Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 95: Chương 95




Chương 95: Nguyên nhân linh khí suy kiệt

Edit: Clover110

Con đường này trực tiếp thông đến cửa chính của đại điện, chỉ có trăm mét thôi, Vu Hoan đi một bước đều có cảm giác linh khí càng thêm nồng đậm.

Khi nàng đứng ở đại điện, nàng cảm giác ngoài linh khí xung quanh ra thì không còn không khí.

Vu Hoan áp xuống cảm giác quái dị ở đáy lòng, duỗi tay chuẩn bị mở cửa ra.

“Đừng động!”

Tay Vu Hoan cứng đờ, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía bên trái.

Nam tử áo tím khoanh tay mà đứng ở đó, ánh mắt đạm mạc, khóe miệng cong cong.

“Dung Chiêu!” Vu Hoan dường như nghiến răng nghiến lợi kêu tên hắn, “Ngươi đờ mờ chết ở chỗ nào vậy? Lão tử hiện tại có phải gánh thêm nhiệm vụ đi tìm ngươi hay không?”

Trong lòng Vu Hoan tức giận thật sự, nàng ở bên ngoài lo lắng muốn chết, hắn lại bình yên vô sự đứng đây!!

“Bị nhốt.” Ngữ khí Dung Chiêu đạm mạc như cũ, như là đang nói đến chuyện người khác, người bị nhốt không phải bản thân hắn vậy.

Nhưng là Vu Hoan lại vì những lời này mà tức giận nháy mắt tan thành mây khói.

Vu Hoan phun ra một ngụm trọc khí, chậm rãi hỏi: “Đây là nơi nào?”

Dung Chiêu đi đến bên cạnh Vu Hoan, cúi đầu nhìn tiểu thú trong lồng ngực nàng, ánh mắt thâm trầm, trực tiếp lấy nó ra khỏi lồng ngực của Vu Hoan ném trên mặt đất.

iểu thú nhe răng trợn mắt với Dung Chiêu vài tiếng, Dung Chiêu ánh mắt lạnh nhạt đảo qua nó, tiểu thú nức nở không dám hé răng nữa.

Ánh mắt thật đáng sợ a…

Giải quyết xong tiểu thú, Dung Chiêu mới trả lời vấn đề của Vu Hoan, “Đây là một cái Tụ Linh Trận.”

Tụ Linh Trận?

Loại trận này chỉ là tụ tập linh khí mà thôi, rất bình thường, gia tộc nào chẳng thiết lập vài cái khi xây dựng phủ.

Loại trận bình thường như vậy sao có thể vây khốn Dung Chiêu, một sáng thế chi kiếm kiếm linh?

“Này không phải Tụ Linh Trận bình thường, ta đã nhìn xung quanh, linh khí tụ tập ở đây nhiều gấp mười lần linh khí trên Huyễn Nguyệt đại lục.”

Gấp mười lần…Huyễn Nguyệt đại lục…

Khó trách, lúc ở bên ngoài nàng cảm nhận được linh khí mãnh liệt đến như vậy.

Vu Hoan khiếp sợ nhìn về phía Dung Chiêu, Dung Chiêu nhẹ gật đầu, “Chính như ngươi suy nghĩ, có người đã tụ tập tất cả linh khí trên Huyễn Nguyễt đại lục tại đây, cho nên linh khí trên Huyễn Nguyệt đại lục mới có thể càng ngày càng bạc nhược.”

Điên cuồng, thật điên cuồng.

Trong đầu Vu Hoan giờ chỉ có mấy chữ này đang không ngừng xoay tròn.

Khi Huyễn Nguyệt đại lục không còn linh khí, người trên đại lục này không còn thể tu luyện được nữa, biến thành một người sống không quá một trăm tuổi, như một người bình thường vậy.

Thánh chủ trên Huyễn Nguyệt đại lục trước kia không khan hiếm như vậy, nhưng mà mấy ngàn năm gần đây, thánh chủ càng ngày càng ít, đến bây giờ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nguyên nhân chính là do linh khí trên Huyền Nguyễn đại lục dần loãng đi.

“Ai làm?” Vu Hoan không hiểu người nào điên cuồng đến cỡ nào mới có thể làm ra hành động hút cạn linh khí đại lục như vậy.

“Trận pháp này được thành lập từ rất lâu rồi.” Ánh mắt thâm thúy của Dung Chiêu dừng lại ở cửa lớn phía sau lưng Vu Hoan.

Ý là chính hắn cũng không rõ ai tạo ra trận pháp này.

Tốt thôi, có người đã tạo ra cái Tụ Linh Trận siêu cấp ngưu bức này, mục đích là hút khô toàn bộ linh khí trên Huyễn Nguyệt đại lục.

Như vậy…

Mục đích cuối cùng là gì?

Tổng không thể lập trận pháp ở đây xong, người lập lại bỏ đi mặc kệ ?

Dung Chiêu kéo tay Vu Hoan, mang nàng lại gần cánh cửa lớn.

Trên cửa lớn có khắc một ít ký hiệu cổ quái, xiêu xiêu vẹo vẹo, hoàn toàn nhìn không ra là cái gì.

“Trận pháp này là để bảo vệ đồ vật trong đại điện này.”

