Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Chương 57: Q.1 - Chương 57: Tình loạn (2)






"Luyến phi nương nương," Phong Thanh Dương kinh hô một tiếng, cùng lúc đó cũng muốn đi qua đón lấy Tống Vãn Ca, nhưng Long Ngự Tà nhanh hơn nhiều so với tốc độ của hắn, Phong Thanh Dương không thể làm gì khác hơn là cứng rắn thu hồi bước chân cùng hai tay của mình.

"Ca Nhi nàng làm sao vậy? Nàng mau tỉnh lại, đừng làm ta sợ! Ta không cho nàng có việc, không cho nàng có việc!""

Long Ngự Tà ôm chặt Tống Vãn Ca đang hôn mê bất tỉnh vào trong ngực tựa như đang ôm bảo bối trân quý nhất trên thế gian. Nhìn gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc của Tống Vãn Ca, trái tim của hắn cũng sắp bởi vì kinh hoàng sợ hãi mà ngừng nhảy lên.

Sửng sốt bi thương, hắn cuống quít quay đầu lại phân phó với Tần Phi Vũ: "Phi Vũ, đệ lập tức ôm Tuyết Nhi về Linh Tuyết cung của nàng ấy, sau đó cẩn thận chẩn mạch cho Tuyết Nhi một phen. Chiếu cố nàng ấy thật tốt, đừng nàng ấy xảy ra bất cứ tình huống gì.”

Lời nói của Long Ngự Tà vừa ra, chỉ nghe thấy giọng nói oán giận bất mãn của Tần Phi Vũ vang lên.

"Này, biểu huynh, hoàng phi này là nữ tử của huynh sao lần nào cũng cột cho đệ hả?" Kỳ thật, Tần Phi Vũ muốn hỏi nhất chính là: sao huynh không đưa biểu tẩu nhỏ nhắn kia cho đệ ôm một cái? Bất quá hắn cũng không có lá gan kia, hắn sợ mình có mạng hỏi ra, nhưng lại không có mạng nghe được đáp án. Hắn tin tưởng, nếu hắn thật sự hỏi ra miệng như vậy, biểu huynh ác ma kia chắc chắn sẽ một chưởng bổ lại đây, không chết cũng bị thương.

"Bảo đệ đi, đệ phải đi, đệ còn dông dài nữa, có tin ngày mai ta lập tức đem đệ ném tới biên giới luyện binh bảo vệ quốc gia hay không!!" Long Ngự Tà trừng mắt nhìn Tần Phi Vũ một cái, một đôi mày kiếm nhíu chặt lại, lời nói lạnh như băng gần như không có chút độ ấm.

"Nhưng biểu huynh, đệ là thần y y thuật tuyệt vời, biểu tẩu cũng ngất huynh không cần đệ bắt mạch xem bệnh cho biểu tẩu sao?" Tần Phi Vũ bĩu môi nói, đối với việc biểu huynh nói ném hắn tới biên cảnh đi luyện binh bảo vệ quốc gia, đó là tương đối bất mãn cùng với nghẹn khuất. Lời nói nghiêm trọng lại có tính chất uy hiếp như vậy biểu huynh cũng nói ra miệng, thật đúng là một chút tình nghĩa của anh em họ cũng không có, không hổ là biểu huynh ác ma trong mắt hắn, haiz, trái tim hắn bị thương. Biểu huynh khác thường lại vô nhân tính, có phụ nữ đã quên tay chân. "Biểu huynh, ngự y lão luyện trong cung còn rất nhiều, tùy tiện hạ chỉ phái vài người đi xem bệnh cho Hoàng phi nương nương cũng được rồi, để đệ xem bệnh cho biểu tẩu đi?"

Nghe vậy, Long Ngự Tà híp con ngươi lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, đang định mở miệng, lại bị Phong Thanh Dương giành trước.

"Phi Vũ đệ từ lúc nào thì trở nên dài dòng như vậy rồi? Còn không mau đi" Phong Thanh Dương cũng trừng hắn một cái, trong giọng nói dường như để lộ ra kinh hoảng cùng nôn nóng. Lập tức tiến lên hai bước, đem Phong Linh Tuyết ôm lấy giao vào trong tay hắn, lại còn đẩy hắn một cái, ý bảo hắn mau mau rời đi. "Giúp ta chăm sóc tốt Tuyết Nhi, Luyến phi nương nương sẽ không cần đệ làm ơn đâu. Đừng quên y thuật của ta không kém đệ, chúng ta cùng học một thầy, ta còn là sư huynh của đệ đấy!”

