Bà Xã, Em Không Ngoan

Chương 50: Chương 50: Không cho phép sờ lung tung




Hai ngày sau, Triển Du theo Nam Khôn đến Xích Thủy.

Bởi vì thân phận thay đổi, một lần nữa trở lại, vương quốc vũ khí tràn ngập thần bí, khiến mọi người phải chùn bước này, trong lòng Triển Du đã không còn tràn đầy phòng bị như lần trước nữa, hiện giờ trong lòng cô không còn phần tử khủng bố, cũng không còn ý nghĩ nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, không cần lo lắng bại lộ thân phận, càng không cần lo sẽ có người gây bất lợi cho cô, những âm mưu quỷ kế kia, máu tanh đen tối gì đó đều không liên quan gì đến cô.

Hiện giờ Xích Thủy đối với cô mà nói chỉ là gia đình của Nam Khôn, là gia đình tương lai của cô.

Ý nghĩ này khiến cho tâm tình cô khá nhẹ nhõm, thậm chí lúc nhìn thấy người đã từng làm hại cô trong nhà họ Nam thì tâm trạng cô cũng vô cùng bình tĩnh.

Nhưng mà sau khi những người khác trong nhà họ Nam nhìn thấy cô thì hoàn toàn không thể bình tĩnh được.

Nhất là Nam Trân.

Cô ta không ngờ tới Thiên Diệp Tuyết lại thật sự là Thiên Diện Hồ!

Lần trước ở gia tộc Michelle, sau khi Nam Khôn nói cho cô ta biết quan hệ của hắn và Thiên Diệp Tuyết, cô ta đã hoài nghi, nhưng loại hoài nghi này chỉ căn cứ vào trực giác của một người phụ nữ, không hề có căn cứ, về sau nghe nói bạn gái của anh họ là con gái trong một gia đình là cán bộ cấp cao tại thành phố B, lại còn là hướng dẫn viên du lịch quốc tế, không phải là Thiên Diệp Hồ khiến cho tất cả binh lính trong Xích Thủy đều né tránh, cho nên sẽ không trở về tìm cô ta trả thù.

Cô ta rất vất vả mới yên lòng, không ngờ hôm nay anh họ lại kéo cô ta vào một trò đùa khiến cho cô ta ngồi không yên.

Đến tột cùng cô gái tên Triển Du này là ai, quen biết anh họ lúc nào, tại sao cô lại phải giả trang làm Thiên Diệp Tuyết xuất hiện ở gia tộc Michelle, đến tột cùng có đụng chạm gì đến những tên bắt chồng cô ta, Nam Trân không thể hiểu được.

Cô ta chỉ biết, cô gái này đã từng là Thiên Diện Hồ, người tên Thiên Diện Hồ có thể dễ dàng lấy đi tính mạng của người khác.

Mà mình thì thiếu chút nữa đã hại chết cô.

Hoàng hôn giăng tứ phía, mặc dù đã vào đầu mùa đông nhưng vườn hoa nhà họ Nam vẫn xanh um như trước, hoa cỏ rực rỡ khoa sắc.

Trong bữa tiệc gia đình, bác Trương quan gia hao hết tâm tư chuẩn bị cả một bàn ăn đầy món ngon, nhưng mà anh em Nam Trân lại phiền muộn đầy bụng, giờ phút này cho mĩ vị gì vào miệng cũng chẳng có vị gì, ngay cả Thi Lôi không biết gì khi thấy dáng vẻ chồng mình và cô em cẩn thận rụt rè lúc nói chuyện thì trong lòng cũng không yên theo, may mà Nam Duệ đã từng làm cho cái nhà này náo loạn gà chó không yên đêm nay không tới, bằng không thì không khí sẽ càng thêm ngượng nghịu.

Bữa cơm này hài hòa lạ thường, mà cũng yên tĩnh lạ thường.

Triển Du biết mấy người Nam Trân sợ cái gì nhưng cũng không có cách nào lên tiếng trấn an, mà cũng không phải giải thích gì với bọn họ.

Sau bữa cơm chiều, mọi người ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm, Nam Khôn còn một đống việc phải xử lí, ngồi chừng 10 phút đã gọi A Đông lên thư phòng. Hắn vừa đi thì vẻ mặt của mọi người rõ ràng đã thả lỏng hơn rất nhiều, hai người mợ của Nam Khôn không biết thân phận thật của Triển Du, chỉ nghĩ đây là lần đầu tiên cô đến nhà họ Nam, thấy cô có vẻ hiền lành, cử chỉ hào phóng dịu dàng thì cũng có cảm tình nên tính nịnh bợ, hai người mỗi người một câu, bám theo mà hỏi về gia đình cùng công việc của Triển Du, Nam Hiểu Văn cũng lên tiếng hỏi han về hôn lễ của bọn họ.

