Av Quay Chụp Chỉ Nam

Chương 69: Chương 69: Xem mắt




Edit: Mol

Beta: Thỏ

Tuy rằng nói đã tốt nghiệp được 2 năm nhưng sự thay đổi của các bạn học không thể nghi ngờ là rất lớn.

Có người giống như Tiểu Đậu Tử, sớm kết hôn sinh con, củi gạo mắm muối sinh sống bình phàm; có người thì một lòng dành cho công việc, ngay cả ở trên bàn cơm nói chuyện với bạn bè cũng không quên tuyên truyền sản phẩm của công ty; có người lựa chọn tới thành phố lớn để phiêu bạt, miễn cuỡng có một công việc và chỗ ở tạm thời… Thời gian 2 năm đủ để cho ai ra đời cũng sõi đời hơn, đề tài tới lui cũng không thoát khỏi “Danh lợi”, có nhiều chỗ làm người nghe chán ghét.

“A, kia không phải là Từ Tử Tử sao?” Tố Tố dùng khuỷu tay thọc thọc Kiều Kiều, làm mặt quỷ nói: “Nghe nói hai người hiện tại làm chung một công ty, thế nào rồi? Nhỏ đó làm tốt lắm sao?”

“Hử? Ở đâu?”

Kiều Kiều ngẩng đầu, quả nhiên thấy được Từ Tử Tử ngồi ở bàn đối diện, hôm nay cô ta trang điểm thật sự xinh đẹp, đầm dạ hội lam hồng khoét vai tô điểm thêm cho làn da trắng ngần, trên dái tai cũng đeo một cái hoa tai hình cây quạt nhỏ, theo động tác cô ta cúi đầu cười khẽ mà lúc ẩn lúc hiện.

Người đàn ông mập mạp ngồi bên cạnh cô ta đôi mắt đều nhìn thẳng.

Nói thực ra, Kiều Kiều trừ ngày hôm đó vừa tới tổng bộ thấy cô ta một lần thì hơn 2-3 tháng nay chưa gặp lại, cũng không biết có phải thời gian đi làm khác nhau hay không.

“Ở trong công ty có gặp mặt qua một lần, mày cũng biết tao hồi trước công tác ở rất xa phân bộ, Từ Tử Tử là ngay ngày đầu tiên đã ở lại tổng bộ rồi.”

“Công việc của nhỏ đó tốt không? Nếu so cùng mày thì sao?” Tố Tố không thuận theo không buông tha mà truy vấn.

“… Tao rất lười.” Kiều Kiều có chút ngượng ngùng mà gãi gãi đầu: “Kỳ thật một năm tao mới chỉ ra được mấy bộ phim, lương cũng ít, đều bị tao nhanh chóng tiêu xài hết, cho nên hiện tại tao đang trong giai đoạn nghèo khổ…”

“Con nhỏ này!” Tố Tố tức giận nhéo nhéo mặt Kiều Kiều: “Lười thành như vậy cũng đừng học tụi tao đi làm, nhanh chóng tìm người thích hợp gả cho đi —— À đúng rồi, ăn xong mày đừng nhúc nhích, tao sẽ sắp xếp cho 2 người gặp mặt. Sau khi ăn xong mọi người sẽ đi tăng 2 tăng 3, hát xong mọi người không có nhiệm vụ sẽ đi về hết, sau đó hai đứa mày sẽ tay trong tay ngồi tâm sự!”

“Trời ưi, tao còn muốn quẩy…”

“Hả? Tiểu Kiều mày nói cái gì?”

“Không…”

@@@

Không thể không nói, chỉ cần tốn tiền xác thật có thể ăn không ít thứ tốt, thịt cá, salad, điểm tâm ngọt thay phiên ra trận, mỗi người còn được một chén bào ngư nhỏ, Tố Tố cùng A Duyệt ăn đến đã ghiền.

Theo thường lệ sau khi ăn xong lại là thời gian nói chuyện phiếm, vừa vặn người ngồi bên phải Kiều Kiều phải về nhà, Tố Tố liền tận dụng thời cơ, vội vàng túm học bá ngồi bàn bên kia qua đây, nhét chỗ trống của người vừa nãy.

Trong khoảng thời gian ngắn không khí có chút xấu hổ, 4 người lâm vào một đoạn trầm mặc quỷ dị.

“Chào em, anh tên là Đổng Duyên.”

Nam học bá vươn tay trước, tuy rằng có một đầu tóc rối nhưng cũng không thẹn thùng cùng chất phác giống như trong tưởng tượng của Kiều Kiều, rất tự nhiên mà đơn giản giới thiệu một chút về mình: “Anh là nghiên cứu sinh ở Đại học XX, nghiên cứu phân tử cùng nguyên tử, rất vui khi gặp được em.”

“Em tên là Kiều Kiều, ách… Đã đi làm.” Dưới tầm mắt “nóng rực” của Tố Tố, Kiều Kiều cũng đành phải vươn tay, hơi tượng trưng mà bắt tay đối phương một chút.

Cô vốn đang tính toán khi tụ hội kết thúc thì tìm cách trốn đi, xem ra không có cơ hội rồi…

“Ai nha, nếu 4 người chúng ta đều tụ lại, thì cũng đừng ngồi ở nơi lộn xộn này, chúng ta đi karaoke đi.” Tố Tố đứng lên, tay phải kéo Đổng Duyên tay trái kéo Kiều Kiều, sải bước mà kéo hai người đi ra ngoài: “Tao sẽ bao nguyên phòng karaoke sang chảnh, hôm nay cho tụi mày hát đã đời luôn, A Duyệt bao rượu và đồ ăn vặt, Ok!”

