Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 10: Chương 10: Tồn tại cổ xưa




Bầu trời mờ tối.

Thế giới nứt toác.

Lúc Lục Minh tỉnh dậy liền nhìn thấy cảnh này.

Cả thế giới đầy những vết nứt giống như tấm kính sắp bị vỡ vậy, vô số ký hiệu khó hiểu được khắc trên không trung, trông vô cùng huyền ảo.

"Đây là đâu?"

Lục Minh suy tư.

Trong ấn tượng, hình như bản thân anh đã kích hoạt mảnh vỡ kia, gây ra một vụ nổ năng lượng…

"Đây là ảo cảnh?"

Lục Minh đột nhiên bừng tỉnh.

Ảo cảnh!

Đúng rồi!

Đây chính là ảo cảnh do mảnh vỡ kia kích hoạt!

Năng lượng bùng phát do mảnh vỡ ấy tạo ra thì không nói, chỉ riêng một phần mười mảnh vỡ lại có thể kích hoạt ảo cảnh, đây rốt cuộc là thẻ cấp bậc gì?

Lục Minh mơ hồ có chút hoang mang, lại có chút mong chờ.

Đứng dậy.

Anh nhìn xung quanh

Đầu tiên, ánh mắt tập trung ở trung tâm ảo cảnh.

Trong thế giới nhỏ bé sụp đổ này, đó là nơi duy nhất hoàn chỉnh, một tấm đệm mềm mại, phía trên hình như là tổ của một sinh vật có hình thể không lớn lắm.

Vật sống?!

Lục Minh trợn tròn mắt

Ở nơi thế này, lại có vật sống xuất hiện?

Anh chưa bao giờ nghĩ tới, trong thế giới bé nhỏ đặc biệt này lại có vật sống xuất hiện!

Đó là một sinh vật có hình thể không lớn, bộ lông màu đen tràn ngập cảm xúc, trông có vẻ rất mềm mại, hình thể có phần đẫy đà, khiến người ta có cảm giác lười biếng nhưng sang trọng, lại có cảm giác tuyệt đẹp, khoan đã... Tuyệt đẹp? Đẫy đà?

Thật ra đây là gì.

Nhưng nghĩ lại xuất thân của nó - thẻ vàng, Lục Minh hít một hơi khí lạnh.

Đây mới thật sự là đáng sợ đó?

Gu của con người bây giờ mặn như vậy sao?

Cái này...

Đều không bỏ qua?

Trong nháy mắt, mạch suy nghĩ của Lục Minh nhanh như chớp, tưởng tượng ra một bậc thầy tiền bối đã tạo ra ảo cảnh cấp bậc siêu cao này, chế tạo thành thẻ bài vì sở thích đặc biệt kỳ quặc nào đó không được người đời chấp nhận, từ đó thỏa mãn những ham muốn đặc biệt mà bản thân không muốn người ta biết.

Đến đây lược bỏ một triệu chữ.

"Cao nhân quả nhiên cũng có sở thích kỳ quặc."

Lục Minh thổn thức không thôi.

Cẩn trọng tiến đến, sinh vật kia quả nhiên không còn thở nữa.

"Chết rồi."

Lục Minh có chút tiếc nuối.

Hiển nhiên.

Đây là một thế giới nhỏ bé do ảo cảnh tạo thành.

Thế giới nhỏ này nuôi dưỡng sinh vật kia tồn tại, nhưng bởi vì ảo cảnh vỡ nát, thế giới sụp đổ, chỉ còn lại mảnh vỡ, sinh vật này cũng theo đó mà chết đi.

"Có điều..."

"Thẻ ảo cảnh chỉ là ảo cảnh mô phỏng!"

"Sinh vật chết này chẳng qua chỉ là sinh vật ảo được mô phỏng, bản thể của nó chắc vẫn còn sống."

Lục Minh nói.

Không hiểu sao, anh lại thở phào nhẹ nhõm.

Cứ như sinh vật này chết mới là tiếc nuối lớn nhất trên đời, hiệu quả thẻ ảo cảnh mang tới quả thật không bình thường.

Lắc đầu.

