Áp Trại Tiểu Vương Phi

Chương 5: Chương 5




Ô ô! Nàng thật sợ hãi. . . . . .

Cả người Mộng Tiểu Trúc co rúc trên cái bàn duy nhất trong phòng. Nàng biết hành động của mình hơi quá. Giống như con mèo nhỏ bị dọa đến sợ hãi, nhưng vào giờ phút này, nàng lại hết sức hi vọng mình là con mèo.

Ít nhất mèo sẽ không sợ gián, sợ chuột, mà nàng lại sợ chết. . . . . .

Mộng Tiểu Trúc cố gắng nghĩ tới các loại lời mắng chửi ác độc mắng xú nam nhân đó, nhưng đầu lại trống rỗng, nàng chỉ cảm thấy một trận trời đất ngả nghiêng, dường như muốn té xỉu. . . . . .

Cái ý nghĩ này vừa hiện lên, trước mắt của nàng đã tối sầm, thân thể tựa như băng tan chảy, tê liệt ngã xuống ở trên bàn.

Đức Chiêu mở cửa thấy một màn như vậy, sợ hãi.

Hắn vội vàng đi tới bên cạnh nàng, nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt, tim của hắn mãnh liệt co thắt lại.

Hắn vỗ vỗ mặt của nàng, “Tiểu Trúc. . . . . . Nàng không sao chứ?”

Đáp lại hắn chỉ có im lặng.

Đáng chết! Hắn gầm nhẹ một tiếng, vội vàng ôm lấy nàng đi ra ngoài.

Trở lại gian phòng của mình, hắn đặt ở trên giường, vụng về giúp nàng cởi áo khoác ngoài.

Không biết có phải bởi vì quá mức kinh sợ hay không, ngón tay của hắn run rẩy e rằng sẽ không dễ dàng làm được, mất một khoảng thời gian mới giúp nàng cởi được áo ngoài ra.

Lúc này nàng phát ra tiếng “ưm” nhẹ nhàng, hắn mới yên tâm hạ xuống tảng đá lớn trong lòng.

Nàng sẽ không có chuyện mới phải. . . . . .

Tâm tình trấn định lại, sau hắn mới chú ý tới y phục trên người nàng đã nhanh chóng bị hắn lột sạch, chỉ còn lại một cái yếm màu trắng, phía trên còn thêu cây trúc nhỏ xanh biếc, bao quanh ngực xinh xắn của nàng.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mịn màng của nàng, truyền tới lòng bàn tay là một trận lạnh như băng.

Xem ra nàng thật sự bị dọa sợ. . . . . .

Hắn lẳng lặng ngồi ở bên giường nhìn nàng. Vật nhỏ này mảnh mai như thế, phảng phất gió vừa thổi có thể bay đi mất, nhưng tính tình của nàng lại cố chấp ghê gớm.

Mà nàng lại đào hôn, chuyện này cũng nằm ngoài dự liệu của hắn.

Đầu ngón tay của hắn chậm rãi đi xuống vai của nàng , mơn trớn da thịt vô cùng mịn màng của nàng, “Điểm này của nàng cũng làm ta rất bội phục. . . . . .”

Dù sao không có một nữ nhân nào có dũng khí lớn như vậy, dám cự tuyệt trở thành vợ của hắn!

Hắn cho là mình chỉ muốn trừng phạt nàng, nhưng nội tâm có một thanh âm không ngừng nói cho hắn biết, hắn muốn không chỉ như thế.

Không chỉ như thế mà thôi. . . . . .

Đáng chết, hắn muốn chạm vào nàng, thưởng thức nàng, hoàn toàn đoạt lấy nàng!

Hắn nhanh chóng đứng lên đưa lưng về phía nàng, ra sức hít thở.

Không được, hắn không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!

Nhưng . . . . . .

Hắn lại xoay người, chỉ nghe nàng lại hừ nhẹ một tiếng, một tiếng này tràn đầy quyến rũ cùng hấp dẫn.

Hắn biết nàng chẳng qua là vô ý thức rên rỉ, nhưng, đối với một nam nhân huyết khí phương cương mà nói, cũng là hấp dẫn trí mạng ──

“A. . . . . .” Nàng từ từ mở mắt, lại nhắm lại.

Hắn lập tức vọt tới bên người nàng, lo lắng hỏi: “Nàng có sao không?”

