Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 86: Chương 86: Không cho bỏ trốn




“Em nghĩ chị không đoán ra sao? Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi ở ghế đối diện nhìn vẻ mặt đắc ý của em trai hỏi ngược lại.

“Vậy chi đoán đi” Văn Nhân Chiếu cười nói.

Văn Nhân Mục Nguyệt gấp quyển tạp chí, suy nghĩ một lát rồi nói: “Tần Túng Hoành nhờ em tới làm thuyết khách, đúng không?’

Văn Nhân Chiếu há hốc mồm, kinh ngạc hỏi: “Sao chị lại biết? Anh Túng Hoành gọi điện cho chị à?”

“Dựa vào tính cách của em, em có khi nào vui lòng giúp đỡ người khác không?” Văn Nhân Mục Nguyệt giải thích khi nàng nhìn thấy Văn Nhân Chiếu biến sắc. “Người duy nhất có thể bảo sao em nghe vậy chỉ có thể là Tần Túng Hoành”.

‘Sắp tới lễ đại thọ tám mươi tuổi của Tần lão thái, chắc chắn sẽ mời rất nhiều khách. Tần Túng Hoành biết nếu tự anh ta tới mời chị, chị sẽ từ chối. Nếu anh ta không biết cách lợi dụng một cậu bé ngốc nghếch như em, như vậy sẽ uổng phí mỹ danh “Trí công tử” người đời ban tặng cho anh ta” Văn Nhân Mục Nguyệt cười giải thích. “Nói đi. Hãy nói cách anh ta dỗ dành em đi. Hay anh ta tặng cho em chiếc xe thể thao Bugatti đời mới?”.

“Ngay cả điều này chị cũng biết sao? Văn Nhân Chiếu càng trợn mắt há hốc mồm, dường như có thể nhét cả con gà vào mồm hắn.

Có một người chị yêu quái thông minh, trí tuệ hơn người không biết là may mắn hay bất hạnh cho hắn đây.

“Đương nhiên. Em rất muốn mua dòng xe đó. Lần trước em đã năn nỉ chị mua, chị đã từ chối. Em tự nhiên sẽ tìm cách có được từ người khác. Còn về cách thức dụ dỗ em có cần chị nói tiếp không?’

Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn em trai của mình, trong lòng nàng xuất hiện niềm thương yêu.

Bởi vì mẹ của hai chị em mất sớm, nàng cùng em trai sớm mất đi tình thương yêu của mẹ. Chính vì nguyên nhân này bản thân nàng xuát hiện tính cách độc lập. Em trai nàng khi trưởng thành chỉ thích những phụ nữ thành thục, gợi cảm.

Chỉ cần là người trưởng thành, vóc dáng xinh đẹp, bộ ngực đầy đặn, giọng nói êm dịu, ngọt ngào đều là đối tượng theo đuổi của hắn.

Hắn thực sự cũng không muốn làm “chuyện gì” với bọn họ, chỉ cần hắn có thể làm quen với họ, ngồi uống trà, tâm sự là cũng đủ cho hắn vui vẻ trong mấy ngày trời.

Văn Nhân Mục Nguyệt hiểu nguyên nhân hắn theo đuổi những người phụ nữ thành thục. Hắn có thể tìm thấy một loại tình cảm vừa quen vừa lạ.

Loại tình cảm đó gọi là tình mẫu tử.

Vì nguyên nhân đó nên nàng cũng không ngăn cản, trách cứ em trai mình làm những chuyện không đoàng hoàng, hoang đường đó.

Nếu Tần Lạc biết tính cách của Văn Nhân Chiếu, có khi hai người sẽ trở nên thân thiết, cũng không có chuyện cãi vã nhau liên tụ trong lần gặp mặt đầu tiên.

Cừu Yên Mị từ miền nam tới Yến kinh, thanh danh của nàng lập tức lan xa. Được coi là người đứng đầu trong” Yến Kinh tam đại thục phụ”.

Văn Nhân Chiếu cảm thấy hứng thú với nàng cũng là chuyện bình thường.

“Hì, hì. Chị quá thông minh, em sợ rồi đó” Văn Nhân Chiếu cười xấu hổ. “Chị, nếu chị đã biết mục đích của em. Chĩ hãy đồng ý với em nhé? Anh Túng Hoành định đến mời chị nhưng anh ấy sợ chị từ chối. Anh ấy van nài em tới mời chị. Em đã cam đoan sẽ mời được chị tới dự. Chị đừng làm mất uy tín của em, được không?”

Văn Nhân Mục Nguyệt thở dài nói: “Văn Nhân Chiếu, em không hiểu rõ ý tứ của Tần Túng Hoành à?”