Lục Minh gạt hết các suy nghĩ bừa bộn trong đầu.

Rắc!

Rắc!

Tiếng vết nứt vọng đến từ đằng xa.

Lục Minh ngẩng đầu nhìn, quả nhiên, vết nứt xung quanh ảo cảnh bắt đầu khuếch tán nhanh chóng, điều này chứng tỏ mảnh vỡ ảo cảnh này đã không chịu nổi nữa.

"Đáng tiếc..."

Lục Minh thở dài một tiếng.

Cả thế giới ầm ầm nứt ra, ảo cảnh trước mắt biến mất.

Trở về hiện thực.

Thẻ bài trong máy quả nhiên đã bị hủy.

Có điều.

Ngay trong khoảnh khắc trở về.

Trong mơ hồ, dường như Lục Minh nhìn thấy một bóng đen trong cơ thể chợt vụt qua.

Ảo giác?

Sao có thể được!

Lục Minh bỗng nhiên nhìn vào phía trong cơ thể, cả người lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Nơi đó, sâu trong biển ý thức vốn chỉ có thẻ gốc, nay chợt có thêm một sinh vật màu đen! Rõ ràng chính là bóng đen vừa nhìn thấy trong ảo cảnh.

Nó, quả nhiên đã ra ngoài!

Nó, quả nhiên vẫn còn sống!

"Đáng chết."

Lục Minh tê cả da đầu.

Biển ý thức là nơi quan trọng nhất của chuyên gia chế tạo thẻ bài, thậm chí là cơ sở của tất cả những người tu luyện, gần như tất cả các lõi năng lượng đều tập trung tại đó!

Một khi xảy ra chuyện, chắc chắn phải chết!

Gặp quỷ rồi!

Nó vốn chẳng phải là thẻ vàng gì hết!

Tay của Lục Minh có chút run rẩy.

Anh biết, bản thân đã gặp phải nguy hiểm lớn nhất từ trước tới nay.

Soạt!

Tâm trí lay động.

Ý niệm của Lục Minh xuất hiện ở biển ý thức.

Chỗ này thật ra rất sơ sài, dù sao Lục Minh chỉ là một chuyên gia chế tạo thẻ bài một sao, cũng không hiểu cách tu luyện biển ý thức như thế nào, vốn nơi này chỉ cất thẻ gốc, vì thế trong đây chỉ là một không gian nho nhỏ đơn thuần, còn nhỏ hơn cả phòng ngủ thông thường.

Rất nhỏ.

Mà bây giờ.

Nơi đây có thêm một sinh vật thần bí, dường như nó vẫn đang ngủ say, thậm chí tấm đệm mềm mại kia dưới thân nó cũng đem luôn qua đây!

"Đây là sinh vật quỷ quái gì vậy?"

Lục Minh rất căng thẳng.

Bởi vì, sinh vật này thay đổi tư thế nên lần này có thể nhìn rõ hơn một chút.

Vì vậy, anh đứng ở đó, cẩn thận quan sát sinh vật này rất lâu, sau đó đưa ra một kết luận rất quan trọng...

Mặc dù có vẻ quý giá như vậy

Mặc dù có vẻ hoàn mỹ như vậy.

Nó!

Lại là!

Một con mèo!!!

Nó cực kì giống một con mèo lông dài với thân hình hơi lớn một chút, mặc dù bộ lông đen bao phủ cả người mang đầy cảm xúc vô cùng khác lạ, mặc dù nó đẹp hơn rất nhiều so với tất cả những con mèo mà Lục Minh từng nhìn thấy.

Nhưng, nó vẫn là con mèo.

Một con mèo mun!

"Vậy là, trong cơ thể mình có thêm một con mèo?"

Lục Minh cảm thấy đau đầu.

Anh thật sự không hiểu nổi, sinh vật trong ảo cảnh sao có thể chạy tới chạy lui được?

Đặc biệt là...

Sinh vật mô phỏng đến từ thẻ ảo cảnh!

Mày nghịch như vậy, bản thể của mày có biết không?

"..."

