Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Chương 39: Q.1 - Chương 39: Dục nữ (2)






"Ca Nhi, nàng thật đúng là không thắng được rượu, mới uống một chén nhỏ như vậy, đã say... “ Long Ngự Tà si mê nhìn ngắmTống Vãn Ca, nàng lúc này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng hồng, tròng mắt bị sương mù dày che chắn, thái độ kiều mị đều lộ ra hết, ý thức dường như, thật sự rất giống như dáng vẻ của người say rượu. "Ca Nhi, ta cũng say, nhưng là vì nàng mà say, vì nàng mà si... “

Lời còn chưa dứt, Long Ngự Tà bỗng dưng chặn ngang ôm lấy Tống Vãn Ca toàn thân hư nhuyễn vô lực, ôm chặt vào lòng, sau đó nhẹ hướng về phía long sàn mà đi.

“Mặc...Mặc... “ Tống Vãn Ca vẫn bất an giãy dụa thân thể, khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong lòng hắn liên tục cọ xát, nàng cảm thấy rất khổ sở, trong cơ thể hình như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, làm cho toàn thân nàng khô nóng khó nhịn.

"Ca Nhi, nàng là của ta, là của ta!" Long Ngự Tà chỉ cảm thấy mình cũng say theo nàng, đêm nay hắn đích xác cũng uống nhiều rượu, giờ phút này lại bị nữ tử yêu mến trong lòng trêu chọc, men say càng mông lung hơn.

“Mặc, ta nóng quá, đầu cũng rất choáng... “ Tống Vãn Ca vừa nói, vừa đưa tay xoa mặt, nhưng một chút cũng không có ích, nhiệt độ cả người dường như lửa thiêu, không khỏi khó chịu mà khóc lên, "Hu hu...Mặc, ta nóng quá, thật là khó chịu, hu hu... “

"Ca Nhi, đừng khóc, lập tức sẽ không khó chịu nữa... Để cho ta yêu nàng... “ Long Ngự Tà đem Tống Vãn Ca nhẹ nhàng đặt trên giường gấm, hắn lập tức cũng cúi người xuống. Hắn ôn nhu nâng lên cằm Tống Vãn Ca, dán chặt vào mặt nàng, mũi cũng cọ sát nhau, hai tròng mắt nóng cháy mà mê ly, thanh âm thấp nhu mà mê hoặc, "Ca Nhi, ta yêu nàng... “

“Mặc, ta muốn... “ Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vãn Ca đỏ bừng, giống như có thể chảy ra máu, hai tay vô ý thức xé rách quần áo của mình, nàng chỉ cảm thấy giờ phút này thân thể của nàng rất hư không, nhưng cụ thể muốn cái gì, nàng cũng không biết.

“Mặc, cho ta, cho ta... “ Tống Vãn Ca khó chịu không thôi thấp giọng khóc, thanh âm kiều mị mê hoặc người, lộ ra chờ mong cùng khát vọng khó tả không hiểu được, quần áo trên người sớm được nàng kéo ra, lộ ra bờ vai tuyết trắng nõn nà, búi tóc rời rạc, như tơ tằm đen phát bù xù ra, trải đầy trên gối và giường, hết sức xinh đẹp cùng mị hoặc.

Long Ngự Tà nhìn cử động của Tống Vãn Ca, nghe nàng nỉ non nói nhỏ, cảm thấy giờ phút này nàng dường như có chút không phù hợp, hình như không chỉ là say rượu, càng như là trúng xuân dược. Nhưng lúc này hắn đã không nghĩ được nhiều như vậy rồi, hắn thật sự rất yêu tư thái nhu nhược kiều mị vô lực của Tống Vãn Ca lúc này, tựa như một đóa hoa vô cùng diễm lệ tuyệt mỹ, chỉ còn chờ hắn đến hái xuống và thương yêu.

Hắn chưa từng thấy dáng vẻ này của Tống Vãn Ca, trên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng lại tung bay nhiễm lại nhiễm thêm nhiều rặng mây đỏ mị hoặc cực độ, thật là hấp dẫn thấm nhập vào tim, trong đôi mắt trong suốt như nước suối lại có ngọn lửa dục vọng mãnh liệt thiêu đốt, hoàn toàn đã không còn lạnh lẽo cùng hờ hững như ngày thường.