“Đừng rời khỏi ta. . . . . .” Thần trí nàng không còn thanh tỉnh, chẳng qua là theo bản năng ôm lấy hắn.

Hành động bất ngờ của nàng làm hắn sửng sốt một chút. Bất quá hắn cũng ôm chặt lấy nàng. “Ta sẽ không rời khỏi nàng, nàng đừng sợ.”

“Ngươi không được đi, không được để ta lại một mình, không được, không được không được. . . . . .” Nàng nói liên tiếp vài câu, nước mắt cũng chảy xuống.

Trước nàng tránh hắn cũng không kịp, nhưng bây giờ lại ôm chặt hắn như vậy, giống như tiểu hài tử sợ bị người ném vứt bỏ . . . . . .

Xem ra nàng thật sự bị dọa sợ.

Trong lòng Đức Chiêu tràn đầy cảm giác tội ác, cũng không còn tức giận với nàng nữa, đưa hai tay ra nâng khuôn mặt tái nhợt của nàng lên.

Lần đầu tiên trong đời, hắn có cảm giác đau lòng với một nữ nhân giống như thế này. . . . . .

Hắn hôn lên lệ trên mặt nàng. “Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . .” Nhìn nàng sợ hãi bất an như thế, hắn thật muốn đem mình đánh một trận!

Môi của hắn che lại nàng , đôi môi ấm nóng quấn quít, Mộng Tiểu Trúc cảm nhận được một loại cảm giác an toàn đã lâu không thấy, say sưa, mê loạn đón nhận nụ hôn của hắn.

Lúc này, cả người nàng như vùi lấp trong biển lửa, cảm giác nóng quá, rồi lại không nỡ rời đi, chỉ muốn chặt chẽ giữ lấy hắn.

Tất cả phát sinh hết sức tự nhiên, dục hỏa từ từ lan tràn, bụng dưới lần nữa hiện lên nóng ran quen thuộc. . . . . .

Đức Chiêu không nhịn được hôn lên cái cổ trắng noãn, hàm răng khẽ cắn, Mộng Tiểu Trúc mềm mại dựa sát trên người hắn, hai tay vòng ở cổ hắn, hơi thở ấm áp cùng hắn dây dưa chung một chỗ.

“Ta nóng quá. . . . . .” Nàng theo bản năng nhẹ lẩm bẩm.

Hắn thay nàng trút bỏ y phục còn lại. “Như vậy còn nóng không?”

Bàn tay to của hắn nắm lấy ngọc phong đầy đặn của nàng, không chút kiêng kỵ xoa nắn.

“A. . . . . .” Nhũ hoa của nàng được hắn vuốt ve mà trở nên cứng rắn, thân thể mềm mại vô lực vặn vẹo không ngừng, cho thấy nàng cũng động tình.

Nàng càng giãy giụa càng làm bùng lên ngọn lửa.

Không nên như vậy. . . . . . Nàng hi vọng hắn lưu lại bồi nàng, chứ không hề có ý câu dẫn hắn, hắn làm sao lại không an phận rồi?

“Chúng ta không nên nữa. . . . . . Nữa. . . . . .”

“Nữa như thế nào?” Hắn cúi đầu ngậm nhũ hoa đã đứng lên kia.

“A. . . . . .” Nàng không tự chủ được rên rỉ, trên mặt đỏ ửng.

“Trời ạ, nàng thật ngọt!” Hắn khàn khàn thở dài.

Mộng Tiểu Trúc biết mình cần phải kháng cự, nhưng thân thể hắn đè ép nàng, nàng không cách nào kháng cự, cũng không muốn kháng cự . . . . . . không thể làm gì, nàng nhỏ giọng nói: “Ta có thể cho ngươi, bất quá. . . . . .”

Nghe được nàng nguyện ý phối hợp, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn nàng, “Bất quá như thế nào?”

“Bất quá, muốn ngươi nhẹ nhàng một chút.” Nàng cúi đầu xấu hổ nói, giống như tiểu nữ nhân hi vọng được người thương yêu thật nhiều.

Đức Chiêu câu dẫn ra một nụ cười tà mị hấp dẫn, “Yên tâm, ta sẽ rất nhẹ nhàng.”

Hai chân hắn kẹp lại thân thê nhỏ nhắn của nàng, dùng vật nam nhân trêu đùa, liếm mút thân thể của nàng, không ngừng khơi lên sắc dục trong lòng nàng.

