Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 14: Chương 14: Labrador 7




“Tụi em đã tới phòng thí nghiệm của trường y Giang Thành tìm xương sọ của Tống Duyệt. Xen lẫn trong một đống xương sọ mẫu nên rất khó phát hiện. Người phụ trách của phòng thí nghiệm nói bọn họ định kỳ kiểm tra, không phát hiện có dư cái nào.”

Lý Trường Phong gật đầu, “Không có gì kì lạ, tâm tư Hình Thiên Hải kín đáo, đặt một cái chắc hẳn sẽ mang đi một cái.”

Lâm Lang nói tiếp, “Hơn nữa cái mang đi là đồ mẫu, rất dễ dàng tiêu hủy.”

“Không sai”, Lý Trường Phong gật đầu, nói tiếp, “Dựa vào CCTV có chứng cứ trực tiếp chứng minh Hình Thiên Hải đã đổi xương sọ đi không?”

“Không có, Hình Thiên Hải vô cùng cẩn thận, trừ việc bị quay lại cảnh anh ta cầm hộp giao hàng đi vào cửa thì không tìm thêm được chứng cứ nào cả, CCTV trước phòng làm việc cũng hư. Hơn nữa trên xương sọ không có dấu tay của anh ta, không cách nào chứng minh xương sọ của Tống Duyệt đã được mang vào.”

“Mẹ nó!” Lý Trường Phong không nhịn được văng lời thô tục, sắc mặt đen thui, tất cả đầu mối đều chỉ về Hình Thiên Hải nhưng bọn họ vẫn còn thiếu chứng cứ quyết định để kết tội anh ta!

“Nhưng khi tụi em đi tìm hiểu thì đã tra được một việc kì lạ: Nửa năm trước trong trường y có một sinh viên vô tình làm rớt bể dụng cụ phòng thí nghiệm, bởi vì gia đình em ấy khó khăn nên Hình Thiên Hải đã bỏ tiền mua một cái khác thay vào, trường học không truy cứu trách nhiệm của sinh viên. Hành động này của anh ta được sinh viên cả trường hoan hô. Nhưng khi điều tra, bộ dụng cụ hư đó đã bị Hình Thiên Hải mang đi.”

“Dụng cụ gì?”

“Cưa điện dùng trong lớp giải phẩu.”

“Nói như vậy nghĩa là, cái cưa điện đó có thể chính là dụng cụ gây án mà anh ta đã dùng?” Lâm Lang hỏi.

Căn cứ vào báo cáo xét nghiệm, thi thể Tống Duyệt có dấu vết bị cưa điện cắt.

Nói cách khác, hung khí giết người đã xác định, phương pháp gây án cũng biết, thậm chí ngay cả hung thủ cũng tra ra được, nhưng cái thiếu bây giờ chính là không có biện pháp định tội hung thủ!

Không khí trong phòng làm việc âm u, liên tiếp mấy ngày điều tra nhưng không tiến triển chút nào, tất cả mọi người đều như đưa đám.

“Nghỉ ngơi đi ăn cơm trước đi, vụ án muốn làm tiếp thì cũng phải bổ sung năng lượng chứ.” Lý Trường Phong nhìn dáng vẻ mệt mỏi của mọi người nên đề nghị. Vào lúc này cũng chỉ có ăn cơm mới làm mọi người vui vẻ hơn chút. “Đúng rồi, Giản Diệc Thừa đâu? Sao không thấy cậu ấy?”

“Cậu ấy mới vừa đi ra ngoài rồi, đi gấp lắm nên em chưa kịp hỏi.” Lâm Lang nói.

Vừa nói xong thì Giản Diệc Thừa đã vội vội vàng vàng từ bên ngoài đi vào, “Đội trưởng Lý, có phát hiện quan trọng.”

Giản Diệc Thừa không phải là người hay đùa, hơn nữa giờ phút gương mặt của anh rất nghiêm túc, mọi người liền biết điểm quan trọng mà anh định nói chắc không nhỏ.

“Phát hiện gì?”

“Đây không phải là lần đầu tiên Hình Thiên Hải gây án.”

Một câu nói làm toàn bộ người trong phòng giật mình, “Cái gì?”

Sau khi kinh ngạc, Lý Trường Phong vội nói, “Cậu nói đi, cuối cùng là có chuyện gì?”