"Tướng phụ theo nhanh! Đến Long Ngự cung của ta", thần sắc Long Ngự Tà phức tạp nhìn Phong Thanh Dương một chút, y thuật của tướng phụ quả thật cao hơn một bậc so với Phi Vũ cho nên mình mới có thể để tướng phụ xem bệnh cho Ca Nhi. Bất kể là cái gì chỉ cần là tốt nhất, hắn đều phải ưu tiên cho Ca Nhi của hắn. Mặc dù hắn sớm đã phát giác ra tâm tư của tướng phụ đối với Ca Nhi không quá bình thường nhưng lúc này hắn cũng không trông được nhiều như vậy, cái gì cũng không quan trọng bằng mạng của Ca Nhi. Hắn đã có chút hối hận rồi, hối hận mới vừa rồi không đi cứu Ca Nhi trước.

"Phi Vũ đệ ngây ngốc gì nữa? Còn không mau cút đi?" Long Ngự Tà táo bạo nổi giận gầm lên một tiếng chẳng muốn lãng phí thời gian nữa, ôm lấy Tống Vãn Ca, điểm mũi chân một cái, một đường bằng tốc độ nhanh nhất bay về phía tẩm cung của mình.

Phong Thanh Dương nhìn Tần Phi Vũ hé ra gương mặt tuấn tú, miệng không ngừng run rẩy vứt cho hắn một ánh mắt đáng đời, xoay người chạy vội đuổi theo Long Ngự Tà.

"Này hai tên đàn ông đáng chết, đều điên rồi, điên hết rồi, hai con sói đuôi to trọng sắc khinh bạn" Hôm nay hắn đã trêu chọc ai nào. Một người hai người đều trừng hắn hung hắn, còn không cho hắn xem sắc mặt tốt!

Tần Phi Vũ nhìn chằm chằm hai bóng dáng đi xa, tức giận đến mặt cũng đen. Cúi đầu nhìn Phong Linh Tuyết trong lòng, không khỏi nhíu mày. Nói thật, hắn thật sự không quá thích loại nữ tử dịu dàng yếu đuối như Phong Linh Tuyết, mỗi bước đi đều thở gấp, còn phải có nha hoàn dìu đỡ, động chưa động đã bất tỉnh ngất đi, thường thường lại nước mắt trong suốt.

Á, hình như hắn nói quá một chút, Phong Linh Tuyết dường như còn chưa có kém cỏi như hắn nói. Ha ha, hình như hắn có chút không đạo đức, Phong Linh Tuyết nhu nhược và nhiều bệnh vốn là trời sinh, hắn không có lòng đồng tình hay thương tiếc thì thôi, lại còn nói nàng ấy như thế. May là, sư huynh đáng bị người khinh bỉ đánh giá tồi tệ cùng với biểu huynh ác ma ở đáy lòng hắn cũng không biết, nếu không lại muốn theo hắn không dứt rồi. Lắc đầu, Tần Phi Vũ nhận mệnh ôm Phong Linh Tuyết về Linh Tuyết cung của nàng ấy. Haiz, hắn lúc nào mới có thể có cơ hội nhìn biểu tẩu nhỏ nhắn của hắn một cái đây. Vừa rồi khi nàng té xỉu, lơ đãng thoáng nhìn qua, thật sự nhìn thoáng thôi đã thấy kinh hãi, khiến hắn giật nảy mình! Biểu tẩu nhỏ của hắn là tiên nga trên Quế cung xuống, hay là Dao Trì tiên tử hạ phàm đây, đẹp đến nỗi khiến hắn tìm không ra từ để hình dung. Cái gì chim sa cá lặn, cái gì hoa nhường nguyệt thẹn, dùng ở trên người biểu tẩu, cũng chỉ có vẻ thấp tục. Biểu huynh quả thật là rất diễm phúc, nữ tử khuynh thành tuyệt thế như vậy đều bị huynh ấy có được, thật đúng là khiến người bên ngoài ao ước chết mà!