“Nàng đã là người của ta, đời này chỉ một nam nhân là ta, cũng chỉ được phép có nam nhân là ta!”

Nàng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, “Nào có người bá đạo như vậy?”

“Ta chính là bá đạo như vậy, nàng phải sớm làm quen.” Hắn lần nữa lay động nhũ hoa nàng, đầu lưỡi linh hoạt lượn quanh điểm nhỏ nhạy cảm.

“A. . . . . .” Mộng Tiểu Trúc dồn dập thở dốc, ánh mắt mông lung, như tỉnh như say.

Đức Chiêu hưng phấn vô cùng, một tay tận tình xoa lên da thịt trắng như tuyết của nàng, mỗi một tấc da thịt của nàng đều mềm mại trơn mịn, làm người ta yêu thích không buông tay.

“Đức Chiêu. . . . . .” Tiếng thở gấp không ngừng truyền đến, nàng cắn môi dưới muốn khống chế, nhưng lại không thể thành công.

“Nàng thật ngọt! Ta muốn nàng, cho ta. . . . . .”

“Ừm. . . . . .” Nàng mê loạn rồi, cũng không kháng cự được nữa, chỉ cảm thấy khoái cảm đã lan tràn khắp tứ chi nàng, thân thể xích lõa cũng không ngừng vặn vẹo.

Tay Đức Chiêu trượt đến hạ thể chặt chẽ hai người, nhẹ nhàng di chuyển trên bắp đùi, đầu ngón tay trượt nhẹ vào trong, bắp chân như ngọc nhẹ co lại, toàn thân hơi run rẩy.

“A. . . . . .” Nàng rên rỉ từng trận yêu kiều, tất cả lý trí trong đầu từ từ biến mất, chỉ còn lại bản năng theo đuổi tình dục.

Đức Chiêu mãnh mẽ hôn lên đôi môi mềm mại, trên tay không nhanh không chậm xoa nắn đôi ngọc nữ phong cao vút, ra sức khiêu khích tình hoài sâu trong nội tâm thiếu nữ.

Mộng Tiểu Trúc tinh mâu khép hờ, gương mặt phiếm hồng, hai tay nắm chặt bên giường, bụng dưới truyền tới trận trận khoái cảm, giống như núi lửa bộc phát, lan tràn khuếch tán ra xung quanh.

Bàn tay to gan của hắn không ngừng xoa bóp thịt non trong bắp đùi, cảm nhận được nhiệt độ nóng rực áp lên hắn, cặp đùi thon dài của nàng mở thêm ra, một dòng điện dài tràn vào trong người.

Nàng khẽ run, yêu kiều thở gấp, nằm mơ cũng không nghĩ đến, mình lại có thể khoan khoái đến mức này. Ý thức của nàng từ từ mơ hồ, chỉ còn lại thoải mái, thoải mái, thoải mái. . . . . .

Đức Chiêu vừa xoa thịt non bên đùi nàng, vừa chậm rãi tiến về phía trước, dần dần cảm nhận được vườn hoa thiếu nữ tiết ra lộ thủy.

Tim của hắn càng đập mạnh, từ đầu ngón tay truyền đến xúc cảm mềm mại ẩm ướt, chắc chắn nàng đã động tình. Hắn hơi dùng sức đưa tay về phía trước, lập tức cảm giác được phảng phất Thiên đường ấm áp mềm mại.

Cơ thể Mộng Tiểu Trúc không ngừng rung động, cái mông cơ hồ muốn tránh né, nhưng hắn tay vẫn chấp nhất trêu đùa vuốt ve cánh hoa non nớt của nàng.

“A. . . . . .” Mộng Tiểu Trúc không nhịn được thấp giọng rên rỉ, kích thích mãnh liệt khiến thân thể nàng cong lên.

Ngón tay của hắn chơi đùa trên cánh hoa của nàng, đồng thời ngón tay cái cũng không ngừng ma sát tiểu hạch đã sớm sưng đỏ, khiến nàng khẽ kêu.

“Không muốn. . . . . .”

“Nàng cũng ướt . . . . . . Nhìn không ra bề ngoài nàng thanh khiết, bên trong lại là một con mèo hoang nhiệt tình. . . . . .” Hắn thở phì phò, ngón giữa từ từ đi vào huyệt nhỏ chặt chẽ.

