Bác Sĩ Nhanh Cứu Con Trai Ta!

Chương 6: Chương 6: Cùng Lãnh bác sĩ hẹn hò (ngộ)




Cùng người nhà ăn xong điểm tâm, Chúc Liên Chi như nghĩ đến cái gì.

“Buổi chiều.”

Trong phòng bếp, Chúc Trường Cửu đầu không nhấc mà giải thích, “Ý của hắn là buổi chiều có việc.”

Claude tiên sinh đặt điều khiển ti vi xuống ló đầu hỏi, “Muốn đi nơi nào?” Lâm nữ sĩ bên cạnh không yên tâm hỏi, “Đi một mình?”

Chúc Liên Chi lắc đầu: “Phim.” Lại bù thêm một câu “Cùng bác sĩ Lãnh.”

“Con ngày hôm nay trả lời tận bốn chữ*, tâm tình rất tốt sao?” Lâm nữ sĩ bát quái theo sát Claude tiên sinh đồng thời ló đầu nhìn về phía Chúc Liên Chi ngồi ở một bên bàn ăn.

(*có từ hey(diễn tả sự ngạc nhiên) ở đây nhưng mình chả biết dịch sao)

Chúc Trường Cửu làm xong chuyện cuối cùng từ bên trong đi ra, cũng kéo cái ghế bên bàn ăn ngồi xuống, “Xem ra, đi một chút cũng là chuyện tốt, muốn đi chỗ nào? Muốn ta hay cha lái xe đưa ngươi sao?”

“...” Chúc Liên Chi lắc đầu, “Đón xe.” Sau đó lấy ra vé xem phim cho chị xem.

Chúc Trường Cửu nhìn thời gian cùng tên phim, “Này thật giống phim tình cảm a, hình như đánh giá rất tốt, cảm động vạn ngàn thiếu nữ thần mã. Trên tay kia là cái gì?”

Chúc Liên Chi cúi đầu, “Bác sĩ.”

Chúc Trường Cửu ý tứ sâu xa gật đầu, không rõ vì sao Chúc Liên Chi đến bên ba mẹ cướp TV.

Thành phố X khí trời từ trước đến giờ đều lạnh, Chúc Liên Chi hôm nay mặc một bộ màu trắng mũ liền với ống tay áo, bên trong là áo lót màu trắng, hạ thân phối với quần kaki đen, phối hợp xuất chúng với ngũ quan lai có vẻ đặc biệt đẹp đẽ. Mặc đồ này vào tháng chín ở thành phố X thì có hơi nóng, thế nhưng đợi lát nữa tiến vào rạp chiếu phim thì sẽ không.

Đứng ở ven đường chờ đợi một hồi, thấy xe Lãnh Thích đến.

Bác sĩ Lãnh ngày hôm nay không mặc áo blue trắng, hắn mặc áo sơmi trắng, thời điểm thân ảnh thon dài từ đằng xa đi tới đặc biệt như một người mẫu, bình tĩnh thong dong lại mang theo một loại khí chất tự tin.

“Ngày hôm nay rất tuấn tú mà!” Có lẽ do không ở phòng khám, bác sĩ Lãnh ngày hôm nay đặc biệt gần gũi, cư xử như bằng hữu. Hắn tới gần Chúc Liên Chi liền táy máy tay chân, hắn đưa tay lên đầu Chúc Liên Chi, dùng sức mà xoa tóc của hắn.

“...” Chúc Liên Chi yên lặng mà bị đùa giỡn.

Hai người tiến vào rạp chiếu phim, bác sĩ Lãnh mua cho hắn đồ uống, liền lôi kéo hắn đi vào.

Nhiệt độ đột nhiên giảm xuống làm Chúc Liên Chi có chút không quen, hắn cầm đồ uống đi theo phía sau bác sĩ Lãnh, hai người tìm tới chỗ ngồi xuống.

“Ta tìm một bộ có người nói rất cảm động, xem một chút đi, ngươi cũng không nên khóc nhè.”

Đương nhiên câu nói này chính là một câu đùa.