“Ơ, tao chưa bao giờ nói tao sẽ bao!” A Duyệt chạy theo phía sau nhanh chóng phản bác.

“Tao nói mày bao thì mày phải bao!”

4 người thẳng tiến ra cửa khách sạn, Tố Tố lúc này mới buông Kiều Kiều cùng Đổng Duyên ra, vẻ mặt “con gái tui rốt cuộc cũng lớn rồi” tươi cười như mẹ hiền: “Chúng ta làm sao đi đây? Phụ cận khách sạn này hình như hơi khó bắt xe?”

“Ừa.” A Duyệt gật gật đầu, “Mọi người chủ yếu là tự đi xe tới hết.”

“Vậy thôi…” Kiều Kiều nhanh chóng tiếp lời nói: “Tao thật sự không muốn hát, tụi bây cũng biết ngũ âm tao không được đầy đủ, bằng không chúng ta bỏ qua cái khúc này đi?”

“Ừmmm ~” Tố Tố lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường: “Tính ra là nhỏ này muốn nhanh chóng thoát khỏi chúng ta, mau mau mau, A Duyệt và tao đi trước, hai tụi mình đi hát riêng, lưu lại không gian riêng cho hai tụi nó tâm sự.”

“Khoan, tao không phải ý đó!” Kiều Kiều vội vàng giải thích, nhưng mà Tố Tố cùng A Duyệt đã nhanh chóng chạy mất, A Duyệt còn xoay người lại làm một cái động tác nổi giận với cô, ý bảo Kiều Kiều đừng sợ, lớn mật chủ động một chút.

Cái này làm Kiều Kiều càng buồn bực.

Sớm biết như thế còn không bằng đồng ý đi hát karaoke sau đó trên đường đi WC bỏ chạy…

“Mới vừa ăn uống xong, bằng không chúng ta đi tản bộ đi? Anh biết cách nơi này không xa có một triển lãm cá nhân, có thể đi bộ một chút là tới.” Tố Tố cùng A Duyệt rời đi tựa hồ không tạo ảnh hưởng gì với Đổng Duyên, hắn thực tự nhiên mà định ra mục tiêu tiếp theo của hai người, ánh mắt cũng thực thành khẩn, ngược lại làm Kiều Kiều càng thêm vô pháp cự tuyệt.

Cô đành phải đi theo Đổng Duyên huớng về chỗ triển lãm, hai người trên đường còn tùy tiện hàn huyên một ít đề tài, cơ bản đều là Đổng Duyên đang nói về chuyện mình đã trải qua, bao gồm đi theo làm hạng mục này đó, đạt được giải thưởng quốc gia này nọ, nghe được Kiều Kiều lúc kinh lúc rống, dù sao học dở như cô, có thể học 4 năm rồi tốt nghiệp đều tính phần mộ tổ tiên mạo khói nhẹ, càng miễn bàn tới những giải thưởng nghe hết sức xịn xò.

Hai người cứ như vậy vừa trò chuyện vừa đi, thực mau đã đến cửa vào khu triển lãm, triển lãm này hình như là do mấy nhiếp ảnh gia nghiệp dư trong thành phố tập hợp các tác phẩm nhiếp ảnh lại để tổ chức triển lãm, bởi vì không nổi tiếng nên người tới xem cũng rất ít, phóng mắt nhìn tới trên bãi đậu xe cũng chỉ thưa thớt có mấy chiếc xe đậu ở đó, chỉ chiếm một phần năm bãi đỗ. Tầm mắt Kiều Kiều trong lúc lơ đãng quét đến một chiếc ô tô đường cong tinh tế tối màu bên cạnh —— Khoan, tại sao cảm giác chiếc xe này có chút quen mắt?

“Tùy tiện ngắm một chút.” Đổng Duyên bỏ tiền mua hai cái vé, xoay người đưa cho Kiều Kiều một cái: “Anh chỉ biết hôm nay nơi này có triển lãm, nhưng không ngờ rằng là cái dạng này.”

“Không sao.” Kiều Kiều đang mừng rỡ vì có ít người, rốt cuộc người nhiều thực dễ dàng bị chen chúc ở bên nhau: “Em rất thích ngắm ảnh chụp.”

Trong phòng triển lãm rất ít người đúng như Kiều Kiều đã lường trước, cô vốn định nhân cơ hội này lén cùng Đổng Duyên kéo ra một chút khoảng cách, mỗi người tự ngắm tranh, không ngờ rằng Đổng Duyên thực kiên nhẫn, Kiều Kiều nếu đứng ở trước một bức tác phẩm không đi thì hắn cũng tuyệt đối không đi, nhất định phải cùng Kiều Kiều cùng tiến cùng lùi.

Quả thực là cục tẩy hình người…

Lần triển lãm nghiệp dư này có một vị nhiếp ảnh gia tựa hồ đặc biệt thích chụp một ít đồ vật thực nhỏ bé, không ít tác phẩm đều là trưng bày nguyên tử phần tử sắp xếp với nhau, mỗi lần nhìn đến tác phẩm như vậy Đổng Duyên đều thực hưng phấn, bắt đầu thao thao bất tuyệt mà nói cho Kiều Kiều nghe một ít các loại từ chuyên nghiệp hỗn loạn với nhau, cũng mặc kệ Kiều Kiều có nghe hiểu và có hứng thú hay không, hoàn toàn làm người hạn hán lời.

Đang lúc Kiều Kiều không biết làm thế nào để kết thúc trận hẹn hò sai lầm này, dư quang khóe mắt cô bỗng nhiên quét qua một hình bóng quen thuộc.

Từ từ, người đàn ông đang nghiêng người về trước ngắm tranh, chẳng phải chính là Chu Viễn Xuyên đã lâu không thấy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.