Bá Tình Ác Thiếu: Dạy Bảo Tiểu Đào Thê

Chương 37: Chương 37: Anh giấu giếm em cái gì?




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thấy hai bé đều đã trở về nhà, cuối cùng Đỗ Mạn Ninh cũng yên tâm, cô cầm bản kế hoạch vào phòng, không bao lâu sau Thần Thần cũng đi ra từ phòng tắm, bé vừa lau tóc vừa nhìn Đỗ Mộng Khả đang dựa ở cạnh cửa, nhìn em gái mình cười như kẻ gian, bé không khỏi nhíu mày lại.

“Anh!” Đỗ Mộng Khả ngọt ngào nói.

Đỗ Thần Thần nghe mà nổi hết cả da gà, mỗi khi em gái gọi bé là anh, đều chắc chắn không có chuyện tốt gì, Thần Thần đã sớm hiểu rõ điều này, vì vậy bé cũng chỉ trợn mắt nhìn em gái, đi qua người em gái rồi trực tiếp trở về phòng, Đỗ Mộng Khả lại vội vàng đi theo sau lưng bé nói: “Anh, nghe nói hôm nay anh đến tập đoàn Nam Cung thử vai?”

“Sao em biết?” Đỗ Thần Thần cau mày, bé nhìn khuôn mặt nhỏ đầy quỷ kế của Đỗ Mộng Khả, Đỗ Mộng Khả tà ác cười, nhẹ giọng nói: “Hôm nay lúc chú Lý đi đón anh, không phải em đang đi ở phía trước sao? Anh đến tập đoàn Nam Cung, có đụng phải người quen, hoặc là quen người nào không?”

“Lời này của em là có ý gì?” Cuối cùng Đỗ Thần Thần cũng nghe ra được đầu mối, nhưng bé không tin Đỗ Mộng Khả lại sẽ đoán được, bé không muốn quan tâm đến em gái, nhưng Đỗ Mộng Khả nào phải là người dễ bỏ cuộc? Bé tự mình leo đến trên giường anh trai, ngồi nói: “Này, anh đúng là không phúc hậu, nói thế nào chúng ta cũng cùng một mẹ đẻ ra, em cũng có phần trong truyện này, anh giấu diếm em là không đúng.”

“Anh giấu giếm em cái gì?” Đỗ Thần Thần cảm thấy buồn cười, ném khăn lông trong tay ra, trực tiếp kéo Đỗ Mộng Khả từ trên giường mình xuống, bé chỉ chỉ vào chiếc giường có họa tiết hoạt hình đáng yêu nói: “Cút về giường em đi.”

Đỗ Mộng Khả ủy khuất bĩu môi, sau khi leo lên trên giường mình, bé ngồi ở trên đó rên rỉ than thở, Đỗ Thần Thần biết em gái mình không kiên nhẫn, vì vậy cũng không quan tâm đến bé, bé ngồi ở dưới ánh đèn đọc kịch bản.

Đỗ Mộng Khả đột nhiên kéo chăn qua phủ kín lên người nhỏ của mình, lăn qua lộn lại trên giường: “Mặc kệ mặc kệ, dì Nhược Nhược nói tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung có dáng dấp giống anh, em vốn muốn thương lượng với ạm đi xem thế nào, nếu anh không cho em đi cùng, vậy ngày mai em sẽ cùng dì Nhược Nhược đi đến công ty nhìn xem, nói không chừng người đó chính là cha của chúng ta.”

“Soạt!”, chăn mền trên người Đỗ Mộng Khả bị vén lên, Đỗ Thần Thần hơi híp đôi mắt lạnh lùng nhìn bé nói: “Em đã nói chuyện này trước mặt mẹ?”

“Em sẽ không nói!” Đỗ Mộng Khả lập tức lắc đầu, bé làm ra vẻ ông cụ non nói: “Mỗi lần nhắc tới cha, mẹ đều sẽ rất khó chịu.”

“Em biết vậy là tốt, có cha hay không đều giống nhau cả, chúng ta đang sống rất tốt!” Vẻ mặt của Đỗ Thần Thần trở nên âm trầm, làm người ta không đoán ra được bé đang suy nghĩ gì trong đầu, còn nhỏ tuổi, mà tâm tư đã như của người lớn, Đỗ Mộng Khả mím môi, bé rưng rưng nước mắt nói: “Em biết, nhưng người ta vẫn rất muốn có cha, không phải anh cũng giống vậy sao? Lần trước anh còn đánh nhau với bạn học vì chuyện này, vì vậy anh mới không chịu đi đến trường học.”

“Em nói bậy!” Ngay cả mẹ cũng không biết chuyện này, bây giờ bị Khả nhi vạch trần, làm Đỗ Thần Thần cảm thấy cực kỳ tức giận, giọng điệu của bé trở nên khó chịu, nhưng Đỗ Mộng Khả lại không cho là mình nói sai, bé không phục nói: “Vốn là như vậy, trước kia anh còn có thể cùng tìm cha với em, mặc dù tìm mười người cả mười người đều không phải, nhưng chúng ta chưa bao giờ từ bỏ. Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện kia, anh không đề cập đến nó nữa, không phải là vì chuyện đó thì là vì cái gì?”

Đỗ Thần Thần há miệng, nhưng lại không phản bác được gì, Khả Nhi trợn tròn mắt nhìn bé, như là muốn ép Thần Thần thừa nhận, Thần Thần mất tự nhiên quay mặt đi, Đỗ Mộng Khả cũng không nói chuyện, nhưng tiếng khóc thút thít đè nén khẽ truyền đến trong tai Thần Thần, bé quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Đỗ Mộng Khả giàn dụa nước mắt, bé đang dùng tay nhỏ che miệng cố nén nước mắt, nhưng làm thế nào cũng không ngừng rơi nước mắt được, nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi xuống.

Thần Thần nhìn mà đau lòng, bé ngồi lên giường đỡ bả vai của em gái, dụ dỗ nói: “Đừng khóc, không phải chúng ta đã nói rồi sao, bất mặc kệ gặp phải chuyện gì, cũng không thể rơi nước mắt sao?”

“Nhưng... Nhưng em thật sự rất muốn có cha, anh, có phải là do chúng ta không tốt, nên cha không muốn chúng ta hay không, em thật sự muốn biết cha mình là ai, anh...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.