Lục Minh thận trọng tới gần, thế nhưng sinh vật kia vẫn vùi trên đệm ngủ say giống như khi nãy, không có bất cứ phản ứng nào, trông cực giống một con mèo chết.

Lại ngủ say sao?

Lục Minh chợt xẹt qua suy nghĩ như vậy.

Về tình, anh vốn không muốn giao lưu cùng sinh vật này, suy cho cùng, dù có phải là mèo hay không, có thể nhảy ra khỏi ảo cảnh kia đã cực kì đáng sợ!

Đây vốn không phải là thứ mà anh có thể trêu chọc được!

Thế nhưng về lý, anh biết bản thân phải mau chóng giải quyết sớm chuyện này.

Nếu như nó đang ngủ say, rất có khả năng vô cùng yếu ớt, bây giờ là thời cơ tốt nhất để giải quyết, nếu không đợi khi nó hồi phục lại, có khi vì sao bản thân chết cũng không hay!

Huống chi...

Lục Minh không muốn lúc nào cũng có một quả bom hẹn giờ trong cơ thể mình như vậy.

Quá nguy hiểm!

"Xin chào."

Lục Minh thử chào hỏi.

Trong biển ý thức lặng ngắt như tờ, không có bất cứ phản hồi nào đáp lại.

Ngôn ngữ khác biệt sao?

Lục Minh suy nghĩ một chút.

"Hello?"

"Kon'nichiwa?"

"Annyeong haseyo?"

...

Lục Minh khoát tay lia lịa trước mặt nó, biển ý thức vẫn yên tĩnh như thế.

Ừm...

Lục Minh im lặng một chút, cảm giác bản thân lúc nãy hơi ngu, vì vậy, anh cẩn thận nhìn sinh vật kia rồi hít sâu một hơi nói: "Meo?"

Soạt!

Sinh vật thần bí kia chợt mở mắt.

Ầm!

Trong nháy mắt đó.

Lục Minh cảm giác một nỗi sợ vô tận ập tới.

Giống như một sinh vật xa xưa nào đó thức tỉnh trong giây phút ấy, có điều anh nhanh chóng phản ứng lại, đây chỉ là ảo giác do sinh vật thần bí trong ảo cảnh kia mang lại.

Trước mắt.

Sinh vật thần bí kia đã thức tỉnh.

Điều khiến người ta ngạc nhiên là, cặp mắt của nó lại có màu vàng, tràn đầy sự uy nghiêm.

Tỉnh rồi!

Tinh thần của Lục Minh dao động.

Cơ thể của anh hơi lập lòe.

Bản thể này vốn được hình thành từ ý niệm thuần túy. Khi tâm trạng anh dao động, ý niệm bất ổn, cơ thể đương nhiên sẽ xuất hiện một chút mơ hồ.

Phù…

Lục Minh cố gắng ổn định cảm xúc của mình, nhìn sinh vật thần bí trước mắt.

À, không đúng, mèo mun.

Bản thân đã dùng đủ loại ngôn ngữ đều không có phản ứng, chỉ duy nhất tiếng mèo mới có thể khiến nó tỉnh dậy, vậy đây quả nhiên là một sinh vật họ mèo?

Như vậy...

Lục Minh chăm chú nhìn con mèo mun: "Meo?"

Mèo mun: "..."

"Meo meo meo?"

Lục Minh suy nghĩ một chút, có thể là do âm điệu không đúng?

Mèo mun: "..."

"Meo meo meo meo meo meo meo?"

Lục Minh nói lần nữa.

Ánh mắt của mèo mun lạnh lùng lướt qua người Lục Minh, anh rất quen thuộc với ánh mắt đó, Lục Minh nhớ lại, à, đó là ánh mắt đang nhìn kẻ đần.

Lục Minh: "..."

Vậy...

Bắt chước tiếng mèo kêu xem ra chẳng được trò trống gì.

Lục Minh nghiêm túc suy nghĩ một chút, nghe nói sinh vật cấp cao rất thông minh, nói vậy...

"Ngài có thể nghe hiểu lời tôi nói không?"

Lục Minh thận trọng hỏi.