Mọi người trò chuyện đến hơn chín giờ tối mới kéo nhau ra về.

Cả tối Nam Trân cũng không nói gì, lúc gần đi lại nói muốn nói chuyện với Triển Du, bảo mẹ của cô ta đi trước.

Kết quả sau khi mọi người ra về, Triển Du vừa quay người lại đã thấy cô ta quỳ rạp trên mặt đất, tràn ngập nước mắt nói: “Thật sự rất xin lỗi chị dâu.”

Triển Du biết vì sao cô ta lại nói xin lỗi với mình, cũng biết cả buổi tối cô ta có tâm sự nặng nề, chỉ lo lắng mình sẽ trả thù.

Trong lòng có chút bất đắc dĩ, cũng có hơi không vui, cô cau mày nói: “Cô đang làm gì vậy?” Ngay trước mặt quản gia và mọi người quỳ trước mặt tôi, lại còn khóc sướt mướt, người không biết nội tình lại tưởng rằng chị dâu tôi đây vừa mới đến đã ăn hiếp cô.

Nam Trân lại không nghĩ nhiều như vậy, cô ta thật sự rất sợ, từ sau khi ba cô ta chết, hiện giờ gia đình của cô ta cũng giống như chú hai, sớm đã không còn huy hoàng như trước, không còn tư cách cậy mạnh đấu đá nữa rồi, nếu Triển Du là người có thù tất báo thì ngay cả không cần thủ thỉ bên gối cũng có thể khiến cô ta chết ngay lập tức.

Cô ta vẫn không nhúc nhích quỳ trước mặt cô, nước mắt lã chã nói: “Chị dâu, thật sự xin lỗi, lần trước thật sự em hoàn toàn không biết phải làm sao nữa, những kẻ kia như những con quỷ vậy, tới không thấy bóng đi không thấy hình, lại còn chỗ nào cũng xuất hiện được, mặc kệ em làm gì bọn họ cũng như đang âm thầm giám sát, em không có cách nào báo cảnh sát, cũng không có cách nào cầu cứu anh họ, ngay cả A Hạo em cũng không thể nói cho anh ấy biết, A Tuấn ở trong tay bọn họ, em không thể không làm như bọn họ nói, thật sự rất xin lỗi.”

Sự việc lần trước, thật ra nếu lãnh đạo không làm việc một cách quá cứng nhắc thì làm sao Jason có cơ hội trốn thoát, làm sao gây ra nhiều chuyện về sau được?

Nói cho cùng Nam Trân cũng chỉ là người bị hại, nhưng mà đầu óc thì có hơi đần một chút.

Cùng sống dưới một mái nhà, sau này mọi người ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp. Triển Du cũng sẽ không để cho Nam Khôn khó xử, cũng không có hứng thú so đo với cô ta, lạnh nhạt nói: “Yên tâm, nếu thật sự tôi muốn trả thủ cô thì lúc này cô cũng sẽ không còn cơ hội mà ở đây lau nước mắt nữa. Đứng lên đi, khắp nơi trong biệt thự này đều có người hầu, cô quỳ như vậy người khác nhìn vào không biết sẽ nghĩ thế nào nữa.”

Nam Trân phản ứng kịp thời, mặt trắng không còn chút máu nói: “Thật sự xin lỗi, em không có ý gì khác, em chỉ muốn nói lời xin lỗi với chị thôi.”

“Được rồi, đứng lên đi.”

Triển Du cũng không muốn dây dưa đề tài này với cô ta mãi, nửa thật nửa giả nói: “Hay là cô muốn tôi gọi A Khôn xuống đỡ cô dậy?”

“Em không có ý này.” Quả nhiên Nam Trân lập tức đứng lên, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, nhưng tính tình thẳng thắn trời sinh nên không thể giấu trong lòng, chỉ thấy ánh mắt cô ta có một chút sợ hãi, lại có một chút hiếu kì, thuận miệng hỏi, “Chị dâu, chị với anh họ ở bên nhau lâu chưa?”

Lần trước Triển Du đến Xích Thủy Nam Khôn đã không e dè kề cận bên cô trước mắt mọi người, chắc hẳn trước đó nhất định bọn họ đã quen nhau, vậy chuyện của Aki là thế nào đây?

