Anh Trai Nhỏ

Chương 6: Chương 6: Kẹo bông gòn




Ánh mắt anh hơi do dự, sau đó lại không biến sắc quay đi.

Trước đôi mắt sáng rực của cô gái, tròng mắt trắng đen rõ ràng xoay tròn nhìn anh. Đôi môi đỏ mọng mím chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc.

Dường như chỉ cần hôm nay anh nói ra một đáp án sai trái, thì cô sẽ không để anh đến gần cô nữa.

Hạc Lâm không khỏi nhớ tới lần gặp nhau ở thang máy.

Cô cũng cảnh giác như thế này, không chút khách khí ngăn anh ở trước cửa thang máy.

Giống như một con mèo nhỏ tỏ ra khí thế.

Thật ra đây không phải là lần đầu tiên Hạc Lâm trông thấy cô.

Khi đó bọn họ vừa mới mua căn nhà này, đồ đạc còn chưa chuyển đến. Bởi vì lúc trước anh đánh nhau bị cho thôi học ở trường trọng điểm của tỉnh, sau khi chuyển trường thì tìm nhà rất gấp gáp, cho nên phải để người ta trang hoàng lại căn nhà này cho tốt, nhờ vào đủ loại nguyên nhân trái với điều khoản của chủ cũ, bọn họ mới thuận lợi ký xong hợp đồng, lập tức có thể vào ở.

Lần đó mẹ của Hạc Lâm làm thêm giờ nên cuối tuần anh một mình khuân đồ qua.

Sau khi thu dọn phòng khách và phòng ngủ xong, thì ở ngoài cửa chống một đống đồ không cần nữa.

Hạc Lâm đẩy cửa ra định xuống lầu vứt rác, không biết là do hiệu quả cách âm của căn phòng không tốt, hay là căn nhà đối diện đã quên đóng cửa, mà vừa đi vào hành lang, anh mơ hồ nghe thấy một giọng nói trong trẻo.

“Mẹ, kẹo dừa con đặt ở trên tủ đâu rồi ạ?”

Là một cô gái nói chuyện.

Giọng điệu nhẹ nhàng, mang theo một chút hoang mang không biết tại sao, trong trẻo vang lên.

Dường như toàn bộ hành lang đều bị giọng nói này thắp sáng.

Tiếp theo là một người phụ nữ trung niên nói tiếp: “Sao mẹ biết chứ, có phải tự con lén ăn hết rồi không? Mẹ đã nói với con rồi, ăn nhiều kẹo không tốt đâu, còn không bằng uống nhiều sữa vào, có thể cao lên.”

Cô gái không trả lời, trên sàn nhà lót gạch đá vang lên tiếng bước chân lẹp xẹp nói cho anh biết rằng, cô còn đang tìm kẹo.

Một lát sau, có lẽ là không tìm được. Cô đi đến cạnh cửa, không đồng tình nói thầm: “Con có uống sữa thì cũng chẳng cao lên đâu.”

Hạc Lâm đang đứng thẳng người, nhìn con số thang máy đang từ từ tăng lên.

“Con nói gì đấy?” Người phụ nữ được cô gái gọi là mẹ hỏi.

Cô gái nói không có gì, sau đó trốn tránh: “Con trở về phòng làm bài tập đây.”

“Đợi chút.” Mẹ của cô gọi cô lại, nghe giọng nói giống như truyền ra từ phòng bếp, “Giáo viên của tụi con đề nghị con tham gia trại hè tiếng anh, tại sao con không nói với mẹ một tiếng mà đã từ chối liền rồi?”

Bước chân của cô gái dừng lại, không nhìn thấy vẻ mặt.

Qua rất lâu, cô mới nói: “Trại hè đó phải đi tận 45 ngày, mỗi ngày đều phải làm bài tập. Con có thời gian như thế, không bằng làm thêm hai bài thi toán và hóa học, nâng điểm số hóa học và toán lên. Dù sao giáo viên tiếng anh đã nói rồi, tiếng anh của con không cứu được.”

“Con...”

Hình như người phụ nữ trung niên hơi tức giận, “Sao con vẫn còn nhớ câu này chứ!”

“Con cảm thấy thầy ấy nói rất đúng.” Cô gái nói, giọng nói không nghe ra là vui vẻ hay là tinh thần sa sút, cứ chậm đều, “Nếu không tại sao con cố gắng học như thế, nhưng một chút tiến bộ cũng không có.”

...

Những câu kế tiếp, Hạc Lâm không nghe thấy nữa.

Thang máy tới, anh bước vào xuống lầu một.

Hạc Lâm nghĩ đây nhất định là một cô gái có tinh thần rất sa sút. Nghe cô nói chuyện đều không cảm thấy được vẻ tích cực và nhiệt huyết đối với cuộc sống, phờ phạc ỉu xìu, yên ổn với hiện tại. Có lẽ bạn có đứng trước mặt cô, thì cô cũng lười nâng mắt lên nhìn bạn một cái.

Không biết sau này có chung sống được với nhau không.

Đương nhiên đây chỉ là một câu chuyện nhỏ, anh sẽ không để ở trong lòng.

Chẳng qua là đêm đó Hạc Lâm thu dọn đồ đạc xong, khi chuẩn bị rời khỏi thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Anh ra khỏi tiểu khu thì cần phải đi qua một con mèo có cái bụng tròn xoe nằm ngang trên đường.

