Anh Và Yêu Đều Có Tội

Chương 9: Chương 9




Chương 9:

ChenLuan dịch

Trực thăng bay trên biển khoảng nửa giờ đồng hồ, Tân Nha được xếp ngồi ở sau chợt “A” lên một tiếng, cô ấy xúc động ngồi bật dậy, từ phía sau vỗ vỗ bả vai Yến Tuy: “Yến tổng, An Yến kìa.”

Yến Tuy nhìn theo hướng ngón tay của cô ấy chỉ.

Mặt trời đã sớm từ đường mặt biển bằng phẳng nhô lên, đang sôi nổi phát ra ánh sáng, ánh sáng vàng rực đem mặt biển chiếu rọi tựa như một chiếc gương, mênh mông bất tận, sóng nước nhấp nhô, chói loá gần như là gai mắt.

Cách nhau mấy hải lí con tàu chiến màu xám nước dập dờn đang cùng đối diện con thuyền buôn vĩ đại, nổi bật hai chữ “Yến An” to lớn.

Ánh nắng rọi lên boong tàu Yến An, mặt biển gió yên sóng lặng, lộ ra một cổ tĩnh mịch khiến người ta bất an.

Trời xanh, không gió.

Phải nên... là một buổi đẹp trời.

___

Mấy phút sau, máy bay trực thăng hạ cánh vững vàng trên bãi đỗ của tàu chiến.

Khoang máy bay cách mặt đất có chút cao, lúc Yến Tuy xuống trực thăng, chân vịt chuyển động sóng gió giấy lên, trong chớp mắt đem áo khoác gió của cô tung bay ra phía sau, cô đứng trước gió, giống như đang khoác chiến bào, toàn thân ngập tràn ý chí chiến đấu.

Phó Chinh đang cúi đầu nghe Hồ kiều nói chuyện, lúc Yến Tuy bước xuống trực thăng, trong nháy mắt dường như có linh cảm, nghiêng đầu nhìn qua.

Từ trước tới này đây là lần đầu tiên trong vòng ba tiếng đồng hồ, Phó Chinh nghiêm túc đánh giá một cô gái.

___

Lúc Yến Tuy nhảy hẳn xuống mặt đất, làn tóc phiêu động tung bay, bị gió thổi tuôn ra sau vai, để lộ ra chiếc gáy thon gài, bây giờ lại cúi thấp đầu chú ý chân bước xuống, chiếc cổ hơi hơi cúi thấp khiến Phó Chinh trong khoảnh khắc ấy liên tưởng tới loài thiên nga trắng xinh đẹp - tao nhã.

Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ duy trì một giây.

Giây tiếp theo, cô đứng trước máy bay trực thăng, ánh mắt nhìn ra xa, đôi mắt hẹp dài híp lại giống như một con kênh uốn lượn, đuôi mắt sắc bén, nhìn không ra nửa điểm dịu dàng đáng yêu lúc nãy.

Yến Tuy không tính là cao. Một mét bảy, khung xương nhỏ, dáng người tương đối hoàn mỹ, lưng mảnh chân dài.

Bởi vì quanh năm không phơi ánh nắng nhiều, nên màu da của cô rất trắng, ngũ quan cân đối tinh xảo, đẹp tới mức không có tính công kích, tính cách mạnh mẽ, người nắm quyền lâu dài, trên người tự nhiên mang phong cách của bậc lãnh đạo “không giận mà uy“. Lúc cô nhìn đằng trước giống như đứng giữa ngọn tháp, từ trên cao dõi mắt ra xa ngắm nhìn thế gian.

Lúc này đây cô mím môi không nói chuyện, đường nét sườn mặt dịu dàng, một nửa là ánh nắng, một nửa là nơi giáp với sự u tối, giống như một bức tranh sơn dầu không chút tì vết. Lộ ra cảm giác thần bí không nói nên lời.

Câu đố mê hoặc tựa như người phụ nữ.

Làn tóc rối bời mê hoặc ánh nhìn, Yến Tuy nghiêng đầu, đầu ngón tay vuốt những sợi tóc li ti.

