Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 246: Chương 246: Ngô Canh đã chết, có chuyện thì cứ hóa vàng




Editor: Nguyetmai

Học viện Chiến đấu Tử Dương.

Mọi người nín thở nhìn cổng học viện.

Ầm!

Ầm!

Con rồng lửa khổng lồ lượn một vòng bay tới, uy lực kinh người.

Thậm chí, một số người đã chuẩn bị phòng thủ trước, sợ bị liên lụy.

Tuy nhiên, nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Con rồng lửa đó…

Hoàn toàn không phát nổ!

Đúng vậy.

Cơ thể to lớn của nó quét qua, lúc bao quanh lấy cô bé kia…

Bỗng nhiên, một nguồn năng lượng quái dị lan đến.

Ánh lửa vô tận bắt đầu tiêu tan, rồng lửa uốn lượn bay tới, giống như xông vào một xoáy nước, ánh lửa đầy trời rút đi với tốc độ đáng kinh ngạc…

Vù…

Vù …

Thế giới lửa màu đỏ cháy kia biến mất trong tích tắc không còn bóng dáng.

Ánh lửa tụ vào một điểm.

Nơi đó, một tấm thẻ gốc không ngừng lóe sáng.

Mặt phải... Là một con rồng lửa đang phẫn nộ.

Mặt trái...

Hiện ra chi chít đường vân, những đường vân đó không giống như được chế tạo từ năng lượng thông thường, mà trên mỗi đường vân đều lóe lên ánh sáng đỏ rực.

...

“Ủa?”

“Xảy ra chuyện gì thế?”

“Con rồng đó đâu?”

Mọi người vây quanh đều mờ mịt.

Thế nhưng lúc này.

Rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào tấm thẻ gốc đang lơ lửng trên không trung, trong lòng chấn động mãnh liệt!

Phong ấn!

Hóa ra là phong ấn!

Bọn họ trừng lớn mắt, không dám tin.

Đương nhiên bọn họ biết năng lực phong ấn của thẻ gốc, nhưng mà tính giới hạn của phong ấn quá mạnh, sơ sẩy một chút là thành hiệu quả tấn công!

Vì thế...

Cho dù là lúc mời chuyên gia chế tạo thẻ bài đến làm thẻ bài…

Cho dù là lúc thi triển năng lực với thẻ gốc, đều phải vô cùng cẩn thận.

Thứ nhất, phải phù hợp một cách hoàn hảo.

Góc độ tấn công bắt buộc phải giữ được sự thống nhất với góc độ phong ấn thẻ gốc! Cùng một đường thẳng, cùng một phương hướng, cùng một tọa độ, nhất định phải được kết hợp một cách hoàn mỹ!

Chỉ cần sơ sẩy một bước!

Chuyên gia chế tạo thẻ bài đi đời luôn.

Thứ hai, tốc độ phải đồng đều!

Bắt buộc thẻ gốc và năng lượng phải duy trì tốc độ cân đối!

Sơ sẩy một phát!

Xòe thẳng cẳng luôn!

Thứ ba, thời cơ phong ấn!

...

Vân vân.

Năng lực phong ấn của thẻ gốc, quá khó.

Trong tình huống bình thường, thẻ gốc đều được cố định tại chỗ trên cùng một mặt phẳng nằm ngang, dựa vào vô số lần tính toán, đủ các dụng cụ hỗ trợ để tính toán xong tốc độ và vị trí mới có thể phong ấn!

Cho dù như vậy, cũng có thể thất bại!

Vì thế, phong ấn trực tiếp?

Không tồn tại!

Ban đầu còn có người có suy nghĩ, theo thời gian trôi qua, mọi người đều không nghĩ tới nữa…

Nhưng mà, hiện tại.

Cô bé này lại thi triển thành công phong ấn trong lúc chiến đấu!

Nhưng đây là trong không gian lập thể!

Căn bản không có ai phối hợp!

Chuyện này cho thấy điều gì?

Điều này cho thấy lúc nhìn thấy con rồng lửa, đầu tiên cô bé này đã phân tích ra tốc độ, điểm bùng phát, góc độ tấn công của rồng lửa…

Vân vân, tất cả thông tin.