“Không phải. . . . . .” Nàng thở gấp phủ nhận.

“Nàng thật chặt!” Hắn cảm giác được ngón tay mình bị thịt non ấm nóng bao lại chặt chẽ.

Khi ngón tay hắn bắt đầu di chuyển trong cơ thể nàng, vốn là đau đớn bị khoái cảm mãnh liệt đè ép, nàng kiều mị kêu, cặp mắt trong veo giờ phút này đã tràn đầy khát vọng với hắn.

“Ừ. . . . . . Thật thoải mái. . . . . .” Nàng đã hoàn toàn chìm đắm trong thế giới tình dục, chỉ muốn lấy được nhiều hơn nhiều hơn khoái cảm.

Đức Chiêu cúi đầu ngậm nhũ hoa run rẩy của nàng, cái lưỡi nóng rực điên cuồng lật khuấy hút vào, thay phiên liếm láp hai bên.

“A! Đừng có ngừng. . . . . .” Đầu lưỡi hán ở trên điểm nhỏ của nàng vòng quanh, còn dùng hàm răng gặm nhẹ, nhũ hoa nàng căng lên không thôi.

Mà tay của hắn cũng không ngừng ra vào, làm nàng cơ hồ muốn thở không thông.

“Ta không thể. . . . . .” Cả người nàng như muốn tan chảy trong ngực hắn, miệng anh đào nhỏ cũng không ngừng phát ra tiếng kêu dâm đãng nhưng lại có vẻ khả ái yêu kiều.

“Nàng thật là một tiểu mèo hoang ngọt ngào!”

Hắn chưa từng có dục vọng mãnh liệt như vậy với nữ nhân, mà nàng lại giống như một ngọn lửa, không ngừng dấy lên ham muốn của hắn. . . . . .

Môi của hắn chầm chậm từ ngực của nàng đi xuống, lúc lướt qua vùng bụng bằng phẳng khiến thân thể nàng run rẩy, sau đó hai tay kéo đùi nàng ra, vùi sâu vào giữa hai chân của nàng ──

“Không được! Nơi đó không được. . . . . . A. . . . . .”

Mộng Tiểu Trúc vô lực lắc đầu, chỉ có thể mặc cho hắn dùng đầu lưỡi trêu đùa tiểu hạch nhạy cảm, liếm qua lại khe hẹp nhỏ của nàng.

“Không thể . . . . . Ta không chịu nổi. . . . . .”

Nàng muốn kháng cự, hai tay lại không tự chủ được đem đầu hắn hướng về phía mình, từ hạ thể truyền tới khoái cảm làm nàng rên rỉ có chút hỗn loạn cùng vô lực ──

“Ta không thể!”

Nàng quát to một tiếng, toàn thân một hồi run rẩy, trong cơ thể chảy ra một dòng nhiệt nóng ──

Mộng Tiểu Trúc vô lực xụi lơ ở trên giường, liên tục thở gấp.

Nhưng Đức Chiêu không dừng lại động tác, bởi vì hắn còn chưa thấy đủ.

“Muốn ta sao?” Hắn bàn tay dùng sức xoa nắn ngực của nàng, hỏi.

Nàng giống như con mèo nhỏ tham lam làm nũng với hắn, “Ta muốn!”

Cảm giác vui vẻ này như một loại độc dược, nàng cảm thấy mới mẻ lại hiếu kỳ.

“Muốn, vậy hôn ta.”

Nàng không chút nghĩ ngợi, liền cho hắn một cái hôn ngọt ngào.

“Thật ngoan!”

Đức Chiêu nhanh chóng cởi y phục mình, lộ ra thân thể dương cương cường tráng kiện mỹ, Mộng Tiểu Trúc còn chưa kịp đỏ mặt, hắn đã lần nữa đặt lên nàng.

“Sẽ có chút đau, ta sẽ nhẹ nhàng. . . . . .”

Hắn đứng ở giữa hai chân nàng, nâng lên bắp đùi trắng như tuyết của nàng, đột nhiên hướng về phía trước ──

“A!”

Mộng Tiểu Trúc kêu đau một tiếng, vật cứng rắn của hắn đã nhập hết vào nơi chặt chẽ của nàng. . . . . .