Nghĩ tới đây, Tần Phi Vũ bất giác lại nghẹn đầy bụng buồn bực. Biểu huynh của hắn cũng quá hẹp hòi rồi, tự nhiên đem biểu tẩu nhỏ xinh che kín như vậy, khiến cho hắn muốn nhìn rõ ràng hơn một cái cũng không được. Hừ biểu huynh đáng chết, huynh chờ đấy, biểu đệ ta đêm nay sẽ dò xét Long Ngự cung của huynh, đem biểu tẩu nhỏ xinh xem đủ một lần, tức chết huynh! Tức chết huynh!

Trong Long Ngự cung.

Phong Thanh Dương ngồi ở bên cạnh long sàn, cách một tấm rèm nghiêm túc cẩn thận bắt mạch cho Tống Vãn Ca. Cẩn thận từng ly từng tí xem xét, không biết là chẩn đoán được cái gì, ánh mắt vốn dĩ lạnh nhạt bình tĩnh chợt biến một chút, nhưng rất nhanh đã lại khôi phục bình tĩnh vốn có, một lần nữa trở nên bất động thanh sắc, giống như vẻ mặt ngưng trọng vắt mày hoảng sợ mới vừa rồi của hắn, chỉ là người khác bị hoa mắt.

"Tướng phụ Ca Nhi nàng ấy thế nào rồi?" Long Ngự Tà vừa thấy Phong Thanh Dương dừng lại, lập tức nắm cánh tay hắn nôn nóng vạn phần lại lo lắng không thôi hỏi, một đôi mắt lạnh lùng chặt chẽ đối mặt với hai tròng mắt của Phong Thanh Dương.

"Hoàng thượng không cần lo lắng quá mức, Luyến phi nương nương chỉ là vì rơi xuống nước mà bị chút phong hàn, chỉ cần uống nhiều thuộc bổ cùng ăn nhiều đồ bổ, tĩnh dưỡng thật tốt, năm ngày, tin là rất nhanh sẽ có thể phục hồi như cũ" Phong Thanh Dương ngầm thở dài, tiếng nói lãnh đạm vừa dứt, tâm tình phiền chán có chút trầm trọng chuyển tầm mắt.

"Chỉ có vậy sao? Ca Nhi thật sự chỉ là bị chút phong hàn đơn giản như vậy thôi?" Giọng điệu của Long Ngự Tà trong nháy mắt âm lãnh xuống, hắn không tin Ca Nhi chỉ bị phong hàn, khẳng định còn có gì khác. Mới vừa rồi khi Phong Thanh Dương xem mạch đột nhiên biến sắc giấu giếm qua được người khác, nhưng lại không thể gạt được hắn. Chuyện có thể khiến cho tướng phụ biến sắc tuyệt đối sẽ không phải chuyện nhỏ, chẳng lẽ Ca Nhi mắc chứng bệnh trị không được gì?

"Tướng phụ, huynh mau nói cho Trẫm biết, huynh rốt cuộc có chẩn đoán ra cái gì khác không?” Vừa nghĩ đến Ca Nhi có khả năng thật sự bị chứng bệnh trị không được gì, hắn lập tức khủng hoảng không thôi, trống ngực và hô hấp cũng rối loạn tiết tấu, vẻ bi thống trên trán đột nhiên hiện lên. "Tướng phụ huynh mau nói cho Trẫm biết đi, trẫm không hy vọng huynh lừa gạt Trẫm bất cứ chuyện gì!”

Thấy Phong Thanh Dương một hồi lâu không mở miệng, giọng điệu của Long Ngự Tà vì nôn nóng sợ hãi mà trở nên điên cuồng tàn bạo tà nịnh, tâm tình hoàn toàn mất khống chế, hướng về phía hắn ta thấp giọng rít gào: "Tướng phụ, trẫm bảo huynh nói với Trẫm sự thật! Đây là lệnh, huynh muốn kháng chỉ sao?" Sắc mặt Long Ngự Tà âm trầm đáng sợ, đã không thể dùng trời u ám hay khó coi đến cực điểm để hình dung rồi, đây là lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu lạnh đến không mang theo chút độ ấm nói chuyện với tướng phụ mà hắn kính yêu nhất.

