Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Chương 12: Q.1 - Chương 12: Thất thân






Khi tỉnh lại lần nữa, Tống Vãn Ca phát hiện cả người mình đều xích loã (không mặc đồ) đang ngâm mình trong một bồn tắm ấm áp. Trên mặt nước có rất nhiều cánh hoa đủ loại nổi lơ lửng, theo nước gợn sóng, hương hoa thơm ngát át vào mũi.

Một viên dạ minh châu thật to đặt ở trên một chiếc bàn bạch ngọc khéo léo tinh xảo, tản ra hào quang màu xanh, chiếu sáng trong gian nhà tắm.

Bên cạnh ao đặt một chiếc bàn gỗ điêu khắc, trên bàn không biết là loại trà gì đang toả hương thơm mát, mùi hương lượn lờ trong không khí giống như phiêu đãng, khiến người muốn say.

Tống Vãn Ca có chút ngây ngốc, mặc cho bốn nữ tử mặc trang phục nha hoàn giúp mình tẩy rửa, không hề phản kháng, cũng không có tâm trí đi phản kháng.

Chỉ là lời nói của bạo quân ác ma cứ lảng vảng bên tai nàng, vô tình cắn nuốt lý trí cùng với ý chí của nàng.

"Tên nghiệt chủng kia đã bị Trẫm hạ lệnh giết chết, đem cho chó ăn rồi! Ha ha ha!"

"Tên nghiệt chủng kia đã bị Trẫm hạ lệnh giết chết, đem cho chó ăn rồi! Ha ha ha!"

"Tên nghiệt chủng kia đã bị Trẫm hạ lệnh giết chết, đem cho chó ăn rồi! Ha ha ha!"

...

Tống Vãn Ca hoảng sợ dùng sức lắc đầu, nước mắt của nàng cũng trong nháy mắt chảy ra, từng giọt rơi xuống trên mặt nước, phát ra tiếng ting tong vang giòn.

Không! Nàng không tin Trần nhi của nàng đã bị bạo quân ác ma giết! Trần nhi của nàng đáng yêu như vậy, hiểu chuyện như vậy, tinh xảo xinh đẹp giống như búp bê thuỷ tinh, người khác sao có thể nỡ giết được?

Tất cả đều không phải là thật! Bạo quân ác ma khẳng định là đang dối gạt nàng!

Tống Vãn Ca đắm chìm trong ý nghĩ của mình một thời gian dài, bốn cung nữ bên cạnh đã đỡ nàng ra khỏi bồn tắm. Lau khô nước trên người nàng, lại nhẹ nhàng lau khô mái tóc ẩm ướt của nàng, sau đó giúp nàng mặc vào áo ngủ bằng gấm màu trắng tinh khiết rất là mềm mại. Tóc đen dài đến thắt lưng được búi lên bằng một cây trâm ngọc lưu ly tím khiến búi tóc trông thật khác biệt, phần tóc còn lại thì xoã dài xuống lưng.

Chân mày dài thanh nhạt, trang điểm đơn giản, đôi môi đỏ thẫm, như là báu vật, được làm từ sắc đẹp của hoa, chân mày xinh đẹp, đôi mắt ươn ướt, như hoa phù dung đang nở, một loại xinh đẹp kiều diễm, mị hoặc lòng người được sinh ra từ ánh mắt của nàng, lưu luyến quay lại, quanh quẩn không dứt, rực rỡ như hoa xuân, sáng hơn ánh trăng, khuynh quốc khuynh thành, cực kỳ tao nhã.

Nàng mặc dù chỉ có mười bốn tuổi, còn kém một tuổi mới trưởng thành, nhưng thân thể của nàng đã cao được một mét sáu lăm, vóc người mặc dù không to lớn như nữ tử đã trưởng thành - đầy đặn mượt mà, nhưng là tuyệt đối không làm cho người khác cảm thấy chưa phát dục, đã không còn hứng thú. Dáng vẻ nàng thướt tha, tư thế lả lướt, hình dáng này, thanh thoát đến nỗi có thể khiến cho chim hồng nhạn phải kinh sợ, uyển chuyển như rồng bay. Tươi đẹp như thu cúc, tươi tốt như cây thông. Thân hình vừa vặn. Bờ vai tròn trĩnh, eo thon nhỏ. Cứ như có thể làm mây bay trăng trốn. Cứ như bình minh, sáng như hoa sen.

(Trời ơi, cái đoạn này viết chữ khó thấy thương, vã mồ hôi hột =.=)

Tống Vãn Ca chói lọi như vậy, như có thể lấy đi hô hấp của người khác, đã bị đưa đến trước mặt Long Đằng đế, tròng mắt tràn đầy tàn nhẫn của hắn thoáng chốc ngập đầy kinh diễm cùng dục vọng.

"Bắt đầu từ bây giờ, ngươi không còn là công chúa Khuynh Thành của Tuyết Lân quốc nữa, mà là vật chơi đùa của Trẫm!"

Tròng mắt Long Ngự Tà như chim ưng thẳng tắp nhìn Tống Vãn Ca đang đứng trước giường rồng, khóe miệng lộ ra tươi cười tà ác mà tàn khốc, ánh mắt nổi lên khí lạnh, tựa như một con dã thú hung mãnh, sau một khắc sẽ muốn cắn nuốt con mồi trong lòng bàn tay mình.