“Em biết. Không phải anh ấy thích chị sao? Chị, em thấy rất kỳ quái, tại sao chị không tiếp nhận tình cảm của anh Túng Hoành. Nói về tướng mạo, nhân phẩm, thân phận, địa vị anh ấy đều xứng đáng với chị. Nếu tìm khắp thiên hạ này một người con trai xứng với chị, chắc chắn chỉ có anh Túng Hoành. Những người đàn ông khác còn không xứng làm người giúp việc cho chị” Văn Nhân Chiếu nghiêm túc nói.

Rất khó nhận ra nét tươi cười trên gương mặt hắn.

“Thích hay không thích là chuyện của chị, không liên quan gì tới em. Chị có thể đáp ứng em bất kỳ chuyện gì, chứ chuyện này thì không được. Nếu chị xuất hiện ở bữa tiệc đại thọ của Tần lão thái, thiên hạ sẽ hiểu nhầm chị được gả cho Tần gia” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

“Gả vào Tần gia thì có gì không tốt?” Văn Nhân Chiếu ngạc nhiên hỏi.

Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn em trai của mình lắc đầu. Ngày thường hắn cực kỳ ham chơi, không quan tâm tới chuyện của gia tộc. Nàng không ngờ ngay cả một điều nhỏ nhặt này hắn cũng không nhìn ra.

“Dạo này chị bận nhiều việc. Em cám ơn Tần Túng Hoành cho chị’ Văn Nhân Mục Nguyệt dứt khoát từ chối, nàng cũng chẳng buồn giải thích chuyện nàng tới dự tiệc sẽ gây ra nhiều hậu quả cho gia tộc.

“Chị à, chị hãy thương em trai tội nghiệp của chị. Em đã nói với bọn họ chị sẽ tới dự tiệc. Nếu chị không tới, em sẽ mất mặt với bọn họ” Văn Nhân Chiếu cầu xin. “Có phải chị đang chờ cái gã tới thối hôn của chị à?”

Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu nói: “Đúng như vậy”.

Nàng biết em trai của mình cực kỳ lỳ lợm nên nàng dùng cách này để tránh hắn lằng nhằng.

Văn Nhân Chiếu tái mặt, hắn há hốc mồm rồi tức giận nói; “Chị, tại sao chị lại thích anh ta đó? Em đã bảo chị anh ta rất xấu trai. Mắt như quả chuông, miệng rộng tận mang tai. Một bữa cơm ăn mấy bát liền, ăn nói thô lỗ. Anh ta thực sự không thể bám gót anh Túng Hoành. Em và ông đã gặp anh ta, ông hoàn toàn không hài lòng với anh ta. Dù thế nào đi nữa anh ta không xứng đáng với chị”.

Văn Nhân Mục Nguyệt lắc đầu ngao ngán, nàng mở tập tài liẹu trên bàn, chỉ vào tấm ánh chụp Tần Lạc nói: “Em nói người cực kỳ xấu trai, mắt quả chuông, mồm rộng mang tai. Một bữa ăn mấy bát cơm, nói chuyện thô lỗ, có phải người này không?”

"-- "

Văn Nhân Chiếu ngẩn người sau đó hắn hoảng hốt bỏ chạy.

Nguy hiểm quá người đó có quan hệ thân thiết với chị ấy.

Sau khi Lâm Hoán Khê dạy xong hai tiết học buổi chiều, xuống tới chỗ để xe nàng vô cùng ngạc nhiên khi đã thấy Tần Lạc đang ngồi chờ bên cạnh chiếc BMWcủa nàng.

“Tôi không muốn đi taxi nên tới đi nhờ xe chị” Tần Lạc cười nói.

Lâm Hoán Khê vẫn lạnh nhạt mở cửa xe, ngồi vào. Tần Lạc không đợi nàng nói hắn cũng ngồi vào ghế bên cạnh nàng.

Nhìn thấy Lâm Hoán Khê và Tần Lạc cùng nhau quay về Lâm Thanh Nguyên rất vui mừng. Ông âm thầm giơ ngón tay cái ý bảo Tần Lạc làm rất tốt.

Tần Lạc cười ảo não.

Hắn không muốn nói chuyện bệnh tình ngày càng nặng của Lâm Hoán Khê cho ông biết để tránh cho ông khỏi lo lắng thêm.

Hơn nữa chuyện này càng ít người biết càng tốt, để khỏi tới tai Lâm Hoán Khê.

“Ha, ha. Hai cháu về rất đúng lúc. Cơm mới nấu xong. Nào tới đây chúng ta ăn cơm. Tần Lạc, tối nay ông cháu mình uông một chén nhé? À, cháu không uống rượu, ông uống hai chén, cháu uống nước ngọt” Lâm Thanh Nguyên cười ha hả nói.

“Được. cháu đi rửa tay” Tần Lạc nói.

Lâm Hoán Khê dường như không nghe ông nói gì nàng cầm cặp đi thẳng lên lầu.

