Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 2: Chương 2: Công việc chế tạo thẻ thần kỳ




Thành phố Thanh Minh.

Trong một cửa hàng ở khu phố trung tâm sầm uất.

Lục Minh cầm chiếc bút chế tạo thẻ trong tay, nghiêm túc ngồi vẽ từng nét một.

Trước mặt anh là "Bản mẫu chế tạo đường vân của thẻ năng lượng một sao", đây là một bản vẽ thiết kế chế tạo thẻ tiêu chuẩn.

Đây cũng là thẻ bài cơ bản.

Ba mươi sáu nét vẽ!

Mỗi một nét vẽ đều là đường vân cơ bản!

Chỉ cần vẽ lại đường vân theo bản vẽ thiết kế là có thể tạo ra một thẻ năng lượng. Đây là tấm thẻ đầu tiên mà các chuyên gia chế tạo thẻ bài bắt buộc phải học, cũng là tấm thẻ duy nhất mà Lục Minh biết vẽ.

Xoẹt!

Chiếc bút chế tạo thẻ bắt đầu di chuyển.

Lục Minh có thể cảm nhận rõ ràng năng lượng trong cơ thể từ từ chảy vào bên trong tấm thẻ thông qua ngòi bút, cuối cùng trở thành một đường vân đen nhánh.

Thì ra...

Đây chính là chế tạo thẻ bài!

"Cảm giác thật quen thuộc..."

Lục Minh như có điều suy nghĩ.

Anh cảm thấy đường vân trên những tấm thẻ cực kì giống với ngôn ngữ lập trình.

Mặc dù nguyên lý của nó không rõ ràng lắm.

Thế nhưng... chỉ cần so sánh thẻ bài với việc lập trình, tất cả dường như trở nên rất rõ ràng.

Kiếp trước, anh sử dụng những ngôn ngữ lập trình đơn giản để viết ra các chương trình phức tạp. Còn bây giờ, anh phải sử dụng các đường vân để tạo ra thẻ bài.

"Thẻ năng lượng tương đương với một chương trình đơn giản, giống như những chương trình tính toán nhỏ khi mới bắt đầu học lập trình, cực kì đơn giản."

"Vậy nên rất dễ dàng trong việc vẽ các đường vân đơn giản! Đường vân chính là cốt lõi của việc chế tạo thẻ bài."

"Học được cách vẽ những đường vân này là có thể nắm được phần cơ bản của việc chế tạo thẻ bài."

"Với mình mà nói chế tạo thẻ bài chính là lập trình ở thế giới khác!"

Lục Minh hơi kích động.

Cảm giác này quả thật vô cùng tuyệt vời.

Sau khi có được ký ức của Lục Minh bé nhỏ, tay nghề của anh coi như khá vững, tấm thẻ năng lượng từng vẽ vô số lần này dần dần thành hình dưới ngòi bút của Lục Minh.

Rất nhanh, Lục Minh vẽ xong nét cuối cùng trên mặt trái của tấm thẻ trắng.

Vù...

Những tia sáng yếu ớt dần hiện lên.

Giây phút này, tất cả đường vân đều ngưng tụ lại, thấp thoáng như ẩn như hiện, mặt phải của tấm thẻ vốn dĩ trống không nay cũng xuất hiện một viên đá quý hình thoi.

Đó là đá năng lượng.

Tấm thẻ trắng này đã trở thành một tấm thẻ năng lượng mới tinh.

"Thẻ năng lượng một sao!"

Lục Minh mừng rỡ.

Mặc dù đã thành công rất nhiều lần trong trí nhớ của Lục Minh bé nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên anh tự tay chế tạo thành công, cảm giác này đúng là vô cùng thần kỳ.

Đương nhiên, đó là vì có bản vẽ thiết kế, nếu như không có bản vẽ thiết kế thì sao?

Vậy cần phải có thẻ gốc rồi.

Thẻ gốc có thể chứa đựng bất cứ năng lực nào, biến nó thành một tấm thẻ, sau đó, anh chỉ cần vẽ lại theo các đường vân ở mặt trái của thẻ gốc là có được một thẻ mới!