“Thủ pháp gây án của Hình Thiên Hải quá mức chuyên nghiệp, xử lý vô cùng sạch sẽ khiến chúng ta không tìm được bất kỳ chứng cớ nào. Cho nên lúc đầu em nghi ngờ rằng có thể đây không phải là lần đầu tiên gây án, chỉ là không có chứng cớ...”

Nhưng khi anh và Lâm Lang cùng nhau đến phòng thí nghiệm trường y để tìm xương sọ của Tống Duyệt, Giản Diệc Thừa bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên đi đến phòng làm việc trong bệnh viện của Hình Thiên Hải, anh thấy bộ mô hình thân thể con người. Không ít bác sĩ đều có thói quen bày mô hình ở phòng làm việc, tiện việc quan sát, cho nên lúc đầu anh cũng không để ý lắm.

“Ngày hôm qua em lần nữa đi đến đó xem, phát hiện bộ mô hình kia không phải do người chế tạo ra mà là từ chính thân thể người thật ghép thành.”

Lâm Lang khiếp sợ, “Sẽ không phải là một cái mạng khác chứ?”

Giản Diệc Thừa gật đầu, tỉnh táo nói, “Em đã lấy một đoạn xương ngón tay đưa đến cho nhân viên pháp y làm DNA kiểm tra, kết quả đã có rồi.”

Giản Diệc Thừa vừa nói vừa đưa tới một phần tài liệu.

“Chủ nhân bộ xương tên là Lý Minh, nam, sinh năm 1977. Mười bốn năm trước mất tích ở Giang Thành, cha mẹ anh ta báo án nên để lại DNA mẫu, từ kho DNA đối chứng với đoạn xương ngón tay mà tìm ra.”

“Trong tài liệu thì người tên Lý Minh này có quan hệ với vợ trước của Hình Thiên Hải là Lâm Kiều Kiều, hai người là bạn học cấp hai, hơn nữa còn là mối tình đầu. Thời gian Lý Minh mất tích trùng khớp với thời gian Lâm Kiều Kiều tử vong.”

Trong phòng làm việc vô cùng tĩnh lặng, trong nháy mắt mọi người đều có suy đoán đáng sợ. Lý Trường Phong nói, “Nói như vậy, Lý Minh cũng là do Hình Thiên Hải giết?”

Nếu quả thật là như vậy, Hình Thiên Hải bị tuổi thơ ảnh hưởng, động cơ sát hại Lý Minh rất có thể là do trả thù. Lý Minh và Lâm Kiều Kiều tình cảm không đổi khiến anh ta nổi lòng gian ác. Lấy tính cách hung thủ khi đối xử với Tống Duyệt, cái chết của Lâm Kiều Kiều có khi lại không phải là tai nạn giao thông.

Có thể đây chính là chân tướng.

Lý Trường Phong trầm tư chốc lát, nhanh chóng quyết định, “Lập tức thành lập tổ chuyên án, đem vụ án của Lý Minh, Lâm Kiều Kiều và Tống Duyệt cùng điều tra!”

Giản Diệc Thừa bổ sung, “Có lẽ còn phải thêm một người tên Trần Tử Thành.”

Mọi người: “?”

“Đối tượng ngoại tình của Tống Duyệt, hai tháng trước ở Đài Loan vô tình gặp cơn bão Hải Liên mất mạng.”

Hoặc đó là chuyện trùng hợp, nhưng có quá nhiều chuyện trùng hợp khiến người khác không thể không nghi ngờ.

*****

Lúc Giản Diệc Thừa gọi điện thoại tới thì Sơ Ngữ đang bận tiếp khách, anh không nói gì nhiều, chỉ nói cảm ơn. Sơ Ngữ không biết có phải là chuyện cô đã nhắc khi đang ăn cơm hay không. Nhưng dù đúng hay không thì vẫn phải giả vờ ngây ngốc, dù sao trừ việc nói chuyện trong trường thì cũng không còn chuyện gì cả.

Cúp điện thoại, Sơ Ngữ lại tiếp tục tiếp tiếp khách.

“Xin lỗi, chúng ta tiếp tục nói đi.”