Con mèo đang mang thai, con ngươi sắc bén, tư thái ngạo mạn, bình thản ung dung liếc nhìn đám người lui tới.

Người xung quanh cũng đã quen với việc này, đi qua bên người nó, chỉ có Hạc Lâm mất tự nhiên ngừng lại.

Có lẽ sẽ không có ai biết, một chàng trai cao 1m85 lại sợ mèo.

Nhưng Hạc Lâm chính là như vậy.

Chắc là hồi nhỏ bị mèo hoang cào làm bị thương nên để lại ám ảnh, cho nên bây giờ anh nhìn thấy động vật nhỏ có móng sắc dài này, đều có một loại ám ảnh phản xạ có điều kiện.

Hạc Lâm dừng ở trên con đường kia thật lâu, không có ai đi lên đuổi con mèo đó đi, cũng không ai phát hiện anh không nhúc nhích.

Cho đến khi chạng vạng, mặt trời sắp lặn xuống núi.

Thì có một cô gái bước ra từ bên đường, đứng trước mặt con mèo, thắc mắc nói: “Sao mày lại chạy đến đây thế? Không phải đã nói chờ tao ở dưới lầu rồi sao?”

Hình như con mèo cũng quen biết cô, thân thiết khẽ liếm trên mu bàn tay cô.

Cô nhẹ nhàng cười, “Được rồi được rồi, tao dẫn mày đi ăn chút gì đó.” Nói xong, móc ra một đống đồ linh tinh từ trong túi, xúc xích, đồ hộp cho mèo, kẹo mút, khó trách hai cái túi căng phồng lên. Cô ngồi xổm trước mặt con mèo, nhẫn nại nói: “Sau khi mày ăn xong thì ngoan ngoãn rời đi, đừng đi cửa chính, nếu không bị bảo vệ tiểu khu trông thấy, thì sẽ không khách khí với mày đâu.”

Con mèo meo một tiếng.

Cô nói: “Không khách khí đấy.”

Giọng nói mềm mại, giống như kẹo bông gòn xõa tung, quấn quanh nhau hóa thành những sợi tơ ngọt ngào.

Vừa quen thuộc vừa nhẹ nhàng, Hạc Lâm vừa mới nghe qua cách đây không lâu.

Khác với dáng vẻ ủ rũ lúc ở nhà, cả người cô như được con mèo tô điểm thêm sức sống.

Cô gái mặc áo tay dài rộng thùng tình, bao trùm thân thể khéo léo. Sợi tóc mềm mại rủ xuống trên bả vai, làn da trắng ngời lộ ra ngoài. Sống mũi ngạo nghễ ưỡn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay, không phải là đặc biệt xinh đẹp, nhưng vừa nhìn đã cảm thấy rất thoải mái.

Giống như cô gái chưa nẩy nở. dienDDannLEeeQuyyDonn~@

Nhưng khi bị con mèo nhẹ nhàng cào, cô cong mắt lên, đột ngột mỉm cười.

Nụ cười giống như làm xua tan đi buổi chiều tối chạng vạng, thắp sáng lên khắp nơi.

Lần đầu tiên Hạc Lâm nhìn thấy một cô gái cười đẹp như thế.

Đôi mắt cong lên, vừa thỏa mãn vừa bẽn lẽn, tựa như ngôi sao tỏa sáng khắp bầu trời, chói mắt đến huyền diệu.

Cuối cùng thì cô cũng trông thấy anh, ôm lấy con mèo tránh né sang một bên, ngoan ngoãn nhường đường cho anh.

Khi đó trên đầu Hạc Lâm mang mũ lưỡi trai, vành nón ép tới cúi đầu, điềm tĩnh bước qua bên người cô.

Không biết tại sao, một câu “cảm ơn” cũng đã quên nói.

Kết quả chính là, lần gặp mặt kế tiếp,

Cô căn bản không nhớ anh.

*

Bây giờ, cô gái này đứng trước mặt anh, hỏi anh tại sao giúp cô học tiếng anh.

Hạc Lâm không được tự nhiên sờ chân mày, cổ tay trái ngăn trở tầm mắt anh. Tốn thời gian thật lâu, cuối cùng nghĩ ra một cái cớ: “Bởi vì… mẹ của cậu từng nói sẽ đăng ký cho cậu học một lớp bổ túc tiếng anh, mẹ tớ thì bảo tớ đăng ký cùng với cậu. Học kỳ sau tớ có một cuộc thi toán, không có thời gian, nếu như cậu học giỏi tiếng anh, thì không cần tham gia lớp bổ túc nữa, tớ cũng có thể chuyên tâm chuẩn bị thi đấu rồi.”

Khi mẹ con Hạc gia chuyển vào, nhà họ Tạ giúp bọn họ rất nhiều.

Mẹ Hạc vì để cảm ơn họ, quả thật có nói chuyện Hạc Lâm giúp Tạ Liễu Liễu cùng nhau học thêm.

Hơn nữa mẹ của Tạ Liễu Liễu cũng không phải là người hay giấu chuyện, nói cho mẹ Hạc Lâm biết chuyện này, Tạ Liễu Liễu hoàn toàn không bất ngờ.

Cho nên Tạ Liễu Liễu không hề nghi ngờ gì, hạ giọng hỏi: “Thật sao?”

Hạc Lâm nhẹ nhàng khụ một tiếng, nói: “Thật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.