Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1489: Chương 1489: Đại lưu manh




Chiến Hiệp Ca bị em gái Hà Trí Tuệ dùng độc dược uy hiếp, Tần Lạc mang theo vệ sĩ kịp thời xuất hiện anh hùng cứu anh hùng, điều này chỉ có hai loại khả năng.

Thứ nhất, Tần Lạc đến thăm thương thế Chiến Hiệp Ca, vừa vặn phát hiện âm mưu quỷ kế của Hà Trí Tuệ.

Thứ hai, Tần Lạc một mực tìm người theo dõi Chiến Hiệp Ca, sau khi biết Hà Trí Tuệ xuất hiện, lập tức chạy tới vây quét.

Tổng hợp lại đủ loại tình huống tiến hành phân tích, chân tướng chân thật hẳn là thuộc về loại thứ hai.

Bởi vì Tần Lạc vừa mới từ Nhật về, trong tay có rất nhiều chuyện cần xử lý, làm sao có thể vội vàng chạy tới thăm mình?

Đúng như Tần Lạc vừa mới nói... trước kia hắn cũng không coi Chiến Hiệp Ca là bạn.

Hơn nữa, nếu Tần Lạc tới thăm mình, nhất định là phải đi cửa chính. Nếu như là đi cửa chính, sao Chiến Hiệp Ca lại không có được bất kỳ thông báo gì?

Nhưng mà, cho dù là loại thứ nhất hay là loại thứ hai, Tần Lạc cũng sẽ không nói rõ, Chiến Hiệp Ca cũng sẽ không ngốc đến độ chủ động lên tiếng hỏi.

Ít nhất kết quả là tốt, bọn họ bây giờ là bạn bè. Về phần một ít quá trình ở giữa, vẫn lý tính mà bỏ qua đi.

"Tôi nên sớm nói rõ với cậu". Chiến Hiệp Ca vẻ mặt áy náy nói.

"Có mấy người có thể cự tuyệt yêu cầu của người thân chứ?" Tần Lạc vừa cười vừa nói, đang cởi bỏ băng ở ngực Chiến Hiệp Ca giúp hắn một lần nữa băng bó bôi thuốc.

"Cậu đã sớm biết động cơ tôi tiếp cận cậu không đơn thuần, cũng không nên mạo hiểm cứu tôi".

"Nếu vậy, chẳng phải tôi đã thiếu đi một người bạn sao?" Tần Lạc vỗ vỗ bả vai Chiến Hiệp Ca, nói: "Đừng nghĩ quá nhiều".

Chiến Hiệp Ca không thể không suy nghĩ nhiều một chút.

Bây giờ chuyện bại lộ, tình huống cũng trở nên càng thêm phức tạp.

"Cậu không hỏi tôi chuyện Hà gia sao? "Chiến Hiệp Ca lên tiếng nói.

Tần Lạc rót thuốc trừ độc trên ngực Chiến Hiệp Ca, sau đó giật băng gạc mới để giúp hắn băng bó. Quấn tầng tầng lớp lớp, lại thắt một nơ con bướm xinh đẹp, lúc này mới thỏa mãn mà nhìn kiệt tác của mình, nói: "Ngàn vạn lần không nên tức giận nữa. Cũng không nên làm vận động quá khích. Nếu không, tình huống sẽ rất nguy hiểm ".

Sau khi dặn dò, lúc này mới trả lời vấn đề của Chiến Hiệp Ca, vừa cười vừa nói: "Mặc dù thoạt nhìn Hà gia này đối với anh không được tốt cho lắm, nhưng dù sao anh cũng là một phần của bọn họ, cũng không cần phải gia tăng gánh nặng tâm lý cho anh... yên tâm đi, tôi cần gì, bọn họ đều có thể hỏi ra thay anh".

"Cảm ơn". Chiến Hiệp Ca cảm kích nói.

Quả thật, hắn bởi vì nội tâm xấu hổ cùng vô cùng cảm kích với Tần Lạc, cho nên mới cự tuyệt kế hoạch của em gái. Nhưng mà, điều này cũng không đại biểu cho hắn có thể xoay lại đâm Hà gia một đao.

Điều này nghe có chút ngu xuẩn, nhưng lại là sự cố chấp của hắn.

Cũng chính bởi vì như vậy, Tần Lạc mới xem trọng hắn. Nếu hắn xoay lại bán cả gia tộc mình, trong quá trình ở chung sau này, Tần Lạc ngược lại còn phải đề phòng hắn một chút.