Thuỷ triều thuận theo chiều gió cuộn sóng giữa mặt biển, dính sát vào da dẻ.

Loại lãnh ý đó tựa như hừng đông ở chốn Somalia, bị người ta dùng súng đè sát vào sống lưng, cảm giác sinh mạng hoàn toàn nằm trong tay kẻ khác.

Cô quay đầu, ánh mắt liếc nhìn ra ngoài mặt biển, bởi vì khoảng cách cách quá xa mà thương thuyền nhìn không được to lớn lắm.

Chiếc thuyền nổi trên mặt biển nên không bì được với lúc ở bến cảng khiến cho người ta một cảm giác oai phong áp bức, như lúc này đây nó lại “nước chảy bèo trôi”, tựa một cánh bèo lục bình, đang chờ đợi một sợi dây có thể kéo nó vào bờ.

Yến Tuy hồi hồn, kéo áo khoác lại.

Vạt áo tung bay phía sau, cuối cùng cô cũng cảm thấy ấm áp, nâng bước chân bước tới cabin.

Phòng chỉ huy ở trong cabin, hạm trưởng đang tạm thời thành lập tổ thoả thuận kế hoạch nghĩ cách cứu viện, lúc Phó Chinh thấy Yến Tuy bước vào, anh liền dừng lại, dường như là có chút bất ngờ về tuổi tác còn trẻ của Yến Tuy, vô cùng kinh ngạc trong giây lát.

Vẫn là Yến Tuy mang khuôn mặt tươi cười bước lên, chìa tay về phía người kia: “Xin chào ngài thủ thưởng, tôi là Yến Tuy - tổng tài tập đoàn Yến Thị, cũng là người phụ trách con tàu hiệu “Yến An” lần này.

Thiệu Kiến An giơ tay bắt lấy ngón tay cô, không ngớt lời đáp lại, mời cô ngồi xuống: “Quãng đường cô tới đây cũng gian nan trắc trở, may mắn tới nơi an toàn. Thời gian gấp gáp, tôi sẽ nói rõ trước tình hình trước mắt cho cô nghe một chút.”

Trên bàn trải một tấm bản đồ kết cấu nội bộ con tàu hiệu “Yến An” sau khi quét phân hình, Thiệu Kiến An dùng bút khoanh tròn phòng thuyền trưởng và trong khoang tàu lại: “Trong phòng thuyền trưởng có hai con tin, thuyền trưởng và thuyền viên, lúc thuyền viên chống cự lại cướp biển lên tàu nên có bị thương. Tôi định để cho quân y lên tàu chữa trị nhưng bị cự tuyệt. Ngoài ra, hai mươi thuyền viên khác, tất cả đều bị bắt nhốt ở trong khoang, trước mắt còn an toàn.”

“Trên thuyền tổng cộng có hai mươi tên cướp biển, là thế lực Budafaya một đội phản quân, tỉ lệ cướp biển và con tin gần như là một trông coi một, rất khó để tìm ra chổ phá bỏ.”

Trước khi Yến Tuy tới có học qua môn học, Budafaya là nhóm thế lực lớn nhất hải phận Somalia khiến người ta nghe thôi đã sợ mất mật. Cho dù là phản quân, lực lượng vũ trang cũng không thể xem thường.

Cô nhíu mày, không suy nghĩ quá lâu, hỏi: “Thủ trưởng, ý của anh là gì ạ?”

Thiệu Kiến An trầm lặng suy nghĩ: “Nửa tiếng sau tôi sẽ sắp xếp một cuộc đối thoại, có con tin trong tay, chúng ta nằm trong thế bị động. Lúc trước bởi vì chủ tàu chưa tới, bọn chúng cự tuyệt khai thông và luôn cảnh giác việc chúng tôi tới gần.”

Yến Tuy đỡ trán, một đêm không ngủ vì mệt mỏi và lo lắng cho an toàn của các con tin đè ép cô thở không ra hơi, cô gật gật đầu, yên lặng ngồi trên ghế: “Tôi sẽ phối hợp theo sự sắp xếp.”