"Hoàng thượng.” Phong Thanh Dương có chút bất mãn gọi một tiếng, hắn so với Hoàng thượng lớn hơn mười tuổi, Hoàng thượng có thể nói là do hắn từ nhỏ nhìn lớn lên. Từ nhỏ đến lớn, Hoàng thượng có khi nào mất khống chế vượt xa bình thường như bây giờ, nhưng vì Luyến phi, hôm nay hắn ta lại liên tiếp hai lần bộc phát giống như nổi cơn điên. Hoàng thượng càng như thế này, hắn lại càng không khỏi lo lắng phiền chán.

Trước kia, khi Hoàng thượng vô tâm vô tình, khiến hắn luôn không tự chủ được vì hắn ta đau lòng, hơn nữa luôn hy vọng hắn ta có thể tìm được nữ tử mình yêu. Vốn dĩ tưởng rằng Hoàng thượng sẽ yêu Tuyết Nhi, dù sao hắn ta đối đãi với Tuyết Nhi cũng khác so với bất cứ nữ tử nào, hắn ta đối với Tuyết Nhi tràn ngập thương tiếc cùng sủng ái, hơn nữa cũng bảo vệ tốt lắm. Nhưng bây giờ mới phát hiện mình sai lầm rồi, Hoàng thượng đối với Tuyết Nhi có lẽ có rất nhiều loại tình ý, nhưng độc không có tình yêu giữa nam nữ.

Haiz, bây giờ hắn lại hy vọng Hoàng thượng có thể biến trở về như trước kia – một người vô tâm vô tình, Phong Thanh Dương biết mình có ý nghĩ như vậy rất ích kỷ nhưng trong lòng hắn thật sự là nghĩ như vậy. Tình yêu, đến cuối cùng là gì vậy chứ? Sao khiến kẻ khác mất hồn lạc phách như thế, bất bình thường như thế. Có lẽ hắn không nên về nước, cả đời dạo chơi bên ngoài, như vậy hắn sẽ không gặp phải Luyến phi rồi, cũng sẽ không thể không tự kìm hãm được cùng bị áp lực như thế.

Gặp gỡ Luyến phi, hắn không biết đó là duyên của mình, hay kiếp của mình. Hắn chỉ biết, từ lúc bắt đầu ở một khắc gặp gỡ nàng, từ khi nàng nhào vào lòng mình ôm chặt thắt lưng mình, trong nháy mắt đó, từ gương mặt đẹp khuynh quốc khuynh thành mà lại nước mắt đầy mặt của nàng, khiến cho người ta hít thở không thông, khiến cho người ta đau lòng, ánh vào mắt hắn, hắn cũng không thể quay về đạm nhã xuất trần như trước kia, cũng không thể quay về không tranh với đời như trước kia, ‘Trở về không được, thật sự là trở về không được.’

"Hoàng thượng Luyến phi nương nương nàng ấy đã có thai một tháng rồi.” Phong Thanh Dương trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng sâu kín nói ra... Hắn biết có thể lừa gạt được nhất thời, nhưng lừa không được một đời, Hoàng thượng sớm muộn sẽ biết chuyện Luyến phi mang thai.

Trước đó khi Luyến phi mới vừa được Hoàng thượng cứu ra khỏi ao, hắn bắt mạch cho nàng dường như đã cảm giác ra hỉ mạch, nhưng bởi vì thời gian bắt mạch quá ngắn, mà hơi thở của Luyến phi ngay lúc đó lại yếu, cho nên hắn không quá xác định rốt cuộc có phải hỉ mạch hay không. Mà vừa rồi một phen tỉ mỉ cẩn thận xem bệnh kiểm tra, Luyến phi thật sự là mang thai rồi. Mới vừa rồi vội vàng đuổi Phi Vũ đi như vậy, chính là vì sợ đệ ấy cũng tra ra Luyến phi đã hoài thai mà lanh mồm lanh miệng nói lung tung.. Nhưng không nghĩ tới, mình cuối cùng cũng không thể giấu giếm Hoàng thượng, haizzzz.