Bên trong ấm áp vô cùng, dạ minh châu phát ra ánh sáng trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng, ôn nhu chiếu xạ trên mặt nàng, làm nổi bật những rặng mây đỏ kiều diễm, hình thành một loại xinh đẹp kỳ dị, xinh đẹp lại trong sáng, nhiệt tình lại nghiêm túc, quyến rũ lại nhẹ nhàng, đúng là xinh đẹp đến kinh tâm động phách, khiến người ta không thể hô hấp.

Long Ngự Tà si mê mà tham lam nhìn nữ tử dưới thân khác hoàn toàn so với ngày thường này, hai mắt không nỡ rời đi một chút nào, chỉ là nháy mắt một cái cũng không thẳng tắp dừng trên mặt nàng. Nàng lúc này, không phải là tiên tử trên cung trăng, trong sáng phiêu dật, mà đã biến thành yêu tinh tà mị xinh đẹp mê hoặc thiên hạ, xinh đẹp cùng mị hoặc mãnh liệt tỏa ra làm cho hắn mê muội và say mê không thôi. Hắn vẫn biết nàng vốn xinh đẹp, nhưng mỗi lần nhìn kỹ, hắn đều cảm thấy nàng so với trước đây càng muốn đẹp hơn, hai phần, thậm chí mười phần, hai mươi phần, làm cho hắn xem thế nào cũng xem không đủ.

“Mặc... “ Tống Vãn Ca thấy người đàn ông trước mắt ngây ngốc nhìn mình, không khỏi ủy khuất mân mê môi hồng, nàng cảm giác người đàn ông trước mặt thật xấu, nàng khó chịu như vậy, nhưng hắn còn không giúp nàng, chỉ biết ngây ngốc nhìn chằm chằm vào nàng, thật sự là rất xấu.

Hu hu... Tống Vãn Ca thấp giọng khóc hai tiếng, hai tay trắng như củ sen mạnh quấn lấy cổ Long Ngự Tà, đem đầu của hắn đè xuống, lập tức ngửa đầu đem đôi môi tươi hồng đầy đặn của mình tiếp cận tới.

Long Ngự Tà bị sự nhiệt tình đột nhiên của nàng làm cho càng hoảng sợ, phục hồi tinh thần lại, bình phục trái tim kích động không thôi xuống, lập tức từ bị động chuyển thành chủ động, hôn cô gái nhỏ dưới thân thật sâu.

"Ca Nhi... “ Theo tiếng hắn thấp giọng gọi, nụ hôn nóng cháy rớt lên khuôn mặt, lông mi, hai tròng mắt, cái mũi, khóe miệng của Tống Vãn Ca, cuối cùng, rơi vào trên đôi môi anh đào hồng bóng của nàng, trằn trọc triền miên, mỗi một tấc cũng không bỏ qua, tất cả đều tinh tế mà hôn một lần, giống như là điểm tâm ngon nhất trên đời dù nhấm nháp thế nào cũng không đủ, trong miệng còn lẩm bẩm, "Ca Nhi, ta yêu nàng, ta yêu nàng... “

Từ ngữ yêu thương cùng với nụ hôn của hắn làm cho thân thể của Tống Vãn Ca giống như bị sét đánh, cảm giác yếu mềm nhanh chóng khuếch tán ra tất cả tế bào toàn thân, khiến cho thần trí của nàng càng trở nên hỗn độn không rõ. Nàng mở ra hai mắt có chút mê ly, đập vào mắt càng thêm mông lung, linh hồn dường như cũng tung bay ra, tình cảm mãnh liệt cùng lửa nóng sớm đã thiêu hủy tất cả tư tưởng và lý trí của nàng.