Sau đó, lấy thẻ gốc tương ứng ra đối ứng, cuối cùng phong ấn một cách hoàn hảo!

Chuyện này…

Chuyện này sao có thể?

Mọi người ngẩn ngơ.

Trên thực tế, không riêng gì bọn họ, ngay cả Lý Hạo Nhiên cũng ngẩn ra.

Phong ấn!

Phong ấn trong lúc chiến đấu!

Chuyện này gần như đều là niềm mong ước mà các chuyên gia chế tạo thẻ bài đều muốn! Chuyện năm đó anh ta từng thử đã thất bại rồi, cho dù trở thành chuyên gia thẻ kiếm cũng sợ không thành công.

Mà bây giờ...

Đại sư tỷ lại thi triển được!

Ở trước mặt mọi người, mạnh mẽ phong ấn một con rồng nguyên tố bốn sao!

Khí phách không gì sánh được!

Đây, đây là thiên phú gì?

“Đại sư tỷ xịn xò quá!”

Lý Hạo Nhiên hét lên những lời này xuất phát từ nội tâm.

Trước đây có lẽ vì thân phận mà kính trọng, nhưng bây giờ…

Anh ta phục rồi!

Quả nhiên... Đại sư tỷ chính là Đại sư tỷ!

Còn nữa.

Anh ta lặng lẽ liếc nhìn sắc mặt của sư phụ.

Ừm…

Sư phụ bình thản như nước.

Quả nhiên...

Thảo nào vừa rồi sư phụ cũng bình thản như vậy, thì ra sư phụ đã sớm biết tất cả!

Lúc anh ta và Tiểu Nghiêm đang trong giai đoạn nhuộm màu, sư phụ và Đại sư tỷ sớm đã đến được nơi mà bọn họ chỉ có thể ngóng nhìn!

Nghĩ tới đây, Lý Hạo Nhiên mạnh mẽ nắm chặt hai tay.

Yên tâm.

Sư phụ.

Tôi sẽ cố gắng...

Còn cả phong ấn trong lúc chiến đấu, tôi nhất định sẽ cố gắng học được…

Giờ khắc này, Tiểu Nghiêm ở bên cạnh anh ta cũng đang kích động đến mức toàn thân run rẩy, chỉ có Lục Minh bình thản như nước, khiến cho hai đồ đệ bội phục từ tận đáy lòng.

...

Có điều bọn họ không hề biết lúc này Lục Minh cũng đang ngẩn ra.

Trời ơi!

Thế mà Tiểu Bạch lại thành công rồi?

Trong ấn tượng... Tiểu Bạch chưa từng luyện tập!

Việc phong ấn trong lúc chiến đấu này khiến Lục Minh cảm thấy hứng thú, vậy nên anh đã thử nhiều lần, thỉnh thoảng thành công, thế nhưng phần lớn đều thất bại!

Cho nên... Lục Minh chỉ có thể bỏ cuộc.

Tiểu Bạch thì sao?

Lục Minh nhớ rõ là cô bé chưa bao giờ luyện tập.

Thật đó.

Bởi vì mỗi lần anh tập luyện, Tiểu Bạch đều nhìn trộm góc nghiêng của mình…

Quá lười nhác.

Vì thế, lần này tới đây để Tiểu Bạch ra tay cũng là muốn khích lệ Tiểu Bạch một chút, để cô bé cố gắng hơn, phải siêng năng hơn giống sư phụ như mình mới đúng!

Nhưng mà.

Ừm…

Lục Minh nhìn bầu trời trong xanh, hồi tưởng lại con rồng lửa đã biến mất…

Đệt.

Mợ nó sao mà phong ấn thành công được vậy?

Việc này…Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng bộ não chẳng phải máy tính, em không thể tính ra hết thảy mọi thử trong một khoảng thời gian ngắn như vậy chứ?

Trong khoảnh khắc chiến đấu, tính 1+1 rất đơn giản, thế nhưng bảo anh tính tanxx+sinxx-cosxx, lại thêm cả mấy cái tọa độ xyz theo công thức…

Ai mà chịu nổi đây?

Trước đây Lục Minh từng thử.

Nếu như cho anh một khoảng thời gian để chầm chậm tính thì chẳng hề có vấn đề gì, thế nhưng trong lúc chiến đấu ấy à…

Ha ha.