Nàng chỉ cảm thấy một loại cảm giác mềm nhũn, tê tê, ngứa ngáy, ê ẩm, xen lẫn thoải mái cùng thống khổ theo hắn truyền đến, trong cơ thể giống như có lửa đốt, cháy sạch toàn thân nàng, không ngừng run rẩy lay động. . . . . .

“Thả lỏng. . . . . .” Hắn thương yêu, không ngừng hôn lên khuôn mặt nàng.

“Đau quá. . . . . .” Nước mắt đang thương của nàng như hạt trân châu lăn xuống, làm Đức Chiêu vừa đau lòng vừa không thể tiến.

“Nàng chịu đựng một chút, lập tức sẽ không đau.”

“Ừm. Vậy ngươi nhanh lên một chút. . . . . .”

Nhận được mệnh lệnh của nàng, Đức Chiêu từ từ rút ra, lại đâm vào sâu hơn.

“A. . . . . .” Nàng đau đớn kêu lên, “Ngươi gạt người. . . . . .”

“Rất nhanh sẽ qua. . . . . .” Hắn dụ dỗ nói.

Mộng Tiểu Trúc mới không tin hắn, nàng thật sự không thể chịu được cảm giác đau đớn tê liệt này. . . . . .

Nhưng nàng không đoán được. Dần dần, đau đớn bớt dần, thay vào đó là khoái cảm đánh thẳng làm nàng thở không nổi.

“A. . . . . .” Nàng không nhịn được phát ra tiếng yêu kiều, cảm giác được cự đại của hắn cùng tâm huyệt của nàng bao vây thật chặt, không tự chủ được vươn hai tay ôm thân thể của hắn.

Đức Chiêu ôm chặt nàng, để mặc cho thú tính nguyên thủy tiếp quản hết thảy, hung hăng đi vào, mỗi một lần đầu chạm tới nơi sâu nhất của nàng.

Một cảm giác dòng nước ấm ngứa ngáy từ hạ thể từ từ dâng lên, cái mông trắng noãn của Mộng Tiểu Trúc điên cuồng nghênh hợp hắn vận động, khoái cảm dục tiên dục tử đó khiến cho toàn thân nàng run rẩy, móng tay cũng đâm sâu vào đầu vai hắn.

Đức Chiêu chỉ cảm thấy vật cứng rắn của mình không ngừng bị thịt non ấm áp ma sát đè ép, ở đỉnh càng giống như có cái miệng nhỏ nhắn cường lực mút, làm hắn cảm thấy thắt lưng tê dại, khoái cảm liên tiếp.

Nhìn Mộng Tiểu Trúc mặt đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, hai mắt mông lung, một bộ dáng thoải mái đam mê, làm nam nhân thật muốn chinh phục, khiến Đức Chiêu càng điên cuồng ra vào, bàn tay nắm hai ngực trắng mịn không ngừng xoa bóp, thỉnh thoảng còn cúi đầu liếm mút nhũ hoa màu hồng nổi lên.

Mới nếm thử tư vị tiêu hồn tuyệt đỉnh, Mộng Tiểu Trúc cảm thấy trên dưới toàn thân thoải mái cực độ. Nàng thở gấp, mặc hắn tận tình dong ruỗi trên người nàng, trận sóng khoái hoạt nhanh chóng lan tràn toàn thân.

Đức Chiêu lật thân thể nàng lại, từ sau lưng đi vào, cũng hôn lỗ tai, gò má của nàng.

Hắn ra vào càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt, đột nhiên một dòng nóng rực từ huyệt mềm Mộng Tiểu Trúc phun ra ngoài, giống như núi lửa bộc phát, khoái cảm không ngừng khuếch tán, nàng không tự chủ được phát ra một tiếng kêu nhẹ, thoải mái cơ hồ muốn hôn mê bất tỉnh ──

Sau khi đạt tới cao trào tuyệt đỉnh, khí lực nữ nhân tựa như bị hút hết, cả người ngồi phịch ở trên giường, cũng nhúc nhích không được.

Gò má kiều diễm của nàng vẫn nồng đạm xuân ý, khẽ nhíu mày, tinh mâu đóng chặt, rõ ràng dư vị cao trào vẫn còn trong nàng.

Môi anh đào hồng diễm hé mở, phun ra hơi thở thơm tho, toàn thân mềm nhũn, chỉ có thể mặc cho nam nhân ở trước mắt định đoạt. . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.