Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 51: Chương 51: Đến nhà




Sơ Ngữ dừng xe trước cửa cục cảnh sát Giang Thành, xe vừa dừng Giản Diệc Thừa đã vội vã chạy ra. Sơ Ngữ định xuống thì thấy anh phất phất tay, tỏ ý không cần. Giản Diệc Thừa kéo cửa ra ngồi xuống ghế phụ, nhìn bọn Đại Miêu phía sau gật đầu chào hỏi. Sau đó đưa một phần tài liệu tới.

“Sợi tóc em đưa tới anh đã tra được, cha cậu ta tên là Tiêu Cảnh Bình, là giảng viên của khoa Kinh Tế trường đại học Giang Thành. Mẹ tên Trần Yên Vân, cũng là giảng viên nhưng bây giờ đã nghỉ. Tên thật của cậu ta là Tiêu Vân Sanh, mười bảy năm trước bị người ta bắt cóc, vẫn chưa tìm được.”

Tiêu Cảnh Bình, Trần Yên Vân, Tiêu Vân Sanh..., Lão Hổ nói ông chủ họ “xiao”, cô còn tưởng là họ “Tiếu”, không ngờ là họ “Tiêu“. Còn nữa, tên của Thiệu Bảo Toàn là “A Sanh”, không phải “A Sinh“.

A Sanh, A Sanh... con chó dẫn đường của dì Trần hình như cũng tên là A Sanh? Đúng rồi, dì Trần cũng họ Trần, tên đầy đủ là gì thì Sơ Ngữ không có hỏi. Lúc này cô không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy đây là một sự trùng hợp, dù sao cô vẫn nghĩ con trai của dì Trần qua đời rồi.

“Cám ơn anh, làm phiền anh quá.” Sơ Ngữ vừa cầm tài liệu vừa nói. Giản Diệc Thừa không biết làm sao chỉ đành cười, “Em đừng khách sáo với anh như thế...”

Anh còn chưa nói xong đã thấy bàn tay cầm giấy tờ của cô khẽ run, vội vàng hỏi, “Sao vậy?”

Sơ Ngữ ngẩng đầu nhìn anh, trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nói, “Thế giới này thật nhỏ!”

*****

Duyên hay vô cùng.

Khi cầm tài liệu đến cửa nhà Sơ Ngữ vẫn còn nghĩ như vậy. Cô không thể ngờ cha mẹ của Thiệu Bảo Toàn còn là người quen của mình! Cái thế giới này nhỏ thật, một đứa trẻ bị bắt cóc, một người mẹ mất con, xác suất lớn đến bao nhiêu cô mới vô tình gặp phải? Hơn nữa còn có giao tình?

Đáng lẽ Sơ Ngữ nên nghĩ dì Trần cũng họ Trần, con chó dẫn đường cũng tên là A Sanh, làm sao có nhiều sự trùng hợp như vậy? Chẳng qua là tại cô nghĩ con của dì Trần bị chết chứ không phải là lạc mất, vậy nên mới không nghĩ tới khả năng này.

Ban đầu A Sanh nói thế nào? “Tiểu chủ nhân không có ở đây...” Nó nói không có ở đây nghĩa là bị mất, vậy mà Sơ Ngữ lại hiểu thành tử vong, cho nên trời đất xui khiến làm chuyện thêm rắc rối. Cũng may là chưa trễ, lúc cô nhìn thấy hình cha mẹ của Thiệu Bảo Toàn lập tức liền nhận ra Trần Yên Vân chính là dì Trần. Chỉ có thể nói thế giới này hình tròn.

Sơ Ngữ đứng trước nhà dì Trần, nhấn chuông cửa.

Cô lựa chọn nói cho vợ chồng dì Trần biết trước là vì sợ chuyện này ảnh hưởng đến việc thi đại học của Thiệu Bảo Toàn. Tự dưng thân phận của mình thay đổi, cô không biết cậu ấy có thể chịu nổi hay không. Cho nên định thương lượng với cha mẹ ruột của cậu ấy trước đã, người lớn dù sao cũng lý trí, cứ để bọn họ sắp xếp.

Còn cặp cha mẹ nuôi kia Sơ Ngữ không muốn dây dưa gì với bọn họ cả. Vừa là vì có thành kiến với kẻ bắt cóc vừa vì nhà kia bắt con người ta mà còn không nuôi dưỡng đứa trẻ đàng hoàng, từ trong nội tâm cô hy vọng Thiệu Bảo Toàn có thể thoát khỏi cặp cha mẹ như vậy.

Sơ Ngữ không chờ bao lâu bên trong đã có người ra mở cửa. Là một người đàn ông trung niên nho nhã, đeo mắt kính, bộ dạng lịch sự. Người này là chồng của dì Trần, cũng chính là Tiêu Cảnh Bình. Lúc dì Trần đến tiệm cô uống trà thì ông có qua đón mấy lần, hai người cũng biết mặt nhau.