Tống Vãn Ca thanh tỉnh trở lại, vừa thấy đến bạo quân tự xưng đã giết Trần nhi, tâm tình lập tức mất khống chế, không để ý tất cả xông về phía hắn, hai tay muốn bóp cổ hắn.

"Ta muốn giết ngươi, ác ma! Ta nên vì Trần nhi báo thù!! Vì Trần nhi báo thù!!"

"Muốn hành thích vua sao?" Long Ngự Tà cười lạnh ra tiếng, vung tay lên, lập tức đem Vãn Ca ném lên trên giường rồng. "Ngươi rõ là muốn chết!"

"Bất quá, trẫm sẽ không cho ngươi chết! Trẫm muốn cho ngươi sống không bằng chết, muốn sống không được, muốn chết không xong! Ha ha ha!"

Tiếng cười điên cuồng, tàn nhẫn của Long Ngự Tà vang vọng cả tòa Long ngự cung, khiến cho tâm thần Tống Vãn Ca hoảng sợ, da đầu run rẩy.

"Ngươi muốn làm gì?!" Tống Vãn Ca nắm chặt áo ngủ bằng gấm dưới thân, đôi môi run rẩy, sắc mặt trắng bệch nhìn Long Ngự Tà đang từng bước đi đến bên nàng, ánh mắt nhìn thẳng nàng loé ra ánh sáng như Tu La ngục.

Hắn chậm rãi tới gần, điên cuồng bá đạo, vừa lãnh khốc tà ác, kiêu ngạo từ thân thể cường tráng của hắn tỏa ra, làm cho Tống Vãn Ca không tự chủ được phát run.

"Trẫm muốn cho ngươi trở thành tàn hoa bại liễu!"

Khoé môi Long Ngự Tà nhếch lên nụ cươi tàn nhẫn, tà ác, tựa như con báo to lớn đang thấy được con mồi. Tròng mắt của hắn u ám thâm sâu, tràn ngập dục vọng thật lớn, nhìn thẳng thân thể run rẩy của Tống Vãn Ca.

"Không!!" Tống Vãn Ca ý thức được ý đồ của hắn, không khỏi hoảng sợ vạn phần, cuống quít thét chói tai hướng về góc giường lui về. "Ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Ngươi dựa vào cái gì đối xử với ta như vậy! Ta không muốn! Không muốn!!"

"Phụng dưỡng Trẫm là vinh hạnh của ngươi!" Long Ngự Tà đưa tay kéo lại Tống Vãn Ca, ‘Xoạt’ một tiếng, áo ngủ của nàng bị hắn phá tan thành từng mảnh, tiện tay ném xuống giường.

Sau khi Long Ngự Tà kéo ra tất cả quần áo trên người nàng, thân thể cường tráng không thể ngăn cản, không ai bì được như khí thế ngàn quân lập tức đè lại Tống Vãn Ca.

Hắn mạnh mẽ khống chế hai chân đang đá đạp lung tung của nàng, hai tay mở ra hai cánh tay trắng nõn đang cố gắng che ngực của nàng, lập tức một tay giữ lại hai tay của nàng, tay còn lại giữ chặt cằm của nàng, khiến cho đầu của nàng đang lắc lư trốn tránh cũng không nhúc nhích được nữa, vẻ điên cuồng cùng tàn bạo của hắn gần trong gang tấc từ trong mắt bắn ra, bạc môi lạnh như băng đè lên đôi môi đầy đặn của Tống Vãn Ca.

Tống Vãn Ca bị hắn hôn đến sắp không thở được, dùng sức phản kháng, liều mạng giãy dụa, nhưng bất kể giãy dụa như thế nào cũng giãy không ra trói buộc mạnh mẽ của hắn.

Long Ngự Tà dùng hai tay cường tráng hữu lực giữ chặt cánh tay Tống Vãn Ca, điên cuồng bá đạo hôn từ mặt đến cổ nàng, sau đó là hai vai mềm yếu của nàng, rồi lại xuống phía dưới đang dao động trước ngực, không để ý tới mà mút gặm cắn, không chút thương tiếc cùng bận tâm, chỉ có phát tiết cùng thú dục.

Đến khi da thịt trắng như tuyết trong suốt sáng long lanh của Tống Vãn Ca hiện đầy dấu hôn xanh tím, thậm chí mang theo vết máu nhợt nhạt từ dấu răng, Long Ngự Tà mới dời đi chiến trường, một lần nữa mạnh mẽ hôn lên môi Tống Vãn Ca.

Khi hai mắt nàng đẫm lệ mông lung, trong tình thế hoảng sợ tuyệt vọng, hắn không hề do dự mở hai chân nàng ra, thắt lưng hạ xuống thật mạnh, hoàn toàn giữ lấy nàng.

"A…!!!" Của hắn thật lớn làm cho Tống Vãn Ca trong khoảng thời gian ngắn khó có thể thừa nhận, không khỏi phát ra một tiếng kêu thảm thiết đau đớn thấu tim, móng tay bấu vào lòng bàn tay của mình thật sâu, sâu đến chảy máu, nước mắt khuất nhục mãnh liệt trào ra, theo khóe mắt chảy xuống, làm ướt vành tai, cũng làm ướt tấm chăn dưới thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.