Âu Thần

Chương 17: Chương 17: Thế giới này sắp bị đảo lộn rồi!




Translator: Nguyetmai

"Anh Phúc! Không nói gì nữa, chiếu cố nhau tí nha!" Trương Dương sợ Hồng Tiểu Phúc không hiểu nên vội vàng đi tới bên cạnh cậu mà lấy lòng, "Cậu xem, trước mặt bao nhiêu người, nhất định phải thu bớt năng lực của cậu lại, kiềm chế cho tốt, nếu không đời tôi thành bi kịch thật đấy!"

"Ồ, tôi có làm gì đâu", thực ra Hồng Tiểu Phúc vẫn không hiểu năng lực của mình được dùng như thế nào ấy chứ, tất nhiên lúc này phải đồng ý rồi, "Không sao đâu, cậu cứ kiểm tra phần của cậu, tôi chỉ đứng một bên xem thôi được chưa?"

"Ờ được", Trương Dương ôm cổ Hồng Tiểu Phúc, giơ ngón tay cái thật cao, "Chỉ đợi mỗi câu này của cậu thôi, có thời gian tôi sẽ mời cậu ăn cơm!"

Thỏa thuận với Hồng Tiểu Phúc xong, Trương Dương yên tâm hẳn.

Tuy rằng Hồng Tiểu Phúc không thể coi như cùng chiến tuyến với cậu ta, nhưng cậu ấy biết giữ chữ tín.

Cậu ấy nói không sao chắc là thực sự không sao đâu, lần này có thể yên tâm rồi!

"Đến đủ cả rồi đúng không?" Lúc này người đàn ông trẻ tuổi thần bí bên cạnh hiệu trưởng Lương đẩy gọng kính vàng trên sống mũi và nói, "Xin tự giới thiệu, tôi là Chủ nhiệm bộ phận Trung học Phổ thông của Cục Quản lý Hồ sơ người thức tỉnh – Hàn Phong, hôm nay đến đây chủ yếu để kiểm tra tư chất người thức tỉnh của các em, không có vấn đề gì chứ?"

Chủ nhiệm bộ phận trung học phổ thông của Cục Quản lý Hồ sơ người thức tỉnh Hàn Phong!

Vừa nghe thấy chức vụ, bọn Hồng Tiểu Phúc đã hiểu ra rồi.

Chẳng trách Hiệu trưởng Lương dè dặt ở bên cạnh như vậy, người của Cục Quản lý Hồ sơ người thức tỉnh, quả nhiên cần phải tiếp đón chu đáo.

Suy cho cùng có thể nói rằng các phòng ban liên quan đến người thức tỉnh đang nổi bật nhất thế giới. Đừng nói là Hiệu trưởng Lương, cho dù thị trưởng thành phố cũng phải cẩn thận trước mặt Hàn Phong.

"Đã hiểu", Trương Dương vốn thích nhất những lúc như thế này, cậu ta nóng lòng muốn thử nên là người đầu tiên cất tiếng hỏi, "Vậy Chủ nhiệm Hàn, bao giờ chúng ta có thể bắt đầu?"

Chủ nhiệm Hàn lấy ra một quyển sổ nhỏ, nhìn Trương Dương rồi đọc, "Trương Dương, 19 tuổi, người thức tỉnh tư chất tổng hợp hệ cường hóa, dãy gene hiện tại là LV1, chỉ số 3.14 phần trăm, không sai chứ?"

Nhắc đến chuyện này, Trương Dương bỗng nở nụ cười đắc ý, "Chỉ số đã là 3.15 phần trăm rồi thưa Chủ nhiệm Hàn."

"Ồ? Khá đấy nhỉ", chủ nhiệm Hàn bỗng cười, "Mới mấy ngày đã tăng thêm một chút rồi, được đấy. Vậy cậu làm trước đi." Anh ta nói rồi gọi một giáo viên thể dục tới, "Đầu tiên kiểm tra một trăm mét, lấy số liệu."