"Cậu định xử lý bọn họ như thế nào?" Chiến Hiệp Ca hỏi. Hắn từng điều tra Tần Lạc, biết với nhân lực, tài lực cùng nhân mạch Tần Lạc bây giờ, Hà gia một khi bại lộ, liền cách sụp đổ không xa.

Đây cũng là nguyên nhân Hà Trí Tuệ không dám hiện thân, mà lại một mực bảo đứa con bị vứt bỏ không chút liên quan gì tới Hà gia như hắn động thủ.

"Tôi là người tốt, nhưng không phải là một người thiện lương". Tần Lạc vừa cười vừa nói. "Người khác khi dễ tôi, nếu tôi không khi dễ ngược lại, trong lòng sẽ luôn nghẹn tức".

Dừng một chút, Tần Lạc nói: "Cho nên, tôi muốn xả giận".

Một lát sau, đầu to gõ cửa đi vào, nói: "Lấy được giải dược rồi".

Tần Lạc nhận lấy bình nhỏ màu trắng hắn đưa tới, nói: "Xác định rồi?"

"Ở dưới tình huống như vậy, cô ta không có lý do để nói dối". Đầu to nói chắc chắn.

"Vất vả rồi". Tần Lạc vừa cười vừa nói. Sau đó hắn ném bình nhỏ màu trắng kia cho Chiến Hiệp Ca, nói: "Mau giải độc trên người đi".

"Cảm ơn". Chiến Hiệp Ca nhận lấy giải dược, trong lòng quả thật trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Người hạ độc là em gái ruột của mình, người mình vốn muốn làm hại lại từ trên người em gái lấy giải dược về cho hắn... thế sự chính là kỳ diệu như thế.

Nếu vừa rồi hắn chấp nhận yêu cầu của em gái, bây giờ kết quả của mình là gì?

Muốn đến chuyện Tần Lạc đột nhiên từ bên ngoài xông vào, Chiến Hiệp Ca cũng không khỏi bị hù đến một thân mồ hôi lạnh.

Người đàn ông này quá giảo hoạt, cũng quá cường thế. Bên cạnh của hắn cao thủ như mây, muốn hại hắn sao dễ dàng chứ?

"May là, chúng ta bây giờ là bạn bè". Chiến Hiệp Ca thầm nghĩ ở trong lòng.

" Nghỉ ngơi thật tốt đi". Tần Lạc nói với Chiến Hiệp Ca. "Tốt nhất tìm một vài người bạn tới bồi anh. Bởi vì tôi không xác định bọn họ sẽ còn có an bài gì với anh hay không... Đương nhiên, nếu bọn họ lại định ra tay".

"Anh sẽ ra tay với bọn họ à?" Chiến Hiệp Ca hỏi. Tần Lạc nói. "Nếu bọn họ tiếp tục ra tay thì chắc chắn Hà gia sẽ gặp phải tai nạn".

"Cô gái kia bị chúng tôi bắt đi, tin tức rất nhanh sẽ bại lộ ". Tần Lạc nói. "Đương nhiên phải ra tay lúc bọn họ không kịp phòng bị".

Chiến Hiệp Ca định nói gì đó, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng...

Người ra tay không phải là Tần Lạc, mà lại là Văn Nhân Mục Nguyệt.

Đây là lựa chọn ổn thỏa nhất, bởi vì với thực lực cùng nhân mạch của gia tộc Văn Nhân có thể lập tức đánh Hà gia lọt vào đáy cốc, không có bất kỳ dư âm phản kháng cùng giãy dụa nào.

"Có chút vấn đề". Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn báo cáo hành động trong tay, cau mày nói.

"Em cũng phát hiện ". Tần Lạc vừa cười vừa nói. Lúc này, hắn đang ngồi ở trong phòng trữ tàng của Ánh Nguyệt sơn trang, thưởng thức một số bảo tàng cực phẩm của Văn Nhân Mục Nguyệt. Nàng mặc quần áo rất mốt, nhưng trong xương lại cứ có hướng thích mấy thứ cổ điển.