Nhưng mà, Tiểu Bạch lại thành công.

Này gọi là gì?

Thiên phú tốt?

Trí nhớ tốt?

Lục Minh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đúc kết ra một kết luận: Là do mình dạy dỗ tốt!

...

Lúc này, người của học viện Tử Dương vô cùng chấn động.

Mọi người biết cô bé này có thiên phú kinh người, nhưng họ chưa từng nghĩ tới, ngay cả trực tiếp phong ấn trong chiến đấu cũng có thể làm được! Phải biết rằng đây chính là truyền thuyết…

“Phong ấn!”

Mãi lâu sau Ngô Canh mới hồi phục lại tinh thần.

“Thì ra...”

“Đây chính là con át chủ bài.”

Ngô Canh gằn giọng: “Có điều… chỉ đến thế là cùng thôi, cho dù cô có phong ấn được thì đã sao? Tôi sẽ cho cô biết, rốt cuộc tôi có thể…”

Ầm!

Anh ta muốn ra tay một lần nữa.

Tuy nhiên đúng lúc đó, Tiểu Bạch khẽ nhấc tay lên.

Vù…

Ánh sáng nhàn nhạt lóe lên.

Trên thẻ gốc lại dần hiện ra ánh sáng đỏ khiến người ta sợ hãi, từng đợt năng lượng đáng sợ tích tụ lại, trong tay Tiểu Bạch lại xuất hiện một tấm thẻ bài đỏ rực như lửa.

“Đây là...”

Sắc mặt của Ngô Canh thay đổi lớn.

Đệt!

Ngưng tụ thẻ gốc!

Một người mới ba sao, sao lại biết ngưng tụ thẻ gốc được?

Soạt!

Anh ta không chút do dự lùi lại.

Nhưng mà đã muộn rồi.

Vèo!

Tiểu Bạch ném ra tấm thẻ bài.

Ầm!

Thẻ bài tiêu tan trên không trung, hóa thành một con rồng lửa khổng lồ! Con rồng vừa rồi mới bị thu hồi nay lại xuất hiện là về phía Ngô Canh, chớp mắt đã nhấn chìm anh ta…

Ầm!

Ngô Canh văng ra ngoài, toàn thân đen kịt.

Soạt!

Cả thế giới ngưng bặt.

Ngưng tụ thẻ gốc!

Thế mà lại là ngưng tụ thẻ gốc!

Sau khi năng lượng ba sao lên đến đỉnh cao, trước khi đột phá nhất định phải hoàn thành bước đó! Cô bé này lại có thể hoàn thành chỉ khi mới đến giai đoạn ba sao sơ cấp!

“Đại sư tỷ xịn xò quá!”

Lý Hạo Nhiên và Tiểu Nghiêm hoàn toàn biến thành những người hâm mộ bé nhỏ.

Đây mới chính là ý nghĩa của chuyên gia thẻ kiếm!

Bọn họ tự biết không có tài năng cao siêu như sư phụ, mở ra một nghề nghiệp mới, có lúc cũng không thể nào lĩnh ngộ tinh túy của sư phụ, thế nhưng chẳng sao hết!

Bọn họ còn có Đại sư tỷ!

Bọn họ hoàn toàn có thể học ý nghĩa của chuyên gia thẻ kiếm từ Đại sư tỷ!

Ừm…

Tinh túy của sư phụ qua cảm ngộ của Đại sư tỷ, bọn họ cũng sẽ dễ dàng lĩnh ngộ hơn.

Có điều, bọn họ không biết rằng lúc này Lục Minh cũng đang bối rối.

Phong ấn, anh đang không ngừng thử làm, chỉ là mãi vẫn không thành công.

Anh biết, một khi phong ấn thành công, sức chiến đấu của mình tất sẽ tăng mạnh, nhưng trước giờ anh chưa từng nghĩ, sau khi phối hợp với ngưng tụ thẻ gốc, hiệu quả này…lại kinh người đến như vậy!

Lấy đạo của người trả lại cho người!

Anh dễ dàng liên tưởng đến điều này, thế nhưng Tiểu Bạch…

Cô bé…

Haiz…

Lục Minh thở dài một hơi.