"Tướng phụ huynh... mới vừa rồi huynh nói gì đó? Huynh, huynh lặp lại lần nữa?" Long Ngự Tà hình như có chút ngu ngốc, hai mắt mở thật to vẻ mặt không thể tin, nhưng phần nhiều là kích động mãnh liệt cũng mừng như điên giống như kiềm chế thế nào cũng kiềm chế không được. Mới vừa rồi tướng phụ nói Ca Nhi của hắn đã có thai một tháng rồi, đó chính là nói Ca Nhi mang đứa bé của hắn rồi "Chuyện này là thật sao?" hay là hắn xuất hiện ảo giác nghe lầm rồi.

"Hoàng thượng, vừa rồi vi thần nói Luyến phi nương nương đã có thai một tháng rồi.” Ngược lại với Long Ngự Tà kích động cùng với mừng rỡ như điên, Phong Thanh Dương lại là vẻ mặt lạnh nhạt không có gợn sóng, buồn rầu cùng với đau lòng của hắn đã bị hắn chôn ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng, không ai có thể nhìn trộm được. "Hoàng thượng, người trước tiên hãy ở đây chăm sóc Luyến phi nương nương, vi thần lui xuống nấu một chén thuốc cho Luyến phi nương nương.”

"Uh uh tướng phụ đi nhanh về nhanh.” Long Ngự Tà hưng phấn kích động đến trái tim cũng phát run, giọng nói càng lại mang theo run rẩy. Nếu không phải vì có tướng phụ ở đây, hắn thật sự muốn điên cuồng hô lên vài tiếng để phát tiết hưng phấn cùng mừng rỡ như điên đang la hét muốn phun ra trong lòng. Ha ha, hắn có con rồi, lại là con của hắn và Ca Nhi.

Long Ngự Tà cực lực kiềm chế kích động cùng mừng như điên tràn đầy, không muốn thất lễ thất thường ở trước mặt tướng phụ, mà đánh mất uy nghi đế vương. Nhưng hắn không biết khoé miệng mình đang vểnh càng lúc càng cao, cùng với vẻ mặt cười khúc khích che dấu không được, sớm đã nói rõ giờ phút này hắn vì hưng phấn và kích động mà trở nên có chút không bình thường rồi. Mà Long Ngự Tà càng không biết chính là, trước lần này, hắn sớm đã mất khống chế thất thố qua không chỉ một lần. Uy nghi của đế vương hắn sớm đã đánh mất hai lần rồi chỉ là không tự biết mà thôi.

Phong Thanh Dương lắc đầu u ám thở dài, ánh mắt khôi phục nhìn Luyến phi đang hôn mê một cái, hướng về phía Long Ngự Tà khom người thi lễ rồi xoay người lui ra ngoài.

Trong tẩm cung lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ còn Long Ngự Tà và Tống Vãn Ca lẳng lặng nằm trên giường. Ngày mùa thu sáng rỡ ánh vàng rực rỡ, ấm áp tan ra tan ra, xuyên qua song cửa sổ màu đỏ thẳng tắp bắn vào, chiếu vào trên dung nhan tái nhợt nhưng mỹ lệ của Tống Vãn Ca, khiến cho gương mặt của nàng thoạt nhìn càng óng ánh trong sáng, hư ảo mờ mịt, cũng càng đẹp đến thần thánh không thể xâm phạm.

"Ca Nhi nàng nhất định phải nhanh chóng tỉnh lại một chút.Nàng biết bây giờ ta có bao nhiêu vui vẻ, có bao nhiêu kích động không? Nếu nàng không tỉnh lại cùng ta gánh chịu phần vui sướng này, ta sợ một mình ta sẽ vì không chịu nổi mà hạnh phúc thỏa mãn ngất xỉu đi.” Long Ngự Tà cúi xuống ghé vào trước long sàng, một tay nhẹ nhàng nắm bàn tay mềm mại buông xuống ngoài giường của Tống Vãn Ca áp vào mặt mình cọ xát lên xuống, tay kia thì trìu mến vô cùng vuốt ve hai gò má của Tống Vãn Ca, êm ái dao động qua lại.

Ánh mặt trời chiếu xạ ở trên bàn tay to trắng nõn thon dài của Long Ngự Tà, nhè nhẹ ấm áp từ làn da trên mu bàn tay nàng thẳng tắp thấm vào nội tâm của hắn, khiến cho trái tim băng hàn lãnh khốc của hắn trong nháy mắt bị ấm áp cuồn cuộn không ngừng bao vây chặt chẽ.