Đây mới là sức mạnh của chuyên gia chế tạo thẻ bài!

"Thẻ gốc."

Lục Minh giơ tay lên.

Xoẹt!

Ánh sáng nhàn nhạt lóe lên.

Trong tay anh xuất hiện một tấm thẻ do năng lượng ngưng tụ mà thành.

Vù...

Thẻ bài lấp lánh những tia sáng li ti.

Tấm thẻ óng ánh trong suốt xoay tròn trước mặt anh, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, đây chính là thẻ gốc của anh, và cũng là gốc rễ của các chuyên gia chế tạo thẻ bài!

Về lý thuyết, có thể sử dụng tấm thẻ gốc này để phong ấn một năng lực.

Sau đó, mặt trái của tấm thẻ sẽ hiện ra các đường vân, chỉ cần vẽ theo là có thể tạo ra một tấm thẻ bài mạnh, đáng tiếc...

Số lần mà Lục Minh bé nhỏ sử dụng thẻ gốc là bằng không.

Nguyên nhân rất đơn giản... năng lượng quá thấp!

Yêu cầu thấp nhất để thẻ gốc có thể chứa đựng năng lực là: năng lượng có trong thẻ gốc phải lớn hơn năng lượng mà nó muốn chứa đựng, như vậy mới có thể thành công!

Anh muốn dùng một tấm thẻ gốc có một trăm điểm năng lượng để chứa đựng một năng lực có hai trăm điểm năng lượng?

Sẽ chết vì no mất!

Mà năng lượng trong thẻ gốc của Lục Minh chỉ có bốn mươi tám điểm!

Phải biết rằng, một tấm thẻ năng lượng đã có một trăm điểm năng lượng rồi. Cũng có thể nói, nếu không có bản vẽ thiết kế giúp đỡ, đến cả thẻ năng lượng Lục Minh cũng không làm được!

Anh chỉ có bốn mươi tám điểm năng lượng đáng thương!

Bây giờ, mỗi khi chế tạo thẻ năng lượng anh đều cần một viên đá năng lượng giúp đỡ mới có thể hoàn thành!

Nói trắng ra... công việc bây giờ của anh chỉ vẻn vẹn là một máy chuyển đổi, phụ trách biến đá năng lượng trở thành thẻ năng lượng, là cu li trong số các cu li, là người đứng đầu trong hội làm công bán sức lao động.

Trong ấn tượng.

Trong những ký ức ít ỏi của Lục Minh.

Anh đã từng tìm một người bạn học cũng đứng bét lớp thi triển thuật quả cầu lửa rồi cố gắng phong ấn nó, sau đó anh nằm trong phòng cấp cứu hơn một tháng trời.

Việc phong ấn thất bại, quả cầu lửa bắn lên người anh.

Bởi vì, cho dù là thuật cầu lửa thấp nhất cũng cần phải có năm mươi điểm năng lượng.

Anh không thể phong ấn được.

Nói một cách đơn giản là không đủ dung lượng.

Anh muốn lưu một bộ phim hành động tình cảm 8G vào một đĩa CD có 4G là điều không thể! Cho dù mua bản vẽ thiết kế của thuật cầu lửa rồi dùng đá năng lượng bổ sung năng lượng để hoàn thành...

Anh cũng không mua nổi!

Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là: thuật cầu lửa là kỹ năng cơ bản nhất, những thẻ bài chứa đựng năng lực này nhiều vô số kể, bất cứ một cửa hàng thẻ bài nào cũng có rất nhiều.

Mua cũng vô dụng!

Trên con phố này, ít nhất có mười cửa hàng đều bán nó!

Kiếm tiền?

Vốn là điều không thể.

Thế nên.

Cuối cùng Lục Minh bé nhỏ vẫn quyết định dùng thẻ năng lượng để kiếm tiền.

Chế tạo nhiều thẻ năng lượng có thể kiếm được một chút tiền công, cũng có thể tăng cao tu vi, chỉ khi năng lượng tăng lên thì sau này mới có thể phong ấn được càng nhiều năng lực, mới có thể bán ra để kiếm tiền.