Với sự hiểu biết của cô ta với Nam Khôn, nếu Nam Khôn không thật lòng rung động thì làm sao có thể tùy tiện để cho phụ nữ tiến vào trong phòng ngủ của hắn, càng không có khả năng tổ chức tiệc sinh nhật cho người phụ nữ kia, để cho mọi người biết rõ quan hệ của bọn họ. Nhưng mà hiển nhiên Nam Khôn cũng không phải loại đàn ông một chân đạp hai thuyền.

Trong lòng Nam Trân can đảm suy nghĩ: Thiện Diện Hồ đã có thể giả trang thành Thiên Diệp Tuyết, vậy lúc trước có thể giả trang thành Aki được không?

Triển Du liếc thấy tâm tư của cô ta, lười biếng khẽ dựa vào ghế sofa, mặt vẫn ung dung nhìn cô ta, trong lòng thầm lắc đầu.

Cô gái này là điển hình cho kiểu người vừa lành sẹo đã quên đau.

Sau nửa ngày, cô nhắm mắt lại, hỏi: “Cô đang muốn nói với tôi cái gì? Tình sử của anh họ cô sao?”

Nam Trân hiếu kì thân phận thật của Triển Du, lại đang muốn lôi kéo làm thân với cô cho nên thuận miệng hỏi, không ngờ tới lại bị Triển Du hiểu lầm thành cô ta đang muốn muộn cơ hội này châm ngòi ly gián tình cảm của cô và Nam Khôn, nhất thời mặt biến sắc, nói năng lộn xộn giải thích: “Không phải, em…em chỉ thấy ánh mắt của chị có hơi giống người lúc trước em từng quen biết, thật sự không có ý gì khác, chị dâu đừng hiểu lầm…”

Triển Du cố tình trêu chọc cô ta, biết rõ còn cố hỏi: “Ai? Aki sao?”

Nam Trân trừng mắt, tim đập thình thịch: “Chị…biết cô ấy?!”

Triển Du cười nhạt, giương mắt tà nghễ nhìn cô ta: “Thật ra cô muốn hỏi tôi có phải là cô ấy không chứ gì?”

Nam Trân sắp phát khóc, quả thật là sợ hãi điều gì sẽ gặp phải điều đó.

Lúc trước cô ta không chỉ mượn rượu giả điên đạp Aki, còn mấy phen sắp đặt hãm hại Aki.

Thì ra trong lòng người trong cuộc đã sáng như gương, cô ta còn ở đấy mà giả vờ vô tội.

Hiện giờ nghĩ lại những việc ngày đó đã từng làm, Nam Trân thật sự xấu hổ vô cùng, vừa lo vừa sợ nghĩ – nếu lúc trước Triển Du muốn giết cô ta thì phỏng chừng cô ta chết thế nào cũng không biết, làm gì còn ở đấy mà đắc ý được!

Triển Du thấy mặt cô ta lúc trắng lúc xanh, cũng không muốn dọa cô ta nữa: “Được rồi, về nghỉ ngơi đi, trước kia tôi không muốn giết cô thì hiện giờ sẽ càng không muốn làm gì cô, nhưng mà cô hãy thu mình lại một chút, nói chuyện phải biết dùng đầu mà nghĩ, chuyện không nên hỏi thì đừng có hiếu kì.”

Hiện giờ đã không giống như xưa nữa, Nam Trân không còn chỗ dựa, đối mặt với nhân vật lợi hại có thể tùy tiện cắt rời bàn tay của người khác như Thiên Diện Hồ, cô ta ngoại trừ phải biết cách ngoan ngoãn ra tất nhiên sẽ không giống như trước kia mắng chửi người khác, sau khi cung kính nói “ngủ ngon” với Triển Du thì sợ hãi rời đi.

Cô ta vừa đi thì Triển Du cũng về phòng.

Phong cách phòng ngủ của Nam Khôn không biết đã được sửa lại từ khi nào, từ màu sắc của ga giường đến kiểu dáng của rèm cửa, chất liệu thảm…

Tất cả đồ dùng trong phòng ngủ đều được bày biện theo sở thích của Triển Du, trong tủ quần áo còn treo những bộ đồ thích hợp để cô mặc ngay.

Đương nhiên Triển Du biết trước đó Nam Khôn đã sai mấy người bác Trương đi mua sắm đồ dùng cho cô, trong lòng thấy ấm áp, chọn lấy một bộ đồ ngủ màu xanh nhạt, tâm trạng vui sướng đi vào phòng tắm rửa.

Nam Khôn xử lí xong công việc trở về không nhìn thấy người đâu, thấy đèn trong nhà tắm sáng rỡ, cười cười, đẩy cửa đi thẳng vào.