“Thứ gì cần đến một cái Tụ Linh Trận lớn như vậy bảo vệ, Dung Chiêu, thứ ở trong đó là gì?” Đáy lòng Vu Hoan chấn động, nàng không cách nào có thể tưởng tượng được, cái dạng đồ vật gì đáng giá hao phí thật lớn đại giới để bảo tồn như vậy.

“Không biết, ta vào không được.” Thanh âm Dung Chiêu lộ ra một cỗ áp lực, “Ta có thể cảm giác được bên trong có hơi thở quen thuộc, nhưng mà… ta nghĩ không ra là cái gì.”

Trong mắt Vu Hoan hiện lên một tia hàn quang, nằng nắm chặt tay Dung Chiêu, nói: “ Mặc kệ bên trong là cái gì đều không liên quan đến chúng ta, chúng ta đi!”

Nàng không muốn Dung Chiêu đi vào, chính nàng cũng không muốn đi vào.

Xem trận pháp này, dường như còn mấy trăm năm nữa linh khí trên Huyễn Nguyệt đại lục mới có thể khô kiệt.

Không có linh khí, người ở trên đại lục cũng sẽ không chết, chỉ là thọ mệnh giảm một ít, không thể tu luyện nữa mà thôi.

“Vu Hoan…” Thanh âm Dung Chiêu áp lực càng ngày càng đậm, “Chúng ta ra không được.”

“Không có khả năng, tiến vào được, tự nhiên có thể ra được.”

Vu Hoan lớn tiếng phản bác, túm lấy Dung Chiêu liền hướng một phương hướng mà đi.

Nhưng nàng chỉ mới đi được vài bước liền dừng lại, nhìn thấy trước mắt là mặt đất kéo dài không bờ bến cùng với sương mù dày đặc.

Vu Hoan sau lưng phát lạnh, nàng có chút hoảng loạn xoay người, bắt lấy cánh tay Dung Chiêu, “Này không phải Tụ Linh Trận sao? Tại sao lại biến thành như vậy?”

Dù cho Tụ Linh Trận này khác Tụ Linh Trận bình thường nhưng nguyên lý là không thay đổi, không có khả năng sẽ biến thành cái dạng này a!

Dung Chiêu trấn an xoa xoa đầu Vu Hoan, “Hẳn là trong trận có trận, người xây dựng Tụ Linh Trận này nếu muốn bảo tồn đồ vật trong đại điện, khẳng định không muốn cho người ngoài đi vào.”

Tụ Linh Trận bị người cố ý che dấu, người bình thường căn bản là không phát hiện được, hắn cũng là do tiến vào đến nơi đây mới phát hiện ra, mà bên ngoài Tụ Linh Trận còn lồng một đại trận pháp. Lấy trận pháp ngoài bảo hộ Tụ Linh Trận cũng như vây chết những vật còn sống bên trong.

Thậm chí những vách núi bên ngoài đó, chỉ sợ cũng là một bộ phận của trận pháp.

“Trận trong trận…” Vu Hoan nỉ non một tiếng, ánh mắt có chút tan rã, nàng giống như nghe được cách nói này ở đâu rồi.

Vu Hoan trăm phần trăm tin tưởng, chính mình đã từng nghe qua ở đâu, nhưng nàng lại không nhớ đến.

Vu Hoan suy nghĩ mãi nửa ngày cũng không nghĩ ra, bất đắc dĩ từ bỏ, quya đầu nhìn Dung Chiêu, “Vậy là chúng ta bây giờ không ra ngoài được sao?”

Dung Chiêu trầm mặc một lát, “Cho ta một chút thời gian, ta sẽ tìm được cách phá trận.”

Vu Hoan bực bội xoa xoa tóc, ngữ khí không tốt nói: “Linh La bị người bắt đi, giờ chúng ra còn bị nhốt ở chỗ này!”

“Sao lại như vậy?” Tiểu nha đầu kia mặc dù đánh không lại người khác nhưng chạy trốn là tuyệt đối không thành vấn đề.

Vu Hoan nặng nề lắc đầu, “Không biết, tiểu thú này đột nhiên chạy tới, chi chi nửa ngày, ta cũng nghe không hiểu, sau đó Thiên Khuyết Kiếm liền nói cho ta Linh La bị người bắt đi rồi.”

“Đừng lo lắng, ta sẽ mang ngươi ra ngoài.” Dung Chiêu kiên định nói.

“Lo lắng? Ta không hề! Chỉ cần nàng không chết là được.” Lúc Vu Hoan nói lời này, ánh mắt dao động, ngữ khí cũng giảm dần.

Dưới đáy lòng nàng tự thôi miên chính mình, mình là do cần Linh La cho nên mới quan tâm nàng ta.

Đúng, chính là như vậy, không sai!

Loại người như nàng vậy, sao có thể quan tâm người khác, ha ha ha.

Dung Chiêu khóe miệng trừu trừu, nữ nhân này sao không thành thật một chút, đem mọi người ngăn ra bên ngoài, phong tỏa thế giới của mình.

Vu Hoan đột nhiên quay đầu hướng phía sau nhìn, cánh cửa lớn kia liền đứng sừng sững ở đó, cách nàng vài bước mà thôi. Nàng buông ra Dung Chiêu, đi về hướng cánh cửa, duỗi tay đẩy.

“Đừng chạm vào!” Dung Chiêu muốn giữ tay Vu Hoan lại, nhưng mà hắn vừa tới gần, một đạo bạch quang từ trên cửa phóng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.