Thật ra, quyết định của cậu ấy cũng hợp lý.

Đáng tiếc...

Bị tiền lãi đè sát đất, không ngóc đầu lên được.

"Khoản vay..."

Lục Minh nhìn đồng hồ đếm ngược ở góc trên bên phải, "mười lăm ngày".

Trong vòng mười lăm ngày, nếu như anh không trả được nợ, chắc sẽ bị đám người kia lôi đi vùi hoa dập cúc luôn, còn việc nói cho cha mẹ và chị gái...

Ừm.

Vẫn nên quên đi.

Nhỡ bị vạch trần thì chỉ còn đường chết.

Nếu không đến đường cùng, Lục Minh chắc chắn sẽ không thử.

"Một trăm nghìn tệ."

Lục Minh nhìn cuốn sổ nhỏ trên bàn.

Cửa hàng này vốn dùng để lừa dối chị gái nên chỉ thuê hai tháng, cộng thêm những tấm thẻ được mua về để trưng bày trong cửa hàng, tổng cộng mới hết hai mươi nghìn tệ.

Theo lý thuyết, chỉ cần cố gắng một chút là có thể trả hết nợ.

Nhưng mà tiền lãi của kiểu vay này, nhất là vay nặng lãi cho sinh viên... ha ha ha, lần trước khi mấy tên kia đến đây, không biết từ bao giờ mà hai mươi nghìn đã thành năm mươi nghìn.

Haiz.

Lần sau bọn họ đến đây sẽ là một trăm nghìn tệ.

"Hơi phiền toái rồi."

Lục Minh cảm thán một câu.

Thật ra mấy tên côn đồ ở khu này rất lợi hại, nhất là đối với những người gần như không có sức chiến đấu như Lục Minh, cho nên không cần suy nghĩ đến việc phản kháng bằng bạo lực.

Ít nhất thì đến giờ vẫn không được.

Vì thế.

Kiếm được một trăm nghìn tệ trong vòng mười lăm ngày, là một vấn đề lớn.

"Kiếm tiền..."

"Thẻ bài..."

Lục Minh trầm tư.

Kỹ thuật hữu dụng duy nhất mà anh có lúc này cũng chỉ có chế tạo thẻ bài thôi, và vẫn là loại thẻ năng lượng cơ bản nhất, anh vốn không có tư cách tiếp xúc với những loại thẻ bài khác.

Huống hồ, cho dù tiếp xúc rồi cũng không đáng giá.

Hay là...

Lục Minh nhìn xung quanh cửa hàng của mình.

Mấy tấm thẻ mà lúc trước anh mua để bày trong cửa hàng vẫn chưa bán đi, trong số đó có rất nhiều thẻ tấn công cấp thấp, nhưng anh không có tư cách để sao chép lại.

Năng lượng không đủ.

Cuối cùng, ánh mắt của Lục Minh hướng về phía một thẻ bài trong đó.

"Thẻ ảo cảnh..."

Ánh mắt của Lục Minh sáng lên.

Chủng loại của thẻ bài rất phong phú, nhiều không kể xiết.

Bởi vì thẻ bài có thể chứa đựng tất cả đặc tính, vì vậy trên lý thuyết, những năng lực mà thẻ bài có thể chứa đựng đều có thể chế tạo thành thẻ bài!

Vì vậy, thẻ bài hầu như có thể phong ấn được tất cả năng lực của tất cả nghề nghiệp!

Thẻ ảo cảnh chính là thẻ bài được chế tạo sau khi phong ấn ảo cảnh. Trong thẻ ảo cảnh sẽ có một ảo cảnh được xây dựng hoàn thiện!

Ví dụ...

Như tấm thẻ ở trước mắt.

Thẻ ảo cảnh một sao... tạo ra một lồng giam bằng ảo cảnh, nhốt kẻ địch trong đó. Tính chân thật, tính ổn định thấp, đây là thẻ ảo cảnh cơ bản nhất.