Tiêu Cảnh Bình thấy cô thì kinh ngạc một chút, không ngờ Sơ Ngữ lại đến. Nhưng ông vẫn thoải mái mời cô vào, “Mau vào mau vào đi, tiểu Vân muốn mời con qua ăn bữa cơm từ lâu nhưng sợ quấy rầy công việc của con.”

“Con chưa chào hỏi, không mời mà tới quả thật thất lễ, chỉ là hôm nay con có chuyện quan trọng nhất định phải gặp chú dì.”

“Có gì đâu! Con tới chú dì còn vui mừng không kịp nữa là, có gì thất lễ đâu chứ!”

Hai người hàn huyên đi vào phòng khách, dì Trần nghe tiếng thì đi ra chào đón, vui vẻ mừng rỡ, “Sơ Ngữ, dì không ngờ con sẽ tới chơi.”

Mặc dù tuổi tác hai người chênh lệch hơi lớn nhưng lại nói chuyện rất hợp, coi như là bạn vong niên* đi.

*Là bạn bè chơi với nhau mà không kể già trẻ.

Sơ Ngữ đỡ bà ngồi xuống ghế sa lon, Tiêu Cảnh Bình bưng mâm trái cây và bình trà tới, ông đặt đồ xuống bàn rồi nói, “Hai người cứ trò chuyện, chú đi xuống bếp nấu cơm, buổi trưa cháu ở lại ăn nhé.”

Ông nghĩ Sơ Ngữ tới nói chuyện uống trà với vợ mình, thân là đàn ông ngồi đây sẽ khiến hai người không thoải mái nên mới định tránh đi. Không đợi ông đứng dậy Sơ Ngữ đã vội vàng nói, “Giáo sư Tiêu đừng đi, chuyện hôm nay con nói đều có liên quan đến gia đình mình, giáo sư cũng ở lại nghe đi ạ.”

Cô vừa nói xong hai vợ chồng đã cảm thấy kỳ quái, cuối cùng là có chuyện gì mà hai người bọn họ đều liên quan? Sơ Ngữ không vòng vo mà nói ngay vào điểm chính, “Có phải chú dì từng bị lạc mất con trai không ạ?”

Cô vừa dứt lời, sắc mặt hai vợ chồng thay đổi ngay, mặt dì Trần tái nhợt, cho dù đã qua nhiều năm nhưng chuyện con trẻ vẫn khiến bà đau đớn.

Tiêu Cảnh Bình cũng đau nhưng ông lại lo cho thân thể vợ mình hơn. Năm xưa khi đứa nhỏ bị lạc mất, một lần bà ưu buồn đến mức muốn tự sát, khi đó mắt cũng khóc tới mù. Cuộc sống lúc đó khó chịu đựng, ông cũng đã quên không biết làm sao vợ chồng bọn họ vượt qua được. Cho tới hôm nay vết sẹo đó vẫn chưa khép miệng, đụng một chút thì máu tươi lại đầm đìa.

Bọn họ hao tốn rất nhiều thời gian mới chấp nhận sự thật đứa trẻ không tìm về được nữa, cũng bỏ rất lâu thời gian để vợ đi ra khỏi quá khứ u ám. Cho nên từ đó tới giờ ông không dám nói chuyện con trẻ trước mặt vợ, chỉ sợ bà lại đau khổ.

Vì vậy ông vội vàng ngăn Sơ Ngữ lại, “Đừng nói chuyện này trước mặt dì, bà ấy không chịu nổi.”

Mặt dì Trần tái nhợt nhưng vẫn nặn ra một nụ cười, “Xin lỗi con Sơ Ngữ, không phải chú trách con đâu, chú chỉ là lo lắng quá mức cho dì thôi. Trên thực tế dì đã vượt qua nỗi đau rồi, nhưng mà nghĩ tới A Sanh thì sẽ hơi đau lòng.”

Sự lạc quan những ngày qua không phải là giả bộ khiến người khác yên tâm, cho nên lời nói của Sơ Ngữ cũng không làm bà chịu không nổi.

“Không nói dối cháu, quả thật chú dì cũng có một đứa con, chỉ là duyên cạn, đứa nhỏ chỉ bầu bạn được với chúng ta ba tháng rồi bị người ta bắt cóc, tới nay cũng chưa tìm được.”

Mười bảy năm trước còn chưa có CCTV trước phố lớn hẻm nhỏ, cho nên khi đó tìm con không khác nào mò kim đáy biển, vợ chồng bọn họ tìm khắp đất nước nhưng mãi vẫn không tìm được bóng dáng A Sanh. Vô số lần bà tự trách rồi hối hận, tại sao lúc vào nhà lấy bình sữa mình lại không ôm con theo? Nếu không nó cũng sẽ không bị người ta bắt cóc. Chuyện xảy ra là do bà bất cẩn, cho nên khi đó bà hận nhất không phải là tên bắt cóc mà chính là bản thân mình.

Chẳng qua bà khóc đến mù mắt, hối hận, đau đớn ruột gan mà trời cao vẫn không đem con trả lại.