Mà giờ phút này Long Ngự Tà cũng không tốt hơn chút nào, hắn cũng tương tự bị tình cảm mãnh liệt cùng dục vọng phá huỷ lý trí, giờ phút này trong mắt và tâm lý chỉ có Ca Nhi của hắn. Hắn không ngừng hôn nàng, đôi môi của nàng giống như cánh hoa, mang theo mùi hoa thơm, cũng mềm mại như cánh hoa, lại trong veo, thơm mát, làm cho hắn cứ muốn hôn như vậy, cho dù là cả đời cũng không thấy đủ.

Giờ khắc này, Long Ngự Tà hết sức nhu tình và yêu thương, nụ hôn của hắn rất cẩn thận, quý trọng như vậy, như gần như xa, giống như lông chim nhẹ nhàng chạm vào, tê dại ngứa ngứa, mềm mềm nhuyễn nhuyễn, làm cho lòng Tống Vãn Ca run rẩy không thôi. Hắn dường như cực lực ẩn nhẫn, mỗi một nụ hôn đều êm ái như vậy, giống như sợ đập vụn nàng, lại vừa giống như sợ áp chế không được nhiệt tình đầy ngập của mình.

Hắn thật sự muốn quý trọng cô gái nhỏ trong lòng, muốn đau nàng yêu nàng, thương nàng xót nàng, đền bù tất cả tổn thương do lúc trước hắn tàn bạo với nàng mà ra. Trước kia hắn không có trái tim, sau này nàng là trái tim hắn, nàng chính là phần mềm mại sâu nhất trong đáy lòng của hắn.

“Mặc, cho ta... “ nụ hôn mềm mại của hắn dường như chưa đủ cho Tống Vãn Ca, nàng chủ động vươn cái lưỡi thơm tho liếm đôi môi gợi cảm của hắn, không lưu loát trằn trọc đền đáp lại, nhưng cũng chỉ là đến đây mà thôi, nàng căn bản không biết bước tiếp theo nên làm thế nào.

Ngọn lửa dục vọng trong mắt Long Ngự Tà đã sớm thiêu đốt hừng hực, thấy nàng vừa chủ động, vừa trêu chọc như vậy, càng trở nên không thể vãn hồi. Hắn không nhịn được gầm nhẹ một tiếng, nụ hôn êm ái rất nhanh chuyển thành đòi hỏi kịch liệt, hơi nóng thở ra càng mang theo tình dục dày nặc, trong chốc lát cướp hết hô hấp của Tống Vãn Ca.

Hôn càng ngày càng sâu, càng ngày càng triền miên, hô hấp giống như đều bị hắn nuốt xuống, khi Tống Vãn Ca sắp hít thở không thông, Long Ngự Tà mới dời chiến trường, nụ hôn nóng cháy trườn từ môi nàng xuống tới ngực, quần áo không biết từ khi nào đã bị hắn cởi xuống hết, cơ thể lạnh lẽo trong suốt lộ ra trong không khí.

Cho dù dục hỏa đã sớm đốt người, cho dù toàn thân đang la hét, Long Ngự Tà vẫn đau khổ trấn áp xuống, không muốn để dục vọng điên cuồng của mình làm bị thương cô gái nhỏ mình yêu. Hắn cho nàng tất cả ôn nhu cùng trìu mến, còn có nhiệt tình, cho dù là một chút thô bạo, hắn cũng không muốn.

Khóe miệng thủy chung lộ vẻ tươi cười thâm tình yêu say đắm, cảm động và sung sướng ẩn chứa trong mắt cũng là phát ra từ nội tâm, Long Ngự Tà cảm giác được tim mình bị hạnh phúc và ngọt ngào lấp đầy rồi. Hắn chặt chẽ ôm nữ tử động lòng người dưới thân, nhiệt tình hôn môi, nhiệt tình vuốt ve, nhiệt tình tiến vào, tất cả động tác đều chứa đựng hết tất cả ôn nhu cả đời này của hắn.

Màn che buông xuống, che đậy đi những xuân sắc dạt dào kiều diễm động lòng người, nhưng lại che đậy không được những hương thơm di chuyển đầy phòng.

Gió đêm ôn nhu, ánh trăng ôn nhu, đèn cung đình cũng ôn nhu, tất cả đêm nay dường như đều là ôn nhu...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.