Thì ra ánh mặt trời cũng có thể ấm áp như thế, tại sao trước kia hắn chưa từng cảm giác như vậy chứ.

"Ca Nhi nàng mang thai rồi có biết không? Nàng mang đứa bé của ta rồi, ha ha, là con của hai người chúng ta, ta rất vui, thật sự rất vui, chưa từng vui vẻ như vậy.” Long Ngự Tà vừa cẩn thận vừa ha ha cười khúc khích, giờ phút này trái tim của hắn tràn đầy cảm động, hạnh phúc cùng thỏa mãn thình lình xảy ra khiến hắn như trong mây trong sương mù, chỉ cảm thấy rất chân thật, càng khiến cho hắn có loại cảm giác không biết hôm nay ra sao.

"Ca Nhi nàng có thai tại sao không nói cho ta biết sớm một chút chứ? Hay là, ngay cả bản thân nàng cũng không biết nàng đã mang con của chúng ta rồi? Ha ha, thật sự là cô gái nhỏ vừa hồ đồ vừa đáng yêu" Long Ngự Tà nhẹ nhàng vuốt cái mũi đẹp của Tống Vãn Ca một cái, cười đến vẻ mặt sủng nịch, rồi sau đó lại đem bàn tay của nàng đưa tới bên môi thâm tình hôn hôn.

"Ca Nhi con của chúng ta nhất định sẽ trở thành một đứa bé hạnh phúc nhất trên đời, ta sẽ đem tất cả những điều tốt nhất cho nó. Nếu Ca Nhi sinh một tiểu hoàng tử, ta lập tức phong nó thành thái tử, cho nó trở thành đế vương kế tiếp của Long Đằng quốc. Nếu Ca Nhi sinh một tiểu công chúa ta đây lập tức phong nó thành đệ nhất công chúa của Long Đằng quốc. Tóm lại bất luận Ca Nhi sinh là hoàng tử hay công chúa ta đều sẽ đối xử như nhau, đều sẽ toàn tâm toàn ý đi yêu đi sủng. Ha ha, Ca Nhi, ta tin tưởng nàng cũng sẽ rất yêu rất yêu đứa bé này. Cứ xem nàng yêu tiểu quỷ Trần nhi như vậy ta đã biết nàng khẳng định rất thích con nít. Sau này con của chúng ta sinh ra rồi, nàng không được bất công, không cho nàng chỉ yêu tiểu quỷ Trần nhi, mà không yêu con của chúng ta. Nếu không, ta sẽ ghen tỵ, nếu ta ghen tỵ thì hậu quả là cực kỳ nghiêm trọng đó.”

Ai da, Long Ngự Tà giống như đột nhiên nhớ tới gì đó, mạnh cau mày bĩu môi, thấp giọng hô một tiếng, trên khuôn mặt tuấn tú cũng lộ ra chút thần sắc mất hứng cùng ghen ghét. "Ca Nhi, nàng không thể chỉ yêu đứa bé, nàng yêu một mình ta là đủ rồi. Về phần đứa bé, cứ để cho ta tới thương yêu. Uh uh, cứ quyết định như vậy đi, Ca Nhi chỉ cần yêu ta, không được yêu người khác, ngay cả con của chúng ta cũng không được, không cho đứa bé đến tranh Ca Nhi với ta. Bất kể lúc nào, Ca Nhi đều là của một mình ta, ai cũng đừng mong chia được chút nào!"

Long Ngự Tà nhướng mày, giấu đi vẻ mặt ghen tỵ cùng bực mình, tràn ngập bá đạo nói.

"Ca Nhi xin lỗi, thật sự xin lỗi!" Long Ngự Tà chợt đem đầu của mình gối lên trên tay của Tống Vãn Ca, tràn ngập tự trách cùng đau lòng thì thào nói nhỏ. "Ca Nhi, ta đã cứu Tuyết Nhi trước, mà không phải cứu nàng trước, hy vọng nàng đừng có trách ta. Ca Nhi, ta lựa chọn đi cứu Tuyết Nhi trước tiên là có nguyên nhân. Ca Nhi, nàng biết không? Nếu không có tướng phụ và Tuyết Nhi, thì căn bản không có ta, thậm chí không có Long Đằng quốc bây giờ.”