Yến Tuy đối với chuyện xử lí tàu thuyền bị cướp không có kinh nghiệm, cũng không có từng trải để tham khảo.

Toàn bộ các con tàu lên đường đi xa, tỉ lệ thiên tai nhân hoạ* thấp nhất chỉ ở mức 1/600, bị hải tặc cướp bóc chính là khó quay đầu lại được.

(*) Thiên tai là hiểm hoạ của nhân loại.

Có người mang cốc nước nóng đặt trước mặt cô, Yến Tuy ngước đầu lên, tay Phó Chinh chưa thu về, bị cô nhìn chằm chằm, anh hơi nhướng mày, ra hiệu: “Uống nước.”

Yến Tuy “Ồ” một tiếng, ngoan ngoãn bưng cốc giấy uống một ngụm.

Trà có chút nóng, cô mín chiếc miệng nhỏ, sắc môi có chút nhợt nhạt lập tức bị nước ấm làm cho có ửng hồng. Tâm trí cô không mấy tập trung, cũng không nhìn thấy Phó Chinh bị Thiệu Kiến An gọi tới một bên, sau khi nói mấy phút, Phó Chinh bị giữ lại.

***

Cô nhấp nhấp trà từng ngụm một, nhấp cho tới khi nước ấm nguội dần, cuối cùng con tàu hiệu Yến An cũng chủ động khai thông.

Cướp biển Lí Phất là tên đội cướp cầm đầu, hai mươi phút trước hắn ta nhìn thấy trực thăng hạ cánh xuống quân hạm liền suy đoán chủ tàu đã tới, lúc này mở miệng điểm danh muốn cùng Yến Tuy trực tiếp trò chuyện.

Lý Phất nói chuyện bằng tiếng địa phương của Somalia, phát âm của tiếng Somalia và tiếng Anh có chút tương đồng nhau, nên không cần dùng phiên dịch, Yến Tuy cũng có thể nghe hiểu.

Hắn ta nói, đưa cho hắn mười triệu đô la Mỹ, giao tiền ra liền thả người.

Yến Tuy xuyên qua tấm kính liếc nhìn Yến An ở nơi xa xa kia, ánh mắt kia dường như có thể xuyên thấu mọi vật cản nhìn tới phòng thuyền trưởng, thậm chí cách mấy hải lí, ánh nắng chói chang, trong tầm mắt của cô chỉ có ánh sáng trắng của ống kính.

Cô ổn định lại tâm trạng, dựa theo ý kiến đề ra để ứng phó tạm thời của tổ: “Tôi muốn biết tình hình vị thuyền viên bị thương kia vẫn ổn chứ?”

Lý Phất có chút không kiên nhẫn, giọng nói giương cao: “Hiện tại còn rất tốt, nhưng lát nữa thì chưa chắc đâu.”

Yến Tuy cắn môi, hít sâu một hơi, ngữ khí duy trì ổn định: “Tiền chuộc có thể thảo luận lại không?”

Lý Phất là phản quân của Budasia, đi đến bước này chính là bước vào chổ nguy hiểm, dự định kiếm được một món lớn liền rời đi, nhất là từ sau khi lên tàu hắn ta đã ở trên tàu chờ ba ngày rồi, càng kéo dài càng không không có lợi, hắn ta tính hôm nay tốc chiến tốc thắng, cho nên không hề chần chừ mà cự tuyệt: “Ba tiếng sau, đem mười triệu đô la Mỹ tiền mặt thả dù bỏ lên trên boong tàu, tôi nhận được tiền, thuyền viên của cô liền bình an vô sự.”

Thiệu Kiến An lắc đầu, trong thời gian mấy giây ngắn ngủi, không tiếng động thảo luận quyết liệt, lại lần nữa viết lên trên bảng một câu nhắc nhở.

“Ba tiếng đồng hồ quá ít rồi, nhiều tiền mặt như thế tối thiểu tôi cần 24 tiếng mới có thể điều động được.”