“Này…hai cháu không hòa thuận à? Lâm Thanh Nguyên nhìn theo bóng dáng đang đi lên lầu của Lâm Hoán Khê hỏi.

“Ông cứ yên tâm. Sẽ ổn thôi” Tần Lạc cười nói.

“Phải thế. Vợ chồng với nhau cãi nhau làm gì? Cãi nhau cứ lên giường là chuyện gì chả giải quyết được, đúng không?”

Nhìn thấy ánh mắt quái dị của Tần Lạc đang nhìn mình, Lâm Thanh Nguyên mới nhận ra ông đang lỡ lời, ông cười xấu hổ nói: “Ông cũng chỉ lấy ví dụ. ha, ha. Thực ra nếu các cháu muốn lấy nhau ông không phản đối’.

Lâm Hoán Khê không xuống dưới phòng ăn cơm. Tần Lạc sợ Lâm Thanh Nguyên nghi ngờ nên dặn chị Lý mang cơm lên phòng cho nàng.

Cũng may Lâm Thanh Nguyên không quan tâm tới chuyện đó, ông vui vẻ uống ba chén rượu, sau đó ông say rượu ngủ gật gà gật gù.

Sau khi ăn cơm xong, Tần Lạc cùng Lâm Thanh Nguyên ngồi ở phòng khách uống trà. Hắn lấy cớ cần có một giấc ngủ ngon để giải thích lý do ánh mắt của Lâm Hoán Khê hôm nay, đuổi khéo Lâm Thanh Nguyên đi ngủ sớm.

Hắn quay lên phòng tắm rửa thay quần áo. Hắn đứng trước gương chải đầu, nhổ một cái lông mũi dài rồi mới đi sang gõ cửa phòng Lâm Hoán Khê.

Lâm Hoán Khê mở cửa, hỏi Tần Lạc: “Có việc gì?”

Hình như nàng cũng vừa tắm xong. Nàng mặc chiếc áo ngủ màu tím rất quen thuộc với Tần Lạc. Chiếc áo ngủ che kín thân hình nàng nhưng những phần lồi lõm, đường cong gợi cảm, hương thơm tỏa ra làm cho Tần Lạc ngây ngất.

Mái tóc vẫn lưu lại hương thơm của dầu gội, xõa ngang vai. Nàng không dùng bất cứ loại mỹ phẩm nào nhưng nhan sắc của nàng thực sự rung động lòng người.

Nhưng đôi mắt, cửa sổ tâm hồn của con người lại đờ đẫn, ngây dại làm vẻ quyến rũ của nàg giảm đi một chút.

Nếu như nàng cũng có ánh mắt mị lực như Lệ Khuynh Thành. Nhìn hắn, cắn môi nói: Tôi đi tắm đây, không được nhìn trộm.

Tần Lạc biết khi đã hắn sẽ chảy cả máu mũi.

“Không có việc gì. Tôi chỉ muốn sang đây trò chuyện với chị” Tần Lạc cười ha hả nói.

“Muộn rồi. Có gì ngày mai nói” Lâm Hoán Khê nói.

“Thật ra, tôi muốn nói chuyện có liên quan tới bệnh của chị” Tần Lạc đành phải dùng cái cớ này. “Còn cần một đợt điều trị trừ độc gan nữa thì bệnh của chị mới khỏi hẳn”.

“Cám ơn. Tôi thấy tôi không còn vấn đề gì nữa” Lâm Hoán Khê nói, nàng định đóng cửa phòng lại.

Ba!

Khi cánh cửa phòng sắp khép lại, Tần Lạc giơ tay ra chặn lại.

“Cậu muốn làm gì?” Lâm Hoán Khê lạnh lùng hỏi, trên mặt nàng vẫn không có cảm xúc gì cả.

Tay Tần Lạc giữ cửa, hắn đứng gần sát người nàng nên đầu hắn cũng gần như chạm vào nàng.

“Cậu muốn làm gì?”

Lâm Hoán Khê kinh sợ nàng cố gắng lui lại phía sau.

Tần Lạc không dừng lại, hắn tiếp tục nhìn quan sát xuống phía dưới. Gương mặt hai người gần kề nhau, Tần Lạc có thể ngửi thấy mùi thơm hơi thở của nàng.

“Cậu…” Lâm Hoán Khê chưa từng trải qua chuyện thế này, nàng quay mặt muốn trốn tránh.

Tay còn lại của Tần Lạc nắm lấy cằm nàng, hắn nói: “Không được trốn”.

Nói xong hắn cúi đầu hôn lên đôi môi nàng.

Mặt khác tay kia của hắn bỏ cánh cửa vuốt ve bộ ngực mềm mại qua lớp áo mỏng bằng lụa tơ tằm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.