Giáo viên thể dục kia vội vàng lôi đồng hồ bấm giờ ra, "Được, không thành vấn đề."

Vì thế mọi thứ chuẩn bị bắt đầu.

Trương Dương làm động tác chuẩn bị ở đường chạy, thầy trò toàn trường đứng bên cạnh xem.

"Sắp bắt đầu chạy rồi, kể ra tôi thực sự không biết tốc độ của người thức tỉnh tư chất tổng hợp nhanh đến mức nào đâu!"

"Hình như cái này cũng phụ thuộc vào tư chất nhỉ? Tôi thấy trên mạng nói người thức tỉnh tư chất tổng hợp nhanh nhất chạy một trăm mét chỉ hết 8 giây."

"Trời đất, 8 giây! Kỷ lục thế giới cũng phải hơn 9 giây đúng không?"

"Nói cho chính xác thì kỷ lục thế giới hiện nay do một kiện tướng đường chạy cự ly ngắn người Jamaica tên là Usain Bolt xác lập vào ngày 17 tháng 8 năm 2009 tại Berlin, Đức với thời gian 9 giây 58."

"Trời đất ạ, người thức tỉnh nhanh đến thế sao?"

Nghe thấy tiếng bàn luận của học sinh xung quanh, Trương Dương lập tức đắc ‎chí nhếch lông mày.

Sau khi thức tỉnh, tất nhiên cậu ta cũng từng kiểm tra bản thân trong phương diện này.

Thành tích khi đó là 7 giây 52, hôm nay có lãnh đạo ở đây tất nhiên phải thể hiện cho tốt, cố gắng chạy trong vòng 7 giây 5 thôi!

"Chuẩn bị!" Giáo viên thể dục giơ cao tay rồi phất mạnh xuống, "Chạy!"

Xoạt!

Chữ chạy vừa ra khỏi miệng, Trương Dương lập tức lao ra như tên bắn!

Cậu ta chạy nhanh như bay trên sân tập, hai chân chuyển dịch như bánh xe, thậm chí có không ít học sinh kinh ngạc hô lên, "Mau nhìn kìa! Quán tính thị giác*! Hai chân của cậu ta tạo ra quán tính thị giác rồi!"

"Trời đất ạ, nhanh quá rồi đấy?!"

(*) Quán tính thị giác: Persistence of Vision principle, ý chỉ cử động quá nhanh khiến mắt không thể theo kịp mà chỉ nắm bắt được vị trí trước đó của sự vật nhờ nguyên lý lưu giữ hình ảnh của mắt.

Khoảng cách một trăm mét đối với Trương Dương bây giờ chỉ là chớp mắt mà thôi.

Cậu ta nhanh chóng băng qua vạch đích, giáo viên thể dục nhìn đồng hồ bấm giờ, lập tức tuyên bố kết quả, "Trương Dương, chạy nhanh một trăm mét, 7 giây 49!"

Chạy nhanh một trăm mét 7 giây 49!

Tốc độ này tuyệt đối có thể làm người ta giật mình lắm rồi!

Phải biết rằng, với môn thể thao này, rút ngắn dù chỉ 0,01 giây thôi cũng vô cùng khó khăn!

Cho dù là quán quân thế giới Usain Bolt muốn nâng cao kỷ lục lên 9 giây 57 cũng khó như lên trời, thế mà chỉ một học sinh cấp ba vừa thức tỉnh đã chạy được thành tích 7 giây 49, đúng là không thể tin nổi!

Hồng Tiểu Phúc ở bên cạnh cũng rất giật mình.

Không phải chỉ vừa thức tỉnh à, chạy một trăm mét đã hết hơn 7 giây, xem ra thế giới này sắp bị đảo lộn rồi!

Ít nhất, sau này rất nhiều kỷ lục thế giới ở nhiều ngành nghề sẽ bị người thức tỉnh đột phá!