Thật ra ba tiếng có thể làm được, Yến Trầm đã sớm chuẩn bị xong mười triệu đô la tiền mặt, chỉ cần cô nói cần, món tiền mặt này sẽ ngay lập tức sắp xếp trực thăng bay tới Yến An tiến hành thả dù.

Chỉ là ép buộc thuyền tàu thành công, liền muốn thoả hiệp giao ra tiền mặt, loại cách làm này đối với bọn hải tặc không nghi ngờ gì nữa chính là dung túng.

Thiệu Kiến An không lạc quan mấy với loại phương thức giải quyết này, Yến Tuy cũng vậy.

Cô căm ghét như kẻ thù, phải trái trắng đen đang ở ngay trước mắt cô là một dãy giới hạn rõ ràng, dẫm ra khỏi đường biên, động chạm tới nguyên tắc, trong xương cốt cô trỗi dậy một luồng chiến đấu mãnh liệt, liều chết không màng tính mạng.

***

Bên kia điện thoại chợt trầm mặc.

Loại im lặng này cũng khiến sự lo lắng căng thẳng trong lòng Yến Tuy nổi lên.

Cô định thử thăm dò Lý Phất còn ở đấy hay không, lúc muốn bắt chuyện lại lần nữa thì từ đầu bên kia chợt truyền tới tiếng tranh cãi.

Nhưng rất nhanh, bọn chúng ý thức được loại tranh cãi này không thể để cho Yến Tuy nghe thấy được, ngay lập tức liền yên tĩnh trở lại, mấy giây sau, Lí Phất lưu lại một câu cuối cùng: “Cô chuẩn bị tiền xong, ba tiếng sau cô xách máy tính ngồi ca nô tới đây, chuyển tiền qua tài khoản. Nếu không đúng hẹn, tôi sẽ không bỏ qua cho bất kì một ai ở đây.”

Yến Tuy vừa tiêu hoá hết câu nói này xong, đang muốn đề ra điều kiện, bên kia dường như đoán ra được, không đợi cô trả lời liền trực tiếp cúp ngang điện thoại.

Đây không phải là cuộc gọi cuối cùng.

Nhưng cuộc gọi lần sau gọi đến thì chưa biết là lúc nào.

Thái đội của đối phương vô cùng cương quyết, tâm lí phòng bị tuyệt đối, cộng thêm một thuyền con tin, cục diện nhất thời rơi vào trong ngõ cụt, bước mãi không tìm được lối ra.

Yến Tuy càng gặp phải việc khó giải quyết thì càng tỉnh táo.

Đôi mắt vì không nghỉ ngơi tốt nên giờ phút này hơi vằn đỏ.

Cô nhìn chằm chằm ra ngoài mặt biển bằng phẳng hồi lâu, đột nhiên quay đầu lại nhìn Phó Chinh: “Có thuốc không?”

Trong phòng chỉ huy yên lặng, mọi người đều liếc mắt nhìn về phía hai người.

Khoé môi Phó chinh nhếch lên, quả quyết phủ nhận: “Không có.”

Giây tiếp theo, lời Yến Tuy thốt ra khiến cho người ta phải giật mình: “Nói dối, lúc anh ôm tôi, tôi có ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh.”

Ánh mắt Thiệu Kiến An ngay lập tức có chút phức tạp nhìn hướng Phó Chinh, ánh mắt thẳng thừng nhìn chằm chằn vào da thịt Phó Chinh.

Trong phòng đủ mọi ánh mắt nhìn Phó Chinh khiến anh muốn ở lại cũng ở không được, anh đứng dậy, ngón tay hơi cong lại gõ gõ trước mặt bàn Yến Tuy ngồi, thấp giọng lại, không cho phép chối từ: “Cô, ra ngoài với tôi.”

插入书签 

~ Hết chương 9 ~

Phó Chinh: Tôi cứu mạng cô, rót nước cho cô, cô lại báo đáp tôi như thế à?

Yến tổng: Ha ha cười

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.