Ánh mắt mèo mun cuối cùng đã có chút thay đổi, Lục Minh liếc nhìn, có vẻ đã hiểu rồi, bây giờ đôi mắt nhỏ đầy kiêu ngạo kia chứa đầy sự khinh bỉ.

"Được rồi."

Lục Minh cười khổ một tiếng.

Mặc dù vòng thứ nhất tiếp xúc có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng xem như có thể trao đổi, con mèo mun này không ra tay, ít nhất chứng tỏ đối phương không phải kiểu đầy ác ý.

Ừm...

Cũng có thể, đối phương cần một chỗ nghỉ ngơi!

Phải rồi.

Lục Minh nghĩ tới điểm này.

Ảo cảnh của con mèo mun này vốn đã bị phá vỡ, vì vậy nó cần một nơi ngủ say, hơn nữa ảo cảnh của bản thân chính là nơi nó nghỉ ngơi nên nó tuyệt đối sẽ không tiêu diệt chính mình.

Ít ra.

Bây giờ bản thân đã an toàn.

Vậy thì, tiếp theo chính là thử thăm dò nó một chút, tuyệt đối không thể chờ khi nó ngủ đủ xong sẽ tiêu diệt mình... Nhân lúc nó đang yếu ớt nhất...

Tốt nhất đạt được giao dịch.

"Là thế này."

"Có thể ngài cần một chỗ ngủ say đề hồi phục, nên mới chọn chỗ này."

"Tôi cũng không có ác ý, chỉ hy vọng sự tu luyện của tôi sẽ không ảnh hưởng tới ngài, nếu có gì cần, ngài có thể liên hệ với tôi trước."

"Tôi nghĩ, có người giúp đỡ, biết đâu ngài có thể khôi phục nhanh hơn một chút."

"Đương nhiên..."

"Nếu như tôi có nguy hiểm, hy vọng ngài thỉnh thoảng có thể giúp tôi một chút."

"Dù sao thì..."

"Nếu tôi chết, ngài sẽ phải tìm một chỗ mới, không phải sao?"

Lục Minh nói rất chân thành.

Ánh mắt lạnh lùng của mèo mun cuối cùng cũng trở nên dịu xuống, có lẽ là vì nhìn thấy thái độ của Lục Minh rất tốt, cũng không đưa ra yêu cầu quá đáng nên nó đã gật đầu thật sự đồng ý.

Xong xuôi rồi!

Lục Minh mừng như điên.

Nếu đã thỏa thuận thành công với con mèo mun này, anh cũng yên tâm rồi.

Còn về nguy hiểm...

Ha ha.

Anh đã xem hơn bảy trăm tập Naruto rồi! Trong cơ thể có một sinh vật mạnh mẽ thì giai đoạn đầu có thể bộc phát bất cứ lúc nào, hoàn toàn không cần sợ chết nữa biết không?

Cực kì lợi hại!

"..."

Mèo mun lười biếng ngáp một cái, hiển nhiên ý bảo Lục Minh mau chóng cút đi.

Nó mệt lắm rồi được chưa?

Sau đó.

Thật ra biển ý thức này rất nhỏ, chỉ tương đương với một phòng ngủ nho nhỏ, mèo mun nằm chính giữa, Lục Minh đứng bên cạnh thật ra chính là mặt đối mặt.

Mèo mun hiển nhiên đã quên bản thân tuyệt đẹp nhường nào.

Vì vậy, khi nó làm động tác này, Lục Minh vô thức nghĩ tới con mèo rừng Na Uy mà anh đã nuôi kiếp trước, đều là mèo lớn, có cặp mắt màu vàng, màu lông cũng rất đẹp...

"Giống thật đó."

Lục Minh cảm thán một câu.

Vì vậy, theo bản năng...

Tay của anh vuốt bộ lông của mèo mun một cái.

Mèo mun: "???"

"Meo!!!"

Kèm theo đó là tiếng rít gào giận dữ.

Ầm!

Hơi thở đáng sợ kia bao trùm một lần nữa. Trong nháy mắt mèo mun cong người lên, toàn thân xù lông, một luồng sức mạnh thần bí và cổ xưa quét qua biển ý thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.