Nàng cất chứa nhiều nhất là chạm khắc gỗ cùng tranh chữ, những đồ này ở trong phòng trữ tàng của nàng tùy thời có thể thấy được. Không biết là chính nàng bày hay là có danh sư chỉ điểm, mỗi một thứ đều bày ở chỗ nó nên xuất hiện nhất. Nhìn vào làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Trước kia khi quan hệ Tần Lạc cùng Văn Nhân Mục Nguyệt còn chưa thân mật như vậy, Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không dẫn hắn vào. Bây giờ sau khi vào, hắn có loại cảm giác đặt mình trong bảo khố. Một số tranh chữ danh nhân cấp thế giới cùng trân phẩm Đường Tống không ngờ xuất hiện ở trong này, không thể không khiến Tần Lạc cảm thán một tiếng, cuộc sống của người có tiền đúng là không có cách gì tưởng tượng... Hắn luôn xem nhẹ sự thật mình cũng là một người có tiền.

"Bọn họ quá yếu". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Nếu để cho đối thủ nghe câu bình luận này, nhất định sẽ giận đến độ không thể giậm chân. Anh khi dễ tôi, tra tấn tôi, lăng nhục tôi, đánh tan tác tôi còn chưa tính, anh còn chê thực lực của tôi quá yếu... có kẻ bắt nạt người như anh sao?

"Phải đó". Tần Lạc nói. "Hà gia quá nhỏ rồi. Có khác nhau rất lớn so với anh nghĩ. Quy mô xí nghiệp bọn họ... Đoán chừng cũng xấp xỉ công ty y dược kinh doanh hạng ba của ba anh. Thế gia y dược như vậy ở Trung Quốc không có một trăm cũng có tám mươi. Rất dễ làm cho người ta xem nhẹ".

"Bày bố lâu dài với bọn họ không phù hợp". Văn Nhân Mục Nguyệt suy nghĩ. "Chẳng lẽ bọn họ là thương?"

Cái gọi thương, chính là chỉ kẻ chịu tội thay bị người khác đẩy ra.

Nhưng mà, cho dù là Tần Minh nói hắn họ Hà, hay là Hà Trí Tuệ bắt được hôm nay, đều chứng minh bọn họ là độc lập... đây cũng giống như một đứa nhỏ tám tuổi muốn trở thành tướng quân. Có thân thể nho nhỏ, nhưng lại có lý tưởng rộng lớn. Thoạt nhìn quả thật có chút quái dị.

"Phải đó". Tần Lạc gật đầu. "Chuyện hơn hai mươi năm trước ông nội của anh bị bắt cóc em cũng biết rồi, bọn họ đã có thể sắp xếp đưa người vào nhà chúng ta, chứng minh ánh mắt của bọn họ lợi hại phi thường, sử dụng thủ đoạn âm mưu quỷ kế cũng tương đối sắc bén... người có thể làm ra chuyện như vậy, sao sẽ dễ dàng thất bại như vậy?"

"Tiếp tục tra". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Tần Lạc nhẹ gật đầu, nói: "Chuyện trước đó em đều đã làm xong, chuyện phía sau liền để anh xử lý đi".

Văn Nhân Mục Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Tần Lạc, chớp mắt không nói gì.

Tần Lạc liền ôm một tấm chạm khắc gỗ lớn trong tay tới trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt, vừa cười vừa nói: "Em xem tay của em trắng như vậy, anh sao cam lòng để nó dính vào những chuyện máu tanh này?"

"Em chưa từng làm chuyện máu tanh". Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Đều là người khác giúp em làm".

"Người to nói chuyện, người nhỏ chạy việc". Tần Lạc vừa cười vừa nói. "Anh vẫn luôn ở vào chân chạy việc".

Hắn ôm chạm khắc gỗ kia tới trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt, hỏi: "Chạm khắc gỗ này rất kỳ quái, là có ý gì?"

Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn lướt qua, khuôn mặt tức khắc biến thành đỏ bừng.

Đó là một bức điêu khắc xuân cung, là tư thế lúc nam nữ hợp thể. Hơn nữa dùng còn là liên thức ngồi Quan Âm.

Đây là quản gia Văn Nhân Mục Nguyệt giúp nàng thu thập ở bên ngoài về, trước kia nàng từng xem, cũng không để ý. Không ngờ Tần Lạc hư hỏng như vậy, không ngờ lại chạy tới vẻ mặt thiên chân vô tà mà hỏi mình là cái gì.

" Lưu manh". Văn Nhân Mục Nguyệt cắn răng nói.

Tần Lạc mở to mắt nhìn về phía Văn Nhân Mục Nguyệt, giả bộ khó hiểu nói: "Anh đang hỏi em tấm chạm khắc gỗ này điêu khắc cái gì... sao lại thành lưu manh".

"Đại lưu manh". Văn Nhân Mục Nguyệt càng xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.