Hiện giờ Triển Du vừa mang thai được hơn một tháng, dáng người không có bất kì thay đổi gì, vẫn là những đường cong như trước, lưng không có chút thịt thừa nào, hai bắp đùi thẳng tắp thon dài, trắng như tuyết, khiến cho Nam Khôn miệng khô lưỡi đắng, cười tủm tỉm nói: “Em yêu vết thương trên chân em vẫn chưa lành hẳn, anh hầu hạ em tắm rửa được không?”

“A a a không được!” Triển Du tắm được một nửa, thấy Nam Khôn đột nhiên đẩy cửa bước vào, mặt còn mang theo nụ cười không mấy tốt lành, vừa trốn vừa kêu: “Đồng chí Nam Khôn, đừng dùng ánh mắt háo sắc của anh nhìn em, em sợ nhìn nhiều em sẽ táo bón mất!”

Nam Khôn nhanh chóng cởi bỏ trói buộc trên người mình, nghe vậy cười càng xấu xa hơn: “Không sao, vi phu có dụng cụ, đâm một cái là thông ngay thôi.”

“Chết tiệt! Anh không biết xấu hổ cũng phải biết ngại chứ, đồng chí Nam Khôn, anh nói xem anh đòi hỏi thế này đến chó cũng thấy ngại nha!” Triển Du giơ vòi hoa sen ra trước mặt hắn, cảnh cáo, “Đứng lại! Còn đi tới nữa cẩn thận em lấy nước sôi làm cho cậu em Khôn Khôn của anh tàn phế đấy!”

Nam Khôn không hề sợ hãi, chạy đến dùng một tay xoay người ôm lấy Triển Du đang chạy trốn, ghé sát lại liếm liếm vành tai cô, khẽ giễu cợt: “Nó mà tàn phế thì từ nay về sau em sẽ không còn tính phúc nữa, em cam lòng sao?”

Hai người trần truồng dán vào nhau kín kẽ, cơ thể nóng rực của Nam Khôn mang theo một dòng điện, xuyên qua làn da thâm nhập vào cơ thể cô, trong nháy mắt “điện” đã khiến da đầu cô tê rần, cô hừ một tiếng: “Em có cái gì mà không cam lòng hả, bên ngoài có nhiều anh chàng đẹp trai dũng mãnh như vậy…á!”

Tay trái của Nam Khôn chộp lấy nụ hoa trước ngực cô khẽ vân vê, tay phải cũng tiến đến giữa hai chân cô vô tình mà cố ý trêu chọc, giọng nói nặng nề: “Nói em sai rồi!”

Triển Du vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết: “Anh là đồ khốn! Không cho trêu chọc em!”

Nam Khôn vẫn không buông tay, tiến gần đến bên tai cô liếm liếm, lặp lại: “Nói em sai rồi!”

Cơ thể dâng lên khoái cảm, Triển Du thật sự đã sợ hắn, bắt lấy tay hắn, nói qua loa: “Được rồi, em sai rồi, anh mau buông tay ra đi.”

“Gọi một tiếng ông xã nghe chút nào.” Người nói đó dường như bắt đầu một tấc lại tiến thêm một thước.

Triển Du không thể nhịn được nữa, vung thật mạnh tay hắn ra, xoay người đá cho hắn một cước, mắng: “Thối tha, cục cưng vẫn chưa ổn định mà.”

Nam Khôn không tránh đi, đột nhiên không nói gì, chuyển tầm mắt nhìn cô, trong ánh mắt sâu thẳm và đen trầm tĩnh lại có một loại cảm xúc bị tổn thương đang bắt đầu xao động, làm cho người ta có cảm giác tội nghiệp như một con vật bị chủ nhân hất tay ra.

“Ôi, anh yêu em chỉ nói giỡn thôi mà, em đây yêu anh biết bao, làm sao mà ra ngoài tìm đàn ông được chứ.” Triển Du mềm lòng, bắt lấy tay hắn đặt lên lưng mình, mềm mại nói: “Ông xã, em sai rồi, cho anh sờ này, anh muốn sờ bao lâu cũng được.”

Nói xong còn chủ động dâng đôi môi thơm lên hôn vài cái.

Rốt cuộc Nam Khôn cũng bị dáng vẻ ngoan hiền của cô dụ dỗ, lúc này mới nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô, ngậm lấy môi cô hung hăng lên xuống.

Triền miên, Triển Du đánh nhẹ lên mông hắn một cái: Mẹ kiếp! Ngay cả nói đùa cũng không được, lại còn dùng chiêu giả vờ đáng thương ra với em nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.