Năng lượng: 60 điểm.

Muốn sao chép lại tấm thẻ này, ít nhất phải có sáu mươi điểm năng lượng!

Anh không có ý định làm lại tấm thẻ này, không nói đến chuyện không đủ năng lượng, cho dù có làm lại cũng không đáng bao nhiêu tiền! Thẻ bài cấp thấp như vậy nhiều vô số kể!

Có điều anh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.

Dựa vào ký ức của Lục Minh bé nhỏ, tính ổn định của ảo cảnh có liên quan đến năng lượng. Thứ được ảo hóa càng mạnh thì năng lượng càng nhiều, tính ổn định càng cao, uy lực cũng càng lớn.

Nhưng mà...

Nếu không có năng lượng thì phải làm sao?

Nếu chỉ tạo ra một ảo cảnh cơ bản thì sao? Nếu như chỉ ảo hóa một vài công trình không có bất cứ năng lượng nào thì sao? Năng lượng tiêu hao sẽ ít đi nhiều!

Những thứ này đều là kiến thức trong phần lý luận cơ bản!

Thế nhưng...

Những thứ không cần đến năng lượng thì có thể tạo ra được ảo cảnh gì?

"Có thể thử xem sao."

Lục Minh có điều suy nghĩ.

Anh không hề lo lắng về chuyên gia ảo cảnh, sinh viên khoa Ảo cảnh của Học viện Kỹ thuật rất nhiều, Lục Minh cảm thấy anh có thể dễ dàng tìm được một người.

Lục Minh nghĩ đến đây, lập tức lấy điện thoại di động ra.

Thế giới này thật ra không quan tâm đến việc phát triển khoa học kỹ thuật, nhưng cho dù như vậy, bởi vì có sự tồn tại của năng lượng nên tốc độ phát triển cực kì nhanh.

Xét về tổng thể, trình độ khoa học kỹ thuật ở nơi này tốt hơn so với kiếp trước.

"Trương Tiểu Bàn, cậu có muốn hợp tác làm ăn không?"

Lục Minh hỏi.

Trương Tiểu Bàn là một bạn học của anh.

Nguyên nhân để Lục Minh lựa chọn đối phương rất đơn giản, trong số những chuyên gia ảo cảnh, người này kém nhất, chi phí cũng rẻ nhất.

"Làm ăn gì?"

Giọng nói của Trương Tiểu Bàn cao lên vài decibel.

"Cậu thi triển một ảo cảnh đơn giản, tôi sẽ phong ấn lại, tám trăm tệ."

Lục Minh nói.

"Quá thấp."

Trương Tiểu Bàn không đồng ý: "Giá tiền này còn không đủ để bù vào phần năng lượng tiêu hao."

"Ồ, vậy thì thôi."

Lục Minh tắt máy.

Một giây sau, chuông điện thoại di động vang lên, sau đó là giọng nói của Trương Tiểu Bàn: "Anh, anh đang ở đâu, bây giờ em lập tức qua đó, anh thanh toán hai tệ tiền xe nhé."

"Cút!"

Lục Minh không hề khách khí.

Nếu lúc này anh dễ dãi, chắc chắn cậu ta sẽ được nước lấn tới.

"Tôi ở cửa hàng."

Lục Minh không vui nói.

Đối với bọn họ mà nói, tám trăm tệ là một khoản thu nhập thêm, dù không có tiền, cậu ta cũng phải tu luyện và luyện tập mà?

Vậy...

Thử suy đoán của bản thân xem sao.

Lục Minh suy nghĩ một chút rồi lấy giấy bút bắt đầu lên ý tưởng.

Rất nhanh, Trương Tiểu Bàn thở hổn hển chạy đến.

"Anh muốn ảo cảnh gì?"

"Chị đại, hay loli? Nữ vương? Hay là tiếp viên hàng không?"

Trương Tiểu Bàn hỏi một cách vô cùng thuần thục.

Lục Minh: "???"

Bình thường mấy người trong khoa Ảo cảnh làm thêm nghề gì vậy!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.