Đối diện cô là một người phụ nữ có khí chất, mặc dù lớn tuổi nhưng chăm sóc da rất tốt. Đeo mắt kính màu trà, rất có dáng vẻ của người trí thức. Phía sau mắt kiếng là hai con ngươi trong suốt thấy đáy, như một hồ nước sâu. Sắc mặt bà ấy có hơi tái nhợt, đoán chừng là do không thường xuyên ra cửa. Nhưng mà cũng có thể hiểu, người mù ra ngoài có rất nhiều bất tiện.

Sơ Ngữ đứng dậy đi tới bên chân bà ấy, ngồi xuống nhẹ nhàng vuốt ve chú cún dễ thương, cô ôn hòa cười nói, “A Sanh cùng chị đi vào trong nhé?”

A Sanh thân mật dúi vào bắp chân của bà ấy, kêu ẳng ẳng hai tiếng như là đang hỏi ý kiến.

Người phụ nữ đưa tay trong không khí sờ hai cái mới mò tới đầu chú cún, bà nhẹ nhàng xoa xoa, cười yếu ớt, “A Sanh, đi đi.”

Giọng nói hết sức ôn nhu, nhất là khi gọi tên A Sanh, lưu luyến tựa như dốc vào rất nhiều tình cảm.

Sơ Ngữ thầm thương tiếc thay bà ấy, một người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp như vậy lại không nhìn thấy.

Nhưng mà cho dù bà ấy không nhìn thấy thì Sơ Ngữ cũng không dám ở trước mặt trực tiếp nói chuyện với A Sanh, vẫn nên mang vào phòng chữa trị nói.

A Sanh có chút hưng phấn, “Chị có thể nghe hiểu em nói chuyện thật à?”

Sơ Ngữ không thấy phiền khi phải giải thích nhiều lần, cô lập tức bước vào chủ đề chính, “Tại sao em không vui chứ? Bà ấy nói mấy ngày nay em rất ủ rủ.”

Trong nháy mắt A Sanh xìu lại, nằm trên bàn chữa trị, “Bởi vì tại chủ nhân không vui, bà ấy không vui nên em cũng không vui.”

Sơ Ngữ ngạc nhiên, quả thật có lúc tâm trạng của thú cưng và chủ nhân rất giống nhau, như là A Sanh và Trần phu nhân vậy. Quan hệ của bọn họ đã sớm vượt ra khỏi giới hạn chủ nhân và thú cưng, A Sanh là thứ mà bà ấy cần, ỷ lại, trong cuộc sống không thể thiếu, nếu nói hai bọn họ làm bạn với nhau có vẻ đúng hơn. Cho nên tình cảm của bọn họ càng sâu sắc, A Sanh sẽ lấy tâm trạng của Trần phu nhân làm tâm trạng của mình.

Nói cách khác, người cần đi khám không phải là A Sanh mà là Trần phu nhân. Tâm trạng của bà ấy tốt lên thì A Sanh sẽ phấn chấn hơn.

Sơ Ngữ định không dò hỏi tâm tư của Trần phu nhân nhưng A Sanh tự chủ động khai báo, “Hàng năm vào mấy ngày này chủ nhân sẽ không vui, bởi vì đây là ngày sinh nhật của tiểu chủ nhân. Tiểu chủ nhân không có ở đây sau, bà ấy rất nhớ.”

Sơ Ngữ ngẩn ra, xuyên qua cửa thủy tinh nhìn người phụ nữ, mặt bà ấy vẫn mỉm cười, xinh đẹp lại khoan dung, người khác không thể nhìn ra nỗi buồn của bà ấy.

Một người mẹ mất đi đứa con.

A Sanh vui sướng dụi vào chân bà, Trần phu nhân biết nó đã đi ra, bà ngẩng đầu nhìn về hướng Sơ Ngữ đang đứng, “Như thế nào rồi? A Sanh không sao chứ?”

“Không sao, chị không cần lo lắng.” Sơ Ngữ cân nhắc một chút liền quyết định nói thật, “A Sanh đang lo lắng cho chị đó, nó biết chị không vui cho nên tâm trạng nó cũng sa sút theo.”

Trần phu nhân ngẩn ra, tiếp đó mỉm cười sờ đầu A Sanh, “A Sanh luôn thân thiết như vậy...”

*****

Vụ án mười bốn năm trước mặc dù thời gian tương đối lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Hình Thiên Hải gây án, kinh nghiệm không nhiều, để lại không ít sơ hở. Vì vậy, vụ án rất nhanh có tiến triển mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.