Anh chắc chắn, Tiểu Bạch không chỉ có thiên tư thông tuệ, thiên phú kinh người, mà ngay cả ngộ tính chiến đấu cũng không ai sánh bằng, thiên phú như vậy…

Đây rõ ràng là một Lục Nhan khác!

Nhưng mà.

Giang Phong lại nhất định muốn cô bé trở thành chuyên gia chế tạo thẻ bài!

Rốt cuộc ông ta nghĩ thế nào?

Chỉ là bởi vì nguy hiểm?

Nực cười.

Trên thế giới này có nơi nào là không nguy hiểm? Lão Giang bị đuổi giết bao nhiêu năm, có lẽ phải biết rõ hơn mình mới đúng, vậy rốt cuộc là vì điều gì?

...

Mà giờ khắc này.

Sau phút chốc im lặng, mọi người bỗng nhiên nhận ra một chuyện.

“Học viện Tử Dương bị quét sạch rồi à?”

“Trời ơi!”

Mọi người bừng tỉnh.

Đúng vậy.

Học viện Tử Dương lại bị một mình cô bé Tiểu Bạch quét sạch rồi!

Từ đầu tới cuối!

Từ năm nhất đến năm tư, không một ai là đối thủ của cô bé!

Có trời mới biết!

Đây mới chỉ là một cô nhóc mười hai tuổi!

Chuyện này…

Do cô bé này quá mạnh hay là do học viện Tử Dương quá yếu?

Chỉ sợ là cả hai!

Soạt!

Khuôn mặt của tất cả mọi người trong Học viện Chiến đấu Tử Dương đều xám ngoét.

Bọn họ biết, chuyện này mà bị đồn ra ngoài, sợ rằng cả đời này bọn họ cũng không ngẩng đầu lên được! Nhất là những giáo viên đang làm việc ở học viện!

“Tại sao có thể như vậy?”

Một giáo viên không dám tin.

“Biết sớm thì đã ngăn tên nhóc kia lại rồi…”

Một giáo viên lẩm bẩm.

Trước đó bọn họ đều biết chuyện lão Từ đánh Lý Hạo Nhiên, có điều, bọn họ cũng biết Lý Hạo Nhiên không có ai chống lưng, đánh thì đánh đi…

Ai mà biết được, Lý Hạo Nhiên còn có sư phụ!

Còn có một Đại sư tỷ!

Nếu biết sớm ai mà dám động vào bọn họ?

Còn có...

Ngô Canh...

Bốn sao trung cấp, lại như một kẻ vô dụng!

Giờ khắc này, trong lòng mọi người xám như tro tàn.

Còn Ngô Canh... đã từng là số một của Học viện Chiến đấu Tử Dương, lúc này nằm bẹp như chó chết.

Sớm đã không còn ai quan tâm.

Anh ta bị trọng thương bò dậy, nhìn sắc mặt kỳ quái của các sinh viên và cả ánh mắt thất vọng của các giáo viên, cảm thấy thế giới này hóa ra lại xa lạ đến vậy!

Không!

Mình không thể thua!

Mình muốn thắng, mình nhất định phải thắng!

Đầu óc của Ngô Canh nóng lên, trong mắt đã không còn ai khác, chỉ có cô bé kia!

Xẹt!

Khí huyết dâng lên.

Anh ta nhớ đến vật lần trước…

Vật đó...

Anh ta mãi vẫn không dám dùng năng lực.

Lên đi!

Anh ta hét lớn một tiếng.

Ầm!

Năng lượng trong cơ thể chợt nổ tung.

Thực lực của anh ta không ngừng tăng cao trong khoảnh khắc này, bắt đầu tăng vọt từ giai đoạn bốn sao trung cấp, bốn sao cao cấp, bốn sao đỉnh cao…

Chớp mắt đã gần đến năm sao!

Tất cả mọi năng lực của anh ta bùng cháy vào giờ khắc này, chỉ vì một giây tỏa sáng!

“Ngô Canh em làm gì vậy?”

Các giáo viên hét lên giận dữ.

“Em! Phải! Thắng!”

Ngô Canh gào lên từng chữ một.

Ầm!

Hoàn thành tăng sức mạnh.

Ầm!

Trong chớp nhoáng, anh ta như đạn pháo nhắm vào Tiểu Bạch.