"Ca Nhi, mười năm trước, phụ hoàng của nàng dẫn đầu trăm vạn đại quân tiến vào Long Đằng quốc, giết phụ hoàng của ta, làm nhục tỷ tỷ và mẫu hậu của ta, cả thủ đô Long Đằng tức thì bị phụ hoàng của nàng một phen thiêu cháy thành đống đổ nát. Sau lần đó, Long Đằng quốc gần như là dân chúng lầm than, mà ta lúc ấy chỉ có tám tuổi, sớm bị tình cảnh tàn bạo mà phụ hoàng của nàng giết cha ta cướp mẹ ta làm sợ đến thần chí không rõ, thậm chí bị rối loạn tâm thần. Mà ở thời điểm Long Đằng quốc nguy hiểm sụp xuống như vậy, chỉ có một mình tướng phụ nâng lên tất cả gánh nặng, cùng lúc đó mỗi ngày đều châm cứu phối thuốc chữa bệnh rối loạn thần trí cho ta, về phương diện khác còn tuyển hiền sĩ, hàng đêm vất vả thống trị quốc gia.”

"Có thể nói, tướng phụ vì cả Long Đằng quốc mà cúc cung tận tụy, cũng vì chữa lành bệnh cho ta mà nghĩ hết cách cuối cùng trời không phụ người có lòng, hai năm sau, chứng rối loạn thần kinh của ta cuối cùng cũng được tướng phụ điều trị tốt. Nhưng khung cảnh máu tanh kinh khủng này lại thành bóng ma trong lòng ta, hàng đêm dời đi không được, khiến cho ta mỗi đêm đều bị cơn ác mộng làm tỉnh giấc. Những lúc này là Tuyết Nhi hàng đêm an ủi nói chuyện với ta, mới giúp cho ta mỗi đêm có thể có hai canh giờ bình yên đi vào giấc ngủ.

Ca Nhi nàng biết không, hình dạng của Tuyết Nhi có ba phần giống với tỷ tỷ đã chết của ta, mà thần thái lại như bảy phần. Trước khi tỷ tỷ chết, tỷ ấy là người hiểu rõ nhất yêu nhất ta người đệ đệ này, tựa như nàng thương yêu tiểu quỷ Trần nhi vậy. Lúc đó, ta cũng tương tự cực kỳ cực kỳ đeo dính tỷ tỷ, luôn thích quấn quít lấy tỷ tỷ muốn này muốn nọ. Kỳ thật, còn hơn phụ hoàng và mẫu hậu, ta và tỷ tỷ càng thân cận hơn.

Cho nên ta đau sủng che chở Tuyết Nhi như vậy, cũng không phải vì yêu nàng ấy, mà là vì thông qua bóng dáng của nàng ấy, ta cuối cùng có thể cảm giác được tỷ tỷ tồn tại. Tuyết Nhi, ta không có yêu, chỉ có một chút thích cùng luyến tiếc. Từ nhỏ sức khỏe của nàng ấy đã không tốt, bản thân là một bộ thân thể nhu nhược, nhưng lúc ta bị cơn ác mộng quấn lấy hàng đêm lại làm bạn ở bên cạnh ta giúp ta xua tan ác mộng, giảm bớt bóng ma trong trái tim ta, giống như người tỷ tỷ cho ta an ủi cùng quan tâm chân thành nhất.”

"Ca Nhi nàng biết không, phần ân tình này của tướng phụ và Tuyết Nhi, ta chỉ sợ cả đời này cũng không thể báo đáp cho hết. Tướng phụ đối với ta mà nói cũng như thầy, như cha, lại như bạn bè, đối với huynh ấy tràn ngập tôn kính cùng ái tài. Còn Tuyết Nhi đối với ta mà nói tựa như tỷ tỷ, mặc dù Tuyết Nhi nhỏ hơn ta hai tuổi, nhưng từ nhỏ nàng ấy đã bắt đầu cực kỳ hiểu chuyện cũng có thể nói là trưởng thành sớm, cũng có lẽ là vì tướng phụ dạy dỗ tốt. Tóm lại, ta không hy vọng hai người bọn họ gặp chuyện không may, mặc kệ là ai xảy ra chuyện, không chỉ mình ta sẽ đau lòng, chỉ sợ một người khác trong bọn họ cũng sẽ đau lòng khổ sở đến chết. Cha mẹ của tướng phụ và Tuyết Nhi qua đời sớm, từ nhỏ hai người bọn họ đã sống nương tựa lẫn nhau, phần tình cảm huynh muội giữa bọn họ, người bình thường rất khó tưởng tượng ra.”