Bác sĩ Lãnh vẫn không có nhìn chằm chằm màn hình trái lại lại quan sát vẻ mặt Chúc Liên Chi, mà Chúc Liên Chi đương nhiên không biết gì cả mặt không cảm xúc xem đoạn kết.

Trong rạp chiếu phim bầu không khí cực kỳ tốt, mặt Chúc Liên Chi vẫn tê liệc, một điểm biến hoá cũng không có.

Bác sĩ Lãnh biểu hiện lúc đầu rất lớn, hắn kéo tay Chúc Liên Chi đi ra ngoài, lại mua vé một bộ phim khác sắp chiếu.

Hai người ngồi ở phòng cà phê gần đó chờ, bác sĩ Lãnh hết sức nghiêm túc mà nói với hắn.

“Đến thử cười theo ta, dùng ngón tay kéo thành một độ cong.” Nói rồi thực hiện ngay.

Chúc Liên Chi mặt không cảm xúc mà nhìn, cuối cùng phát biểu cảm tưởng.

“... Ngốc.”

Lãnh bác sĩ nhịn xuống, “Đệt!”

Rốt cục đợi được đến lúc phim chiếu, hai người lại ra trận.

Bác sĩ Lãnh mua vé một bộ phim kinh dị, bầu không khí cũng đặc biệt quỷ dị, thời điểm chiếu phim còn thỉnh thoảng có tiếng hô căng thẳng của khán giả.

Lãnh Thích lần thứ hai quan sát biểu hiện của Chúc Liên Chi, hắn lần này quan sát càng cẩn thận, chỉ lo lỡ một điểm.

Chúc Liên Chi mặt vô cảm nhìn phim đang chiếu cảnh quỷ quay đầu lại nắm vai nữ chính doạ giết, lúc ánh sáng phảng phất lóe quang con mắt ngọc thạch như có điểm biến hóa.

Lãnh Thích nghi hoặc, hắn tỉ mỉ cân nhắc ý tứ bị bao hàm bởi cặp mắt kia..., vai nữ chính sắp chết ánh mắt ngươi như thế là thế nào? Này này ngươi đến cùng là vì sao?

Sau đó Lãnh Thích lại thay đổi thành một bộ hài kịch, hai người dằn vặt đến tối chín giờ mới kết thúc. Lãnh Thích lái xe đưa Chúc Liên Chi trở về.

“Phim có hay không?” → Lãnh Thích có chút không biết nói gì.

“Ừm!” → ngữ khí Chúc Liên Chi có chút biến hoá.

“... Lần đầu xem phim kinh dị?” → Lãnh Thích hắc tuyến

“Ừm!” → Chúc Liên Chi lần đầu có vẻ rất vui vẻ.

“...” → ngươi hiểu, không nói.

Cùng Lâm nữ sĩ Claude tiên sinh Chúc tiểu thư từng người nói lời tạm biệt, bác sĩ Lãnh lái xe về đến nhà, sau đó sẽ cùng Tô Mục* chơi náo loạn một hồi mới đi tắm rửa.

(*thú nuôi của bác sĩ)

Sau khi tắm xong hắn cầm bút máy ở trên sổ tay viết:

1, kỳ thực khá là yêu thích xem kịch, phim, có thể tại vì nhân vật nào đó;

2, xem xong đều hoặc thất thần, hoặc mơ;

3, thích suy nghĩ;

4, hứng thú với nhân vật trong phim;

Đem sổ khép lại, Lãnh Thích vuốt cằm hồi tưởng chuyện ngày hôm nay, hắn cảm thấy cùng bạn học

Chúc ra ngoài chơi vẫn tương đối vui vẻ, mặc dù đối phương đều là gương mặt tê liệt không biết đang suy nghĩ gì, thế nhưng hắn đã bắt được một đầu mối, cẩn thận suy đoán, một số việc liền bày ở trước mắt.

Bạn học Chúc, thực là đáng yêu a.

Bác sĩ Lãnh lộ ra một cái đuôi sói to tự nở nụ cười.

Một bên khác, Chúc Liên Chi ở nhà bị người dò hỏi liên tiếp đột nhiên hắt hơi một cái.

Đúng rồi, quên đem USB trả lại bác sĩ Lãnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.