu giá không còn chỗ trống.

Tạ Minh Triết ngồi trong đám người, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt.

Đúng tám giờ, hội trường lập tực bị phong tỏa, toàn bộ ánh sáng hội trường biến mất, NPC chủ trì đấu giá đi vào giữa sân khấu, mỉm cười: “Xin chào buổi tối, hội đấu giá đêm nay sắp bắt đầu, đầu tiên, chúng tôi xin công bố danh sách đấu giá…”

Vật phẩm được liệt kê trên màn hình đều là thẻ bài, một tấm thẻ 7 sao max 70 cấp, hai tấm thẻ 5 sao cấp 50, ba tấm thẻ 4 sao cấp 40.

Và một tấm thẻ sơ cấp nhất “Thẻ một sao cấp một.”.

Nhìn thấy danh sách này, người xem xung quanh có chút không bình tĩnh, bên tai tuyền đến tiếng xì xào bàn tán: “Tại sao lại có thẻ cấp 1 chứ?” “Người này lười tới mức nào mà không chịu đi thăng cấp cho thẻ rồi mới đem đi bán hả?” “Thẻ rác cấp 1 không đem ra chợ đen bán lại chạy tới bán đấu giá làm gì trời?” “Không chừng là thẻ có thuộc tính rất tốt, là thẻ cấp thấp cực xịn nên mới trực tiếp đem lên bán đấu giá?” “Tỉ lệ xuất hiện hàng xịn rất nhỏ mà?”

Người chủ trì cắt đứt tiếng xôn xao của mọi người: “Tiếp theo, chúng ta bắt đầu đấu giá tấm thẻ một sao cấp một này! Tác giả của tấm thẻ này là một người mới, đây là lần đầu tiên hội đấu giá bán tác phẩm của người này. Logo của người này cũng rất đặc biệt, mọi người có thể xem thử mặt sau của thẻ bài.”

Mặt sau của thẻ bài một sao không có trang trí bất kỳ hoa văn nào, nhìn vô cùng đơn điệu.

Vậy nên, logo dưới góc phải rất nổi bật.

Nguyệt, Bán.

Người xem hoàn toàn mờ mịt: Đây là cái tên quái quỷ gì vậy? Nếu hợp lại thì chẳng phải là chữ “Béo” sao?

Đường Mục Châu ngồi ở góc phòng hơi cong khóe môi —— chờ chú mấy ngày, rốt cuộc cũng chịu xuất hiện rồi à Chú Béo!

Nhìn thấy logo này, chuyên gia thẻ bài được phái đi phòng đấu giá của công hội Phán Quyết lập tức chat riêng với Huyễn Nguyệt: “Hội trưởng, thẻ bài của Nguyệt Bán đã xuất hiện ở hội đấu giá!!”

Huyễn Nguyệt quyết đoán hồi âm: “Bỏ ra bao nhiêu tiền cũng được, nhất định phải lấy được lá bài này!”

Công hội Phong Hoa bên kia cũng nhận được tin tức: “Chị Hồng Chúc, thẻ bài của Nguyệt Bán xuất hiện tại hội đấu giá, chúng ta nên làm gì đây?”

Hồng Chúc vội trả lời: “Clone của Đường thần đang ở đó, mấy người cứ quan sát thôi, đừng làm phiền anh ấy!”

Lòng cô vô cùng bất an. Đừng nói cái tên mập này đem thẻ Đại Ngọc ra đấu giá chứ? Chẳng lẽ bị cái miệng xúi quẩy của chị Tiết nói trúng rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.