"Cảm ơn mọi người, cảm ơn các vị!"

Trên đường quay lại, Trương Dương giang rộng hai tay, chạy về như một quán quân thế giới khiến cho đám học sinh xung quanh hét ầm lên, nhất là các cô gái, tiếng hét ấy như rạch cả bầu trời, "Trương Dương cậu là tuyệt nhất!"

"Giỏi lắm, yêu cậu chết mất thôi!"

Cả sân tập bỗng chốc vang rộn tiếng cười.

"7 giây 49, khá đấy khá đấy", đợi Trương Dương quay lại, Hàn Phong cười gật đầu, ghi chép thành tích của Trương Dương vào sổ rồi hỏi, "Ban nãy cảm giác khi chạy thế nào, còn có thể nâng cao được thành tích không?"

"Chuyện này..." Trương Dương vô thức định nói có, nhưng nhìn Hồng Tiểu Phúc đứng bên cạnh, vội vã nuốt câu nói ấy vào bụng. Ban nãy may mà không xảy ra chuyện gì xấu mặt, chạy một cách hoàn hảo! Nếu như đang chạy mà đột nhiên ngã sấp mặt thì xấu hổ to! Không được, nhất định không thể chạy nữa!

Cho nên cậu ta vội vàng nói, "Ban nãy chạy về cơ bản đến cực hạn rồi, chạy thêm lần nữa chắc cũng không nhanh hơn được."

Sau đó liếc nhìn Hồng Tiểu Phúc, buồn bực vô cùng! Cơ hội khoe mẽ tốt như thế này mà! Nếu không phải có cậu ấy ở đây, cậu ta còn chạy được mười lần kìa!

"Ừ, được rồi, vậy chúng ta bắt đầu mục tiếp theo", Hàn Phong nhìn mấy mục kiểm tra ghi trong cuốn sổ, "Lần này kiểm tra nhảy cao, chúng ta kiểm tra bật nhảy vuông góc cơ bản và bật nhảy có chạy lấy đà."

Nhảy cao!

Vừa nhắc đến mục này, Trương Dương bỗng thấy mình không được ổn!

Bởi vì cậu ta nhớ tới nỗi sợ bị Hồng Tiểu Phúc "xử đẹp" ngày hôm qua!

Hai lần liền đấy, chỉ một loáng đã cho cậu ta quỳ hai lần liền! Lẽ nào hôm nay lịch sử lại tái diễn nữa sao?!

Thậm chí không chỉ riêng cậu ta mà các học sinh xung quanh cũng bắt đầu lộ ra biểu cảm hóng chuyện!

Hôm nay liệu Trương Dương có quỳ thêm một lần nữa không?!

"Chuyện... chuyện này..." Trương Dương nói năng cũng bắt đầu không lưu loát, "Chủ nhiệm Hàn, nhảy cao này... phải kiểm tra như thế nào? Thầy thử nói qua được không?"

"Cái này à, đơn giản thôi", Hàn Phong đâu biết được chuyện xấu hổ giữa cậu ta và Hồng Tiểu Phúc nên nói rất bình thường, "Cậu nhảy cao tại chỗ để kiểm tra xem khi nhảy cao nhất, mũi chân cách nền đất bao nhiêu. Sau đó chạy lấy đà rồi nhảy cao lần nữa, xem xem kết quả là bao nhiêu. Rất đơn giản thôi."

"Ồ..." Trương Dương ồ một tiếng rồi lại nhìn Hồng Tiểu Phúc, nhảy cao tại chỗ, hình như, chắc là, có lẽ, hẳn rằng không có vấn đề gì nhỉ?

Chắc chắn không có vấn đề gì đâu!

Bật nhảy cao tại chỗ mà, muốn quỳ cũng quỳ kiểu gì được? Cơ thể cậu ta rắn chắc như vậy, hôm nay có gãy xương đùi cũng phải gồng lên, kiên quyết không quỳ xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.