...

Ngọn lửa thiêu đốt là xung lực!

Giờ khắc này tốc độ và thực lực của Ngô Canh đã lên đến bốn sao đỉnh cao, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, anh ta phải đánh bại Tiểu Bạch, anh ta không thể thua…

Anh ta không thể để bị mất mặt như vậy!

Nhưng các giáo viên chợt bừng tỉnh lại.

Nếu như cô bé đó xảy ra chuyện ở nơi này, sợ là sẽ gặp phải họa lớn!

Có điều, bọn họ có muốn ra tay cũng đã không còn kịp nữa!

...

Ầm!

Ngô Canh hóa thành một vệt sáng lao về phía Tiểu Bạch.

Không ai ngăn cản nổi!

“Đại sư tỷ!”

Mấy người Lý Hạo Nhiên cũng ra tay ngay lúc này.

Nhưng mà...

Không ai ngăn nổi!

Nhanh!

Quá nhanh!

Ánh sáng đỏ lấp lánh cứ thế xông đến trước mặt Tiểu Bạch, chính Tiểu Bạch cũng không phản ứng kịp, đã bị một vệt sáng đỏ xông đến trước mặt…

Nhưng đúng lúc này.

Trong túi của Tiểu Bạch, một tấm thẻ bài chợt phát ra ánh sáng lấp lánh.

Xoẹt!

Ánh sáng lóe lên.

Vệt sáng màu đỏ bỗng ngừng lại.

Tất cả mọi năng lượng, tất cả mọi tấn công đều nổ trên tấm thẻ bài kia, tấm thẻ bài hơi phát sáng, nó giống như một tấm khiên ngăn mọi đòn tấn công của Ngô Canh!

Sau đó...

Phụt!

Ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe.

Tấm thẻ bài kia lóe lên rồi biến mất, trở về vị trí cũ.

Đôi mắt của Ngô Canh bỗng trợn to, không thể tưởng tượng nổi ôm lấy cổ của mình.

Nơi đó... một đường cắt đỏ ké.

Phụt!

Vết máu văng khắp nơi.

Ngô Canh bất lực ngã xuống.

Chết.

Trong không trung.

Chỉ có tấm thẻ bài kia tỏa ra ánh sáng chói lóa.

Hơi thở uy nghiêm của nó bao trùm bốn phía, sau khi xác nhận không có nguy hiểm gì mới lặng lẽ bay về túi của Tiểu Bạch, cứ như chưa bao giờ xuất hiện vậy…

Soạt!

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Thịch!

Mọi người nuốt nước bọt.

Vừa rồi...

Vừa mới xảy ra điều gì vậy?

Quá nhanh!

Thậm chí rất nhiều người không biết đã xảy ra chuyện gì!

Ngô Canh đột nhiên bùng nổ muốn đánh úp, sau đó lúc tấn công Tiểu Bạch lại bị một tấm thẻ bài trong túi của cô bé giết trong nháy mắt…

Thật sự bị giết trong nháy mắt!

Sau đó... đã chết rồi.

Mọi người thận trọng liếc nhìn, Ngô Canh mở to đôi mắt, không dám tin nhìn về phía trước, chết một cách không cam lòng.

...

“Đáng đời!”

“Đúng vậy, thủ đoạn này quá đáng lắm rồi!”

“Tấm thẻ kia là thẻ gì thế? Kinh khủng quá, Tiểu Bạch còn mang theo bên mình đòn sát thủ này!”

“Không biết.”

“Nghe nói những người có chống lưng đều có đòn sát thủ như vậy… Tôi cũng nhìn thấy lần đầu tiên.”

“Lợi hại!”

“Có điều, tấm thẻ kia lạ thật, ở giữa còn vẽ một con heo…”

“Đúng vậy, nhưng uy lực lại rất mạnh.”

Mọi người xì xào thảo luận.

Ai nấy trong Học viện Chiến đấu Tử Dương đều mang sắc mặt khó coi.

Chết người rồi…

Mà còn là sinh viên mạnh nhất của học viện bọn họ!

Nhưng mà…

Lúc đánh lén anh ta lại bị con bài chưa lật phản kích giết chết, khiến cho bọn họ muốn kiếm cớ gây hấn cũng không có! Cô gái nhà người ta còn chưa phản ứng kịp có được không?