Sơ Ngữ nhìn hai vợ chồng bi khổ, vội vàng nói, “Chờ một chút, chú dì đừng đau lòng, hôm nay con tới không phải muốn chạm tới vết thương đó mà là muốn nói cho chú dì biết, đã tìm được đứa bé kia rồi.”

Trong phòng khách yên tĩnh chốc lát, hai vợ chồng duy trì tư thế, cứng ngắc xoay đầu lại nhìn cô, mặt không dám tin, “Con, con vừa nói cái gì?”

“Con nói con của của chú dì tìm lại được rồi!” Vừa nói Sơ Ngữ vừa cầm tài liệu đưa tới, “Đây là tin tức về cậu ấy, còn có kết quả so sánh DNA nữa.” Nói nhiều hơn nữa cũng không thuyết phục bằng chứng cứ.

Hai vợ chồng vội vàng nhận lấy lật ra xem, chưa vội nhìn kết quả, Tiêu Cảnh Bình chỉ tấm hình của Thiệu Bảo Toàn, kích động nói, “Là A Sanh, A Sanh nhà chúng ta, con nó bây giờ giống anh lúc còn trẻ như đúc, tuyệt đối không sai đâu.”

Dì Trần không nhìn thấy nhưng cũng cầm tấm hình vuốt ve, lệ rơi đầy mặt, vội vàng muốn được xác nhận, “Thật sự là A Sanh sao? Là A Sanh nhà chúng ta đúng không?”

Đợi nghe được lời khẳng định của chồng, dì Trần kích động hôn mê.

******

Nhất Trung Giang Thành, trong phòng làm việc của hiệu trưởng, vợ chồng Tiêu gia kích động ngồi trên ghế sa lon, tay hai người nắm chặt giống như đang cổ động lẫn nhau. Dì Trần kìm lòng không đi thẳng tới phòng học của con trai, chỉ sợ hù đến Thiệu Bảo Toàn, nếu không bây giờ bà đã xông vào rồi.

“Reng reng reng...”

Tiếng chuông tan học vang lên, âm thanh này chui vào lỗ tai hai vợ chồng giống như là nốt nhạc tuyệt vời nhất trên thế giới, nhưng đồng thời tâm trạng của bọn họ cũng treo lên thật cao, vì sắp được gặp lại con mà thấp thỏm. Nếu như con trai không thích bọn họ thì làm sao bây giờ? Nếu như con trai không muốn nhận bọn họ thì làm thế nào...

Bên kia, Sơ Ngữ chờ ở cửa phòng học, Thiệu Bảo Toàn vừa tan lớp đã bị gọi ra. Cô thương lượng với hai vợ chồng dì Trần, cô sẽ nói toàn bộ chân tướng cho cậu ấy biết trước, cho cậu một khoảng thời gian bình tĩnh, nếu không sợ Thiệu Bảo Toàn không tiếp nhận nổi.

Sơ Ngữ đánh giá thấp khát vọng đoàn tụ của cặp cha mẹ bị lạc mất con, dì Trần tỉnh lại xong nửa tiếng đồng hồ cũng chờ không nổi, lập tức muốn đi gặp Thiệu Bảo Toàn ngay. Ngay cả nửa ngày cũng không chờ được nói chi là ba tháng.

Cho nên bọn họ liền xuất hiện.

“Chị, sao chị tới đây?” Thiệu Bảo Toàn kinh ngạc vui mừng chạy tới.

Có lẽ là qua mùa đông, khuôn mặt ngăm đen của Thiệu Bảo Toàn đã trắng ra, mi mắt thanh tú, bộ dạng đẹp trai, quả thật giống Tiêu Cảnh Bình mười phần. Cậu ấy mặc đồng phục Nhất Trung, vóc người hơi gầy nhưng rất cao, cười lên tỏa sáng như ánh mặt trời khiến người khác rất có cảm tình. Có thể thấy quan hệ giữa cậu và bạn học không tệ, thỉnh thoảng có người đi qua chào hỏi.

Thoát khỏi sự chất phác và cẩn trọng ban đầu, thanh xuân tung bay thế này mới là hình dáng mà cậu phải có.

Sơ Ngữ mỉm cười, dẫn cậu đến phòng làm việc. Dọc đường đi Thiệu Bảo Toàn vui vẻ kể với cô về trường mới, về chuyện lý thú với bạn học. Nhưng Sơ Ngữ nhạy bén phát hiện trong giọng nói tung tăng có một chút sa sút.

Có lẽ là lo cho chuyện trong nhà? Sợ cô bận tâm theo nên mới chọn những chuyện vui vẻ để nói.

“Có nhớ chuyện lần trước chị nói với em không, có thể em không phải là con ruột đó?” Sơ Ngữ không vòng vo mà trực tiếp mở miệng nói.

Thiệu Bảo Toàn trịnh trọng nhìn cô, không biết làm sao, lắp bắp nói, “Chị...”

“Lần trước chị lấy một sợi tóc từ đầu em đi làm DNA kiểm tra. Sự thật chứng minh, em quả thật không phải con ruột của cha mẹ bây giờ, bọn họ bắt cóc em từ nhà cha mẹ ruột.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.