"Từ năm ta mười lăm tuổi chính thức đăng cơ quản lý triều chính đã ngự phong tướng phụ thành đệ nhất Thừa tướng dưới một người trên vạn người ở Long Đằng quốc, dưới sự đề nghị thật tốt của tướng phụ, ngự phong Tuyết Nhi thành hoàng phi trong cả hậu cung địa vị chỉ thấp hơn hoàng hậu. Lúc ấy ta chỉ nghĩ, tướng phụ và Tuyết Nhi chính là người cả đời này ta muốn vĩnh viễn báo đáp, cảm kích cùng bảo vệ. Niềm tin này vẫn kiên trì đến bây giờ, cũng tự mình chưa từng dao động hay thay đổi. Cho nên, hôm nay thấy Tuyết Nhi rơi xuống nước ta mới có thể theo tiềm thức trước tiên chạy đi cứu nàng ấy. Có lẽ là bởi vì loại niềm tin này đã thành cây trong đầu ta, trưởng thành rồi, cho nên hành vi của ta mới có thể hoàn toàn không bị mình khống chế.

Nhưng, Ca Nhi, khi ta nghĩ đến nàng chìm vào nước mà chết, lúc ấy ta giống như trong nháy mắt cảm thấy thế giới của mình sụp đổ xuống. Vừa nghĩ đến nàng cứ như vậy vĩnh viễn rời khỏi ta mà đi, lòng ta đau đớn đến sắp không thể hô hấp, cả người như say choáng váng, đại não trống rỗng, hoàn toàn không có suy nghĩ cùng trực giác. Một khắc đó, ta đã hối hận, hơn nữa là hối hận từ trước đến nay chưa từng có, ta hối hận không nên đi cứu Tuyết Nhi trước, mà nên cứu nàng trước. Đó là đả kích càng không thể chịu đựng được so với mất đi người ta kiên trì tin tưởng nhiều năm, bởi vì bây giờ đối với ta mà nói nàng so với bất luận kẻ nào bất cứ chuyện gì đều quan trọng hơn.”

"Ha ha, ý thức như vậy khiến ta cảm thấy mình có chút ích kỷ cùng tự cao, ta cảm thấy mình đã có lỗi với tướng phụ và Tuyết Nhi rồi. Nhưng bây giờ ta chỉ là nghĩ nếu quay trở lại một lần nữa, ta tình nguyện tự trách áy náy cả đời, ta cũng muốn đi cứu Ca Nhi trước. Ta không dám tưởng tượng, nếu không có Ca Nhi, thế giới của ta từ nay về sau sẽ biến thành dáng vẻ gì. Chưa từng có qua, sẽ không biết tốt đẹp khi có được. Chỉ khi nào có được rồi, mất đi lần nữa, thì cái loại đau xót đau đớn thấu tim cùng đau triệt nội tâm này làm sao có thể hình dung ra?

Ca Nhi, hôm nay nói với nàng nhiều chuyện trong lòng không muốn cho người khác biết như vậy, không vì cái gì khác, ta chỉ là muốn nói với nàng, nàng bây giờ chính là chỗ yếu nhất trong lòng ta,"

Long Ngự Tà dứt lời, cúi đầu thâm tình hôn lên trán Tống Vãn Ca, khóe miệng có chút giương lên, nở ra một nụ cười tươi sáng lạn ấm áp như ánh mặt trời, chân mày và khóe mắt toát ra chính là tràn đầy tình ý cùng yêu say đắm

Giờ phút này Long Ngự Tà tuấn tú ưu nhã giống như bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích, trên dưới cả người tản ra khí tức thân thiết nhu hòa, ấm áp tất cả quanh mình.

"Ca Nhi hy vọng cả đời này nàng sẽ không rời khỏi ta. Vật gì ta cũng có thể mất, chỉ có nàng ta mất không nổi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.