Có điều, bọn họ không truy cứu, nhưng Lục Minh không định bỏ qua cho bọn họ.

“Chuyện này, bên học viện có thể cho tôi một lời giải thích hay không?”

Lục Minh rất bình tĩnh nói.

Thật sự.

Anh không hề nổi giận.

Mặc dù suýt chút nữa Tiểu Bạch xảy ra chuyện không may, thế nhưng anh là một người độ lượng, sao có thể vì chuyện này mà nổi giận được chứ? Anh chỉ lặng lẽ lấy ra một vài tấm thẻ bài, một đống thẻ phá hủy, một lốc thẻ phần mộ… Haiz, không giận không giận, anh lại lấy ra thêm vài tấm thẻ năng lượng và thẻ ánh trăng…

Đối diện.

Sắc mặt các giáo viên của học viện Tử Dương cứng đờ.

Tuy bọn họ không nhận ra những tấm thẻ này, thế nhưng bọn họ đều thấy cảnh tượng Lục Minh dùng thẻ bài đánh người trong trận đấu quá nhiều lần rồi, những tấm thẻ này…

Nhất là mấy tấm thẻ bốn sao, khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng không ổn!

Người này…Bọn họ thật sự không thể dây vào!

Nhưng đúng lúc này, một người trung niên từ trong sân trường đi ra.

“Chuyện này, e là cậu phải cho tôi một lời giải thích!”

Người trung niên lạnh lùng nói.

Soạt!

Ông ta bước đến.

Sắc mặt của mấy giáo viên lập tức nghiêm nghị: “Hiệu trưởng.”

“Ừm.”

Người trung niên khẽ gật đầu.

“Xin chào.”

“Tôi là phó hiệu trưởng của ngôi trường này.”

“Cậu muốn lời giải thích gì?”

“Người chết cũng là người của học viện chúng tôi, dựa vào cái gì mà cậu đòi lời giải thích?”

Người trung niên lạnh lùng nói: “Còn nữa, ai quy định trong lúc chiến đấu không cho phép bùng phát con át chủ bài? Ngô Canh đốt cháy sức mạnh, hợp tình hợp lý! Cho dù sau khi đốt cháy, bản thân cậu ta trở thành đồ vô dụng cũng là chuyện của cậu ta, phù hợp với quy tắc của trận đấu giao hữu! Cậu có tư cách gì mà đòi chúng tôi phải giải thích?”

Khí thế của phó hiệu trưởng sục sôi.

Ông ta là phó hiệu trưởng của Học viện Chiến đấu Tử Dương, thực lực vốn mạnh mẽ, tất nhiên sẽ không bị ảnh hưởng vì sự bức bách Lục Minh.

“Hơn nữa, tôi càng muốn biết, vì sao…là tấm thẻ kia?”

Sát ý phó hiệu trưởng lạnh lẽo: “Tấm thẻ trên người cô bé có phải là thẻ gốc của cậu?”

Tấm thẻ kia...

Con heo màu hồng…

Ông ta cảm nhận được một ít hơi thở của Lục Minh, mặc dù yếu ớt, thế nhưng uy lực lại kinh khủng, tốc độ kinh người… Ngoại trừ thẻ gốc của chuyên gia thẻ kiếm thì còn có thể là gì nữa?

Cậu đã ăn gian rồi!

Cậu còn muốn thế nào nữa?

“Ông nghĩ nhiều rồi.”

Lục Minh mỉm cười: “Đó là tấm thẻ của Tiểu Bạch.”

“Ha ha.”

“Còn thẻ của cậu đâu?”

Phó hiệu trưởng cười nhạt.

“À.”

“Ở đây.”

Lục Minh lấy ra thẻ gốc của mình.

Xoẹt…

Ánh sáng nhàn nhạt lóe lên.

Một tấm thẻ gốc đầy vết nứt tia chớp xuất hiện, khác với những thứ có màu sắc lòe loẹt được nhuộm lên, vừa nhìn đã thấy đường vân vốn có!

Tràn đầy cảm xúc.

“…”

Sắc mặt của phó hiệu trưởng lộ ra vẻ khó xử.

Đoán, đoán sai rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.